Quyển 2 - Chương 43: Hủ nữ ước số tác quái?

Quy Hải Lộng Nguyệt ngơ ngác nhìn Nam Cung Vũ Huyên cười đến gập tới ngả ngửa.

Kỹ xảo?

Khóe mắt Nam Cung Vũ Huyên liếc thấy vẻ mặt Quy Hải Lộng Nguyệt như tên ngốc, suýt chút nữa cười đến rút gân, cố gắng nhịn ý cười:

“Khụ khụ, ha ha, Lộng Nguyệt ca ca ha ha, không phải huynh nói huynh vừa tỉnh ngủ sao? Ha ha, diễn rất nát ha ha…”

“…”

Đầu Quy Hải Lộng Nguyệt đầy hắc tuyến.

“Ha ha ha… So với nhân vật tức giận này của muội, nhân vật vừa tỉnh ngủ của huynh thật sự là không lên được mặt bàn nha ~! Ha ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên kiêu ngạo quấn quấn tóc:

“Sao nào, bị lừa đi?!”

Muốn nhìn chuyện cười của Nam Cung Vũ Huyên nàng, vậy phải trả giá lớn một chút mới được.

“…”

Nghe Nam Cung Vũ Huyên nói như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Quy Hải Lộng Nguyệt nháy mắt đen như đáy nồi:

“Muội, muội nhóc vô lại, muội gạt huynh?”

Tuy rằng nàng đã nói rõ ràng như vậy, nhưng Quy Hải Lộng Nguyệt vẫn trong vô thức hỏi một câu không dinh dưỡng.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nhún nhún vai, liếc Quy Hải Lộng Nguyệt một cái.

Ánh mắt kia, như đang nói: Huynh thật ngốc!

Quy Hải Lộng Nguyệt khó thở:

“Giỏi a! Xem huynh xử trí nhóc lừa đảo muội như thế nào!”

Nói xong, tay lớn đưa hướng Nam Cung Vũ Huyên.

“Đợi đã!”

Nam Cung Vũ Huyên vội vàng lên tiếng ngăn cản, sau đó không sợ hãi từ trong ngực lấy giấy tuyên thành vừa mới cất vào ra:

“Hắc hắc, đừng quên một câu cuối cùng a ~! Lộng Nguyệt ca ca, về sau huynh là phải đau muội, không thể ăn hϊếp muội, sau đó còn phải để cho muội tùy ý ăn hϊếp!”

Nói xong, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt tức giận đến sắp phát điên.

“…”

Hai đấm Quy Hải Lộng Nguyệt nắm chặt cứng:

“Trả giấy cam đoan cho huynh.”

Không cần hoài nghi, câu này, là từ kẽ răng hắn chen chúc ra.

“Cái này?”

Hai con mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên xoay vòng, vô tội huơ giấy tuyên thành trong tay trước mặt Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Đúng.”

Quy Hải Lộng Nguyệt lại từ kẽ răng phun ra một chữ.

Chết tiệt, nàng đây là vẻ mặt gì?

Rõ ràng chính nàng thiết kế hắn viết, còn dám hỏi hắn “cái này?”!

“Hì hì…”

Nam Cung Vũ Huyên cười đến thuần khiết không tỳ vết, ngọt đáng yêu:

“Trả lại cho huynh?”

Tiếng nói trong veo đủ để cho nghe thấy nàng nói như say.

“Ừm.”

Dường như bị dáng vẻ đáng yêu cùng tiếng nói ngọt của nàng tiêu không ít tức giận, vẻ mặt Quy Hải Lộng Nguyệt ôn hoà gật đầu.

“Ha ha… Muội ngu ngốc sao? Vì sao phải trả lại cho huynh?”

Nam Cung Vũ Huyên cười lớn nói, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, cất giấy tuyên thành vào trong lòng, không nhìn vẻ mặt Quy Hải Lộng Nguyệt tức muốn nổ tung:

“Muội còn muốn dùng thứ này để hảo hảo khống chế Lộng Nguyệt ca ca nha, sao có thể trả lại cho huynh chứ?”

Nam Cung Vũ Huyên ngây thơ vô tội nói.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt bị Nam Cung Vũ Huyên khiến tức giận đến hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trợn to cặp mắt màu vàng đồng kia của hắn, nhìn chằm chằm nàng.

Khi thế phiến tục!

Tuyệt đối là một tên vô lại khi thế phiến tục!

Rõ ràng có một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thuần khiết như thiên sứ, nhưng nàng tuyệt đối không phải một thiếu nữ ngây thơ dễ bị lừa gạt!

Diện mạo bên ngoài là vô hại nhưng kỳ thật bên trong lại là phúc hắc khiến người khác giận sôi a!

Trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt có nhận thức càng sâu khắc về Nam Cung Vũ Huyên.

“A, Lộng Nguyệt ca ca a, về sau, mong huynh ngoan ngoãn nghe lời Huyên Nhi nói ha, nếu không, đừng trách Huyên Nhi công bố giấy cam đoan này cho toàn thiên hạ.”

Cho dù nói lời uy hϊếp, nàng lại dùng dáng vẻ bộ ngây thơ vô tội như vậy:

“Đến lúc đó a, uy nghiêm cùng danh dự của Lộng Nguyệt ca ca huynh sẽ như một đống đống phân a ~!”

Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên dưới ánh nhìn chăm chú đầy tức giận của Quy Hải Lộng Nguyệt, chầm chậm đi ra cửa phòng.

Nhưng là vừa muốn đưa tay mở cửa phòng ra, Nam Cung Vũ Huyên lại quay đầu lại, nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Hì hì, người ta đã quên, người ta còn phải một tấc không rời đi theo bên người Lộng Nguyệt ca ca, ha ha…”

Hừ hừ!

Tên bá đạo muốn chết, xem Bản cô nương dạy dỗ ngươi như thế nào!

Nam Cung Vũ Huyên âm thầm hả hê.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt không nói, vẫn đang duy trì dáng vẻ trợn trắng mắt như trước.

Không phải hắn không muốn nói chuyện, mà là hắn biết nếu hắn nói một câu mà nói, khẳng định sẽ biến thành rít gào, sau đó khẳng định sẽ gây chú ý, cuối cùng người thảm, khẳng định là hắn!

“Lộng Nguyệt ca ca, huynh nói hiện tại nên làm cái gì nha?”

Nam Cung Vũ Huyên như buồn rầu nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt.

Hắc hắc, người này quá mức bá đạo, nếu như hiện tại không hảo hảo chèn ép một chút mà nói, về sau có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng cực kỳ không tốt đến kế hoạch nàng ngăn cản bọn họ tự gϊếŧ lẫn nhau, dù sao người bá đạo không cho phép nhất là người khác động đến đồ của hắn.

Với tình huống trước mắt, Lộng Nguyệt ca ca cũng sắp xem nàng như vật sở hữu của hắn, nếu vẫn tiếp tục như vậy, tin chắc về sau Lộng Nguyệt ca ca rất có thể bởi vì tình cảm của bọn Nhược Ngôn ca ca đối với nàng mà làm ra chuyện cực đoan gì đó.

Đó không phải là kết quả nàng muốn nhìn thấy.

Cho nên, hiện tại nàng sẽ hảo hảo dạy dỗ tên quá mức bá đạo này.

“Rửa mặt chải đầu.”

Quy Hải Lộng Nguyệt tức giận hồi đáp.

Tuy rằng bị ăn một quân, nhưng may mắn nàng vẫn phải ở lại bên người hắn một tấc cũng không rời.

Không biết sao, vừa nghĩ đến việc nàng theo hắn một tấc không rời, tâm tình buồn bực của hắn dường như đã trở thành hư không.

Nhưng là theo bản năng, hắn không muốn lộ ra tâm tình vui vẻ giờ phút này, cho nên bày ra vẻ mặt tê liệt, như nói với Nam Cung Vũ Huyên, cơn giận của hắn còn chưa có tiêu.

“Muội đương nhiên biết là rửa mặt chải đầu nha, muội là hỏi hôm nay chúng ta phải làm chuyện gì a?”

Nam Cung Vũ Huyên liếc Quy Hải Lộng Nguyệt một cái, nói.

“Đương nhiên là ở trong phòng, hảo hảo dưỡng.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói một cách đương nhiên.

Tuy rằng lúc trước rất tức giận việc nàng thiết kế hắn viết giấy cam đoan, làm cho hiện tại hắn bị nàng quản chế.

Nhưng là, nội tâm hắn không hề phản cảm việc bị nàng quản chế, ngược lại cảm thấy cho dù không có giấy cam đoan, nếu như nàng yêu cầu hắn làm, hắn cũng nhất định làm được.

Bởi vì, chỉ cần là chuyện tốt với nàng hắn dường như đều muốn làm.

Cho nên, vẫn lấy thân thể của nàng làm trọng.

Tình huống hiện tại của nàng, hẳn là không thích hợp đi lại, cho nên hắn quyết định vẫn nên để cho nàng ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mà hắn liền cố mà ở cùng nàng, giúp nàng giải buồn là được rồi.

“Nhàm chán.”

Nam Cung Vũ Huyên không lưu tình chút nào đả kích kế hoạch của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Thật là … Thật vất vả mọi người mới tụ tập cùng nhau, lại còn để cho nàng ở trong phòng không ra ngoài, đây không phải muốn để nàng khó chịu sao?

“Tiểu Huyên Nhi, muội lớn rồi a, phải hảo hảo trân trọng thân thể của chính mình mới đúng. Thời gian vui chơi thì lúc nào cũng đều có thể, nhưng là thân thể nhất định phải hảo hảo dưỡng, đây mới là đạo lý lâu dài.”

Quy Hải Lộng Nguyệt dùng vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nàng cho rằng hắn không muốn cùng nàng đi chơi sao?

Nội tâm hắn muốn cùng nàng du ngoạn hơn bất kỳ ai, nhưng hiện tại nàng đang có tình huống đặc thù.

“Cái gì mà lớn rồi? Muội vẫn luôn là linh hồn trưởng thành có được không? Chẳng qua thân thể này có vẻ non nớt mà thôi.”

Nam Cung Vũ Huyên chu miệng không đồng ý:

“Tỷ đây lớn hơn đệ gần mười tuổi. Cho nên, tiểu đệ đê, tỷ tỷ hiểu rõ bản thân nên làm gì, không phiền tiểu đệ đệ quan tâm.”

“Tiểu, tiểu đệ đệ?”

Khóe miệng Quy Hải Lộng Nguyệt run rẩy, chợt nghĩ đến chuyện chính:

“Huynh nói cho muội biết a Tiểu Huyên Nhi. Muội an phận một chút cho huynh, nữ tử đến nguyệt sự cần đặc biệt chú ý, không thể mệt mỏi, như vậy thương tổn đối với thân thể là rất lớn!”

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt trên mặt nhất thời tựa như ăn ruồi bọ:

“Không cho phép nhắc tới nguyệt sự của ta!”

Từ trong hàm răng phun ra một câu, Nam Cung Vũ Huyên quay mặt qua một bên, không tiếp tục nói chuyện với Quy Hải Lộng Nguyệt.

Chết tiệt!

Chuyện mất mặt như vậy, sao hắn lại muốn nhắc tới a!

Vừa nghĩ đến chuyện “huyết nhiễm bạch thường”, Nam Cung Vũ Huyên lập tức thẹn quá thành giận.

“Ặc…”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn thấy sắc mặt Nam Cung Vũ Huyên, thoáng chốc cũng rõ ràng nàng suy nghĩ cái gì:

“Huynh đi xem dược thiện Tuyệt Trần làm xong chưa. Tiểu Huyên Nhi muội ở trong phòng không cần đi theo.”

Nói xong, Quy Hải Lộng Nguyệt vội vội vàng vàng mở cửa đi ra.

Hắn là rất có ánh mắt.

Đương nhiên có thể nhìn ra người nào đó hiện tại đang buồn bực, nếu như hắn tiếp tục ở lại phòng trong đương nhiên sẽ gặp xui xẻo.

Cho nên, vẫn ất sáng suốt lựa chọn chuồn trước.

Chỉ là, kỳ thật…

A, hắn còn nghĩ muốn máu của nàng lưu lại chút ấn ký trên thân hắn.

Lúc trước, hắn mặc bạch thường hoàn toàn là vì nàng thích mặc màu trắng, cho nên hắn như ma xui quỷ khiến cũng mặc màu trắng.

Không ngờ, mặc bạch thường vào, liền mang đến vận may cho hắn.

Nàng ở trên xiêm y của hắn để lại “Ký hiệu” đặc biệt.

Nhưng nàng lại giấu xiêm y có kí hiệu rõ ràng kia đi, rất có thể là bị vứt bỏ rồi.

Cho nên, mấy ngày nay hắn quyết định sẽ mặc bạch thường, muốn một lần nữa có được “ký hiệu” đặc biệt đó.

Nếu như một lần nữa có được mà nói, hắn sẽ không dễ dàng để cho nàng hủy đi như vậy.

Quy Hải Lộng Nguyệt tính toán ở trong lòng.



Ngày bầu trời trong trẻo.

Bầu trời xanh thẳm trong suốt không chút tạp chất.

Từng đám mây màu trắng hình thái khác nhau như thuyền buồm đang bay giữa biển lớn mênh mông, chậm rãi dạo chơi trên bầu trời xanh thẳm.

Mặt trời tỏa một vòng sáng ánh vàng, tản ra hào quang vạn trượng lóa mắt, cho mặt đất nhận được ánh sáng cùng độ ấm vô hạn.

Trong phòng Quy Hải Lộng Nguyệt, đủ loại mỹ nam tập trung một chỗ.

“Thật là, thời tiết tốt như vậy, lại ở trong phòng, là muốn mốc meo sao?”

Nam Cung Vũ Huyên không hề giữ hình tượng nằm ở trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt, than thở.

“…”

Khóe miệng Quy Hải Lộng Nguyệt co giật, nhìn tiểu tử trong ngực không còn gì để nói.

Hắn đã nhượng bộ nhiều như vậy rồi có được không?

Nàng lại còn nghĩ muốn ra bên ngoài chơi!

Đến cùng nàng có hiểu hắn vì không muốn nàng thấy nhàm chán nên ngầm đồng ý bọn Hiên Viên Nhược Ngôn đến phòng hắn thăm nàng hay không.

Vì không để nàng chán đến chết, hắn hy sinh nhiều như vậy, đè ép sự khó chịu trong lòng để cho bọn bọn Hiên Viên Nhược Ngôn lại đây, nàng lại còn oán giận như vậy.

Thật sự là vật nhỏ lòng lang dạ sói!

Quy Hải Lộng Nguyệt thầm mắng trong lòng.

Bốn người Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn nhau, không tiếng động nở nụ cười.

Tiểu tử kia, đến cùng là thật không biết hay là giả không biết a.

Tuy rằng Quy Hải Lộng Nguyệt cho bọn họ đến đây, nhưng ngay từ đầu liền hiện rõ mặt thối ra, tỏ rõ trong lòng hắn ta là một nghìn một vạn không muốn để cho bọn họ đến!

Bọn họ cũng có thể nhìn ra, Quy Hải Lộng Nguyệt đã là vô cùng ẩn nhẫn.

Quy Hải Lộng Nguyệt là vì cái gì mà ẩn nhẫn như vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Cố tình nàng khen ngược, lại còn không thèm đếm xỉa đến, sau đó còn oán giận như vậy.

Nhưng nói ngược lại, nhìn thấy dáng vẻ Quy Hải Lộng Nguyệt rõ ràng là tức giận muốn nổ tung, nhưng là ngoan ngoãn nén giận, tâm tình bọn họ thật sự là tốt hơn bình thường rất nhiều!

Bốn người giống như đánh thắng một trận, tinh thần sảng khoái a!

“Haiz, Tiểu Huyên Nhi muội cũng cảm thấy như vậy đúng không?”

Tây Môn Vân Ảnh lười biếng ngồi xuống bên người Quy Hải Lộng Nguyệt, không nhìn mặt bao công của Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Vốn định nói hôm nay đi lầu ba của “Thuyền Noah” nhìn nhóm mỹ nhân biểu diễn nha ~! Nhưng là hiện tại xem ra, là không thể nào.”

Trên gương mặt anh tuấn tinh xảo đến tột đỉnh là hoàn toàn thất vọng, Tây Môn Vân Ảnh như chợt nhớ tới cái gì, tinh thần phút chốc nâng cao, nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Cho nên, Tiểu Huyên Nhi, muội bồi thường huynh, cho nên, dâng ra dung nhan xinh đẹp phong hoa tuyệt đại của muội để huynh nhìn cho đủ đi!”

Nói xong, Tây Môn Vân Ảnh liền muốn đưa tay nâng cằm Nam Cung Vũ Huyên lên.

Nam Cung Vũ Huyên xảo diệu né tránh:

“Bồi thường? Vì sao muội phải bồi thường cho huynh a?!”

Nam Cung Vũ Huyên tức giận nói.

Chết tiệt, nàng vốn vì không thể ra ngoài mà nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại yêu tinh này còn nói muốn xem mỹ nhân!

Xem mỹ nhân liền xem mỹ nhân đi! Hắn lại còn nói muốn nàng bồi thường?!

Nàng cũng muốn đi ra có được không, nhưng là bị lệnh cưỡng chế của người nào đó không cho phép ra ngoài!

Nghĩ đến đây, Nam Cung Vũ Huyên quăng qua hướng Quy Hải Lộng Nguyệt một ánh mắt u oán.

“Đương nhiên phải là muội bồi thường huynh a!”

Vẻ mặt Tây Môn Vân Ảnh nghiêm túc, nói:

“Đều là vì nguyệt sự của Tiểu Huyên Nhi đến không đúng lúc, cho nên chúng ta mới không thể đi ra, huynh cũng không có cách nào tận tình đi ngắm nhìn mỹ nhân, cho nên đương nhiên phải là muội bồi thường cho huynh!”

Câu này, Tây Môn Vân Ảnh nói đến đúng lý hợp tình.

“…”

Sắc mặt Nam Cung Vũ Huyên cũng chìm xuống, ánh mắt âm u nhìn Tây Môn Vân Ảnh:

“Chân ở trên thân của chính huynh, Vân Ảnh ca ca huynh muốn đi ngắm mỹ nhân nhi, ai còn có thể ngăn huynh được hay sao?”

Giọng điệu hơi trào phúng, tỏ rõ nàng thật sự tức giận.

Kỳ thật chính nàng cũng không biết, vì sao lúc nghe thấy Tây Môn Vân Ảnh nói muốn nhìn mỹ nhân, trong lòng lại cảm giác buồn bực khó chịu.

Liền ngay cả chuyện Quy Hải Lộng Nguyệt không cho phép nàng đi ra, nàng cũng không có cảm thấy buồn bực khó chịu như vậy.

“Ha ha…”

Tây Môn Vân Ảnh ẩn ẩn nghe ra giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên tức giận, vội cười làm lành:

“Huynh là muốn đi a, nhưng là Tiểu Huyên Nhi muội không đi, huynh đi một mình có gì thú vị chứ?”

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nhíu nhíu mày nhìn Tây Môn Vân Ảnh, tuy rằng không nói chuyện, nhưng vẻ mặt trên mặt cũng dịu đi không ít, tỏ rõ vẫn cực kỳ hưởng thụ lời vừa rồi của Tây Môn Vân Ảnh.

Tây Môn Vân Ảnh nhìn thấy vẻ mặt nàng dịu đi không ít, liền không ngừng cố gắng… Vuốt mông ngựa!

“Tiểu Huyên Nhi là mỹ nhân đứng đầu bảng mỹ nhân, tuy rằng nhóm mỹ nhân ở lầu ba của thuyền Noah nổi danh thiên hạ, nhưng trước mặt Tiểu Huyên Nhi, không thể nghi ngờ chỉ là hạng tầm thường khó coi a! Sao huynh lại bởi vì một đám tầm thường mà bỏ quên đại mỹ nhân tuyệt thế vô song là Tiểu Huyên Nhi này chứ?”

“Hừ! Không phải huynh nói muốn đi xem mỹ nhân sao? Còn muốn muội bồi thường, sao hiện tại lại thay đổi?”

Tức giận trong lòng Nam Cung Vũ Huyên đã bị những lời khen vô sỉ của người nào đó xua tan gần như không còn, nhưng vẫn còn canh cánh ý tưởng muốn đi ngắm mỹ nhân vừa rồi của hắn.

“Ặc… Huynh, huynh còn không phải là vì Tiểu Huyên Nhi muội sao?”

Tây Môn Vân Ảnh bắt đầu tự bào chữa:

“Huynh nhớ rõ Tiểu Huyên Nhi từng nói, người đều là động vật thị giác, khi nhìn vật hoặc người xinh đẹp, tâm tình sẽ tự nhiên chuyển thành tốt hơn. Cho nên huynh liền nghĩ, nếu cùng Tiểu Huyên Nhi cùng đi ngắm mỹ nhân xinh đẹp, tâm tình của Tiểu Huyên Nhi sẽ chuyển thành tốt hơn.”

Vẻ mặt Tây Môn Vân Ảnh kiểu “Xem đi, huynh đều là vì tâm tình của muội mới như vậy.”

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nghe hắn nói như vậy, không được tự nhiên gục đầu xuống, không nói.

Câu này, nàng đương nhiên nhớ rõ.

Bởi vì một lần nào đó, nàng không cẩn thận nhìn tên yêu tinh nào đó đến xuất thần, sau đó cảm thấy rất mất hình tượng, cho nên đã nói một loạt lý luận về “phái thị giác” để chứng minh phản ứng của bản thân là bình thường, dường như trong đó có câu này.

“Vân Ảnh, ngươi an phận một chút cho ta.”

Quy Hải Lộng Nguyệt tức giận nói.

Người nào đó vốn đã khó chịu, tiểu tử này khen ngược, còn ở chỗ này dụ dỗ nàng.

Nếu như nàng lập tức muốn làm mình làm mẩy, kiên trì muốn đi ra ngoài, người nào có thể ngăn được a?!

“Hửm? Ta làm gì?”

Tây Môn Vân Ảnh mang vẻ mặt không hiểu nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, sau đó tao nhã tà mị tựa lên trên thân Quy Hải Lộng Nguyệt, hơn nữa còn ở bên tai Quy Hải Lộng Nguyệt hà một hơi:

“Ta cũng không có nói là muốn đi ra ngoài chơi a ~! Ta chỉ nói muốn nhìn Tiểu Huyên Nhi đến khi đã mắt mà thôi.”

Hừ!

Uy hϊếp? Mệnh lệnh?

Hắn cũng không sợ!

Trong lòng Tây Môn Vân Ảnh không có sợ hãi.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn động tác ái muội của Tây Môn Vân Ảnh, mắt hạt châu suýt chút nữa rơi ra!

Cơ, cơ, cơ hữu!

Hai người bọn họ, một người bá đạo dương cương một người tà mị dịu dàng, trông giống như một đôi cơ hữu tuyệt thế a!

A, cứ như vậy xem ra, Lộng Nguyệt ca ca là công, mà Vân Ảnh ca ca chính là thụ.

Bất quá chuyện này cũng không biết chừng a!

Ở mặt ngoài xem ra, thân thể Lộng Nguyệt ca ca cường tráng tuấn nghị, đích thực có dáng vẻ của một cường công nên có, nhưng thực tế mà nói, trình độ phúc hắn của hắn kém xa Vân Ảnh ca ca!

Cho nên, cũng có thể Vân Ảnh ca ca là công phúc hắc tà mị, mà Lộng Nguyệt ca ca là thụ ngoài mạnh trong yếu!

Hủ nữ ở sâu trong nội tâm Nam Cung Vũ Huyên vừa được thả thì như mãnh thú hồng thủy, tăng lên theo cấp lũy thừa, không thể cữu vãn.

Hai vị mỹ nam dưới sự lũy thừa của hủ nữ, ở trong đầu của nàng bắt đầu các loại chuyện đam mỹ!

Thoát y, hôn môi, bị đè rồi xoay thế…

Các loại cảnh tượng ái muội không ngừng chuyển động ở trong đầu Nam Cung Vũ Huyên giống như vòng xoay ngựa gỗ.

Nam Cung Vũ Huyên nuốt nuốt nước miếng, mắt long lanh nổi lên một tầng hơi nước, dáng vẻ thèm nhỏ dãi.

“Tiểu Huyên Nhi, muội … Muội đây là vẻ mặt gì?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhận thấy vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên có chút… Ặc, có chút… Đáng khinh, phía sau lưng run lên.

Hắn cũng không cho rằng trong nhỏ đầu của nàng hiện tại đang nghĩ chuyện tốt!

“A?!”

Bị Quy Hải Lộng Nguyệt hỏi như vậy, trong đầu Nam Cung Vũ Huyên đó là hình ảnh siêu cấp đáng yêu giống như bong bóng bị kim đâm trúng, nháy mắt bị chọc phá:

“Không nghĩ cái gì a.”

Vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên nghiêm túc, mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói.

Haiz!

Chết tiệt! Lộng Nguyệt ca ca quả thực chính là sát thủ giấc mộng của nàng!

Sao lại ở giây phút ngàn cân treo sợi tóc mà quấy rầy suy nghĩ của nàng a!

Trong đầu, hắn cùng Vân Ảnh ca ca cũng đã sắp cởi sạch, sau đó lăn sàng đan!

Nhưng là, đã bị hắn quấy rầy!

Quá không tốt a!

Muốn xem thông, muốn xem thông, muốn xem thông a! Đó là lúc chuẩn bị thông a!

Kỳ thật, có đôi khi nàng cũng sẽ rất hủ, hơn nữa bắt đầu hủ thì không phải người bình thường có thể thừa nhận được.

Lũy thừa hủ nữ trên thân nàng như núi lửa hôn mê, không biết khi nào thì tỉnh lại, sau đó tác quái.

Giống như hiện tại, hủ nữ lũy thừa vừa xuất hiện, nàng liền đặc biệt muốn nhìn thấy hai vị mỹ nam lăn sàng đan thế nào, ai công ai thụ cùng một loạt hình ảnh hệ liệt mà hủ cao cấp muốn nhìn.

Nhưng là, bị quấy rầy!

Haiz ~!

Nam Cung Vũ Huyên âm thầm đáng tiếc trong lòng.

“Nha đầu, an tâm một chút chớ nóng nảy, kỳ thật ở trong phòng cũng có chỗ tốt của việc ở trong phòng nha.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn thấy trên mặt thanh tú của Nam Cung Vũ Huyên chứa thất vọng khó nén, lập tức cho rằng nàng là vì không thể ra ngoài mà thất vọng, vì thế ôn hòa mở miệng.

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Hiên Viên Nhược Ngôn.

A, đề tài lại trở lại?

Chỉ là, ở trong phòng có chỗ tốt gì a?!

Nàng trời sinh chính là người không an phận, đừng nói đến việc làm một nữ tử mấy tháng không được ra ngoài, muốn nàng ở im trong phòng là một ngày cũng không được.

“Có thể có chỗ tốt gì a? Nhàm chán như vậy.”

Nam Cung Vũ Huyên u oán nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, than thở nói, sau đó nhìn một lượt bốn người Hiên Viên quốc:

“Các huynh rõ ràng là có thể đi ra ngoài chơi, sao lại chạy đến đây a? Thật là có phúc lại không biết hưởng.”

Bốn người nghe nàng nói như thế, nhìn nhau, cuối cùng từ Đông Phương Dật Hàm mở miệng:

“Hắc hắc, tiểu tử này, chuyện này muội không biết sao. Ba người bọn họ cảm thấy nơi có muội mới là nơi tốt. Mà huynh sao, hắc hắc, ba người bọn họ đều muốn ở cạnh muội, một mình huynh đi ra ngoài chẳng phải rất cô đơn sao?”

Đông Phương Dật Hàm ái muội nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Kỳ thật, chỉ có hắn tự biết, hắn nói dối.

Bởi vì, trong lòng hắn cũng có ý tưởng muốn ở bên cạnh nàng.

Có lẽ, là vì xa cách mấy ngày cho nên khi gặp lại nàng tự nhiên không muốn lại chia xa. Có lẽ là vì đã biết chủ nhân thuyền Noah làm cho hắn luôn bội phục là nàng cho nên rất muốn ở trên người nàng học được chút thứ mà ở thế giới này không thể học được.

Đông Phương Dật Hàm âm thầm suy nghĩ.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên đương nhiên là phát hiện ra trong mắt hồ ly màu hổ phách bật ra chòm sáng ái muội của Đông Phương Dật Hàm, chuyển mắt đi, không nhìn nữa. Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng nàng lại bởi vì nghe lời này của hắn, tâm tình tốt hơn rất nhiều:

“Hì hì, lý do này có thể nhận nga ~!”

Nam Cung Vũ Huyên cười khẽ trừng mắt nhìn ba người Hiên Viên Nhược Ngôn.

Trong ánh mắt, hơi hơi có chút… Ặc, hương vị đùa giỡn.

“…”

Gương mặt anh tuấn của ba người Hiên Viên Nhược Ngôn nhất thời hiện ra ửng đỏ.

“Khụ khụ, kỳ thật nếu như nha đầu thật sự cảm thấy không thú vị mà nói, có thể mời Tây Môn huynh múa một khúc a.”

Hiên Viên Nhược Ngôn vì che dấu trạng thái xấu hổ của bản thân, vội biến thành quân sư quạt mo, nêu ý kiến giúp Nam Cung Vũ Huyên.