Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 46: Tám người nào đó lòng có liên kết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba ngày sau.

Tâm trạng của Nam Cung Vũ Huyên có thể nói là vô cùng xinh đẹp, mới sáng sớm liền cười ngọt như mật, dường như có thể người nhìn thấy nụ cười của nàng liền cảm giác trong không khí có hương vị ngọt ngào.

“Tiểu Huyên Nhi, muội cười thành như vậy là lại muốn làm cái gì?”

Quy Hải Lộng Nguyệt vẫn như trước, ôm thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở trên đùi, đôi tay vững vàng ôm lấy nàng ở trong lòng.

Vốn là thời gian ước định một tấc không rời của hắn cũng vừa vặn hết, nhưng ba ngày ngày hắn dường như đã bị nghiện rồi.

Vừa ôm nàng, liền không muốn buông ra.

Cảm giác ôm lấy nàng, là cảm giác sung sướиɠ cùng hạnh phúc trước nay chưa từng có.

“Hì hì, bạn tốt đi rồi, muội đương nhiên cao hứng nha!”

Lần này Nam Cung Vũ Huyên không khó chịu việc hắn hoài nghi nàng cười ngọt ngào như vậy vì đang muốn làm chuyện xấu gì, tiếp tục cười ngọt ngào đáp.

A, đại di xong rồi, là có thể đi ra ngoài hảo hảo thông khí, hảo hảo chơi một chút!

Tâm trạng sung sướиɠ a! Không khí trong sạch a! Thế giới tốt đẹp a…!

Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng dùng tất cả những từ dùng để ca ngợi đọc một lần.

“Bạn tốt?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nghi hoặc nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Nàng có bằng hữu đến sao?

Ba ngày này, nàng luôn ở cạnh hắn a, cho dù là lúc ngủ, cũng là cùng nhau a, sao hắn không biết bằng hữu của nàng đến đây?

Chẳng lẽ là không phát hiện sao?

Quy Hải Lộng Nguyệt nghi hoặc trong lòng, nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần, ẩn ý trong mắt rất rõ ràng, là đang hỏi Thượng Quan Tuyệt Trần có biết bằng hữu của nàng từng tới hay không.

Thượng Quan Tuyệt Trần cân nhắc một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Kỳ thật, trong lòng hắn cũng rất nghi hoặc a!

Ba ngày này hắn gần như là giống với Quy Hải Lộng Nguyệt, đều là một tấc không rời canh giữ ở bên người nàng, ngay cả ngủ cũng là ba người ngủ chung!

Cho tới bây giờ vốn không thấy ai từng tìm nàng a!

Nha đầu kia, khẳng định lại đang có suy nghĩ xấu xa gì rồi.

Trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần chắc chắc.

Mà những mỹ nam còn lại ở giờ phút này có thể nói là lòng có liên kết, hoàn toàn có cùng suy nghĩ với Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Quy Hải Lộng Nguyệt.

Cái nhìn ở trong lòng bọn họ là nhất trí đến thần kỳ!

Người nào đó hẳn là đang có suy nghĩ xấu xa gì rồi!

Nhóm mỹ nam ở trong lòng lặng lẽ đề cao cảnh giác, để tránh vô cớ gặp xui xẻo!

“Các huynh sao lại nhìn muội như vậy a?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy ánh mắt của mọi người, khẽ cắn môi nói.

Hừ!

Chẳng lẽ nhân phẩm của nàng thật sự không tốt như vậy sao?

Sao mọi người đều là vẻ mặt “người nào đó chuẩn bị làm việc xấu” a?!

Thật là, nhân phẩm của nàng tuy rằng không đặc biệt tốt, nhưng là cũng không kém đến mức này đi?

Đại di đi rồi, tâm tình tốt, cho nên cười cười cũng không thể sao?!

Trên thế giới này còn thiên lý hay không a?!

Nam Cung Vũ Huyên oán thầm.

“Ha ha, đương nhiên muốn nhìn a, dáng vẻ Tiểu Huyên Nhi của huynh đẹp như vậy, huynh tự nhiên là luôn luôn nhìn, đôi mắt cũng không nỡ chớp một cái nha!”

Gương mặt anh tuấn của Tây Môn Vân Ảnh treo lên một nụ cười lộ lúm đồng tiền yêu dã đến mức khiến người ta hít thở không, mặt không đỏ tim không đập nhanh, chậm rãi nói.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên liếc mắt, không nói, quay đầu nhỏ đi không thèm nhìn hắn nữa.

Hừ!

Có quỷ mới tin lời hắn nói ấy!

Chỉ là, chỉ là… Nghe hắn nói lời này, trong lòng nàng vẫn cực kỳ cao hứng!

Ặc! Chết tiệt! Lại đang miên man suy nghĩ cái gì?!

Nam Cung Vũ Huyên ảo não phất bay ý tưởng YY trong đầu nàng.

“Tiểu Huyên Nhi của ngươi?!”

Bản thân Nam Cung Vũ Huyên không giận, nhưng Tư Không Huyền Dịch lại nổi giận!

Sắc mặt Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Thượng Quan Tuyệt Trần cũng không tốt đi đâu được. Hiển nhiên, bọn họ cũng là giận tái mặt.

“Đúng vậy, đương nhiên là của ta.”

Tây Môn Vân Ảnh nói xong, sau đó còn cố ý kề sát thân thể lên người Nam Cung Vũ Huyên, đôi tay lớn thon dài nâng cằm nhỏ khéo léo của nàng lên, dịu dàng thưởng thức, sau đó khıêυ khí©h nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch:

“Cho dù không là của ta, cũng không phải là của Tư Không huynh ngươi a, ngươi kích động như vậy làm gì?”

“Ngươi…!”

Tư Không Huyền Dịch cà lăm, chợt đúng lý hợp tình mà nói:

“Dù sao mặc kệ Huyên Nhi về sau là của ai, ngươi cũng không thể tiết độc muội ấy như vậy!”

“Tiết độc?”

Tây Môn Vân Ảnh nhíu nhíu mày:

“Ha ha, ta nghĩ Tư Không huynh hiểu lầm đi. Ta là đang yêu thương muội ấy, không phải tiết độc muội ấy. Yêu thương cùng tiết độc là hai ý hoàn toàn khác nhau a~ ! Cho nên, mong Tư Không huynh nhớ rõ, lần sau đừng dùng sai từ. Ha ha, đường đường Đại tướng quân Hiên Viên quốc lại một từ vô cùng đơn giản cũng dùng sai. Tư Không huynh, đây không phải là định biến Hiên Viên quốc trở thành trò cười cho người trong thiên hạ sao?”

Tuy rằng giọng điệu như bình thường, nhưng là khí thế sắc bén ở bên trong cũng không vì lời nói lười nhác của hắn mà yếu đi, ngược lại còn làm nổi bật hơi thở quỷ dị.

“Ha ha, Tây Môn huynh nói quá lời.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười nói.

Nụ cười kia, giống như làm điền ngọc ôn hòa nhất thế giới, làm cho người ta không nhịn được mà muốn lại gần, nhưng là đến khi ở gần hơn sẽ phát hiện kỳ thật mặc kệ đến gần cỡ nào thì hắn vẫn xa cách lạnh nhạt.

“Cách dùng từ của Huyền Dịch ở một mức độ nào đó mà nói, kỳ thật cũng không có sai. Chỉ là huynh ấy quan tâm tiểu nha đầu quá mức, lại đối với … nhân phẩm của Tây Môn huynh, có chút không hiểu rõ, cho nên mới cho rằng Tây Môn huynh muốn vô lễ với tiểu nha đầu. Nếu như Tây Môn huynh thật sự không thích nghe Huyền Dịch dùng từ ngữ như vậy để hình dung mình mà nói, vậy về sau Tây Môn huynh cần phải quản bản thân cho thật kỹ mới đúng. Ha ha, người thẳng tính như Huyền Dịch thấy bóng ai đó nghiêng tự nhiên là không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chủ nhân của bóng dáng kia cũng không thẳng đi đâu được mà thôi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nói một chuỗi dài đều là chế giễu cùng với đá xoáy xong, chẳng những không thở dốc mà mặt còn mang tươi cười.

Dáng vẻ này, quả thực khiến cho tròng mắt của Nam Cung Vũ Huyên suýt chút nữa rớt ra ngoài.

Nếu như, nếu như nếu như… Nhược Ngôn ca ca đến hiện đại mà nói, thì các tiểu thư ở tổng đài 1080 không phải là sẽ bị thất nghiệp hay sao.

Cái gì gọi là chuyên nghiệp, cái gì gọi là tố chất tốt, đây là tấm gương tuyệt hảo a!

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên chậc chậc khen ngợi.

“Hiên Viên Nhược Ngôn! Ngươi có ý gì?! Ngươi là muốn…!”

Mặt Tây Môn Vân Ảnh đầy vẻ giận dữ, khuôn mặt tuấn tú vốn tà mị bởi vì sự giận dữ này chẳng những không có cảm giác dữ tợi mà ngược lại còn tăng thêm vẻ yêu dã.

“Vân Ảnh!”

Gia Cát Mặc Húc đứng dậy chắn ở trước người Tây Môn Vân Ảnh, đánh gãy lời hắn ta nói, đương nhiên cũng ngăn trở động tác kế tiếp của hắn ta.

“…”

Tây Môn Vân Ảnh nhíu mày:

“Mặc Húc, tránh ra.”

Ác liệt, không có tư thái lười biếng trước kia nữa, làm cho người ta tự dưng từ đáy lòng sinh ra cảm giác lạnh cả người.

Hừ!

Nếu hôm nay hắn không hảo hảo dạy dỗ đám người đáng ghét của Hiên Viên quốc kia hắn sẽ không còn gọi là Tây Môn Vân Ảnh nữa mà đổi thành Ảnh Vân Môn Tây!

Tây Môn Vân Ảnh thầm hạ quyết tâm, nhất định phải hảo hảo cùng bốn người Hiên Viên quốc “Luận bàn luận bàn”!

“Ha ha…”

Gia Cát Mặc Húc xoay người nhìn Tây Môn Vân Ảnh:

“Vân Ảnh, nơi này là chỗ của Tiểu Huyên Nhi.”

Gia Cát Mặc Húc vẫn là dáng vẻ nho nhã vô hại, nhưng lời nói lại đánh thẳng đến nơi yếu ớt nhất trong nội tâm của Tây Môn Vân Ảnh.

Không!

Phải nói là lời của hắn không chỉ đánh trúng nơi yếu ớt nhất trong nội tâm của Tây Môn Vân Ảnh mà còn là dùng một đấm đánh nát nơi yếu ớt nhất trong nội tâm của tất cả những người có mặt trong phòng.

“…”

Tây Môn Vân Ảnh rũ mi mắt không nói.

Gia Cát Mặc Húc thấy thế, biết lời của mình có tác dụng, quay đầu, nhìn về phía bốn người Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Các vị huynh đệ, tục ngữ nói tốt, ‘Dĩ hòa vi quý’, có chuyện gì có thể quan trọng hơn tình nghĩa huynh đên hơn mười năm của chúng ta sao? Nếu chỉ vì những chuyện vô dụng như vậy mà phá hủy tình cảm hơn mười năm kia đi, vậy mất nhiều hơn được.”

Tạm dừng một cái chớp mắt, Gia Cát Mặc Húc tiếp tục nói:

“Nếu như hôm nay mọi người ra tay quá nặng mà nói, không chỉ là về sau mọi người sẽ hối hận, liền ngay cả Tiểu Huyên Nhi, cũng đừng hy vọng nhìn thấy muội ấy.”

“…”

Một phòng yên tĩnh.

Nhóm Hiên Viên Nhược Ngôn cũng im lặng không nói.

Im lặng giờ phút này, có chút hương vị cam chịu lời Gia Cát Mặc Húc nói.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn bóng dáng thon dài rắn rỏi của Gia Cát Mặc Húc, khóe miệng co giật.

Sao nàng lại không hay ho như vậy a?!

Muốn ngoan ngoãn làm người gỗ, không nói không cười cũng không động, nhưng là ánh mắt của Mặc Húc ca ca cũng quá không tốt đi?! Vì sao làm người gỗ cũng vẫn trúng đạn a?!

Sao tự nhiên lại kéo mọi truyện lên trên thân nàng a?!

Kỳ thật, hôm nay nàng lại cực kỳ hứng trí muốn nhìn xem bọn họ kéo bè kéo phái đánh nhau, hoặc đấu khẩu cũng được a.

Nghĩ thử xem, một phòng mỹ nam, ai ai cũng phong hoa tuyệt đại, sau đó ai ai cũng cuộn ống tay áo lên, miệng lớn thô bạo, cuối cùng còn nhào vào đánh lẫn nhau!

Đó là cảnh tượng đồ sộ tới mức nào a!

(Ụt: Huyên tỷ quả nhiên chỉ sợ thiên hạ không loạn =.=”)

Nhưng hiện tại lại bị Mặc Húc ca ca không có mắt nhìn kia diệt từ trong trứng!

Ánh mắt không tốt thì thôi đi, cũng không thể tàn nhẫn phá hư hứng trí nàng thật vất vả mới có được a!

Chỉ là ý tưởng này cũng chỉ có thể ở trong nội tâm của nàng mà thôi.

Bất quá đó ý tưởng nàng cũng chỉ dám tại nội tâm mặt bại lộ một chút.

Nàng phải nhất quán!

Nếu như hiện tại nói ý tưởng ở trong lòng ra mà nói, vậy kết quả cuối cùng khẳng định sẽ là tám người bọn họ đoàn kết “vây đánh” một mình nàng!



“Kỳ thật, bạn tốt mà muội nhắc tới là nguyệt sự.”

Không biết qua bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên thật sự không nhịn được sự im lặng mà bạo phảt ra lời này.

Có ý tốt giải thích từ “bạn tốt” ở trong miệng nàng ở đâu ra.

A, kỳ thật nếu trước kia muốn nàng nhắc tới chuyện nguyệt sự trước mặt một nhóm nam nhân thì chắc chắn nàng sẽ xấu hổ không thôi.

Nhưng là hiện tại không như thế!

Bởi vì … mặt cũng mất rồi, ai còn rảnh rỗi cố tình gây sự với chính mình, xấu hổ cái gì nữa a?!

“…”

Các vị mỹ nam trong phòng nhìn tiểu nhân nhi nào đó ánh mắt thản nhiên, vẻ mặt tự nhiên mà khuôn mặt tuấn tú đều đen.

Chú ý!

Mặt không phải đỏ, mà là đen!

Mặt đen!

“Tiểu Huyên Nhi, chuyện này là muội không đúng.”

Khuôn mặt tuấn tú của Gia Cát Mặc Húc hiếm khi thu hồi vẻ nho nhã, thay bằng vẻ nghiêm túc:

“Vừa rồi vì sao muội không nói rõ ràng a, khiến cho mọi người suýt chút nữa không vui vẻ.”

“Ha?!”

Nam Cung Vũ Huyên trừng mắt, nhìn Gia Cát Mặc Húc.

Cái gì… bây giờ đều biến thành sai lầm của nàng?

“Đúng đúng đúng! Tiểu tử muội a, về sau nói thì hãy dùng lời mà bọn huynh nghe có thể hiểu được, đừng cố gắng dùng những từ ngữ kỳ quái mà bọn huynh nghe không hiểu, dễ dàng làm cho mọi người hiểu nhầm a!”

Đông Phương Dật Hàm cũng là vẻ mặt chân thành mà thuyết giáo.

“Ha ha, các ngươi làm sao vậy?”

Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn là dáng vẻ “Ta là người tốt”:

“Ta nghĩ, tiểu tử cũng không phải cố ý, mọi người cũng đừng trách muội ấy nữa.”

“…”

Trên trán Nam Cung Vũ Huyên hiện ra ba vạch đen.

Người tốt a!

Quả nhiên là người tốt a!

Một câu, đã đổ hết mọi tội lỗi lên trên đầu nàng!

Hừ hừ!

Làm người tốt đúng không?

Đổ mọi sai lầm lên trên thân tỷ đúng không?

Vậy chờ tiếp chiêu đi!

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên tức giận không thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »