Quyển 2 - Chương 47: Nữ tử báo thù mười năm không muộn

Đêm lạnh như rửa, trăng non cong cong giống như lưỡi đao màu bạc, treo trên bầu trời tối đen như mực.

Gió lạnh phơ phất, cơn gió nhỏ nhẹ nhàng khoan khoái dịu dàng như nữ tử vùng Giang Nam, mềm nhẹ lướt qua đất mẹ, lưu lại cảm giác mát lạnh khiến người ta vui vẻ thoải mái. Dưới khí hậu này, tâm trạng của những người có mặt đều là cực kỳ vui vẻ.

Nhưng là, trên lầu bảy của thuyền Noah, tâm trạng của tám người nào đó đều như cục shit dưới hầm cầu, thối tới mức khiến người ta sợ run người.

Tám vị mỹ nam ngồi quanh bàn gỗ tử đàn, nhìn chén “thức ăn cho heo” trước mặt nhau. Trên tám gương mặt anh tuấn ẩn ẩn thấy khói đen tụ hoài không tan được.

Đúng vậy, trước mặt bọn họ hiện tại là bữa tối hôm nay của bọn họ.

Một bát to giống như “Thức ăn cho heo” là bữa tối hôm nay của bọn họ.

Kỳ thật chuyện biến thành như vậy trong lòng bọn họ rất rõ ràng nguyên nhân là vì sao!

Chính là vì lúc trước, hơi bất cẩn, bọn họ rất thuận miệng “đoàn kết” mà đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu nữ tử nhỏ nào đó còn đáng sợ hơn cả tiểu nhân.

Nhớ rõ lúc đó, khi bọn họ đổ mọi sai lầm lên trên đầu của nàng, sắc mặt của nàng cũng chỉ không tốt trong giây lát, sau đó như chưa từng xảy ra chuyện gì. Vẫn xinh đẹp đáng yêu như trước, vẫn hào phóng vui vẻ như trước, vẫn bao dung hiểu ý như trước, vẫn quan tâm bọn họ đầy đủ như trước.

Cho nên, bọn họ luôn vì chuyện oan uổng nàng mà thấy áy náy, trong lòng thầm hạ quyết tâm về sau nhất định càng ít oan uổng nàng càng tốt.

Nhưng là, đến bây giờ, nếu bọn họ còn thật sự cho rằng nàng thật sự “không thèm quan tâm” hoặc căn bản “không thèm để ý” tới chuyện “chịu tiếng xấu cho người khác” mà nói, vậy bọn họ thật sự xứng với thức ăn trên bàn.

Thật không ngờ a, “báo thù” của nàng đến muộn, chờ mọi chuyện trôi qua hơn nửa này, đợi tới lúc bọn họ đều cho rằng mọi chuyện đã qua rồi mới làm khó dễ bọn họ!

Nghĩ lại cảnh vừa rồi, nàng vừa ra ngoài thì tiểu tư liền đưa “bữa tối” đến cho bọn họ, mời bọn họ dùng bữa.

Lúc bọn họ nhìn thấy thức ăn mà tiểu tư mang đến, trong chớp mắt họ như ngây dại, rất nhanh liền phản ứng lại đây là có chuyện gì! Bởi vì hôm nay bọn họ từng đắc tội nàng, biến thành do nàng tạo thành hiểu lầm, mới dẫn đến chuyện bọn họ khắc khẩu.

Bọn họ vốn cho rằng thuận tay đẩy sai lầm lên trên người nàng thì trong lòng bọn họ cũng đều có chuẩn bị nhận trừng phạt của nàng. Nhưng là lúc ấy nàng chẳng những không trừng phạt, hơn nửa ngày sau đó lại vẫn không có trừng phạt, cho nên bọn họ đều cho rằng bình an vô sự, rồi thả lỏng cảnh giác.

Nhưng là, ngay lúc vừa rồi!

Ngay lúc tiểu tư bưng thức ăn tới, bọn họ mới biết rõ bản thân ngu muội cỡ nào.

Nhưng là nói ngược lại, kiên nhẫn tới mức này, thật sự khiến cho đám đại nam nhân bọn họ xấu hổ không thôi.

“Haha, đây là cái được gọi là quân tử báo thù, à không, là nữ tử báo thù mười năm chưa muộn sao?”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười khổ, nói.

Hiện tại, hắn thật sự rất hối hận hành động lúc trước!

Hắn thật sự không biết, lúc ấy rốt cuộc là nghĩ như thế nào, lại dám nhổ lông trên đầu tiểu nha đầu! Quả thực còn đáng sợ hơn cả việc nhổ răng trong miệng lão hổ nha!

Chỉ là, hậu quả xấu này tới cũng quá muộn đi?!

Lại ngay lúc hắn không có chút chuẩn bị nào mà tập kích.

Trong lòng Hiên Viên Nhược Ngôn cay đắng không chịu nổi a!

“Ta còn cho rằng là ta lấy lòng tiểu nhân đo bụng nữ tử, nhưng là sự thật chứng minh, ta chẳng những không có lòng tiểu nhân, ngược lại ngực của ta còn thật sự rộng rãi!”

Đông Phương Dật Hàm dùng đũa đâm đâm chọc chọc “thức ăn cho heo” có dáng vẻ cực kỳ không tốt trong bát, kỳ lạ nói.

Ngay trước lúc “bữa tối” tốt nhất đến, hắn vẫn cho rằng tiểu tử nào đó là không ngại chuyện bọn họ oan uổng nàng một chút. Nhưng là, sự thực xảy ra trước mắt chứng minh thực tế, à không, là thức ăn cho heo trước mặt chứng minh thực tế là lúc trước hắn ngu dốt cỡ nào, không hiểu thành ngữ “lòng người hiểm ác” này cỡ nào.

Thứ cần đến chắc chắn sẽ đến, nhưng lại đến bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp!

Trong lòng Đông Phương Dật Hàm không biết làm sao.

“Sao Tiểu Huyên Nhi còn chưa tới?”

Tư Không Huyền Dịch thật ra không có rối rắm vấn đề “Thức ăn cho heo”.

Ở trong lòng hắn, ăn “Thức ăn cho heo” hay là “Đồ ăn cho chó” kỳ thật đều không quan trọng. Quan trọng là quá lâu không được thấy nàng. Bởi vì, ăn “Thức ăn cho heo”, “Đồ ăn cho chó”, “lương thực cho mèo” hay gì gì thì cũng chỉ có lỗi với dạ dày của hắn một chút mà thôi. Nếu như không nhìn thấy nàng mà nói, thì phải là có lỗi với trái tim của hắn a! Giữa tim và dạ dày, tim đương nhiên quan trọng hơn nha!

“Ngươi cho rằng tiểu nha đầu kia sẽ trở lại trước lúc chúng ta ăn xong đống thức ăn này?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nghiêng mắt liếc Tư Không Huyền Dịch một cái, ý châm trọng bên trong ánh mắt không cần nhìn cũng biết.

Kỳ thật hiện tại cũng không phải là hắn cố tình châm chọc Tư Không Huyền Dịch, mà là vì hắn nghĩ đến người nào đó bình thường đều đối xử với hắn tốt như vậy mà nay lại xem hắn như gia súc mà nuôi nấng, trong lòng hắn không hiểu sao cảm thấy buồn bực khó chịu!

Có lẽ, còn có một chút sợ hãi!

Sợ nàng cứ như thế xa lánh hắn.

Vừa nhận thức được ý nghĩ này trong lòng mình, Quy Hải Lộng Nguyệt cười tự giễu trong lòng.

Từ khi nào thì hắn trở nên lo được lo mất như vậy?

“…”

Tư Không Huyền Dịch dường như không có cảm giác ra sự trào phúng của Quy Hải Lộng Nguyệt, gục đầu xuống, nhìn “Thức ăn cho heo” trong chén, không nói.

Kỳ thật, không để ý tới lời trào phúng của Quy Hải Lộng Nguyệt cũng không phải là vì tính cách hắn thay đổi, mà là vì hiện tại hắn không thấy được người nào đó, cho nên cảm thấy chuyện gì cũng đều là vô vị. Tự nhiên cũng vì thế mà không thấy hứng thú với bất kỳ chuyện gì.

Nếu như là ở ngày thường, giọng điệu của Quy Hải Lộng Nguyệt như vậy hắn nhất định sẽ bùng nổ.

“Hứ, đồ ăn như vậy, miệng tôn quý của ta ăn không vào a~!”

Tây Môn Vân Ảnh vẫn lười biếng như trước kia, nhưng là trong đôi mắt lại đảo qua sắc thái ảm đạm, biểu hiện rõ kỳ thật lúc này hắn cũng rất không thoải mái.

Tây Môn Vân Ảnh tao nhã cong lưng, tìm “cơ quan” dưới mặt bàn, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng ấn một cái, sau đó bật dậy, tư thế lười nhác yêu dã ngồi về chỗ cũ.

Nhìn thấy động tác của Tây Môn Vân Ảnh, toàn bộ mỹ nam trong phòng đương nhiên biết hắn muốn làm cái gì.

Nhưng là, biết thì biết, bọn họ cũng không cho rằng mục đích của Tây Môn Vân Ảnh có thể đạt được.

Bởi vì, “Thuyền Noah” này…

Haiz ~!

Trong lòng bảy người gần như cùng lúc thở dài một hơi, sau đó lại giống như trẻ sơ sinh, cầm đũa, cau mày ăn “Thức ăn cho heo” trước mặt. Chỉ hy vọng hiện tại bọn họ cam tâm tình nguyện nhận trừng phạt có thể nhận được sự khoan thứ của người nào đó.

Bởi vì qua lại với người nào đó, chuyện kiêng kị nhất chính là dấu nàng.

Nếu chọc giận người nào đó, bọn họ dám khẳng định, trừng phạt tuyệt đối còn nghiêm trọng hơn cả thức ăn cho heo này đang vẫy tay cười mà mời gọi bọn họ …

“Thật sự là một đám không có cốt khí.”

Tây Môn Vân Ảnh dùng mắt lạnh nhìn động tác của bảy người, than thở.

Kỳ thật, chỉ có chính hắn biết, giờ phút này hắn muốn cầm đũa cỡ nào, muốn làm gia súc như bọn họ cỡ nào. Nhưng là, vừa rồi hắn đã nhất thời xúc động, ấn vào “Cơ quan”.

Nói cách khác, hắn đã thành tên trên dây, không thể không bắn!

Tây Môn Vân Ảnh vừa nghĩ đến đây, liền truyền đến tiếng gõ cửa thanh thúy mà có tiết tấu.

“Cốc cốc cốc —— ”

“Tiến vào.”

Tây Môn Vân Ảnh đè ép “yếu đuối” đến muộn trong lòng hắn, cất cao giọng với ngoài cửa, đồng thời khuôn mặt tuấn tú thối đi, muốn dùng để gia tăng khí thế của bản thân.

“Các vị công tử, xin hỏi muốn phục vụ cái gì sao?”

Các vị phục vụ sinh diện mạo thanh tú đáng yêu tuổi thanh xuân vào cửa, cười nhẹ hỏi nhóm mỹ nam trong phòng.

“…”

Bảy vị mỹ nam đã nhận mệnh làm “Gia súc” dường như không có nghe thấy lời của nhóm mỹ nhân kia nói, đầu cũng không nâng một chút, tiếp tục đấu tranh với thức ăn cho heo trong chén.

“Hừ!”

Tây Môn Vân Ảnh hừ lạnh một tiếng, nhìn các vị mỹ nhân:

“Cái này là đạo đãi khách của “Thuyền Noah” các ngươi sao?”

Giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt sắc bén.

Giờ phút này cả người Tây Môn Vân Ảnh toát ra khí lạnh.

Dường như hắn đã giận đến cực điểm.

Nhưng là chỉ có chính hắn biết, trong lòng hắn không có chút xíu tức giận nào.

Tình trạng hiện tại của hắn, kỳ thật chính là giả vờ ở bên ngoài mà thôi.

Bất an không yên trong lòng đối ngược hoàn toàn với biểu hiện bên ngoài của hắn.

Bớt giỡn, hiện tại hắn là đang hò hét cùng người nào đó!

“Công, công tử, xin hỏi, người đối với sự phục vụ của chúng ta có cái gì không hài lòng sao?”

Một vị nữ tử thoạt nhìn hơi lớn tuổi cưỡng chế sự run sợ do Tây Môn Vân Ảnh đưa tới, coi như trấn định hỏi.

Vị Vân Ảnh công tử này, nàng đương nhiên biết, nếu như ngày thường, nàng tất nhiên là không dám lỗ mãng như vậy, nhưng hiện tại không giống ngày thường a! Mệnh lệnh của chủ tử đặt ở nơi đó a!

Muốn các nàng dù thế nào cũng không cần sợ hãi khí thế trên người bọn họ, bởi vì nhiều nhất bọn họ cũng chỉ dọa các nàng mà thôi, sẽ không làm gì các nàng!

Mệnh lệnh của chủ tử thì dù muốn nàng vượt lửa qua sông cũng sẽ hoàn thành!

Nữ tử mở miệng nói chuyện không ngừng ở trong lòng thôi miên chính mình, lấy đó để tăng lá gan của mình lên.

Ánh mắt Tây Môn Vân Ảnh chợt lóe, nhưng lại khôi phục sắc bén:

“Đương nhiên không hài lòng! Các ngươi tự xem, đây là cái quái gì?! Là đồ cho người ăn sao?!”

Tây Môn Vân Ảnh liếc bát to trước người, quát.

“Ha ha, công tử, “Thuyền Noah” chúng ta tuyệt đối không có ý chậm trễ công tử, chỉ là công tử người ở nhiều ngày như vậy, nhưng chưa từng giao bạc. Chúng ta làm ăn buôn bán, luôn lấy lợi nhuận làm đầu, cho nên có chỗ thất lễ còn mong công tử bao dung.”

Trả lời, vẫn là nữ tử vừa mới mở miệng.

Nàng nói xong lời này, đột nhiên cảm giác mình không phải là muốn chết chứ.

Chỉ là, đây cũng là lời chủ tử căn dặn, nếu như vị Vân Ảnh công tử trước mặt này thật sự muốn mạng nhỏ của nàng, nàng cũng nhận. Chỉ cần có thể hoàn thành chuyện chủ tử căn dặn, cho dù chết nàng cũng không tiếc.

“…”

Tây Môn Vân Ảnh lại bị lời của nữ tử này làm cho ngây ngẩn cả người.

Tiền…

Dường như, thật sự…

“Khụ khụ, quan hệ giữa ta và chủ tử các ngươi, còn cần giao bạc sao?”

Tây Môn Vân Ảnh mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói.

Hắn không muốn trả bạc sao!

Không phải không có tiền, mà là không đưa!

Hắn không muốn liên quan chuyện tiền bạc với nàng!

“Hì hì, chúc mừng công tử vượt qua khảo nghiệm của chủ tử, hiện tại công tử có cái gì muốn căn dặn thì mời nói, chúng ta nhất định dựa theo yêu cầu của công tử làm cho công tử vừa lòng.”

Nụ cười nhẹ cứng ngắc trên mặt nữ tử đột nhiên biến thành khuôn mặt cười tươi như nắng.

Chủ tử nói, nếu như thật sự giao bạc mà nói, vậy ném người giao bạc ra ngoài.

Hiện tại vị công tử này đã vượt qua khảo nghiệm của chủ tử, như vậy nên tiến hành bước tiếp theo.

Bước tiếp theo…

Nếu như hiện tại có lựa chọn khác mà nói, nàng hy vọng nàng có thể té xỉu.