Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 48: Màu thức ăn cũng có phân loại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tây Môn Vân Ảnh đắc ý liếc nhìn mấy người đang đau khổ ăn thức ăn của heo.

Hừ hừ, hắn đã nói rồi!

Tuy rằng Tiểu Huyên Nhi đúng là tức giận một chút, nhưng mà đối với bọn họ, muội ấy không nỡ ra tay nặng.

Ha ha, đoán đúng suy nghĩ của muội ấy, bây giờ hoàn toàn thắng lợi a!

Không cần đoán cũng biết trong lòng Tây Môn Vân Ảnh vui sướиɠ đến cỡ nào.

“Khụ khụ, vậy mang chén cơm này đi, sau đó mang bò bít – tết sốt tiêu đen, cánh gà tẩm mật, phật nhảy tường và kim ngọc mãn đường lên.”

Tây Môn Vân Ảnh gọi hết những món mà hắn thích trước kia đã từng được ăn ở trên “Thuyền Noah”.

Sau khi gọi món, hắn còn giống như chim công, dùng tư thế thắng lợi liếc mắt nhìn bảy người còn lại.

Hì hì, thật ra hắn không ăn hết nhiều đồ như vậy, nhưng mà do có cảm giác thắng lợi, cho nên không hiểu sao trong lòng hắn sinh ra một cảm giác muốn đả kích bọn họ như thế, hắn liền gọi một lúc nhiều như vậy.

Bảy vị mỹ nam còn lại nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Tây Môn Vân Ảnh, oán hận nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu, tiếp tục phấn đấu cùng với thức ăn cho heo ở trong chén.

Hừ!

Muốn bọn họ cầu xin hắn sao?

Không có khả năng! Không có cửa đâu!

Ăn thức ăn của heo chỉ đánh mất vị giác của bọn họ mà thôi, nhưng mà nếu như cầu xin hắn thì chính là đánh mất chí khí!

Vì chí khí, bọn họ tình nguyện mất vị giác!

Không phải là khó ăn có chút sao?

Cũng sẽ không chết người!

Nói lại, từ khi bọn họ còn nhỏ đến khi trưởng thành, cái gì khổ mà chưa từng trải qua? Có tội gì chưa từng chịu?

Chỉ bằng những món ăn ngon này đã nghĩ muốn bọn họ khom lưng?

Chuyện này cơ bản chính là người ngốc nói mơ!

Nghĩ thông điểm này, mấy vị mỹ nam đột nhiên cảm thấy chén to như thế này cũng không khó nhìn như thế.

Mà thức ăn cho heo thực ra cũng không khó ăn như vậy.

“Vâng, xin người chờ một chút.”

Mấy vị phục vụ đồng thanh nói, sau đó xoay người bốn mươi lăm độ, đi tới chỗ của Tây Môn Vân Ảnh mang chiếc chén to đi.



Tây Môn Vân Ảnh nhìn một bàn đồ ăn được chế tạo tinh xảo trước mặt, nở nụ cười.

Cười đến rất đẹp rất mê hoặc, giống như một đóa hoa đẹp nhất thế gian, có một loại ma lực khiến cho người ta bị mê hoặc đắm đuối.

“Ha ha, đúng là hết sức phong phú ~!”

Nhíu nhíu mày nhìn thoáng qua bảy cái chén lớn còn chứa hơn nửa “thức ăn cho heo” và bảy vị mỹ nam đang cố gắng “Phấn đấu”, Tây Môn Vân Ảnh cười đến sang sảng.

Nhẹ nhàng cầm đũa bạc, Tây Môn Vân Ảnh chậm rãi đưa thịt bò vào trong miệng, sau đó giống như hưởng thụ nhắm đôi mắt ngọc đào hoa, khuôn mặt tinh xảo lộ ra một vẻ mặt ung dung mà thong thả:

“Hôm nay món thịt bò ăn đặc biệt ngon.”

Giống như vô tình nói một câu, Tây Môn Vân Ảnh lại mở mắt ra, sau đó lần lượt gắp từng món ăn đưa vào trong miệng thưởng thức, sau đó lại làm ra vẻ mặt hưởng thụ, cuối cùng lại giống như vô tình đưa ra một câu.

Dù cho là ai cũng đều nhìn ra được là hắn đang cố ý dụ dỗ mấy vị mỹ nam đang ăn “thức ăn cho heo”.

Mà mấy vẻ mặt vị mỹ nam không hề thay đổi, nhưng mà động tác gắp đồ trên tay lại hết sức cứng ngắc.

Thật ra, việc này cũng không thể trách bọn họ!

Tuy rằng bọn họ không phải giống như bốn vị Thượng Thiện là những người tham ăn, nhưng mà mấy món này, bọn họ đều đã được ăn.

Hương vị là thơm ngon.

Đặc biệt, có thể nói là những món ngon nhất mà từ trước đến nay bọn họ được ăn.

Thánh nhân đã nói, trong sinh mệnh có hai việc không thể không có: việc ăn uống và việc nam nữ!

Bọn họ cũng là người a, đương nhiên cũng có “Thói quen về ăn” nha!

Cho nên, không thể trách bọn họ thèm ăn, chỉ có thể trách mấy món ăn này quá ngon.

Kết quả là, trong lúc này, một phòng ở trên thuyền có hai loại tình huống.

Một loại tình huống là Tây Môn Vân Ảnh—— giống như đặt mình trong thiên đường, trong lòng cảm nhận được sự ưu việt và thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.

Một loại khác là tình huống của bảy vị mỹ nam—— giống như đặt mình trong A Tỳ địa ngục, đang trải qua thống khổ của việc lên núi đao xuống chảo dầu.

Nhưng mà, sự tình thế gian biến hóa thay đổi thất thường, ai cũng không nói trước được điều gì.

Tây Môn Vân Ảnh vốn là đang nhàn nhã, lười nhác nhấm nháp món ngon, nhưng đột nhiên cảm thấy đau bụng.

Nhíu nhíu mày, Tây Môn Vân Ảnh nghi ngờ trong lòng.

Chẳng lẽ là do ăn nhiều quá?

Nhưng mà hôm nay hắn ăn hết sức chậm rãi, tuy rằng thời gian dài, nhưng mà ăn vào bụng còn chưa nhiều bằng ngày thường, sao lại cảm giác muốn…

Tây Môn Vân Ảnh còn đang nghi ngờ, cảm giác bụng trướng đau càng rõ ràng.

Thông minh như Tây Môn Vân Ảnh, đương nhiên là biết được cảm giác càng ngày càng đau bụng là xảy ra chuyện gì.

Khuôn mặt mị hoặc trong chốc lát đen như đáy nồi.

Tiểu Huyên Nhi chết tiệt!

Trong lòng Tây Môn Vân Ảnh thầm mắng đồng thời còn phải nhịn xuống cảm giác trướng đau càng ngày càng rõ ràng.

Mà mấy vị mỹ nam còn lại cuối cùng cũng phát hiện ra Tây Môn Vân Ảnh không bình thường, đều ngẩng đầu liếc hắn.

Khi mà nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn càng ngày càng đen, trên cái trán trơn bóng có lấm tấm mồ hôi, mấy người sững sờ.

“Vân Ảnh, huynh làm sao vậy?”

Gia Cát Mặc Húc nhìn thấy sắc mặt của Tây Môn Vân Ảnh không tốt, quan tâm hỏi.

Tuy rằng vừa rồi Tây Môn Vân Ảnh kiêu ngạo khiến cho người ta muốn đập chết hắn, nhưng mà tốt xấu gì thì hắn cũng là người của Quy Hải quốc, lại lớn lên cùng với Gia Cát Mặc Húc, tình huynh đệ mười mấy năm cho nên Gia Cát Mặc Húc đương nhiên vẫn rất sốt ruột.

Mà Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Công Tôn Lưu Dạ cũng nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh, trong ánh mắt có lo lắng bất an.

Bọn họ cũng có tình cảm giống như Gia Cát Mặc Húc.

Đối bọn họ mà nói, huynh đệ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tiến, cùng nhau lùi, cùng nhau phấn đấu quan trọng hơn rất nhiều so với chí khí gì đó, cho nên thấy dáng vẻ của Tây Môn Vân Ảnh không tốt, bọn họ đã sớm quên dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của hắn, chỉ còn lại sự quan tâm chân thành.

“Không, không có việc gì.”

Tây Môn Vân Ảnh vốn định cố gắng làm cho giọng nói của bản thân nghe giống như bình thường.

Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, liền không chịu sự điều khiển của hắn.

Lời nói ra, có vẻ yếu đuối vô cùng, giống như là người nói đang phải nhịn xuống một sự thống khổ khó có thể chịu đựng được.

“Rốt cuộc huynh bị làm sao vậy?!”

Quy Hải Lộng Nguyệt quát lên.

Vừa rồi, khi nghe hắn ta nói, liền biết không phải như lời hắn ta nói là —— không có việc gì, mà là chuyện rất lớn!

Từ nhỏ đến lớn, Tây Môn Vân Ảnh chính là một người điên, không, nếu như so với người điên, thì thà nói hắn không phải là người!

Khả năng luyện võ của hắn là tốt nhất nhưng hắn cũng là người cố gắng nhất.

Có thể nói, võ công bây giờ của hắn không ai có thể đuổi kịp, đều là do hắn có ba phần tư chất bảy phần cố gắng.

Luyện võ vốn là vất vả, nhưng mà Tây Môn Vân Ảnh lại đặt ra cho bản thân nhưng yêu cầu hết sức khắt khe.

Cho dù là hắn bị thương nặng như thế nào thì hắn cũng không kêu một tiếng hơn nữa lại có thể mang theo vết thương nặng mà mặt không đổi sắc rồi tiếp tục luyện võ.

Thậm chí đến mức nếu như bản thân hắn không nói, thì không một ai trong bọn họ có thể nhìn ra rằng hắn bị thương.

Cho nên, tình huống lần này của Tây Môn Vân Ảnh, trái tim của bọn họ đương nhiên là nhấc lên đến cổ họng.

“Thật sự không có việc gì.”

Tây Môn Vân Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Vừa rồi hắn dùng hết sức để nhịn xuống cảm giác muốn đi vệ sinh, cho nên không rảnh để quan tâm đến tình trạng nói chuyện, hơn nữa bình thường hắn nói chuyện câu có câu không, không chú ý đến cảm giác.

Cho nên sẽ khiến cho người ta có cảm giác lực bất tòng tâm.

“Vậy sao…”

Quy Hải Lộng Nguyệt còn muốn nói gì, nhưng là lại bị động tác thất lễ của Tây Môn Vân Ảnh chen ngang.

“Mẹ nó! Lão tử nhịn không được!”

Tây Môn Vân Ảnh không quản cái gì sĩ diện không sĩ diện nữa, giống như một con khỉ bị đốt lửa ở mông, hắn nhảy dựng ra khỏi ghế, sau đó vọt vào phòng của hắn.

Hắn, muốn tìm bồn cầu!

Trừ bỏ Thượng Quan Tuyệt Trần những người có mặt còn lại đều bị hành động bất ngờ của Tây Môn Vân Ảnh làm cho sững sờ.

Rốt cuộc hắn làm sao vậy?!

Bị quỷ nhập vào? Hay là bị Nam Cung Ngân Tử đá vào đầu?

Chỉ có ánh mắt của Thượng Quan Tuyệt Trần như có như không liếc qua cửa phòng đóng chặt của Tây Môn Vân Ảnh, sau đó thu lại, khi ánh mắt lướt qua một bàn mỹ vị, trong đôi mắt màu bạc có tia sáng lóe qua.

“Tuyệt Trần, huynh phát hiện cái gì?”

Hiên Viên Nhược Ngôn ngồi ở bên phải của Thượng Quan Tuyệt Trần, trong lúc vô ý hắn phát hiện ra tia sáng chợt lóe qua mắt của Thượng Quan Tuyệt Trần, sau đó vì sự hiếu kì, hắn vẫn là hỏi ra.

“Ha ha, nếu như không đoán sai, thì trong một bàn thức ăn ngon có bị bỏ thêm một chút đồ đặc biệt. ”

Thượng Quan Tuyệt Trần dịu dàng cười nói.

Ha ha, khi nói chuyện vừa rồi, dường như hắn nhìn thấy nụ cười xấu xa của người nào đó, tăng thêm phần khẳng định cho dự đoán trong thức ăn bị bỏ thêm một chút đồ đặc biệt.

Nụ cười của muội ấy, cho dù là xấu xa hay ngọt ngào, đều có thể tác động đến trái tim trong trẻo, lạnh lùng của hắn.

Thượng Quan Tuyệt Trần vừa nghĩ đến Nam Cung Vũ Huyên, trong lòng bỗng nhiên hóa thành một đầm nước ấm.

“Đồ đặc biệt?”

Sáu người còn lại nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần đang tỏa ra hơi thở hết sức dịu dàng, đồng thanh nói.

Nhưng mà ngay sau đó, một trận cười lớn nổ tung.

Tuy rằng ý của Thượng Quan Tuyệt Trần rất rõ ràng: chỉ là đoán mà thôi.

Nhưng mà, trong lòng của bọn họ đã muốn hoàn toàn khẳng định là trong món ngon có bỏ thêm thứ khác!

Đúng là hả lòng hả dạ!

Hiện tại, chỉ sợ trừ bỏ người nào đó bị trúng chiêu thì tâm trạng của những người còn lại hết sức hả hê, hết sức sung sướиɠ!

Tất nhiên là không cần phải nói đến Nam Cung Vũ Huyên.

Con đường “Báo thù” của nàng thành công, thành công một cách thuận lợi, rực rỡ, cho nên không thể trách nàng vui mừng.

Mấy người Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không cần phải nói.

Bọn họ cùng với người của Quy Hải quốc là sóng ngầm mãnh liệt, bây giờ một người của Quy Hải quốc là Tây Môn Vân Ảnh trúng chiêu, đương nhiên bọn họ không thể không vui!

Nhưng mà, ngay cả mấy người Quy Hải Lộng Nguyệt cũng cười đến vui vẻ, sung sướиɠ đầm đìa.

Đây là vì sao?

Hắc hắc, đương nhiên là phải trách lúc trước người nào đó quá kiêu ngạo đắc tội với tất cả mọi người!

Cho nên, suy nghĩ trong lòng của mấy người Quy Hải Lộng Nguyệt là —— hừ hừ! Hả hê a! Hả hê chứ! Tiếp tục hả hê a, không phải rất lợi hại sao? Rồi sao, nếu có bản lĩnh, liền mang bồn cầu đi ra, sau đó vừa đi vệ sinh vừa ăn vừa hả hê a!

Sau một lúc vui vẻ, bảy vị mỹ nam đều đối với đồ ăn trong chén “Không thêm đồ đặc biệt” – ăn như hổ đói.

A, bọn họ nên ăn nhanh một chút mới được, nếu không rất có khả năng kết cục của bọn họ cũng giống như người nào đó.

Haiz ~! Ai bảo bọn họ lúc trước lên sai thuyền giặc?

Ai bảo họ đắc tội với chủ nhân của thuyền này?

Cho nên, vẫn là ngoan ngoãn ăn đi!

Bởi vì ăn thức ăn an toàn không ô nhiễm môi trường, “Thức ăn cho heo”, bọn họ còn có thể nuốt xuống, không nhai sẽ không cảm thấy khó ăn.

Nhưng nếu như ăn những món có vẻ ngoài cực kỳ kí©h thí©ɧ vị giác khiến cho người ta không nhịn được mà bỏ tiền túi ra ăn kia lại thêm một chút đồ đặc biệt…

Hô!

Bọn họ còn muốn sống lâu vài năm.

“Hì hì, các vị ca ca, cơm nước xong chưa?”

Sáu người vừa giải quyết hết “thức ăn cho heo” ở trong chén, một giọng nói ngọt ngào thanh thúy từ cửa truyền đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »