Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 50: Tất cả đều có ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ý là: Quy Hải Lộng Nguyệt ngươi có đầu óc ngốc nghếch, hữu dũng vô mưu, đúng là hết sức dại dột.

“Ngươi…!”

Quy Hải Lộng Nguyệt vừa muốn tức giận, tiếng nói trong trẻo của Nam Cung Vũ Huyên liền dập tắt lửa giận của hắn.

“Hì hì, cổ nhân nói ‘Đánh là thương mắng là yêu, cãi nhau khiến cho trái tim càng thêm yêu thương nhau’, Lộng Nguyệt ca ca, Nhược Ngôn ca ca, hai người các huynh đang bồi dưỡng tình cảm sao?”

Một khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, ánh mắt tò mò, vô tội, giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên giống như tiên nữ hạ phàm, tràn ngập tò mò đối với mọi chuyện trên thế gian.

“Ha ha, tiểu nha đầu, muội cũng đừng giả vờ nữa.”

Gương mặt anh tuấn của Hiên Viên Nhược Ngôn hiện lên vẻ mặt “huynh biết muội đang giả vờ”

Vẻ mặt, dịu dàng nói với Nam Cung Vũ Huyên:

“Cái gọi là ‘trái tim yêu thương nhau’ cuối cùng có khả năng hay không, trong lòng tiểu nha đầu muội là rõ ràng nhất.”

Nói đến đây, trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn hiện lên tia sáng trêu trọc, lại nói tiếp:

“Trái tim của huynh đã sớm không ở trên người của huynh, việc này muội là người rõ ràng nhất.”

Thật ra là hắn cố ý nói những lời này.

Bởi vì hắn biết, nàng có thể nghe ra ý khác của lời hắn nói.

Hắn là muốn nói với nàng, trái tim hắn, toàn bộ đã giao cho nàng.

“A, trái tim?”

Nam Cung Vũ Huyên còn chưa kịp trả lời, Quy Hải Lộng Nguyệt liền hơi trào phúng mở miệng nói:

“Cho đến bây giờ ta cũng không biết Hiên Viên huynh có trái tim.”

Trái tim?

Thật sự là buồn cười a!

Hiên Viên Nhược Ngôn ở mặt ngoài luôn hòa nhã giống như người tốt, nhưng mà thực tế hắn ta lại lạnh lùng vô tình, khoác lên mình bộ mặt vô hại, mang theo mặt nạ dịu dàng, ấm áp.

Nếu như ai đó chỉ dựa vào khuôn mặt mà cho rằng Hiên Viên Nhược Ngôn không có chỉ số nguy hiểm thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt cười lạnh.

“Ha ha.”

Nghe được Quy Hải Lộng Nguyệt nói như thế, Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không giận, lại càng không phủ nhận:

“Đối với người khác, đúng thật là ta vô tâm, không có trái tim, nhưng mà đối với người ta yêu thì ta cũng có một trái tim nóng bỏng không ngừng đập.”

Khi nói những lời này ánh mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn không hề chớp một cái, chăm chú nhìn vào Nam Cung Vũ Huyên.

Những lời này của hắn rõ ràng là nói cho nàng nghe.

Đối với bất cứ ai hắn cũng có thể vô tâm nhưng mà với nàng thì hắn lại toàn tâm toàn ý.

Những lời Quy Hải Lộng Nguyệt nói, thật ra ở một trình độ nhất định là chính xác.

Hắn không có tâm, bởi vì trái tim hắn vốn dĩ đã bị đánh mất, toàn bộ đều để ở trên người của nàng.

“Đôi mắt của ngươi nhìn chỗ nào đó?!”

Quy Hải Lộng Nguyệt kéo Nam Cung Vũ Huyên về phía sau của mình, mặt bình tĩnh nói:

“Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Huyên Nhi không phải là của ngươi, cho nên ngươi đừng mơ tưởng chạm vào muội ấy!”

Chết tiệt!

Thế mà lại để cho hắn ta giành trước!

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt buồn phiền không thôi.

Vốn, hắn muốn nói tâm tư của bản thân cho muội ấy biết, nhưng mà lại sợ sẽ khiến cho muội ấy sợ hãi, cho nên đợi cơ hội để nói với muội ấy về trái tim của hắn đối với muội ấy, không ngờ tên tiểu nhân âm hiểm Hiên Viên Nhược Ngôn lại nhân cơ hội nhanh hơn một bước nói rõ với muội ấy.

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt hối hận a!

Nếu như giờ phút này hắn biết được mấy người Hiên Viên Nhược Ngôn đã sớm nói rõ với nàng từ rất lâu trước đó thì không biết hắn sẽ tức giận thành cái dạng gì.

“Đúng vậy, trái tim của huynh dành cho muội ấy không quan trọng, quan trọng là muội ấy có cần hay không.”

Tây Môn Vân Ảnh cũng bước lên một bước, khıêυ khí©h nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Nếu như mỗi người đều đưa trái tim cho muội ấy thì chỉ sợ muội ấy đã sớm bị bao phủ bởi những trái tim ấy. “

“Tây Môn huynh, Hiên Viên huynh, hai vị làm gì mà căng thẳng như vậy?”

Vốn dĩ Đông Phương Dật Hàm đang đứng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, đôi mắt hồ ly màu hổ phách sâu không thấy đáy:

“Nhược Ngôn đang bày tỏ tấm lòng yêu say đắm không hề hối hận đối với nữ tử mà bản thân yêu thương, việc này có liên quan gì đến huynh?”

Tạm dừng một lúc, Đông Phương Dật Hàm tiếp tục nói:

“Lại nói, Huyên Nhi đều chưa tỏ thái độ, hai vị lại kích động như vậy, việc này không phải là tiếng lớn át chủ hay sao?”

Ha ha, có vẻ như sự việc càng ngày càng thú vị!

Đông Phương Dật Hàm nghiễm nhiên mang tâm trạng xem kịch vui.

Đúng vậy, không phải là hắn đứng ra để giải hòa, hắn đứng ra xác nhận mâu thuẫn!

Vốn dĩ hắn là một người luôn e ngại cho thiên hạ không loạn, có trò hay xem, làm sao mà hắn có thể buông tha dễ dàng như thế?

Quả nhiên, những lời này của Đông Phương Dật Hàm vừa nói ra, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về chỗ Nam Cung Vũ Huyên đang cúi đầu im lặng.

Cảm giác được nhiều ánh mắt nhìn mình chăm chú, trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên phẫn nộ không thôi, trong lòng không ngừng thầm mắng Đông Phương Dật Hàm.

Chết tiệt!

Nàng có trêu chọc gì hắn hay sao?

Làm gì mà phải dẫn họa đến người nàng a?!

Chẳng lẽ thật đúng như câu “Nằm cũng trúng đạn” hay sao?!

“Tiểu Huyên Nhi, muội nói thật ra suy nghĩ của muội a.”

Quy Hải Lộng Nguyệt thấy Nam Cung Vũ Huyên cúi đầu thật lâu không mở miệng, cuối cùng lên tiếng.

“Muội, muội thì có suy nghĩ gì a?”

Nam Cung Vũ Huyên vẫn không có ngẩng đầu như cũ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mũi chân của nàng, rầu rĩ mở miệng.

Đông Phương Dật Hàm chết tiệt, hồ ly thối!

Hắn rõ ràng biết rõ nàng đã nói phải chờ tới ngày mà Nhược Ngôn ca ca đăng cơ rồi mới quyết định!

Bây giờ lại còn lôi chuyện này ra nói!

Nàng còn chưa chuẩn bị tốt!

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi a ~.”

Tây Môn Vân Ảnh bỗng nhiên trở nên xinh đẹp mị hoặc, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng đầu của Nam Cung Vũ Huyên lên, một đôi mắt màu xanh lục bích nhìn thẳng vào Nam Cung Vũ Huyên:

“Không phải là muội coi trọng khuôn mặt của Hiên Viên huynh, cho nên háo sắc nổi lên, sau đó lại ngượng ngùng mở miệng đi?”

Giọng nói ấm áp, trầm thấp mang theo một chút ám ách mất tiếng, rõ ràng là rất dịu dàng, nhưng mà Nam Cung Vũ Huyên lại nghe thấy có sự nguy hiểm trong đó.

“Hắc, ha ha, muội, muội, muội như thế nào…”

Nam Cung Vũ Huyên cười mỉa phủ nhận.

Nhưng mà vừa nghĩ đến nếu như phủ nhận thì tất nhiên Hiên Viên Nhược Ngôn lại đau lòng.

Cho nên, lời nói đến bên miệng lại không có nói ra.

Thấy nàng ậm à ậm ừ nửa ngày, cũng nói không nên lời.

Sắc mặt của hai người Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Tây Môn Vân Ảnh đen như đáy nồi.

Mà trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn lại tràn đầy vui mừng cùng kích động, tâm tư như vậy, khiến cho đôi mắt của hắn vỗn dĩ đã rất đẹp lại càng thêm linh động, càng thêm mộng ảo, giống như bảo thạch xinh đẹp nhất thế gian.

Thượng Quan Tuyệt Trần và Tư Không Huyền Dịch vừa vui vừa buồn.

Vừa lo lắng cho bản thân, lại vừa vui mừng cho Hiên Viên Nhược Ngôn.

Trong số những người ở đây, thì có thể nói Đông Phương Dật Hàm là thong dong nhàn nhã nhất.

Một đôi mắt hồ ly màu hổ phách không ngừng lướt qua mặt mọi người, thu hết dáng vẻ của mọi người vào trong đáy mắt, khi nhìn đến Gia Cát Mặc Húc đang im lặng đứng ở một bên, trong đôi mắt Đông Phương Dật Hàm lóe lên một tia sáng không rõ tên.

“Chết tiệt!”

Cuối cùng Quy Hải Lộng Nguyệt bạo phát trong im lặng, thấp giọng mắng một câu, sau đó bế Nam Cung Vũ Huyên đang nói không thành lời lên, bước nhanh đi về.

“A ——!”

Nam Cung Vũ Huyên bị động tác bất thình lình của hắn làm cho giật mình, vì để cho mình không bị ngã xuống, theo bản năng ôm chặt cổ của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Đúng là hành động vô ý này của nàng lại khiến cho mặt của Quy Hải Lộng Nguyệt đang đen có xu hướng dịu đi một chút.

“Quy Hải Lộng Nguyệt! Ngươi mau buông Huyên Nhi ra!”

Tư Không Huyền Dịch phản ứng lại, dồn nội lực, bay đến phía trước của Quy Hải Lộng Nguyệt, cản đường, một đôi mắt tối đen dường như có ngọn lửa đang hừng hừng bốc cháy.

Mà ngay trong nháy mắt, những người có mặt ở đây đều chạy lại.

Vẫn đang chia làm hai bên, giằng co không ai nhường ai.

“Tránh ra.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn bốn người đang cản đường, trầm giọng nói.

“Mơ tưởng.”

Giọng điệu của Tư Không Huyền Dịch cường ngạnh, không có một chút nhún nhường nào.

“Hừ! Vừa rồi là ta rút trúng cơ hội để Tiểu Huyên Nhi ở cùng, cho nên làm phiền tránh ra.”

Mới nghe có vẻ như rất khách khí, nhưng phát ra từ miệng của Quy Hải Lộng Nguyệt lại mang theo cảm giác bá đạo không nghe không được.

“…”

Bốn người của Hiên Viên quốc hiển nhiên không dự đoán được Quy Hải Lộng Nguyệt sẽ nói như vậy.

Bốn người đều im lặng.

Nếu như theo lời của hắn nói thì chính là muốn để cho muội ấy thực hiện cái gọi là “Duyên phận” vừa rồi hay sao?

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn thấy mấy người Hiên Viên Nhược Ngôn không nói, liếc nhìn bọn họ một cái, ngay lập tức sau đó bước qua bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.

Dù sao cầu thang của “Thuyền Noah” cũng rất rộng, đừng nói bốn người cùng đứng, chính là mười người cùng đứng cũng có thể chứa được.

Nhìn thấy Quy Hải Lộng Nguyệt đi rồi, Gia Cát Mặc Húc, Tây Môn Vân Ảnh cùng Công Tôn Lưu Dạ cũng vội vàng đi theo.

Tiếp theo sau đó mấy người Hiên Viên Nhược Ngôn cũng đi theo.

Bọn họ đã từng nói, nàng ở cùng nhóm mấy người Quy Hải Lộng Nguyệt, nhưng mà bọn họ cũng có thể ở cùng nàng.

Viêc này, không phạm quy!

***

Mà ngay khi bóng dáng của chín người biến mất tại tầng ba, ba bóng người từ trong chỗ tối lén lút đi ra.

Ba người này, rõ ràng chính là Tam nương, Tứ nương cùng thư sinh.

“Ha ha, tiểu nha đầu lừa đảo này, mị lực thật đúng là đủ lớn a.”

Tam nương nhẹ giọng cười nói.

“Haiz ~! Đáng thương nhiều nam tử tốt hiếm thấy trên đời như vậy a, liền bị mất trong tay tiểu ác ma.”

Thư sinh tiếc hận nói.

“Ha ha, cũng có thể không phải!”

Tứ nương cũng cười nói:

“Theo ta thấy, ngoại trừ vị Công Tôn công tử lạnh lùng kia, cùng với Đông Phương công tử phong lưu phóng khoáng và Gia Cát công tử nho nhã mấy vị công tử còn lại đều trúng độc của chủ nhân.”

“Muội a, ngươi ra ngoài đừng có nói là muội của ta!”

Tam nương liếc nhìn Tứ nương, rõ ràng không đồng ý lời của Tứ nương.

“Ặc, vì sao tỷ tỷ lại nói thế?”

Trên trán của Tứ nương hiện ra mấy vạch đen.

Chẳng lẽ nàng nói gì sai sao?

Trong lòng Tứ nương rất không hiểu.

Chỉ cần mỗi lần nàng nói gì đó thiếu suy nghĩ, tỷ tỷ liền nhất định sẽ nói” Muội a, ngươi ra ngoài đừng có nói là muội của ta!”, cho nên, lần này nàng lại nói sai rồi hay sao?

Chẳng lẽ những công tử đó không có loại tâm tư đó với chủ tử hay sao?

“Ha ha, muội không phát hiện ra tâm tư của mấy vị công tử, tất cả đều đặt ở trên người của tiểu nha đầu lừa đảo kia hay sao? Muội lại còn nói Công Tôn công tử, Đông Phương công tử cùng Gia Cát công tử không có tâm tư gì với nha đầu lửa đảo!”

Tam nương cười giải thích nghi ngờ cho Tứ nương.

“Oa, tỷ tỷ, nhưng mà ba vị công tử kia cũng không có một chút biểu hiện nào đối với chủ nhân a!”

Tứ nương không hiểu.

Vừa rồi nàng nhìn thấy rất rõ ràng, từ đầu đến cuối hai vị công tử đều không có phản ứng gì, còn một vị thì sợ cho thiên hạ không loạn xem kịch vui.

Như vậy cũng có thể nói là có ý với chủ tử hay sao?

“Biểu hiện?”

Tam nương nhíu nhíu mày, sau đó cười đến bí hiểm:

“Nếu là bọn họ không có phát hiện ra tâm tư của chính bản thân thì muốn biểu hiện như thế nào?”

“…”

Tứ nương cẩn thận nghĩ lời của Tam nương, lại không hiểu hỏi:

“Bản thân bọn họ cũng chưa phát hiện thì làm sao mà tỷ tỷ lại có thể phát hiện ra?”

Giọng nói của Tứ nương tuy nhỏ, nhưng mà vẫn để cho Tam nương nghe rõ.

Nghe thấy muội muội nhà mình vẫn không thông suốt, Tam nương liếc muội muội nhà mình một cái:

“Ngươi đúng là cái đầu gỗ! Muội cảm thấy võ công của chúng ta so với mấy vị công tử thì như thế nào?”

Lần này Tứ nương không có trực tiếp mở miệng, mà là suy nghĩ ở trong lòng.

Võ công của tám vị công tử?

Đã từng được nghe chủ nhân nói, nếu như ở trên giang hồ, bọn họ tuyệt đối có thể đứng trong danh sách hai mươi người đứng đầu.

Mà ba người bọn họ tuy rằng đều có những tài nghệ sở trường nhưng mà nếu nói về võ công thì hoàn toán có thể dùng từ mèo cào để miêu tả!

“Đương nhiên là so với chúng ta thì…”

Tứ nương chưa nói xong, liền bừng tỉnh đại ngộ:

“Ha ha, đúng vậy! Sao muội lại không nghĩ tới vấn đề này nhỉ?”

Vừa rồi, ba người bọn họ vẫn đang trốn để theo dõi chín người, nhưng không một ai trong số chín người phát hiện ra ba người bọn họ.

Điều này nói lên, tâm của chín người bọn họ đều không bình tĩnh.

Nếu như ba vị công tử thật sự không có tâm tư gì với chủ nhân, thì nhất định sẽ không tinh thần không ổn định!

“Đầu heo như muội đương nhiên là không thể nghĩ được.”

Tam nương không hề niệm tình tỷ muội, đả kích Tứ nương không hề thương tiếc.

“Hắc hắc, Tứ nương, ngươi không phát hiện được cũng là chuyện rất binh thường, dù sao thì ngươi cũng không giống như tỷ tỷ của ngươi suốt ngày lăn lộn ở nơi phong nguyệt, chưa bao giờ gặp đủ mọi dạng người, tự nhiên suy nghĩ cũng đơn giản hơn. Thật ra đây cũng là chuyện tốt.”

Thư sinh giống như an ủi nói, lại nói cả Tam nương cùng Tứ nương.

Ca ngợi suy nghĩ Tứ nương thuần khiết.

Đá xoáy Tam nương có suy nghĩ thối nát.

“Thư sinh vô dụng ngươi muốn chết phải không!”

Theo như lời của thư sinh, hàng năm Tam nương ở trong phong nguyệt, đương nhiên mắt nhìn không hồ đồ, mắt nhìn người tốt không phải bình thường, suy nghĩ tự nhiên cũng linh hoạt hơn.

Ý của Thư sinh trong lời này, đương nhiên là nàng nghe hiểu.

“Yêu phụ, thư sinh ta há lại vô dụng như lời ngươi nói?”

Khi thư sinh vừa nghe thấy Tam nương gọi ra cái” Biệt hiệu”, cũng nổi giận.

Căn cứ vào việc ăn miếng trả miếng, thư sinh cũng gọi ra” Biệt hiệu” của Tam nương.

“Ngươi đi chết!”

Tam nương vừa nghe thấy “Biệt hiệu” mà nàng chán ghét nhất, cũng nổi giận, đưa tay ra đánh tới thư sinh.

Cơ thể của thư sinh chợt lóe lên, sau khi tránh được, liền bắt đầu chạy trốn.

A, hảo hán không chịu thiệt trước mặt, võ công của hắn không bằng Tam nương, cho nên tự nhiên liền lựa chọn một trong ba mươi sáu kế “Chạy là thượng sách”!

“Ngươi đừng chạy!”

Tam nương thấy thư sinh muốn chạy trốn, vội vàng đuổi theo.

Tứ nương đứng ở tại chỗ, nhìn hai người một đuổi một chạy, khóe miệng giương lên một chút cười yếu ớt.

Ha ha, đều nói là mắt nhìn của nàng không tốt, nhưng mà nàng thấy tỷ tỷ và thư sinh lại có ý khác.

Hì hì, chỉ sợ hai người oan gia này bây giờ cũng chưa phát hiện!
« Chương TrướcChương Tiếp »