Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 51: Quy Hải Lộng Nguyệt tâm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bốn người Hiên Viên Nhược Ngôn đứng ở bên ngoài phòng của Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt.

Chết tiệt!

Nói cái gì mà muốn chơi ở trong phòng, Huyên Nhi phải theo cùng, mà những người ở Hiên Viên quốc bọn họ không tiện để đi vào.

Không cho bọn họ đi vào thì cứ nói thẳng!

“Làm sao bây giờ a?”

Sau khi Tư Không Huyền Dịch nhìn chăm chú cửa gỗ nặng nề một lúc lâu, quay đầu hỏi bọn Hiên Viên Nhược Ngôn.

“Bây giờ thì có thể làm sao nữa, ngồi chờ ở bên ngoài thôi.”

Đông Phương Dật Hàm nhún nhún vai, sau đó lập tức xoay người tìm ghế ngồi xuống.

Thật ra hắn cũng không biết hắn bị làm sao vậy, trong lòng hắn không hiểu sao lại rất khó chịu.

Chỉ cần không nhìn thấy muội ấy, chỉ cần nghĩ đến việc muội ấy đang chơi vui vẻ với mấy tên tiểu nhân vô sỉ của Quy Hải quốc, trong lòng hắn không thể bình tĩnh được.

Muội ấy, càng ngày càng có thể ảnh hưởng đến trái tim của hắn.

Phù!

Việc này là sau khi biết được chủ nhân “Thuyền Noah” chính là muội ấy, vì sinh ra một loại kính nể cực hạn đối với muội ấy hay sao?

Chắc là như vậy đi!

Đông Phương Dật Hàm âm thầm tìm một lý do quang minh chính đại vì sự xao động không tên của bản thân.



Nam Cung Vũ Huyên mở to đôi mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang dán đến mặt nàng, ngừng thở.

Hắn, hắn, hắn, hắn đang hôn nàng!

Vừa rồi vừa vào cửa, hắn đã buông nàng ra.

Nhưng mà ngay khi nàng chưa đứng vững, đột nhiên hắn lại đưa ngay đôi môi mỏng đến.

Tây Môn Vân Ảnh, Công Tôn Lưu Dạ và Gia Cát Mặc Húc cũng nghẹn họng sững sờ nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt dùng một phương pháp cực kì bá đạo để hôn Nam Cung Vũ Huyên, đều bị kinh sợ không thốt lên lời.

Quy Hải Lộng Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, đầu lưỡi bã đạo mà lại dịu dàng triền miên ở trong miệng của Nam Cung Vũ Huyên.

Cảm nhận được hương vị ngọt lành trong miệng của nàng, cảm nhận được sự say mê từ sâu trong linh hồn.

Hắn mê muội!

Trước ma lực của muội ấy!

Vì muội ấy mà nhập ma!

Vốn dĩ không muốn khiến cho muội ấy sợ, nhưng mà hôm nay bị bọn Hiên Viên Nhược Ngôn kí©h thí©ɧ, hắn không có cách nào có thể điều khiển được hành động của bản thân.

Hôm nay hắn đã nhận ra, nếu như không gọn gàng dứt khoát nói với muội ấy về tình cảm của hắn dành cho muội ấy thì cơ bản là muội ấy sẽ không nghĩ đến phương diện này.

Về sau, rất có thể muội ấy liền một mạch coi hắn là ca ca.

Hắn không muốn như vậy!

Cho nên, đã không thể chờ đợi thêm, bây giờ hắn nói với muội ấy là hắn yêu muội ấy, là tình yêu của một nam tử đối với một nữ tử, cũng giống như tình yêu của bọn Hiên Viên Nhược Ngôn đối với muội ấy!

Nghĩ đến đây, vòng tay của Quy Hải Lộng Nguyệt ôm eo của Nam Cung Vũ Huyên càng dùng sức hơn, càng mạnh mẽ hơn, giống như muốn hòa nhập cơ thể nhỏ bé xinh xắn của nàng vào bên trong cơ thể của hắn.

Nam Cung Vũ Huyên vốn đang sững sờ bởi hành động bất ngờ của hắn lại vì bị đau đớn mà phục hồi tinh thần.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quy Hải Lộng Nguyệt đang gần trong gang tấc, thất thần trong nháy mắt, rồi lại chợt lấy lại tinh thần, giải cứu đôi môi của mình khỏi miệng của hắn:

“Lộng Nguyệt ca ca…”

Dường như Nam Cung Vũ Huyên vẫn không tin nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt vẫn đang còn đắm chìm say mê.

Huynh ấy, biết huynh ấy làm như thế đối với nàng là có ý gì không?

“…”

Thật ra từ thời khắc môi nàng rời khỏi thì Quy Hải Lộng Nguyệt cũng đã tỉnh, nhưng mà hương vị ngọt ngào của đôi môi lại khiến cho hắn lâm vào say mê sâu sắc.

Nam Cung Vũ Huyên gọi đưa hắn từ trong say mê tuyệt vời ra.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy Quy Hải Lộng Nguyệt không nói, cắn cắn môi:

“Lộng Nguyệt ca ca, huynh…”

Vốn muốn nói gì, nhưng mà lại không biết phải mở miệng làm sao.

“Đừng gọi ta Lộng Nguyệt ca ca. Ta không có muội muội, càng không phải ca ca của nàng.”

Quy Hải Lộng Nguyệt liếc mắt lạnh lùng nói xong liền không thèm nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Hắn sợ.

Ha ha, thật sự là buồn cười.

Quy Hải Lộng Nguyệt hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ khi đối diện với muội ấy, thế mà lại sợ hãi.

Hắn sợ lời hắn nói ra sẽ khiến cho muội ấy không thích, chán ghét.

Sợ nhìn thấy sự lạnh lùng và chán ghét từ đôi mắt xinh đẹp của muội ấy.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên bị những lời này của hắn dọa cho sững sờ.

Một đôi mắt to đen láy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú, trong lòng sinh ra một cảm giác khủng hoảng.

Vì sao lại lạnh lùng như thế với nàng?

Chẳng lẽ huynh ấy không cần nàng sao?

Nam Cung Vũ Huyên nghĩ đến một khả năng như thế, trái tim giống như bị cái gì đó đâm xuyên qua, vỗn dĩ đôi mắt đang nước mắt lưng tròng sáng long lanh bây giờ lại tràn đầy như muốn rơi xuống:

“Lộng, Lộng, Lộng Nguyệt ca…”

Nam Cung Vũ Huyên run giọng muốn gọi, nhưng mà chưa gọi xong lại đột nhiên nghĩ đến việc hắn không cho nàng gọi hắn là Lộng Nguyệt ca ca.

Bỗng nhiên, Nam Cung Vũ Huyên giống như một đứa bé lạc đường, mờ mịt, ngu ngơ.

Cuối cùng sương mù tụ ở trong mắt cũng hóa thành nước, cuồn cuộn chảy xuống từ mắt nàng, trong suốt giống như chân châu.

“Tiểu Huyên Nhi!”

Mấy người Tây Môn Vân Ảnh bị nước mắt của Nam Cung Vũ Huyên làm thanh tỉnh, đều đau lòng kêu lên.

Tây Môn Vân Ảnh tay mắt lanh lẹ, đưa tay ôm lấy Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng ôm chặt lấy:

“Làm sao vậy? Làm sao mà đột nhiên lại khóc?”

Tiếng nói ấm áp, trầm ấm, dịu dàng nhất từ trước đến bây giờ, mềm mại, ấm áp giống như bông.

Gia Cát Mặc Húc, Công Tôn Lưu Dạ cũng nhìn chằm chằm nước mắt của Nam Cung Vũ Huyên, sự thương yêu cùng với đau lòng tràn ngập giống như đại dương mênh mông sâu không thấy đáy.

Lần đầu tiên, bọn họ có cảm xúc phập phồng mãnh liệt như vậy.

Nhưng mà tình hình bây giờ, bọn họ không có suy nghĩ sâu xa vì sao tình cảm của bọn họ sẽ dao động theo sự vui buồn của nàng.

Bởi vì, bây giờ trong lòng của bọn họ tràn đầy đau lòng và thương tiếc với nàng.

Quy Hải Lộng Nguyệt vừa nghe thấy nàng khóc, cũng đột nhiên liền quay đầu lại, nhìn nàng ở trong lòng của Tây Môn Vân Ảnh.

Nam Cung Vũ Huyên giống như một búp bê làm bằng thủy tinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu cảm, cũng không nói gì, chỉ là đang yên lặng rơi nước mắt, chứng minh nàng đúng thật là một con người mà không phải là búp bê bằng thủy tinh.

“Tiểu Huyên Nhi, đừng khóc a, muội đừng khóc.”

Tất cả lý trí của Quy Hải Lộng Nguyệt đều bị đánh nát vì nước mắt của nàng.

Không còn có tâm tư suy nghĩ việc gì, mở miệng vưa dịu dàng lại vừa nhẹ nhàng.

Vốn dĩ Nam Cung Vũ Huyên đang yên tĩnh rơi lệ vừa nghe được tiếng nói dịu dàng lại tràn đầy sự đau lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu.

Nhìn thấy đôi mắt màu vàng tràn đầy lo lắng cùng đau lòng của hắn, sự oan ức vô bờ bến của nàng liền không kìm chế được, tuôn ra giống như thủy triều.

“Hu hu oa a hu hu hu…”

Tiếng khóc kinh thiên động địa bùng nổ, Nam Cung Vũ Huyên nắm thật chặt vạt áo trước ngực của Tây Môn Vân Ảnh, nhưng mà một đôi mắt to đẫm lệ lại nhìn chằm chằm Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Hu hu hu a hu hu…”

Tiếng khóc càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang dội, Nam Cung Vũ Huyên giống như một hài tử bị oan ức kinh thiên đang dùng tiếng khóc để biểu đạt ra.

“Tiểu Huyên Nhi, muội đừng…”

Các vị mỹ nam ở trong phòng bị tiếng khóc vang dội dọa đến, trên mặt tràn đầy lo lắng, chân tay mất kiểm soát muốn an ủi nàng.

Nhưng là chưa nghe được tiếng nói của bọn họ, nhưng mà chỉ nghe một tiếng “Phanh loảng xoảng——”, cửa phòng vốn dĩ đang đóng chặt bị một lực mạnh mở ra.

Ngay sau đó, bốn bóng người đi từ cửa vào trong phòng giống như gió lốc.

“Huyên Nhi!”

“Tiểu nha đầu!”

“Nhóc con!”

Tư Không Huyền Dịch, Thượng Quan Tuyệt Trần, Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Đông Phương Dật Hàm vừa mới đi vào liền tập trung vào nha đầu đang khóc đến mờ mịt ở trong lòng của Tây Môn Vân Ảnh, đi đến bên cạnh nàng, lo lắng gọi.

Bốn người bọn họ vốn là ngồi chờ ở bên ngoài, nhưng mà tiếng khóc truyền ra lại khiến cho bọn họ ngồi chờ không nổi nữa.

Tiếng khóc như thế, bọn họ vừa nghe liền biết ngay là của nàng.

Cho nên không thể nghĩ được cái gì, liền xông vào.

Mặc kệ phòng này là phòng của ai, mặc kệ chủ nhân của căn phòng này có để cho bọn họ đi vào hay không.

Bọn họ chỉ biết là muội ấy đang khóc, còn lại là không biết!

Tám vị mỹ nam đều có mặt, nhưng mà đôi mắt đang mông lung đẫm lệ của Nam Cung Vũ Huyên lại chằm chằm nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, không nói không rằng.

“Rốt cuộc sao lại thế này?!”

Hai đấm Tư Không Huyền Dịch nắm chặt, nghiến chặt răng nói.

Chết tiệt!

Là ai khiến cho muội ấy khóc thành như vậy?!

Muội ấy khóc, trái tim hắn giống như bị dao đâm, đau đến sắp không thể hít thở.

Tuy rằng bên ngoài Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Thượng Quan Tuyệt Trần không nóng giận như Huyền Dịch, nhưng mà khuôn mặt tuấn tú đen hơn đáy nồi, cả người toát ra khí lạnh lan tỏa khắp nơi chứng minh lửa giận của bọn họ rất lớn, lớn như lửa giận của Tư Không Huyền Dịch.

Đông Phương Dật Hàm đứng ở bên cạnh, yên tĩnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên đang khóc đến tan tim nát phổi, trên khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra vẻ gì, nhưng mà trong mắt hơi hồng, tuy rằng không rõ ràng, nhưng là nếu nhìn kỹ, vẫn là có thể phát hiện.

Trái tim hắn, rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến cho hắn cảm thấy không phải là bản thân hắn.

Nhìn muội ấy khóc thê thảm như thế, hắn còn có một loại xúc động muốn khóc thay muội ấy, đau lòng thay muội ấy.

Bởi vì, muội ấy nên cười mới đúng.

Cười không nghĩ ngợi không lo toan, cười bừng bừng sức sống.

Muội ấy cười mới là muội ấy, còn muội ấy khóc thì không phải là muội ấy.

“Tiểu Huyên Nhi, đừng khóc có được không?”

Quy Hải Lộng Nguyệt dường như không có phát hiện trong phòng nhiều hơn bốn người, chậm rãi đi đến bên cạnh Nam Cung Vũ Huyên.

Tuy rằng nước mắt che giấu đi những suy nghĩ trong đôi mắt muội ấy, nhưng mà hắn có một loại cảm giác —— muội ấy khóc, là vì vừa rồi hắn đã nói gì sai.

Loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Quy Hải Lộng Nguyệt đi vào, hàm răng của Nam Cung Vũ Huyên cắn môi, tiếng khóc đang lớn cố nén lại thành tiếng nức nở.

Nhưng mà tiếng nức nở này, lại khiến cho trái tim của mấy vị mỹ nam đều đau.

Dáng vẻ kiên cường như vậy của muội ấy, so với dáng vẻ khóc lớn vừa rồi của muội ấy lại càng khiến cho người ta đau lòng!

Trái tim của Quy Hải Lộng Nguyệt, cũng đau đến sắp vỡ vụn rồi, nhìn Nam Cung Vũ Huyên chăm chú, Quy Hải Lộng Nguyệt đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt của nàng, nhẹ nhàng lau:

“Nếu như vừa rồi huynh nói gì sai, thì tha thứ cho huynh có được không? Chỉ cần muội không đau lòng, thì muốn huynh làm gì cũng được.”

Tạm dừng một lúc lâu, vẻ mặt của Quy Hải Lộng Nguyệt bỗng nhiên trở nên đau đớn kịch liệt.

“Cho dù là muội để cho ta phải giấu kín những chuyện vừa nói xuống tận đáy lòng, không bao giờ nói ra nữa, thì ta cũng sẽ đồng ý… Chỉ cần muội không khóc là được.”

Quy Hải Lộng Nguyệt chịu đựng cảm giác trái tim đau đớn như bị dao cắt, chậm rãi nói ra lời này.

Bây giờ hắn đã biết, nhất định là vừa rồi hắn đem những lời trong lòng nói ra với muội ấy, dọa đến muội ấy, cho nên muội ấy mới như vậy.

Nhưng mà chỉ cần muội ấy có thể cười lên một lần nữa, thì cho dù vĩnh viễn hắn không thể nói ra lời yêu muội ấy thì hắn cũng sẽ đồng ý.

Muội ấy vui vẻ, hắn cũng sẽ vui vẻ.

Nếu là vì tình yêu của hắn mà khiến cho muội ấy đau khổ cùng sợ hãi, thì tình yêu này, hắn sẽ giấu kín trong lòng mãi mãi, việc này cũng không phải là không thể.
« Chương TrướcChương Tiếp »