Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 52: Tình cảm dần dần rõ ràng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa nghe Quy Hải Lộng Nguyệt nói như thế, cơ thể của Nam Cung Vũ Huyên cứng đờ, vẻ mặt đau thương nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Muội làm sai chuyện gì sao? Vì sao Lộng Nguyệt ca ca lại không cần muội?”

Không nói ra?

Nói với không nói, đều giống nhau.

Quan trọng là, nàng thật sự không rõ ràng, vì sao bỗng nhiên huynh ấy lại không cần nàng.

Rõ ràng một lúc trước còn tốt.

Hơn nữa, huynh ấy, huynh ấy còn hôn nàng, nhưng mà ngay sau đó lại vứt bỏ nàng.

Nụ hôn đó, chẳng lẽ chính cái được gọi là “Hôn tạm biệt” sao?

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghĩ đến việc hắn dùng một nụ hôn để nói với nàng hắn không cần nàng, trong lòng lại sợ hãi bối rối.

Từ sau khi đến nơi này, tám người bọn họ, mỗi một người đều là người quan trọng nhất đối với nàng, tình cảm hơn mười năm, hơn mười năm đều đặt bọn họ ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.

Bây giờ, sẽ mất đi một người.

Làm sao mà nàng có thể không kinh hoảng, hoang mang, lo sợ cho được?

“Không cần muội?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau thương của Nam Cung Vũ Huyên, trái tim cũng theo sự đau thương của nàng mà đau nhói, nhưng mà vừa nghe thấy lời nói của Nam Cung Vũ Huyên, liền giật mình sửng sốt:

“Sao huynh có thể không cần muội, sao huynh có thể nỡ lòng không cần muội.”

Quy Hải Lộng Nguyệt hoảng hốt mở miệng.

Hắn không cần muội ấy?

Làm sao mà hắn có thể không cần muội ấy?

Trời đất làm chứng, ở trong lòng hắn, muội ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của hắn a!

Cho dù hắn không cần tính mạng thì tuyệt đối cũng không có khả năng hắn không cần muội ấy a!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy phản ứng của Quy Hải Lộng Nguyệt, đôi mắt chứa nước chớp chớp :

“Huynh, huynh, không phải là huynh không cho muội gọi huynh là Lộng Nguyệt ca ca sao?!”

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghĩ đến việc lúc trước hắn nói lời lạnh lùng, oan ức ở trong lòng lại tuôn ra, vốn dĩ lời nói mềm nhũn lại trở thanh lời chất vấn, nước mắt không ngừng rơi xuống cũng không ngừng tố cáo sự “Vô tình” của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Rõ ràng vừa rồi mới nói xong bây giờ lại quên?!

Nhưng mà, huynh ấy có thể không nhớ, nhưng mà nàng không thể không nhớ.

Huynh ấy không biết là huynh ấy nói như thế là đã dọa đến nàng.

Nam Cung Vũ Huyên càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, lại có xu thế muốn khóc lớn hơn.

“Ta…”

Quy Hải Lộng Nguyệt giật mình sững sờ nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Lời tỏ tình của hắn… Thế mà muội ấy lại nghe thành hắn muốn vứt bỏ muội ấy?

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt không biết cảm giác gì.

Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên hồng giống như mắt thỏ, hắn liền ép tâm tình phức tạp lại, dịu dàng xoa nhẹ hai má của nàng:

“Tiểu Huyên Nhi a, thật sự là muội hiểu lầm, huynh nói như vậy tuyệt đối không phải là ý không cần muội.”

Dịu dàng nói xong, Quy Hải Lộng Nguyệt giống như thay đổi thành một người khác, dịu dàng khiến cho người ta phải kinh ngạc:

“Ý của ta là, ta không muốn làm ca ca của nàng, ta không cần nàng coi ta giống như ca ca.”

Khi nói những lời này, Quy Hải Lộng Nguyệt đưa mắt nhìn phản ứng của Nam Cung Vũ Huyên.

Thấy nàng còn đang chăm chú nghe hắn nói mà không có phản ứng khác thường nào mới cẩn thận nói tiếp:

“Ta… ta yêu nàng. Là tình yêu của nam nhân đối với nữ nhân, mà không phải là tình cảm của huynh muội. Ta muốn nàng nhưng không muốn nàng làm muội muội của ta, mà muốn nàng là, là, là… Thê tử của ta.”

Đôi mắt ửng hồng của Nam Cung Vũ Huyên, đôi môi anh đào đang duy trì ở trạng thái hé mở, trong đầu trống rỗng một mảnh.

Ta yêu nàng, là tình yêu của nam nhân đối với nữ nhân, mà không phải là tình cảm của huynh muội….Không muốn nàng là muội muội của ta, mà là thê tử của ta…

Thê tử…

Thê tử…

Giọng Quy Hải Lộng Nguyệt cứ nói lặp lại, giống như vòng xoay ngựa gỗ không ngừng lặp lại, xoay quanh ở trong đầu của Nam Cung Vũ Huyên.

Thê tử?

Lão bà!

Huynh ấy, huynh ấy… Huynh ấy đối với nàng…

Chỉ số thông minh của Nam Cung Vũ Huyên giống như lập tức bị hạ thấp, phản ứng không kịp với tình huống hiện tại.

“Thê tử?!”

Sắc mặt của Tư Không Huyền Dịch xanh mét, một đôi mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Quy Hải Lộng Nguyệt, ngươi dựa vào cái gì để Huyên Nhi làm thê tử của ngươi?!”

Chết tiệt, lúc trước bọn họ không nói đến mức này, tên Quy Hải Lộng Nguyệt này thật ra lại có tài “Người sau vượt người trước” a!

Sắc mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn, Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Đông Phương Dật Hàm cũng đều không tốt, trong ba đôi mắt có màu khác nhau đều có sự ưu phiền không biết tên.

Tây Môn Vân Ảnh đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Mà Gia Cát Mặc Húc lại nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, trong đôi mắt màu lam lóe lên tia sáng hâm mộ cùng với khâm phục.

Công Tôn Lưu Dạ đưa mắt nhìn xa xăm, gương mặt anh tuấn, kiên nghị vẫn đang bị chiếm cứ bởi sự tàn bạo, nếu như nhìn kĩ, không khó phát hiện ra có sự cứng ngắc.

“Ặc… Lộng Nguyệt ca ca, huynh…”

Nam Cung Vũ Huyên bị tiếng quát của Tư Không Huyền Dịch kéo hồn vía lại, vừa mở miệng nói chuyện lại bị Quy Hải Lộng Nguyệt chen ngang.

Ngón trỏ tay phải của Quy Hải Lộng Nguyệt nhẹ nhàng đặt ở trên đôi môi anh đào đỏ mọng của Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu Huyên Nhi, đừng gọi ta là ca ca nữa.”

Trong lời nói có sự cầu xin.

Hắn sợ.

Hắn thật sự sợ nếu như muội ấy vẫn gọi hắn ca ca thì sẽ thật sự coi hắn là ca ca.

Làm ca ca của muội ấy, nhìn muội ấy nằm ở trong lòng của nam nhân khác cười quyến rũ, đến một ngày nào đó lại nhìn muội ấy mặc y phục đỏ rực, cười tươi như hoa để gả cho người khác.

Đây là ác mộng mà hắn sợ nhất từ khi chào đời đến nay.

Nếu như ác mộng này mà trở thành hiện thực thì hắn sống không bằng chết.

Sự lo lắng, bất lực đang quấn quanh trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy sự lo lắng cùng với sự khẩn cầu trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, không hiểu vì sao trong lòng có chút đau, theo bản năng liền thuận theo ý của hắn:

“Nguyệt.”

Nhưng mà lời vừa thốt ra, Nam Cung Vũ Huyên mới đột nhiên hoàn hồn, chợt ngây ngẩn cả người.

Quy Hải Lộng Nguyệt cũng bỗng dưng giống như bị sét đánh, sững sờ, bỗng nhiên vui mừng bao trùm lên gương mặt anh tuấn.

“Ha ha ha… Huyên Nhi!”

Quy Hải Lộng Nguyệt giống như là có được món quà quý giá nhất trên thế giới, kích động cười lớn, một đôi bàn tay dày rộng hơi run rẩy nắm lấy đôi vai gầy của Nam Cung Vũ Huyên.

Muội ấy gọi hắn như vậy chứng minh muội ấy đã đồng ý với hắn rồi có phải hay không?

Nghĩ có khả năng như thế, sự kích động, mừng rỡ trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt giống như nước lớn của Trường Giang đang bao vây hắn.

Đôi bàn tay nắm lấy bả vai nàng, càng run rẩy hơn, trong đôi mắt màu vàng phát ra ánh sáng lấp lánh giống như pháo hoa giữa ban ngày, chói mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Mọi việc trên thế giới này, thật ra đều có người vui người buồn.

Bây giờ cũng giống như thế.

Quy Hải Lộng Nguyệt vui mừng tự nhiên không cần phải nói.

Nhưng mà sự u buồn, sầu não của các vị mỹ nam khác lại được hình thành từ sự vui mừng của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Bốn người Hiên Viên Nhược Ngôn cả một mặt sầu não, ngay cả Đông Phương Dật Hàm cũng rầu rĩ không vui.

Muội ấy gọi tên hắn thân thiết như vậy, có phải nói rõ việc bọn họ đã thua có phải hay không?

Tây Môn Vân Ảnh lại sững sờ nhìn Nam Cung Vũ Huyên hồn vía không biết đang ở đâu, không biết suy nghĩ cái gì.

Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc nhìn ở bên ngoài không có gì khác ngày thường, nhưng mà đôi mắt sáng rọi lại mờ đi rất nhiều, đủ để chứng minh bọn họ vô cùng để ý cách gọi thân thiết.

“Huynh đừng cười nữa, giống như người ngốc vậy.”

Sau một lúc lâu, Nam Cung Vũ Huyên lấy lại tinh thần, mất tự nhiên nói.

“Ha ha, ừ.”

Quy Hải Lộng Nguyệt thấy Nam Cung Vũ Huyên lên tiếng, tự nhiên là gật đầu liên tục, nghe lời khiến cho người ta phải líu lưỡi.

Nhưng mà tươi cười trên gương mặt anh tuấn lại không có cách nào kiềm chế được, giống như trời sinh khuôn mặt của hắn vốn dĩ là tươi cười như vậy.

“Ha ha…”

Tiếng cười của Quy Hải Lộng Nguyệt tiếng đã không có, nhưng mà tiếng cười của Tây Môn Vân Ảnh lại xuất hiện.

Nhưng mà, nói là Tây Môn Vân Ảnh đang cười, còn không bằng nói hắn đang cười lạnh.

Tiếng cười phát ra tuy rằng rất êm tai, dễ nghe nhưng mà lại khiến cho người ta cảm giác được có một dòng khí lạnh từ lưng phát ra.

Không biết vì sao, Nam Cung Vũ Huyên có cảm giác rét run rất rõ ràng, lông tóc cả người đặc biệt là tóc gáy đều dựng thẳng hết cả lên.

“Ặc… Vân Ảnh ca ca, huynh bị làm sao vậy?”

Theo bản năng Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh, hỏi.

Vừa nhìn lại, trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên kêu thầm không xong.

Trong đôi mắt màu xanh bích khiến mọi người đều phải ngạc nhiên của Tây Môn Vân Ảnh hình như có tia sáng lạnh thấu xương hiện lên cùng với màu mắt lạnh càng khiến cho người ta cảm thấy trái tim lạnh đi rất nhiều.

“Ha ha, làm sao vậy?”

Mày đẹp của Tây Môn Vân Ảnh khẽ nhăn, cười đến mị hoặc:

“Chẳng lẽ Tiểu Huyên Nhi không cảm thấy muội đang bất công hay sao?”

Vẫn là giọng điệu bất cần không thèm để ý, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy những lời này là do vô tình nói ra.

“Hả?”

Nam Cung Vũ Huyên không hiểu.

Nàng bất công?

Nàng bất công cái gì? Nàng bất công ai?

Tây Môn Vân Ảnh nhìn thấy dáng vẻ mê man của Nam Cung Vũ Huyên, ý cười trên mặt càng sâu, bước lên phía trước một bước, ôm Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng của bản thân.

Khi mà Nam Cung Vũ Huyên cùng với các vị mỹ nam khác ở trong phòng còn chưa kịp phản ứng lại, Tây Môn Vân Ảnh đã cúi người để khuôn mặt tuấn tú gần sát vào khuôn mặt của Nam Cung Vũ Huyên, cười nhìn Nam Cung Vũ Huyên, môi mỏng khẽ mở:

“Tiểu Huyên Nhi chẳng lẽ không tính cũng gọi tên chúng ta hay sao?”

Rõ ràng là tiếng nói rất dịu dàng, nhưng lại không hề khiến cho người ta có cảm giác yếu đuối ngược lại khiến cho người ta cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

Hơi thở ấm áp, vui vẻ của hắn phả vào trên mặt của Nam Cung Vũ Huyên, khiến cho Nam Cung Vũ Huyên trong chớp mắt bị mềm yếu không có sức lực.

Nuốt nuốt nước miếng theo bản năng, Nam Cung Vũ Huyên lí nhí nói:

“À, được, tốt.”

“Ha ha…”

Tây Môn Vân Ảnh nở nụ cười, lần này là nở nụ cười thật, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má mềm mại của nàng:

“Thật đúng là bé ngoan.”

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe Tây Môn Vân Ảnh nói lời này, khóe miệng hơi run rẩy.

Hảo hài tử?

Nếu như thêm tuổi của nàng ở kiếp trước, thì hắn gọi nàng một tiếng a di, cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Mày đẹp của Quy Hải Lộng Nguyệt khẽ cau lại:

“Vân Ảnh, ngươi…”

Tiểu Huyên Nhi không có nghe được ý tứ sâu xa trong lời nói của Vân Ảnh, nhưng mà hắn lại nghe được.

Vân Ảnh yêu cầu như vậy, chứng minh Vân Ảnh cũng đối Tiểu Huyên Nhi…

“Đúng.”

Tây Môn Vân Ảnh nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt, ánh mắt rất né tránh:

“Ta cũng yêu muội ấy, tình yêu nam nữ.”

Hôm nay hắn cũng đã rõ ràng, nếu như không nói thẳng ra, thì nhóc con kia không thể nghĩ ra.

Một là muội ấy trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Hai là từ nhỏ bọn họ và muội ấy đã hết sức thân thiết cho nên có dùng hành động để uyển chuyển tỏ tình với muội ấy thì muội ấy cũng không thể hiểu được.

Nếu như dùng uyển chuyển để tỏ tình với muội ấy thì muội ấy lại không hiểu.

Bởi vì, Lộng Nguyệt vừa rồi chính là một cái ví dụ rất tốt.

Cho nên, liền nói thẳng ra đi, dù sao thì Tây Môn Vân Ảnh hắn yêu thì chính là yêu, nói ra thì cũng không có gì đáng phải xấu hổ cả.

“…”

Cơ thể của Nam Cung Vũ Huyên cứng đờ, trong lòng loạn thành một mớ.

Nguyệt đột nhiên tỏ tình nàng còn chưa kịp tiêu hóa hết, bây giờ lại tới Ảnh nữa!

“Ha ha, nhìn xem, mị lực của nhóc con kia quả nhiên là đủ lớn!”

Đông Phương Dật Hàm cười nói, sau đó trêu tức nhìn mấy người Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Tuyệt Trần, Nhược Ngôn, Huyền Dịch, các huynh lại nhiều thêm hai thậm chí là nhiều hơn hai người tình địch ~!”

Khi nói những lời này, ánh mắt của Đông Phương Dật Hàm như có như không nhìn lướt qua trên người của Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc.

Ha ha, tuy rằng thoạt nhìn bên ngoài của Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc có vẻ như không có việc gì, nhưng mà giờ phút này ánh mắt không hề che dấu đã để lộ ra bí mật của bọn họ.

Trong lòng Đông Phương Dật Hàm cười lạnh.

Nhưng mà, mọi việc trên thế giới này, cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn thấy rõ hết toàn bộ.

Giống như Đông Phương Dật Hàm.

Hắn ngàn xem vạn xem, nhìn thấu tình cảm của người khác đối với Nam Cung Vũ Huyên, duy nhất hắn lại không nhìn được tình cảm của hắn.

Hắn không phát hiện, sự khó chịu buồn bực trong lòng của hắn càng ngày càng lớn.

Sắc mặt của Nam Cung Vũ Huyên càng lúng túng, cúi đầu không nói.

Hiện tại nàng cũng làm im hơi lặng tiếng để xem rốt cuộc trái tim của mình muốn như thế nào.

Đối mặt với nhiều người yêu như bọn họ, trong lòng của nàng không những không thấy phản cảm, ngược lại trong lòng vui sướиɠ không thôi.

Nhưng mà, nếu như thật sự để cho nàng lựa chọn, thì nàng lại không chọn được.

Nếu như nói nàng không yêu bọn họ, đó là không có khả năng.

Nhưng mà, nàng giống như không biết là yêu ai.

Rốt cuộc có phải là yêu hay không?

Mấy cái suy nghĩ của Nam Cung Vũ Huyên quấn quanh cùng một chỗ rối rắm loạn thành một mớ giống như mớ bòng bong, tìm không thấy lối ra, rối rắm không ra hình thù gì.

Sắc mặt của Thượng Quan Tuyệt Trần cũng không khác, không nói, chỉ là dùng khóe mắt vụиɠ ŧяộʍ nhìn phản ứng của Nam Cung Vũ Huyên.

Thấy nàng cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, lông mi dài của Thượng Quan Tuyệt Trần khẽ nhăn.

Trên mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn đang lộ ý cười tự nhiên, dường như cũng không có bởi vì nhiều tình địch hơn mà buồn rầu:

“Ha ha, tiểu nha đầu là nữ tử tốt như vậy, người yêu mến ngưỡng mộ xếp hàng dài cũng rất bình thường.”

Nói không thèm để ý là nói dối, nhưng mà chỉ sợ ở trong lòng của muội ấy thì những người ở đây có vị trí như nhau.

Lúc trước hắn không nhận ra, nhưng mà hiện tại hắn nhìn ra rất rõ ràng.

Muội ấy không hề đối xử đặc biệt với bất cứ ai.

Quy Hải Lộng Nguyệt tỏ tình, muội ấy cam chịu, nhưng mà không trả lời.

Tây Môn Vân Ảnh tỏ tình, muội ấy cũng cam chịu, vẫn là không trả lời.

Mà lúc trước, khi hắn và Huyền Dịch tỏ tình, muội ấy cũng không trả lời ngay.

Tất cả những điều này, đều nói lên một chuyện thật.

Chính là, muội ấy không yêu ai hoặc là muội ấy không rõ là rốt cuộc thì muội ấy yêu ai hoặc là muội ấy yêu hết toàn bộ.

Trong lòng Hiên Viên Nhược Ngôn cảm thấy bất lực mà từ trước đến giờ chưa trải qua bao giờ.

Đối mặt với ba tình huống ở trên, hắn không biết là nên hy vọng như thế nào.

Nếu như muội ấy không yêu một ai, thì mấy người bọn họ, mặc kệ là ai, đều không có khả năng là người cười cuối cùng.

Nếu như muội ấy còn chưa biết rõ là yêu ai vậy thì muội ấy mới có thể thương Hiên Viên Nhược Ngôn hắn, cũng có thể là không yêu. Nếu là yêu hắn, vậy thì tốt, nếu không phải hắn, như vậy hắn thật sự không biết hắn có thể chịu được hay không.

Nếu như yêu tất cả bọn họ, vậy thì muội ấy nên lựa chọn ai?

Theo như tính cách của muội ấy, nếu như muội ấy yêu hết toàn bộ thì tất nhiên muội ấy sẽ không lựa chọn ai cả hoặc là sẽ chọn tất cả.

Trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn nghĩ đến khả năng đó, nhất thời cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Thật ra, nếu như để cho hắn lựa chọn một khả năng thì hắn tình nguyện lựa chọn muội ấy yêu hết toàn bộ, muội ấy muốn hết toàn bộ.

Bởi vì, như vậy thì hắn mới có khả năng có thể có được muội ấy.

Cho dù là có tám phần là có khả năng muội ấy “Không rõ bản thân yêu ai”, hắn không có can đảm để thử.

Đối mặt với những chuyện mà có liên quan đến muội ấy, hắn không có gan để thử cái gì cả.

“Hàng dài?!”

Quy Hải Lộng Nguyệt lập tức đã bắt lỗi trong lời nói của Hiên Viên Nhược Ngôn để châm chọc, đề cao giọng nói:

“Ngươi còn muốn những người yêu mến muội ấy xếp hàng dài?! “

Chết tiệt, bây giờ chỉ có từng ấy người mà đã khiến cho trái tim của hắn lo lắng không thôi, nếu đúng như lời của Hiên Viên Nhược Ngôn nói “Những người yêu mến muội ấy tập hợp thành một hàng”, hắn dám khẳng định hắn sẽ điên!

“Ha ha, đến đây đi đến đây đi, mặc kệ cho dù có nhiều hay ít người yêu mến muội ấy, đến một người ta gϊếŧ một người, đến hai người ta gϊếŧ một đôi.”

Tây Môn Vân Ảnh vẫn dáng vẻ lười biếng trước sau như một, giống như việc gϊếŧ mà hắn nói là gϊếŧ củ cải chứ không phải là mạng người vậy.

Mà Nam Cung Vũ Huyên vốn đang cúi đầu suy nghĩ nghe thấy những lời này của Tây Môn Vân Ảnh, bỗng nhiên toàn thân lạnh toát, theo bản năng đứng trước mấy người Thượng Quan Tuyệt Trần để che chắn, cảnh giác nhìn Tây Môn Vân Ảnh. Ánh mắt giống như đang nói:

Nếu như huynh dám động đến bọn họ thì muội và huynh sẽ là địch!

Mà bốn người phía sau nàng nhìn thấy phản ứng của nàng như thế, một dòng nước ấm dâng lên từ phía sâu trong trái tim.

Bốn vị mỹ nam, đều nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, phía sâu trong bốn đôi mắt có màu sắc khác nhau đều có thể nhìn thấy được ý cười cùng với sự cảm động.

“Tiểu Huyên Nhi, phản ứng của muội là có ý gì đây? “

Khác với bốn người của Hiên Viên quốc, khuôn mặt tuấn tú của Tây Môn Vân Ảnh bởi vì hành động này của Nam Cung Vũ Huyên mà cứng đờ, giọng nói lười biếng cũng không biết là biến mất từ lúc nào.

Muội ấy cho rằng hắn sẽ ra tay với bọn Hiên Viên Nhược Ngôn hay sao?!

Chết tiệt!

Thật đúng là muội ấy dám cho là như thế!

Chẳng lẽ muội ấy không biết, cho dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không làm ra chuyện khiến muội ấy phải đau lòng hay sao?!

Cho dù bọn Hiên Viên Nhược Ngôn là tình địch của hắn, cho dù hắn có thể gϊếŧ cả bốn người bọn họ thì hắn tuyệt đối cũng sẽ không làm như thế!

Chẳng lẽ muội ấy không biết, ở trong lòng của hắn thì muội ấy là quan trọng nhất, quan trọng hơn tất cả hay sao?!

Trong lòng của Tây Môn Vân Ảnh phẫn uất lại oan ức.

“A…”

Nam Cung Vũ Huyên bị Tây Môn Vân Ảnh hỏi như vậy, nhất thời cũng phản ứng lại biết rằng phản ứng như vậy là cỡ nào thần kinh.

“Vân Ảnh ca, không, Ảnh, muội sai rồi. Nhưng mà, thật sự muội không cố ý.”

Nhìn Tây Môn Vân Ảnh tràn đầy xin lỗi, Nam Cung Vũ Huyên yếu đuối mở miệng nhận sai.

Thật sự nàng không cố ý, nàng chỉ là hành động theo bản năng.

Thật sự chỉ là rất lo lắng cho bọn Hiên Viên Nhược Ngôn, cho nên mới không có lo lắng đến khả năng sẽ khiến huynh ấy đau lòng.

“Hừ!”

Tây Môn Vân Ảnh hừ lạnh một tiếng, nhưng mà khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng lại bởi vì một tiếng “Ảnh” của nàng mà dịu xuống.

Nghe được tên hắn phát ra từ trong miệng của muội ấy, hóa ra cảm giác lại tuyệt vời như thế.

Trong lòng của Tây Môn Vân Ảnh mừng thầm, nhưng mà lại che dấu rất tốt, ở bên ngoài thì không có khả năng nhìn ra hắn đang vui ở trong lòng.

“Ảnh ~, tha thứ cho muội đi nha! Thật sự không phải cố ý.”

Nam Cung Vũ Huyên cho rằng hắn còn đang tức giận, bước lên phía trước một bước kéo ống tay hắn, vừa làm nũng vừa xin tha thứ.

Trong lòng của Tây Môn Vân Ảnh vốn dĩ đã bị dáng vẻ làm nũng, đáng yêu, mê hoặc của nàng mà mềm xuống, nhưng mà để đạt được thu hoạch ngoài ý muốn, hắn dùng hết khả năng nhẫn nhịn để nhịn xuống xúc động muốn cười.

“Muốn ta tha thứ?”

Tây Môn Vân Ảnh nhíu mày hỏi.

“Ừ.”

Nam Cung Vũ Huyên gật đầu giống như gà mổ thóc.

“Vậy gọi tên huynh nghe thêm một chút.”

“Ảnh. Ảnh. Ảnh. Ảnh ~!”

Nam Cung Vũ Huyên đọc từng chữ một, gọi tên Tây Môn Vân Ảnh rõ ràng, hoàn toàn không có phát hiện ra người nào đó đang chịu đựng hết sức.

Mà mấy vị mỹ nam còn lại khi nghe thấy Tây Môn Vân Ảnh nói ra yêu cầu, liền tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh, đều mang theo tia sáng khinh bỉ lại hâm mộ.

Việc này hoàn toàn đúng với câu nói —— kẻ trong cuộc thì u mê.

Tây Môn Vân Ảnh nghe thấy tiếng gọi của nàng giống như được ăn loại mật ngọt nhất thế giới, ngọt đến tận tim.

Đè nén nụ cười hạnh phúc, Tây Môn Vân Ảnh vờ như không để ý nói:

“Uh, vậy thì tha thứ cho muội lần này đi.”

Tuy rằng giọng điệu là thản nhiên, nhưng mà ở sâu trong đôi mắt xanh, ý cười không thể che dấu được.

Mấy vị mỹ nam còn lại nhìn Tây Môn Vân Ảnh, đều bĩu môi, rõ ràng phỉ nhổ đối với loại hành vi này của Tây Môn Vân Ảnh.

Nhưng mà, chỉ có bọn họ tự hiểu, giờ phút này ở trong lòng bọn họ đang tính xem sau này làm sao mà có thể lừa nàng cũng gọi tên bọn họ như thế.

Mà Nam Cung Vũ Huyên đang thở nhẹ một hơi vì được Tây Môn Vân Ảnh tha thứ không hề biết, chính là vì hành động vô ý hôm nay mà khiến cho các vị mỹ nam có thêm động lực, cho nên không lâu sau đó, bọn họ có thể hiểu được phương pháp để chuyên “Đối phó” với nàng, khiến cho nàng khổ không thể tả được!

“Tiểu Huyên Nhi, làm sao mà muội chỉ gọi huynh một tiếng còn gọi Vân Ảnh nhiều như thế?”

Sắc mặt của Quy Hải Lộng Nguyệt không tốt, trong lời nói tự nhiên toát ra sự mệt mỏi.

Nam Cung Vũ Huyên đưa mắt nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt, tuy rằng chỉ lướt qua nhưng mà cũng nhìn thấy có tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất ở mấy đôi mắt đẹp khác.

Chết tiệt!

Nếu như kêu hắn là Nguyệt, thì chỉ sợ sau này lại ồn ào không thể yên tĩnh như vậy!

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên kêu to không tốt.

Bởi vì nàng có một loại cảm giác rất mãnh liệt, nếu như gọi một ngươi thì nhất định sẽ xuất hiện người thứ hai, nếu như gọi người thứ hai thì nhất định sẽ xuất hiện người thứ ba, như vậy đến cuối cùng thì nhất định sẽ phải gọi hết toàn bộ!

Bọn họ không biết, nhưng là nàng lại rất rõ ràng, khi nàng gọi Nguyệt cùng với Ảnh, trực giác trong lòng khiến nàng cảm thất bất an.

Cho nên, vẫn là không cần gọi!

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên quyết định, bây giờ cũng không kéo dài mà trực từ chối Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Gọi huynh một tiếng là tốt lắm rồi cho nên bây giờ không cần phải gọi nữa. “

Nói xong, cũng không để cho Quy Hải Lộng Nguyệt cùng các vị mỹ nam phản ứng lại, liền đi ra phía cửa:

“Muội khóc mệt mỏi, phải đi về nghỉ.”

Nói xong, nhanh như chớp biến mất khỏi phòng.

“Huyên Nhi!”

Tư Không Huyền Dịch phản ứng lại đầu tiên, đang muốn đuổi theo, lại bị Quy Hải Lộng Nguyệt ngăn trở.

“Tư Không Huyền Dịch, ngươi đợi đã.”
« Chương TrướcChương Tiếp »