Quyển 2 - Chương 53: Tám người ra uy

Tư Không Huyền Dịch dừng bước chân lại, nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt nghi ngờ.

Hắn với Quy Hải Lộng Nguyệt cơ bản là không có gì.

Nhưng mà bây giờ Quy Hải Lộng Nguyệt lại gọi hắn ở lại, việc này khiến hắn không hiểu.

“Nhân lúc bây giờ mọi người đêu có mặt đông đủ, chúng ta sẽ nói một số chuyện.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cũng không tiếp tục đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Tư Không Huyền Dịch, nói với mọi người trong phòng.

“Không biết Quy Hải huynh muốn nói chuyện gì vậy?”

Màu mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn càng tối hơn.

Thật ra trong lòng hắn biết rõ ràng.

Giữa bọn họ thì không có chuyện gì khác để nói chuyện ngoài việc của nhóc con kia.

Nhưng mà, ở bên ngoài vẫn là dáng vẻ không thèm quan tâm.

“Ha ha, ta muốn nói chuyện gì?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhẹ giọng cười nói:

“Rốt cuộc ta muốn nói về chuyện gì thì ta nghĩ mọi người ở trong phòng trong lòng đều đã rõ ràng.”

“…”

Mọi người ở trong phòng im lặng không nói, xem như là đồng ý với lời nói của Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Ta cảm thấy ta và các ngươi không có gì để nói.”

Sau giây lát, Tư Không Huyền Dịch mở miệng phá vỡ im lặng, sau đó lại nâng bước muốn đi.

“Tư Không Huyền Dịch, ngươi liền tự tin rằng ngươi cứ theo sau giống như cái đuôi như thế thì Tiểu Huyên Nhi sẽ phải yêu ngươi hay sao?”

Quy Hải Lộng Nguyệt thấy hắn muốn đi, mở miệng nói.

Vừa nghe Quy Hải Lộng Nguyệt nói như vậy, bước chân muốn bước đi của Tư Không Huyền Dịch giống như là bị đóng đinh vào trên mặt đất, không thể nào bước tiếp, ngẩng đầu nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Ngươi có ý gì?”

“Ha ha.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cũng không để ý đến giọng điệu không thân thiện của Tư Không Huyền Dịch, cười nói:

“Ý ở mặt chữ.”

“Ngươi…!”

Tư Không Huyền Dịch vừa muốn tức giận, lại bị Hiên Viên Nhược Ngôn đưa tay ngăn trở:

“Huyền Dịch, đừng xúc động. Dù sao bây giờ chúng ta cũng đang rảnh rỗi, không bằng nghe thử xem rốt cuộc thì Quy Hải huynh muốn nói gì đi.”

Thật ra, bây giờ tâm trạng của hắn không hề khác với Huyền Dịch.

Hai bên Hiên Viên quốc và Quy Hải quốc vốn dĩ chính là người nhìn người là thấy ghét, bây giờ lại thêm mẫu thuẫn tình địch lại càng khiến cho mẫu thuẫn của hai bên trở nên gay gắt hơn.

Đừng nói đến việc nghe bọn họ nói chuyện, chỉ là nhìn thấy bóng dáng của bọn họ thôi cũng khiến cho trong lòng hắn khó chịu.

Nhưng mà, việc có liên quan đến tiểu nha đầu.

Không phải chuyện gì cũng dựa theo ý hắn mà làm, việc nên nhẫn nhịn thì vẫn phải nhẫn nhịn.

Nên buông ra khúc mắc ở trong lòng thì vẫn phải buông ra.

“Ha ha, vẫn là Hiên Viên huynh hiểu lý lẽ.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cười nói.

Vốn dĩ là lời nói ca ngợi nhưng mà hắn nói ra lại mang theo sự chế nhạo.

“Ha ha, Quy Hải huynh muốn nói gì liền nói nhanh đi, thời gian của chúng ta là hết sức quý giá.”

Hiên Viên Nhược Ngôn dường như không có nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của Quy Hải Lộng Nguyệt, cười khẽ nói.

“Nếu muốn nói chuyện, thì xin mời các vị ngồi xuống.”

Quy Hải Lộng Nguyệt giơ tay lên, ý bảo bọn họ ngồi xuống nói.

Bốn người của Hiên Viên quốc không hề khách khí tìm chỗ để ngồi xuống.

Mà bốn người của Quy Hải quốc cũng tự tìm vị trí ngồi xuống.

Chờ sau khi những người có mặt đều đã ngồi xuống, Quy Hải Lộng Nguyệt chậm rãi mở miệng:

“Mọi người cũng đã biết thì cơ bản là Tiểu Huyên Nhi không hề đối xử đặc biệt với bất kì ai, hay nói cách khác, muội ấy không có cảm giác đặc biệt với bất kì ai trong chúng ta.”

“…”

Mọi người im lặng, nhưng mà trong mỗi một đôi mắt khác nhau đều có sự cam chịu đồng ý với lời nói của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Bọn họ, thật sự không thể nhìn ra được nàng có tình cảm đặc biệt với ai.

Quy Hải Lộng Nguyệt liếc nhìn mọi người xung quanh, lại tiếp tục nói:

“Ta cũng biết, với tất cả những người đang ngồi ở đây, mặc kệ là có nói ra hay không nói ra thì đều có ý với Tiểu Huyên Nhi.”

Những lời này vừa nói ra, đôi mắt của Công Tôn Lưu Dạ và Gia Cát Mặc Húc rõ ràng trở nên tối hơn một chút.

Trong lòng bọn họ ngạc nhiên không thôi, đúng là bọn họ có suy nghĩ với muội ấy, nhưng mà cho đến bây giờ đều không có biểu hiện ra ngoài, bây giờ lại bị vạch trần.

Thân mình của Đông Phương Dật Hàm trở nên cứng ngắc.

Có ý với nàng?

Rõ ràng hắn ở lại chính là để xem náo nhiệt a!

Nhưng mà, lại không có cách gì mở miệng phản đối lời nói của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Chẳng lẽ, thật sự hắn cũng…

Trong lòng Đông Phương Dật Hàm bỗng nhiên không biết phải làm sao.

Ánh mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn lơ đãng nhìn về phía Đông Phương Dật Hàm đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, đôi mắt tím tối lại.

Ha ha, Dật Hàm cũng…

Thật ra hắn cũng đã sớm đoán được kết quả như vậy.

Dật Hàm luôn múa mép khua môi cùng với tiểu nha đầu, thật ra là để cho nha đầu chú ý đi.

Tình yêu mờ ảo, luôn khiến cho người ta khó có thể nhận ra tình cảm của bản thân, cho nên bây giờ trong lòng của Dật Hàm tất nhiên là cũng không bình tĩnh.

Trái tim của Hiên Viên Nhược Ngôn sáng như gương.

Quy Hải Lộng Nguyệt thu hết vào mắt vẻ mặt của Đông Phương Dật Hàm, Gia Cát Mặc Húc cùng Công Tôn Lưu Dạ.

“Hôm nay ta giữ mọi người ở lại, chính là muốn mọi người hợp tác với nhau, để xem rõ ràng xem muội ấy có ý với ai trong chúng ta… Hoặc là đối với tất cả chúng ta nàng đều vô tình. “

Cuối cùng Quy Hải Lộng Nguyệt cũng đi đến vấn đề chính.

“Không biết Quy Hải huynh muốn chúng ta hợp tác như thế nào?”

Sau khi bốn người Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn nhau, Hiên Viên Nhược Ngôn hỏi.

“Mỗi người chúng ta đều tự tìm cho mình một người hồng nhan tri kỷ, nhìn xem rốt cuộc muội ấy để ý ai. “

Quy Hải Lộng Nguyệt nói ra điểm mấu chốt.

“Cái gì?!”

Tư Không Huyền Dịch khϊếp sợ đứng lên từ trên ghế:

“Cái này là cách gì a?!”

Vừa giận vừa vội quát Quy Hải Lộng Nguyệt, trong lòng Tư Không Huyền Dịch tức giận không thôi.

Hừ!

Cái gì mà để xem trái tim nàng thuộc về ai, theo hắn thấy, thì Quy Hải Lộng Nguyệt chính là khiến cho bọn họ đi tìm hồng nhan tri kỷ, sau đó thì hắn có thể có được Huyên Nhi!

Thật đúng là một tên tiểu nhân hèn hạ, lưu manh!

Tư Không Huyền Dịch trợn mắt nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt.

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn thoáng qua vẻ mặt “Ta liếc ngươi” của Tư Không Huyền Dịch, trực tiếp không thèm nhìn, bỏ qua ánh mắt của Tư Không Huyền Dịch.

Vẻ mặt của Quy Hải Lộng Nguyệt bỗng nhiên trở nên sững sờ, cười khổ nói:

“Ha ha, không bị mất đi, thì không biết quý trọng. Cho nên, chỉ có thể dùng cách này để bắt muội ấy nhìn thấy rõ tình cảm của bản thân.”

Sống hai mươi năm, hắn hiểu rất rõ đạo lý này.

Lần đầu tiên nhận thức được muội ấy quý trọng đến mức nào, là sau khi muội ấy rơi khỏi vách núi.

Khi đó để khiến cho bản thân không có điểm yếu, hắn ích kỉ lựa chọn quên đi muội ấy, nhưng mà không biết rằng tuy muội ấy biến mất khỏi thế giới của hắn nhưng dường như lại gieo một hạt giống ở trong lòng của hắn, nảy mầm, lớn lên, nở hoa, sức sống càng ngày càng mãnh liệt.

Đến bây giờ, cả trái tim của hắn bị muội chiếm cứ.

Sau đó, mỗi một lần muội ấy rời khỏi, hắn đều sẽ hối hận về việc không quý trọng thời gian khi cùng ở với muội ấy.

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt tin tưởng vững chắc, nếu như không có một chút kí©h thí©ɧ, muội ấy tuyệt đối sẽ không quan tâm tình cảm ở trong lòng của muội ấy.

“Ta làm không được.”

Vẫn luôn im lặng, sau một lúc lâu suy nghĩ Thượng Quan Tuyệt Trần mở miệng nói.

Hắn yêu muội ấy, cho đến bây giờ vốn không có cầu mong xa xôi là muội ấy cũng có thể yêu hắn, chỉ cần để cho hắn yên tĩnh đứng ở bên cạnh muội ấy, ngẫu nhiên có thể ôm muội ấy một cái, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy lúm đồng tiền sáng như ngọc của muội ấy, nghe được tiếng nói trong veo, hắn cũng cảm thấy đủ.

Ở trong lòng của Thượng Quan Tuyệt Trần, thật ra tình hình như bây giờ là rất tốt.

Muội ấy vui vẻ cùng với bọn họ, thật sự rất vui vẻ.

Bởi vì mỗi ngày muội ấy đều tràn sức sống, cười hết sức ngọt ngào.

Nếu như đúng như Quy Hải Lộng Nguyệt suy nghĩ, khiến cho muội ấy thấy rõ ràng tình cảm ở trong lòng, đến lúc đó không biết là tốt hay là xấu.

“Tuyệt Trần…”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần, muốn nói gì, nhưng mà Thượng Quan Tuyệt Trần lại chen ngang lời của Hiên Viên Nhược Ngôn nói:

“Nhược Ngôn, ta biết huynh muốn nói cái gì, nhưng mà ta thật sự không có cách nào đồng ý cùng các ngươi.”

Sau khi tạm dừng một lát, Thượng Quan Tuyệt Trần lại tiếp tục nói:

“Vì sao không thể duy trì tình trạng bây giờ? Chỉ cần muội ấy vui vẻ thì tốt rồi, về phần muội ấy yêu ai không yêu ai thì có liên quan gì? Dù sao chúng ta yêu muội ấy, che chở muội ấy, không để muội ấy đau lòng, cô đơn, không để muội ấy bị thương tổn không phải tốt sao?”

Đây là lần đầu tiên mà Thượng Quan Tuyệt Trần nói nhiều như vậy.

Hắn không rõ ràng, vì sao không thể yêu trong im lặng, khiến cho muội ấy hạnh phúc?

“Thượng Quan Tuyệt Trần, ngươi nói đúng, nhưng mà thật lòng nói, ngươi thật sự có thể làm được như vậy hay sao?”

Tây Môn Vân Ảnh vẫn im lặng cũng mở miệng:

“Bây giờ muội ấy còn nhỏ, chúng ta có thể đúng tình hợp lý mà ở bên cạnh muội ấy. Nhưng mà đến khi muội ấy trưởng thành, phải thành gia, chúng ta còn có thể lấy thân phận như thế nào để ở bên cạnh muội ấy? Có lẽ ngươi sẽ bảo là lấy thân phận của ca ca, nhưng mà ngươi có nghĩ tới có nhiều ca ca không cùng huyết thống yêu muội ấy như vậy đều ở bên cạnh muội ấy thì tướng công của muội ấy sẽ như thế nào?

Hơn nữa, chúng ta ai có thể yên tâm mà giao muội ấy cho người khác? Muốn yêu thương muội ấy, tốt với muội ấy, bảo vệ muội ấy thì nhất định phải chọn một người trong số chúng ta.”

Nói liền một hơi, Tây Môn Vân Ảnh tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói:

“Tuy rằng bây giờ thân phận của chúng ta đều là tình địch, nhưng mà ta biết rõ, những người có mặt ở đây đều là những người yêu thương muội ấy nhất trên đời. Nếu như một người trong số chúng ta có thể có được trái tim của nàng thì là tốt nhất. Nếu như không được như thế thì chúng ta phải cố lên, tranh thủ để cho muội ấy yêu một người trong số chúng ta là được.”

Sau khi Tây Môn Vân Ảnh nói một câu, những người có mặt đều rơi vào suy nghĩ.

Tây Môn Vân Ảnh nói rất đúng, bọn họ đều rất rõ ràng!

Người làm bạn với muội ấy cả đời, nhất định phải là một người trong số bọn họ!

Bởi vì ở lâu mới hiểu lòng người, bọn họ tuy rằng chia làm hai phe đối địch, nhưng mà cũng là sống với nhau từ khi “Tóc còn để chỏm “.

Bọn họ hiểu biết lẫn nhau có thế nói là rõ ràng đến một trình độ nhất định, tự nhiên là biết những người đang ngồi ở đây đối với muội ấy đều là thật lòng, là yêu thương chân thành.

Những lời mà Tây Môn Vân Ảnh nói cũng là những suy nghĩ trong lòng của bọn họ, mỗi người đều cam chịu sự tồn tại của nhau.

Ở trong lòng của mỗi người bọn họ, đều nghĩ như vậy:

Nếu như muội ấy không yêu mình thì tùy tiện chọn một người trong số bảy người còn lại đều tốt hơn việc giao muội ấy cho một người nam nhân mà bọn họ không quen biết..

“Vậy, muốn đi đâu tìm hồng nhan tri kỷ?”

Sau Thượng Quan Tuyệt Trần suy nghĩ, cuối cùng cũng từ bỏ suy nghĩ “Vô vị” của hắn.

Tây Môn Vân Ảnh nói, khiến cho hắn hoàn toàn hiểu rõ, trước kia hắn nghĩ sự việc quá đơn giản.

Cho rằng chỉ cần quyết tâm ở bên cạnh của muội ấy, không cầu mong gì hơn là được.

Nhưng mà, bây giờ xem ra, nếu như bây giờ không cố gắng, để cho muội ấy yêu những người khác thì hắn làm sao mà có thể ở bên cạnh muội ấy được?

Dù sao, chỉ cần không ở bên cạnh muội ấy, thì hắn không có cách nào có thể yên tâm được.

Cho nên, liền cố gắng một lần này đi!

Tranh thủ làm cho muội ấy yêu hắn, thì hắn có thể tự tin làm cho muội ấy mỗi ngày đều hạnh phúc, vui vẻ.

Trong lòng của Thượng Quan Tuyệt Trần suy nghĩ rõ ràng.

“Ha ha, lầu ba “Thuyền Noah” cũng không thiếu nữ tử, vậy là đủ rồi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cười nói.

“Ừ.”

Thượng Quan Tuyệt Trần gật gật đầu.

“Vậy, mọi người hợp tác vui vẻ nha!”

Quy Hải Lộng Nguyệt cười nói.

Mọi người cùng nhau gật đầu.

Hợp tác vui vẻ!

Ngọn nến đang cháy chập chờn, dường như ủng hộ các vị mỹ nam buông bỏ khúc mắc trong lòng cùng cố gắng vì người yêu bé nhỏ.

Đây mới chính là tình yêu vô tư, trong sáng.

Bất kể là đến cuối cùng muội ấy lựa chọn ai, chỉ cần là một người trong số bọn họ, để cho bọn họ biết muội ấy được yêu thương, che chở thì mục đích của bọn họ cũng đã đạt được.

Dùng năng lực bản thân để muội ấy có thể hiểu được rõ trái tim mình cũng như dùng năng lực của bản thân để khiến cho muội ấy yêu bọn họ.

Không phải tranh giành để khiến cho nàng hạnh phúc, vui vẻ mà là để khiến cho nàng hạnh phúc, vui vẻ mà tranh giành.



Nam Cung Vũ Huyên ôm gối ngồi ở trên giường.

Ngón tay ngọc ngà trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh môi, đôi mắt trong sáng mông lung, mờ ảo khiến cho người ta nhìn nàng đang im lặng mà không biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ những gì.

Cứ ngơ ngác ngồi ở trên giường như vậy, cũng không đốt nến, chỉ có ánh trăng sáng màu bạc chiếu vào trong phòng khiến cho trong phòng có ánh sáng mỏng manh.

Không biết ngồi bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên than nhẹ một tiếng, xuống giường đi đến bên cửa sổ.

Ngẩng đầu nhìn mặt trăng đang yên tĩnh treo trên giữa bầu trời.

“Mặt trăng a, mặt trăng, rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ?”

Nam Cung Vũ Huyên vô ý thức lẩm bẩm với mặt trăng tròn.

Nàng thật sự không ngờ rằng, mấy người bọn họ lại yêu nàng.

Nhưng mà, nàng yêu ai?

Nhược Ngôn ca ca? Huyền Dịch ca ca? Tuyệt Trần ca ca? Lộng Nguyệt ca ca? Vân Ảnh ca ca? Dật Hàm ca ca? Mặc Húc ca ca? Hay là Lưu Dạ ca ca?

Thật sự hoang mang.

Nếu như nói không yêu, như vậy vì sao lúc nào cũng muốn ở bên cạnh họ, nhìn thấy bọn họ, nghe thấy giọng nói của bọn họ?

Chỉ cần cách xa bọn họ một chút thì sẽ luôn luôn muốn được nhìn thấy bọn họ.

Chỉ cần nhìn thấy bọn họ bị thương, nhìn thấy bọn họ không vui, nàng liền đau lòng đến mức thở thôi cũng thấy hết sức khó khăn.

Nhưng mà nếu như nói yêu.

Vì sao nàng lại có cảm giác như nhau với nhiều người như vậy?

Cũng không có cảm thấy có cảm giác đặc biệt hơn với ai.

Ai cũng là đặc biệt, đối với mỗi người bọn họ trong lòng nàng đều cảm thấy quan trọng, nếu như bắt nàng phải chọn ra một người, để tay lên ngực tự hỏi thì nàng tuyệt đối không có cách nào có thể làm được.

Nàng thật sự không hiểu tình cảm của nàng dành với bọn họ rốt cuộc là như thế nào.

Kiếp trước ở thế kỷ hai mươi mốt, bởi vì thân phận của papa đặc biệt khiến cho thân thế của nàng cũng trở nên đặc biệt.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đều được bảo vệ rất tốt.

Khi Papa còn sống, vì để bảo vệ nàng tốt hơn, mà thu hẹp quan hệ xã hội của nàng khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Không phải là những người tin tưởng thì papa tuyệt đối không cho phép bọn họ đi tới gần nàng.

Cho nên, tuy rằng nàng lớn như vậy, nhưng mà kinh nghiệm ở chung với nam giới có thể so với học sinh ở vườn trẻ.

Bây giờ nghĩ lại, thì thật ra Dư Tử Huân chính là nam nhân duy nhất mà nàng qua lại.

Nhưng mà, cho dù đối với Dư Tử Huân ở kiếp trước, nàng cũng chưa từng đặt ở trong lòng.

Đối với nàng thì Dư Tử Huân ở kiếp trước thật ra chính là nơi mà nàng dựa vào sau khi papa qua đời, mang tất cả sự yếu đuối của nàng đều gửi ở trên người của hắn, hy vọng hắn có thể bảo vệ sự yếu ớt của nàng giống như papa đã bảo vệ nàng.

Bây giờ nghĩ lại, lúc trước nói yêu với Dư Tử Huân không bằng nói là một nơi mà nàng gửi gắm ấm áp sau khi trải qua hiện thực tàn khốc.

Khi mà mới quen Dư Tử Huân, cũng là vì trên người của hắn có sự ấm áp giống như ánh sáng mặt trời khiến cho nàng có chút kính trọng với hắn, cho nên mới cho rằng nàng yêu Dư Tử Huân.

Thời gian trôi qua, nàng đột nhiên cảm thấy thật ra thì nhiều nhất Dư Tử Huân cũng chỉ là công cụ để nàng chữa trị nỗi đau khi papa qua đời, là công cụ để nàng gửi gắm tình cảm, không hơn.

Còn bây giờ thì tám người bọn họ ở trong lòng của nàng quan trọng không chỉ gấp trăm nghìn lần so với Dư Tử Huân.

Nếu như với Dư Tử Huân đúng là yêu, như vậy thì đối với bọn họ chính là yêu sâu đậm, ăn sâu vào trong máu, trong xương tủy và trong cả linh hồn?!

Nhưng mà, nếu như đấy mà là yêu … không phải yêu là chỉ yêu một người thôi hay sao?

Bây giờ tình cảm của nàng đối với tám người bọn họ là giống nhau là loại tình cảm không thể chia cắt, tuy rằng bọn họ cách nàng gần như vậy nhưng mà nàng vẫn nhớ bọn họ, lo lắng cho bọn họ, lo lắng bọn họ nhàm chán, lo lắng bọn họ có phiền lòng hay không, có nhớ nàng hay không, có không cẩn thận bị đau ở đâu…

Luôn luôn nóng ruột nóng gan khiến cho nàng cảm thấy nàng như một người không có chuyện gì để làm, cả ngày cứ suy nghĩ miên man.

Nam Cung Vũ Huyên thở dài với ánh trăng, xoa cái đầu càng nghĩ càng rối:

“Cái đầu ngu ngốc! Suy nghĩ lâu như thế cũng chưa nghĩ ra rõ ràng.”

Buồn phiền nhỏ giọng than thở một câu, Nam Cung Vũ Huyên xoay người ngã xuống giường.

A, dù sao thì có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng không được việc gì.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bây giờ những chuyện đó cơ bản chính là tăng thêm sự phiền não cho bản thân!

Dù sao thì cách thời gian cần phải trả lời bọn Nhược Ngôn ca ca còn lâu, không vội không vội.

Nam Cung Vũ Huyên làm đà điều tự an ủi bản thân, sau đó ngã vào trên giường.

Ngủ!



Gió buổi sáng mang theo một chút cảm giác mát mẻ, giống như muốn thổi bay sự lười nhác của đất trời sau một đêm ngủ say.

Trên bầu trời màu xanh, mây trắng giống như bông vừa mới hái, bồng bềnh, mềm mại.

“Thuyền Noah”, giống như một con thú lớn đang yên tĩnh nằm ở trên hồ Triều Dương, uy nghiêm nhưng lại khiến cho người ta không cảm giác được nguy hiểm.

Tầng bảy của “Thuyền Noah”.

Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở trên giường, một đôi mắt to long lanh liên tục nhìn về phía cửa.

Mười lần… Hai mươi lần… Ba mươi lần…

Sau khi nhìn về phía cửa nhiều lần, Nam Cung Vũ Huyên cắn cắn môi:

“Làm gì mà không ai tới?”

Nhẹ giọng nói thầm một câu, liền bắt đầu rầu rĩ không vui mặc y phục.

Nếu như trước kia, bọn họ đã sớm đến để gọi nàng dậy, nhưng mà hôm nay xảy ra chuyện gì đây?

Sau khi rửa mặt, chải đầu, Nam Cung Vũ Huyên hít sâu một hơi, mở cửa phòng ra.

Vốn, nàng không muốn gặp bọn họ.

Bởi vì sợ hãi nếu mà gặp bọn họ, bọn họ lại bắt đầu tỏ tình thì nàng không biết phải phản ứng như thế nào.

Nhưng mà, sáng sớm nay không thấy được bọn họ, tâm trạng của nàng trở nên hết sức tồi tệ!

Suy nghĩ mãi, vẫn là quyết định đi tìm bọn họ.

Dù sao, nếu như bọn tỏ tình, thì nàng cũng trả lời giống như lúc trước nàng trả lời bọn Nhược Ngôn ca ca và Huyền Dịch, khiến cho bọn họ cho nàng thêm chút thời gian, sau đó đưa ra câu trả lời thì tốt rồi.

Nghĩ thông suốt hết, Nam Cung Vũ Huyên đi đến trong sảnh lớn, nhìn từng cái cửa của tám gian phòng đang đóng chặt, nhẹ nhăn mày.

Chẳng lẽ bọn họ còn đang ngủ?

“Khụ khụ.”

Nam Cung Vũ Huyên hắng giọng một cái:

“Đồ lười, rời giường đi!”

Đứng ở trong phòng, Nam Cung Vũ Huyên hô lớn.

“…”

Không có chút phản ứng.

Đôi mi thanh tú của Nam Cung Vũ Huyên càng nhăn chặt.

Thanh âm lớn như vậy, cho dù là bọn họ ngủ có say mấy đi chăng nữa thì cũng không có khả năng bọn họ nghe không thấy.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?!

Nghĩ đến khả năng như thế, trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên nóng như lửa đốt.

Lập tức cũng không để ý được nhiều, liền bước vào một gian phòng.

Cuống quít đẩy cửa ra, Nam Cung Vũ Huyên vội vàng bước vào trong phòng.

Giường ngay ngắn gọn gàng, nhưng mà ở trong phòng lại không có một bóng người.

Sắc mặt của Nam Cung Vũ Huyên trắng bạch, xoay người, giống như tia chớp, bước vào một gian phòng khác.



Sau khi nhìn một lượt hết tám gian phòng, Nam Cung Vũ Huyên nhanh chóng bị loạn.

Một người cũng không có!

Bọn họ một người cũng không ở!

Rốt cuộc làm sao vậy?!

Mỗi người trong bọn họ, thân phận không phải bình thường, ở học viện Triều Dương có mấy lão nhân che chở tự nhiên là không có nguy hiểm gì cả.

Nhưng mà sau khi xuống núi, thì nguy hiểm ở bốn phía của bọn họ!

Đặc biệt Nhược Ngôn ca ca, tình huống của Hiên Viên quốc hết sức phức tạp, nếu như thật sự có người ẩn nấp ở đây, có ý xấu với bọn họ như thế thì rất nguy hiểm!

Đầu của Nam Cung Vũ Huyên đều là những lo lắng cho bọn họ cơ bản là không hề nghĩ qua, “Thuyền Noah” mà nàng tỉ mỉ bố trí có hệ số an toàn cao đến mức khiến cho người khác giận sôi.

Vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Dáng vẻ của Nam Cung Vũ Huyên có chút hấp tấp.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

“Ôi ——!”

Vốn dĩ Tam nương muốn đi lên để nói chuyện cùng với Nam Cung Vũ Huyên, nhưng khi đến chỗ rẽ ở cầu thang, liền bị một lực rất mạnh đập vào người, sau khi hô đau một tiếng, Tam nương ngẩng đầu:

“Này ai…”

Nhưng mà sau khi thấy rõ là ai, Tam nương còn chưa nói xong liền ngây ngẩn.

Ngay khi nàng còn đang sững sờ, Nam Cung Vũ Huyên đã muốn bước đi.

“Tiểu nha đầu lừa đảo!”

Tam nương đúng lúc hoàn hồn, vội vàng giữ chặt vạt áo của Nam Cung Vũ Huyên:

“Con đây là bị sao vậy?”

Tam nương lo lắng hỏi.

Làm sao có thể như vậy?

Từ trước tới nay bà vốn dĩ không có nhìn thấy vẻ mặt lo lắng như thế trên mặt của tiểu nha đầu lừa đảo này.

Tam nương lo lắng như thế cũng không sai.

Bây giờ sắc mặt của Nam Cung Vũ Huyên trắng bạch khiến cho người ta đau lòng, đôi mắt vốn trong suốt long lanh bây giờ lại tràn đầy lo lắng, hốc mắt hơi hồng, mặc kệ là ai nhìn thấy cũng đau lòng, huống chi Tam nương lại coi Nam Cung Vũ Huyên như con thì làm sao mà có thể không đau lòng?

Vốn dĩ Nam Cung Vũ Huyên đang hoang mang vừa nghe được giọng nói của Tam nương cũng hoàn hồn một chút, lúc này giống như gặp được chúa cứu thế, tóm lấy y phục của Tam nương:

“Tam nương có nhìn thấy bọn họ không?”

Nam Cung Vũ Huyên vội vàng hỏi.

“Bọn họ?”

Tam nương nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Con nói vậy mấy vị công tử?”

“Đúng, đúng, đúng! Chính là bọn họ!Tam nương người có biết bọn họ bị làm sao hay không? Có phải bọn họ gặp phải chuyện gì hay không? Người nói mau a! Rốt cuộc làm sao vậy?!”

Nam Cung Vũ Huyên vội vàng hỏi.

“…”

Tam nương nhìn dáng vẻ của Nam Cung Vũ Huyên như thế, khóe miệng run rẩy:

“Con, con hỏi nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa cơ bản là không cho ta thời gian để trả lời thì con bảo ta phải nói như thế nào a?”

Sau khi nói xong, trong mắt của Tam nương tối hơn.

Tiểu nha đầu lừa đảo này, cho đến bây giờ đều là không sợ trời không sợ đất, ngay cả kề dao trên cổ nàng thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng không biến sắc, nhưng mà bây giờ chỉ vì không nhìn thấy mấy vị công tử mà nóng lòng như lửa đốt, ngay cả giả vờ cũng không thèm.

Việc này ý nghĩa gì?

“…”

Bị Tam nương nói như vậy, đột nhiên Nam Cung Vũ Huyên ý thức được việc bản thân thất lễ bao nhiêu, cụp mắt xuống, buông tay đang nắm chặt y phục của Tam nương ra:

“Tam nương, bây giờ nói cho ta biết đi.”

“…”

Tam nương chăm chú nhìn Nam Cung Vũ Huyên, sau đó mở miệng nói:

“Hôm nay ta đi lên cũng là để tìm nha đầu lừa đảo nhà con với bọn họ để nói chuyện.”

“Bọn họ làm sao thế?”

Nam Cung Vũ Huyên vội vàng hỏi.

“Hứ~!”

Tam nương liếc nhìn Nam Cung Vũ Huyên một cái:

“Con đừng vội vàng như vậy, bọn họ không có việc gì, cũng không đi đâu, đang ở tầng ba.”

Thật rõ, xem vội vàng thành cái dáng vẻ gì rồi?!

“Ở tầng ba?”

Nam Cung Vũ Huyên ngạc nhiên, chợt hiểu rõ:

“Ha ha, cũng đúng. Đến đây lâu như vậy, ta cũng không có chơi cùng với bọn họ, khẳng định là bọn họ nhàm chán.”

Sau khi biết bọn họ không có việc gì, tâm trạng của Nam Cung Vũ Huyên lập tức buông lỏng.

Ngay trước đó lòng còn nóng như lửa đốt sau đó lại tươi cười.

“…”

Tam nương đối mặt với tốc độ biến đổi sắc mặt của Nam Cung Vũ Huyên, líu lưỡi không nói gì.

“Ha ha, tam nương, ta đi xuống cùng với bọn họ.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.

Biết bọn họ không có việc gì, tâm trạng của nàng lại vui vẻ như trước đó.

“Được rồi được rồi, tiểu nha đầu lừa đảo, con không nên đi.”

Tam nương thấy Nam Cung Vũ Huyên muốn đi, trong đôi mắt có tia sáng khó hiểu chợt lóe rồi biến mất, giữ chặt y phục của Nam Cung Vũ Huyên.

Mà Nam Cung Vũ Huyên đang muốn đi chơi cũng không có phát hiện tia sáng khác thường xuất hiện trong đôi mắt của Tam nương.

“Làm sao vậy? Vì sao không đi?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Tam nương, không hiểu hỏi.

“Ha ha.”

Tam nương cười có ý khác, nói:

“Con đi thì không phải là quấy rầy việc tốt của bọn họ sao?”

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Tam nương đang cười đầy thâm ý, trong lòng không hiểu sao lại căng thẳng như dây đàn:

“Tốt, chuyện tốt?”

Nam Cung Vũ Huyên mở miệng hỏi có chút khó khăn.

Tầng ba.

Tầng ba của “Thuyền Noah”!

Chuyện tốt.

Tại tầng ba của “Thuyền Noah” , cái gọi là việc tốt…

Nam Cung Vũ Huyên ý thức được cái gì, nhưng mà lập tức liền ngăn cản suy nghĩ của bản thân lại.

Không muốn!

Nàng không muốn suy nghĩ về cái mà gọi là việc tốt!

Mà Tam nương phát hiện Nam Cung Vũ Huyên không yên lòng, dáng vẻ hoảng hốt, khóe miệng hơi giương lên:

“Đúng rồi, là chuyện tốt!”

Khi Tam nương nói những lời này hưng phấn không thôi:

“Nói không chừng a, sau ngày này, tiểu nha đầu nhà con sẽ nhiều thêm mấy vị tẩu tử!”