Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 54: Tưởng tượng cùng sự thật chênh lệch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tẩu, tẩu tử?

Cơ thể của Nam Cung Vũ Huyên cứng đờ, trong đầu ầm một tiếng, miễn cưỡng cười với Tam nương:

“Tam, tam nương, người, người nói là tẩu tử?”

“Đúng vậy.”

Tam nương gật gật đầu, sau đó cười hết sức mờ ám nói:

“Ha ha, trước đó mấy vị công tử nói muốn xuống tầng đi dạo, ta cũng không muốn chậm trễ bọn họ, cho nên đã mang các cô nương tốt nhất gọi ra để múa hát giúp cho các công tử giải buồn, nhưng mà lại không ngờ mấy vị cô nương lại lọt vào trong mắt của mấy vị công tử.”

Tam nương vừa nói vừa âm thầm quan sát vẻ mặt của Nam Cung Vũ Huyên.

Nhìn thấy dáng vẻ khϊếp sợ bối rối của Nam Cung Vũ Huyên, trong lòng có chút đau, nhưng mà ở bên ngoài vẫn là dáng vẻ vui vẻ, tự hào:

“Ha ha, tiểu nha đầu lừa đảo, không phải Tam di tự biên tự diễn, nhưng mà những cô nương đó là do ta mất rất nhiều công sức để dạy dỗ ra, người nào cũng là tài sắc vẹn toàn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối không hề thua kém so với mấy vị tiểu thư khuê các, cho nên, ánh mắt của mấy vị công tử thật sự rất tốt!”

Bây giờ Nam Cung Vũ Huyên hoàn toàn không nghe thấy Tam nương đang nói cái gì.

Khuôn mặt của tám người bọn họ đang xoay vòng giống như vòng quay ngựa gỗ không ngừng quay tròn trong đầu của nàng.

Vừa nghĩ đến bọn họ ôm lấy nữ tử khác, dịu dàng, che chở, cưng chiều, trái tim của nàng đột nhiên căng thẳng.

Theo bản năng, tay trong tay áo của Nam Cung Vũ Huyên siết thành nắm đấm.

Móng tay sắc nhọn đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

Đau đớn bén nhọn truyền đến từ lòng bàn tay, khiến cho thần trí của Nam Cung Vũ Huyên đang bay lơ lửng ở ngoài thanh tỉnh không ít.

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu, đưa đôi tay lên trước mặt của bản thân, nhìn dấu móng tay gần như chảy máu, im lặng không nói gì.

Tam nương đưa mắt nhìn bàn tay trắng noãn của Nam Cung Vũ Huyên, khi nhìn thấy dấu móng tay, trong mắt hiện lên sự đau lòng, nhưng mà cũng không nói gì cả, chỉ là yên tĩnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Sau một lúc lâu, Nam Cung Vũ Huyên buông tay ra, ngẩng đầu, nhìn Tam nương, hơi cười với Tam nương:

“Tam nương, người đi về trước đi, ta theo sau sẽ.”

Nói xong, liền xoay người rời khỏi.

“Ặc, tiểu…”

Tam nương sửng sốt, sau khi hoàn hồn định nói gì, nhưng mà bóng dáng của Nam Cung Vũ Huyên cũng đã biến mất trong tầm mắt của bà.

Đứng tại chỗ, mày đẹp của Tam nương nhíu lại.

Bây giờ bà rất nghi ngờ.

Rõ ràng vừa rồi còn một dáng vẻ đau lòng muốn chết, nhưng mà trong nháy mắt lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tâm tư của tiểu nha đầu này, rốt cuộc là thế nào a!

Theo như phản ứng ban đầu của nàng, tuyệt đối chính là không biết là nàng có tình cảm với ai trong mấy vị công tử, nhưng mà lúc này việc bọn họ thú thê tử sinh con lại như không hề có liên quan gì.

Vì sao trước sau lại có sự chênh lệch nhiều như vậy a?!

Dù là đã ở chốn phong nguyệt hơn mười hai năm, tuyệt đối là có mắt nhìn và hiểu biết với việc nam nữ nhưng mà đối với Nam Cung Vũ Huyên thì Tam nương cũng không nhìn rõ rốt cuộc là muốn làm sao.

Xoa xoa trán, Tam nương lắc lắc đầu không biết làm sao, sau đó xoay người xuống lầu.

Xem ra là lần này phí công làm tiểu nhân.

Sáng sớm hôm nay, khi bà thấy tám vị mỹ nam đi vào tầng ba, từ khuôn mặt sầu não của họ bà cũng nhìn ra được một ít manh mối, quan sát cẩn thận, bà lại thấy các vị mỹ nam có vẻ không hài lòng với phần biểu diễn của các cô nương ở tầng ba, nhìn biểu diễn ở trên vũ đài nhíu mày liên tiếp.

Bà quản lý ở tầng ba bao lâu nay, chưa bao giờ gặp người không hài lòng với biểu diễn của bọn họ, hơn nữa tám vị công tử lại là khách quý của tiểu nha đầu lừa đảo, đương nhiên là không thể qua loa.

Cho nên bà muốn đến hỏi bọn họ xem bọn họ muốn xem biểu diễn cái gì.

Khi bà nhanh chóng đi đến bên cạnh bọn họ lại nghe được bọn họ nói chuyện.

Nói cái gì mà những nữ tử này không thể so sánh với muội ấy.

Bà vụиɠ ŧяộʍ quan sát, cũng đoán được muội ấy trong miệng các vị mỹ nam chính là Nam Cung Vũ Huyên, cứ như vậy cũng đoán được suy nghĩ của mấy vị mỹ nam.

Cho nên, bà để cho nhóm nữ tử chính của tầng ba biểu diễn, còn bà lại đi lên thăm dò Nam Cung Vũ Huyên.

Không biết rằng phản ứng ban đầu của Nam Cung Vũ Huyên giống như bà dự đoán nhưng mà sau đó lại khác một trời một vực với tưởng tượng của bà!



Tầng ba của “Thuyền Noah”, đám đông chật chội, nhưng mà lại ngay ngắn có trật tự, tuy rằng ồn ào nhưng lại không có cảm giác nhốn nháo.

Trên vũ đài hình tròn ở vị trí trung tâm của sảnh lớn, mười ba nữ tử cùng lên đài để biểu diễn.

Ngày thường, đến “Thuyền Noah”, nếu như có thể thấy một trong mười ba người biểu diễn, vậy là một chuyện khiến cho người ta hết sức hưng phấn, thế mà hôm nay mười ba nữ tử đều lên đài để biểu diễn, đây là việc từ khi khai trương “Thuyền Noah” tới nay chưa từng xảy ra.

Cho nên, nhiệt tình của mọi người bỗng nhiên tăng vọt, không chớp mắt nhìn nữ tử biểu diễn ở trên vũ đài.

Biểu diễn hết sức phấn khích, vô cùng đặc sắc, tuyệt đối chỉ có thể xem được ở “Thuyền Noah”.

Những người có mặt đều im ắng xem biểu diễn ở trên vũ đài, không có tâm trí để làm việc khác.

Nhưng mà cũng có ngoại lệ.

Ví dụ như tám vị mỹ nam hào hoa phong nhã.

Tám người này chính là nhóm người của Hiên Viên Nhược Ngôn và Quy Hải Lộng Nguyệt.

Đối diện với đài biểu diễn, dường như bọn họ không có một chút hứng thú gì cả, ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt, vẫn là cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

“Haiz! Ta cho là ta có thể, không ngờ rằng vẫn là không thể.”

Quy Hải Lộng Nguyệt buồn phiền lẩm bẩm.

Thật ra dung nhan và tài nghệ của những nữ tử đó đều có thể nói là đứng thứ nhất nhưng mà bất kể như thế nào thì hắn cũng không có cách nào có thể trình diễn một màn hồng nhan có ý lam nhan có tâm giống như tưởng tượng cùng với các nàng được.

Chính là trong lòng cảm thấy các nàng không bằng một sợi tóc của Tiểu Huyên Nhi.

Nếu như muốn dùng các nàng để buộc Tiểu Huyên Nhi nhận ra tình cảm của bản thân thì đúng là vũ nhục, không tôn trọng Tiểu Huyên Nhi.

“Ha ha, đây mới là bình thường không phải sao?”

Vốn dĩ Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn cúi đầu nghe Quy Hải Lộng Nguyệt nói như vậy, đột nhiên ngẩng đầu, khẽ cười nói:

“Nếu như ngươi thật sự có thể chọn một nữ tử diễn trò trước mặt của Huyên Nhi, thì chỉ có thể nói rõ ngươi không thực sự yêu muội ấy. Nhưng mà bây giờ ngươi không làm được thì chứng minh ngươi yêu muội ấy thật lòng?”

Vừa mới bắt đầu, khi Quy Hải Lộng Nguyệt đưa ra ý tưởng này, hắn không đồng ý, thật ra thì một trong số những nguyên nhân là vì lo lắng đến việc này.

Nếu như vì để cho muội ấy phát hiện tình cảm đối với bản thân mà lại đi sử dụng kế với muội ấy thì có tư cách gì để yêu muội ấy?

Mà sau đó hắn đồng ý với ý tưởng của Quy Hải Lộng Nguyệt, cũng là bởi vì muốn nhìn một chút rốt cuộc có ai yêu muội ấy chưa thật tâm.

Bây giờ bọn họ ở chỗ này đã lâu như vậy nhưng mà vẫn ngồi ở góc sáng sủa này không có ai có thể hành động được.

Việc này chứng minh những tình cảm của những người còn lại đối với muội ấy không hề thua kém hắn.

Trong lòng của Thượng Quan Tuyệt Trần không biết là cảm giác gì.

Vừa vui vẻ lại vừa không biết phải làm sao.

Có nhiều người đều toàn tâm toàn ý yêu muội ấy như thế đúng ra phải vui vẻ vì muội ấy mới đúng.

Nhưng mà, nhiều người yêu muội ấy toàn tâm toàn ý thì lại chính là tình địch của hắn, việc này khiến hắn không biết phải có cảm tưởng như nào mới đúng.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt cũng cười khổ không biết phải làm sao.

Ý của Thượng Quan Tuyệt Trần, bây giờ đương nhiên là hắn hiểu rõ.

Thật ra có một số chuyện, đã nghĩ rất kĩ nhưng mà phải đợi đến khi xảy ra chuyện thì mới biết hóa ra mình làm không được.

Khi mà chưa đến đây, hắn từng có suy nghĩ kế hoạch của bản thân là rất tốt, nhưng mà sau khi đến đây, khi muốn tiến hành “Kế hoạch”, hắn mới cảm giác được bất lực biết bao.

Bởi vì, cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể làm những việc mà trái với trái tim bản thân.

Lực cản này giống như là tự nhiên sinh ra, hắn không có cách nào có thể bỏ qua hoặc dồn nén lại.

Hô!

Bây giờ, phương pháp này cũng không được.

Như thế này muốn thuận theo tự nhiên hay sao?

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt có chút phiền muộn.

“Ha ha, nếu như chúng ta không có cách nào để thực hiện kế hoạch thì chúng ta đi về thôi, bây giờ tiểu nha đầu chắc cũng đã dậy rồi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười khẽ nói.

Nếu không có cách nào khác, vậy thì bỏ qua đi.

Đợi cho bản thân muội ấy tự phát hiện ra.

“Bây giờ chúng ta chờ đi, dù sao cuộc đời còn dài, cho muội ấy vài năm, mười mấy năm hoặc mấy chục năm thì có ngại gì?”

Tây Môn Vân Ảnh vẫn lười biếng như cũ, nhưng mà lời nói lại khiến cho người ta có cảm giác rất chân thành.

“Hừ! Chẳng lẽ ta còn phải sợ các ngươi hay sao?”

Tư Không Huyền Dịch nhíu nhíu mày, dáng vẻ bị bắt buộc.

Chờ, có lẽ rất gian nan.

Nhưng mà nếu cho muội ấy thời gian thì cái mà hắn trải qua chính là vui vẻ chịu đựng?

Có muội ấy ở đây, cho dù có gian khổ, khó khăn nhiều nữa thì cũng là ngọt ngào.

“Ha ha, vậy thì tốt rồi, chúng ta liền đứng dậy thôi.”

Tây Môn Vân Ảnh nhún nhún vai, không để ý nói.

Dù sao thì hôm nay hắn đã rõ trái tim của bản thân như thế nào, hắn không thể nào động lòng với bất cứ một nữ tử nào khác trừ bỏ muội ấy.

Thế gian này, tình yêu vốn dĩ là khó có được.

Có người, sống cả đời, cũng không gặp được người mà mình yêu thật sự.

Nhưng mà hắn lại gặp được.

Tuy rằng người hắn yêu thương lại có mị lực quá lớn, muốn ở bên cạnh muội ấy là một chuyện không hề dễ dàng.

Nhưng mà, có thể gặp được người mà mình yêu thương, cũng đã là một việc mà ông trời đã rất thương xót.

Cho nên, cho dù có khó khăn hơn nữa, thì hắn đều có thể tiếp tục kiên trì.

Nhất định chờ đến một ngày muội ấy có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm của bản thân!

Trong lòng của Tây Môn Vân Ảnh âm thầm quyết định.

“Một khi đã như vậy, tám người chúng ta hợp tác một lần có được không?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói.

Bây giờ coi như hắn đã hoàn toàn tiếp nhận việc phải để cho muội ấy thời gian nhưng mà không biết phải chờ đến năm nào, tháng nào, cho nên phải chuẩn bị một chút mới được.

“Âu? Không biết Quy Hải huynh muốn đưa ra ý kiến gì?”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu mày nói.

“A! Hy vọng lần này sẽ không đưa ra ý kiến không thực hiện được. “

Tư Không Huyền Dịch cười lạnh nói.

Sắc mặt của Quy Hải Lộng Nguyệt trầm xuống, nhưng mà vì kế hoạch lớn, vẫn kìm lại tính tình:

“Ha ha, lần này tuyệt đối là việc chắc chắn cần phải làm. “

“…”

Sau khi Quy Hải Lộng Nguyệt nói xong một câu, bảy người còn lại đều nhìn về phía hắn.

Vô cùng cần thiết?

Là chuyện gì a?

Cảm giác được ánh mắt nghi ngờ, Quy Hải Lộng Nguyệt trầm giọng nói:

“Mong muốn ban đầu của chúng ta là khiến cho muội ấy hạnh phúc, mà ở trong lòng của mỗi chúng ta, cũng chỉ có thể yên tâm với mấy người ‘Tóc để chỏm’ cùng nhau trưởng thành là chúng ta, cho nên lần này chúng ta cần kháng chiến trường kì a.”

Tạm dừng một lát, Quy Hải Lộng Nguyệt chậm rãi nói ra trọng điểm:

“Chúng ta muốn kết hợp để tiêu diệt những nam nhân về sau xuất hiện ở bên cạnh muội ấy.”

Sau khi Quy Hải Lộng Nguyệt nói một câu, những người có mặt lại lâm vào suy nghĩ.

Bọn họ cũng đều biết, Quy Hải Lộng Nguyệt nói đúng.

Xem tình huống bây giờ thì không biết đến bao nhiêu lâu muội ấy mời có thể thấy rõ tình cảm của bản thân.

Nhưng mà bản thân muội ấy không cần phải làm bất cứ hành động nào cũng có thể hấp dẫn ánh mắt những người có mặt, trong thời gian chờ đợi, sẽ có nhiều nam nhân xuất hiện ở xung quanh muội ấy, chuyện này là chuyện không thể phủ định.

Mà nếu như thật sự đem muội ấy giao cho “những người đó”, những người mà không biết rõ nguồn gốc, lai lịch thì làm sao mà bọn họ có thể yên tâm?

Kết hợp để tiêu diệt thật là một đề nghị rất tốt.

Cho nên, đề nghị lần này của Quy Hải Lộng Nguyệt, thật đúng là hết sức cần thiết a!

“Đồng ý.”

Công Tôn Lưu Dạ vẫn luôn im lặng mở miệng đầu tiên.

Từ nhỏ đến lớn, hắn trưởng thành ở học viện Triêu Dương, không tiếp xúc với những nữ tử khác. Cho nên căn bản không biết tình yêu là cái gì.

Chuyện này cũng là nguyên nhân dẫn đến việc hắn không nhận được ra tình cảm mà bản thân dành cho muội ấy là như thế nào.

Nhưng mà hôm nay, hắn đã gặp được rất nhiều nữ từ có thể là xinh đẹp, thanh lệ, hoặc hào phóng, hoặc hoạt bát, hắn mới nhận ra cảm giác của hắn đối với muội ấy kỳ diệu như thế nào.

Trái tim lúc nào cũng luôn nhớ về muội ấy, bất cứ chỗ nào, lúc nào cũng không tiếng động mà dẫn dắt cảm giác của trái tim hắn, thật sự không hề giống với những nữ tử khác.

Đối mặt với những nữ tử khác, trong lòng hắn không có một gợn sóng.

Nhưng mà khi đối diện với muội ấy, trong lòng hắn có trăm nghìn cảm xúc.

Có hưng phấn, có hạnh phúc, có bối rối, có rất nhiều rất nhiều suy tư tập hợp cùng một lúc.

Nhưng mà những cảm xúc khó hiểu này lại mang tới một cảm giác rất đẹp mà khiến cho hắn nghiện lúc nào không biết.

“Ta cũng hiểu được cách này rất tuyệt.”

Tư Không Huyền Dịch nói tiếp.

Chờ sau khi những người có mặt thống nhất đồng ý, Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng nói:

“Bây giờ việc hợp tác cũng đã thống nhất, chúng ta nhanh chóng quay trở về thôi.”

Kế hoạch có biến, bây giờ bọn họ không tính “Ép” muội ấy, cho nên vẫn là trở về nhanh một chút, phải nói chuyện cùng muội ấy mới là chuyện chính!

“Hiên Viên huynh nói đúng, đi…”

Gia Cát Mặc Húc gật đầu nói đúng, nhưng mà còn chưa nói xong hai từ “Đi thôi” còn chưa nói xong, liền bị nghẹn ở cổ.

Một tấm lụa trắng dịu dàng rơi xuống kéo dài từ trên đỉnh đầu bọn họ cho đến tận vũ đài.

Tuy rằng nhìn qua dải lụa mềm, nhưng mà lại mang theo nội lực mạnh đến mức khiến cho tim đập nhanh, nếu như không như vậy thì tấm lụa tuyệt đối không thể bay xa như thế.

Ngay khi dài lụa trắng đập vào mắt, khi bọn họ còn không phản ứng lại, một bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng như chim sơn ca lướt trên tấm lụa trắng bay về phía vũ đài.
« Chương TrướcChương Tiếp »