Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 55: Rõ ràng trong lòng yêu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giống như tiên nữ cưỡi mây đạp gió, bạch y nữ tử dùng sa mỏng che mặt, làm cho người khác không nhìn rõ dung mạo, nhưng là toàn thân nàng lại lan tỏa ra một loại khi chất tuyệt thế xuất trần cùng dáng người nổi bật động lòng người kia lại làm cho người ta tự động nhận định chắc chắn nàng đẹp đến mức thế gian tuyệt sắc khiến cho người ta quên cả hít thở.

Trong lúc mọi người ở đây hoảng thần, bạch y nữ tử đã nhanh nhẹn dừng chân ở giữa vũ đài, chỉ còn hương thơm lúc nàng đi ngang qua lưu lại.

Đứng ở giữa một nhóm người đã được trưng diện kỹ càng, một thân áo trắng vô cùng đơn giản như nàng hẳn nên lộ rõ vẻ keo kiệt, nhưng lại vì mặc trên người nàng, lại mạnh mẽ áp chế mười mấy vị hoa khôi.

Nàng giống như một đóa bạch liên sinh trưởng ở Dao trì trên chín tầng trời, tiên khí tự do không nhiễm chút bụi trần. Mà nhóm hoa khôi tuy rằng xinh đẹp nhưng tóm lại cũng chỉ là người phàm thôi.

Phàm nhân cùng tiên tử, chênh lệch tự nhiên là không cần nói cũng biết.

Bạch y nữ tử yên tĩnh đứng ở phía trên vũ đài, một đôi mắt sáng như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, ngàn vạn ánh sáng như đang lưu chuyển bên trong.

Đôi mắt tuyệt mỹ như thế, làm cho mọi người ở đây có chút hoảng hốt.

Thật đẹp, đẹp đến không giống đôi mắt của người thật.

Đôi đồng tử như một dòng suối thanh tuyền, lúc nhìn quanh cũng có một phen khí chất cao hoa thanh nhã, làm cho người ta vì thế mà thu hút, tự biết xấu hổ, không dám tiết độc. Nhưng bên trong lãnh ngạo linh động kia lại có thái độ khiến người ta như hồn xiêu phách lạc, làm cho họ không thể không hồn khiên mộng nhiễu.

Bên dưới, những người có mặt gần như đều đang nín thở chờ đợi bạch y nữ tử cởi bỏ mạng che mặt, hiển lộ thật nhan.

Chỉ có tám vị mỹ nam khϊếp sợ dị thường.

Bọn họ, đương nhiên biết bạch y nữ tử kia là người phương nào.

Tiểu nhân nhi trên đầu quả tim bọn họ a, cho dù uống xong canh Mạng bà bọn họ cũng luyến tiếc quên đi nàng, sao bọn họ có thể không nhận ra đây?

Gắt gao nhìn tiểu nhân nhi đang là tâm điểm của ánh nhìn trên đài, trong lòng tám vị mỹ nam lo lắng.

Giờ phút này nàng đứng ở trên đài, khả năng lớn nhất đó là lên sân biểu diễn.

Bảo bối của bọn họ, bọn họ vừa hạ quyết định quyết tâm muốn trông chừng nàng thật kỹ, nhưng giờ này nàng lại không an phận đứng ở trên đài muốn biểu diễn cho mọi người!

Nhìn thấy chuyện này bọn họ có thể không nóng vội sao?!

Ở đây nhiều nam nhân như vậy, nàng vừa biểu diễn, “lượng công việc” của bọn họ liền đồ sộ!

“Các ngươi đi xuống trước đi.”

Bạch y nữ tử không chịu bất luận kẻ nào ảnh hưởng, nhẹ nhàng nói với mười mấy người trên đài.

Từng chữ như châu, thanh âm vừa nhu hòa vừa ngọt thanh thúy, cực kỳ êm tai làm cho người nghe cũng có một loại cảm giác không nhịn được mà muốn chìm đắm trong tiếng nói trong veo của nàng.

“Vâng.”

Mười mấy người cùng nhau xoay người chào, cùng đáp.

Kỳ thật nếu nói giờ phút này kích động nhất, không ai khác chính là mười mấy vị hoa khôi.

Các nàng đến “Thuyền Noah”, ngắn nhất cũng đã ba bốn năm, tự nhiên là từng gặp Nam Cung Vũ Huyên, từng nghe thanh âm của nàng.

Trong lòng các nàng, người không hề có chút động tác nào cũng có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người cũng chỉ có chủ tử của các nàng, chủ nhân “Thuyền Noah” này —— Nam Cung Vũ Huyên.

Hôm nay, chủ tử giống như thần trong lòng các nàng lúc này lại lên vũ đài, dù cho có ngốc tới cỡ nào cũng biết được đây là chủ tử muốn biểu diễn.

Với chuyện này các nàng có thể không kích động sao?!

Mười mấy vị hoa khôi chậm rãi xuống đài, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu nhân nhi yên tĩnh đứng trên đài không có chút động tác nào kia.

Nếu như đổi làm ngày thường, có người đứng ở trên đài thật lâu không diễn, tất nhiên sẽ có người không kiên nhẫn.

Nhưng là giờ phút này, lại không có một người đứng lên thúc giục.

Liền giống như cảnh đẹp tuyệt diệu “Lúc này không tiếng thắng có tiếng”, nàng đứng ở trên đài im lặng càng lâu liền làm cho sự chờ mong trong lòng người ở đây tăng thêm một phần, muốn nhìn xem nàng biểu diễn cũng tăng thêm một phần.

“Các vị, hôm nay tiểu nữ tử…”

Sau một lúc lâu, bạch y nữ tử rốt cục mở miệng nói chuyện, nhưng là trong điểm câu này chuẩn bị nói ra liền bị người khác đánh gãy.

“Ha ha, vật nhỏ, sao có thể nghịch ngợm như thế?”

Nghe như nhẹ giọng nói, nhưng lại làm cho những người có mặt đều có thể nghe được rõ rõ ràng ràng.

Vừa dứt lời, một thân ảnh tím nhạt liền như quỷ mỵ xuất hiện trên vũ đài, đứng ở bên thân bạch y nữ tử.

Đông Phương Dật Hàm dịu dàng nhìn bạch y nữ tử, cách cái khăn che mặt, lấy tay nhẹ nhàng phớt cái mũi của nàng một cái:

“Đừng nghịch ngợm, mau theo huynh đi xuống.”

Nói xong, liền nhẹ nhàng nắm vai gầy của bạch y nữ tử, bảo hộ nàng ở trong lòng, xảo diệu dùng thân mình bản thân che đa số ánh nhìn chăm chú vào nàng của mọi người.

Trên vũ đài to lớn được bố trí tỉ mỉ xinh đẹp như mộng ảo, tuy rằng chỉ có hai người bọn họ nhưng tuyệt đối không có vẻ trống trải.

Bởi vì, từ trên thân bọn họ lan tỏa ra cảm giác ấm áp dường như đã bao phủ toàn bộ không gian.

Nam tuấn mỹ cao lớn, nữ nhỏ nhắn xinh xắn, hai người gắn bó đứng trên vũ đài tràn đầy ấm áp, làm cho trong đầu người ta tự dưng nổi lên câu thành ngữ—— thiên tác chi hợp.

Bạch y nữ tử, cũng chính là Nam Cung Vũ Huyên lại lăng lăng nhìn Đông Phương Dật Hàm.

Nàng còn nghĩ không rõ ràng, vì sao Đông Phương Dật Hàm lại trong một đêm liền trở nên dịu dàng như thế.

Đông Phương Dật Hàm cảm giác được tầm mắt không hiểu của Nam Cung Vũ Huyên, cũng tạm thời không tiếp tục, lập tức nhìn mọi người dưới đài:

“Ha ha, các vị thật ngại quá, nương tử chưa qua cửa của tại hạ có chút nghịch ngợm, ham chơi nên đã lên đài quấy nhiễu hứng thú của các vị, tại hạ thực có lỗi.”

Gương mặt anh tuấn của Đông Phương Dật Hàm lộ ra nhàn nhạt áy náy, nhưng lúc nói tới chữ nương tử chưa qua cửa thì hạnh phúc nơi đáy mắt lại không che dấu được:

“Vì tỏ rõ sự xin lỗi, cho nên ba ngày kế tiếp, phí dụng các vị chơi đùa ở nơi này đều tính cho tại hạ, chúc các vị chơi đùa vui vẻ.”

Đông Phương Dật Hàm nói xong, cũng không cho mọi người phục hồi tinh thần, dịu dàng che chở Nam Cung Vũ Huyên rời khỏi.

Mà bảy vị mỹ nam khác đang ngồi ở trong góc ở lúc bọn họ rời khỏi cũng không dấu vết rời đi.

Chờ chín người rời khỏi xong, mọi người mới chậm rãi hoàn hồn.

Ba ngày!

Miễn phí!

Trời đất!

Nhiều người như vậy, chơi ba ngày, này tiêu tốn bao nhiêu bạc a?!

Với đánh giá thận trọng nhất, mỗi ngày ít nhất cũng phải hơn ba mươi vạn lượng bạc!

Ba ngày này, cũng vượt qua một trăm vạn lượng bạc!

Một trăm vạn lượng a.

Của cải của rất nhiều người ở đây cũng không vượt qua một trăm vạn lượng a!

Bất quá nói đi cũng nói lại, tuy rằng chưa từng thấy dung mạo của bạch y nữ tử, nhưng với khí chất cùng với đôi mắt lộ ra bên ngoài kia của nàng, dung mạo nghiêng thành kia tuyệt đối vượt qua mười mấy vị hoa khôi.

Tuy rằng không có nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế là một tiếc nuối rất lớn, nhưng tướng công tương lai nhà người ta giàu nứt đố đổ vách thì biết tính sao bây giờ?

Bọn họ ở đây, không có một người có thể tùy tay liền ném một bó bạc như vậy để khiến người đẹp vui lòng, cho nên cũng rất vui vẻ tiếp nhận ba ngày chơi đùa miễn phí.

Đây chính là việc tốt trăm năm khó được a!

Vì thế, lúc tám người đi rồi, Tam nương lại mời mười mấy vị hoa khôi tiếp tục biểu diễn, không khí hiện trường lại khôi phục hừng hực tận trời.



Thất lâu “Thuyền Noah”.

Trong phòng Nam Cung Vũ Huyên.

Mạng che mặt của Nam Cung Vũ Huyên đã sớm lấy xuống, dung nhan tuyệt thế vô song kia cũng hiện rõ không chút che dấu.

Mà tám vị mỹ nam im lặng đứng ở đối diện nàng.

“Haiz! Hàm, huynh làm cái gì vậy? Muội lúc nào biến thành thê tử chưa qua cửa của huynh? Hơn nữa, muội còn chưa có biểu diễn nha, sao huynh lại mang muội đi xuống a? Còn tiêu tốn nhiều bạc như vậy! Chẳng lẽ thuyền của muội xuất hiện một con lừa lúc nào mà muội không biết, đá đầu huynh?”

Đôi mắt to của Nam Cung Vũ Huyên hiện rõ bất mãn nhìn Đông Phương Dật Hàm, như trêu tức lại như thầm oán.

“Vật nhỏ, muội, muội gọi ta…”

Lỗ tai Đông Phương Dật Hàm dường như tự có trí lực, một câu dài như thế nhưng hắn chỉ nghe được một chữ “Hàm”!

Tên hắn từ trong miệng gọi ra lại khiến tim hắn đập nhanh như vậy!

Một loại rung động từ sâu trong linh hồn của hắn truyền đến, giống như tên hắn trời sinh chính là để nàng gọi.

“Hì hì, đương nhiên là gọi huynh Hàm nga ~!”

Nam Cung Vũ Huyên cười khéo nói, trong mắt tối đen như mực hiện lên chùm sáng trêu tức:

“Chẳng lẽ Hàm huynh có bệnh ở tai? Hoặc là huynh không nghe hiểu muội nói tiếng người?”

Trong đôi mắt óng ánh như sao kia, vô hạn đốm sáng nở rộ, làm cho tâm Đông Phương Dật Hàm vốn đang gợn sóng từng vòng càng không thể bình tĩnh lại.

Nếu như nói đêm qua hắn ý thực được bản thân là yêu thương nàng vậy thì hôm nay hắn đã mãnh liệt cảm giác được tình yêu của bản thân dành cho nàng.

Trong lòng cũng không bình tĩnh, Đông Phương Dật Hàm có chút không biết làm sao.

Vật nhỏ này, quả nhiên là khắc tinh của mấy người bọn họ.

Trước đó không lâu, hắn còn không đếm xỉa nhìn Nhược Ngôn cùng Huyền Dịch bởi vì nàng mà thất hồn lạc phách, nhớ thương, nhưng là mới qua bao lâu, chính hắn cũng lâm vào ma lực của nàng.

Hiện tại, hắn cũng đã có thể đoán được cuộc sống sau này của hắn sẽ “Bi thảm” cỡ nào.

Nhưng là, cho dù bi thảm, hắn cũng vui vẻ chịu đựng không phải sao?

Đông Phương Dật Hàm âm thầm cười khổ.

Thứ gọi là “tình cảm” này, không có thật thể nhưng lại khiến người ta không có cách nào kháng cự.

“Muội nói cái gì, liền là cái đó.”

Đông Phương Dật Hàm nhún nhún vai, không sao cả đáp.

Dù sao, yêu phải nàng, hắn nhất định là “Kẻ yếu”, hiện tại yếu thế cũng không có gì ghê gớm.

“Hắc hắc, tính huynh hôm nay thức thời.”

Nam Cung Vũ Huyên hắc hắc cười, tỏ vẻ hả hê, nói.

“Tiểu nha đầu, hôm nay muội ăn cơm chưa?”

Hiên Viên Nhược Ngôn đột nhiên hỏi.

Hắn không biết, hắn không hỏi còn tốt, này vừa hỏi, mặt cười của Nam Cung Vũ Huyên lập tức liền im lặng:

“Hừ! Người còn biết lo lắng ta ăn cơm hay chưa a? Hứ, ta là được sủng ái mà sợ nha!”

Trên mặt thanh tú nhìn không ra chút ưu tư, Nam Cung Vũ Huyên lạnh lùng nói.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn bị thái độ đột nhiên chuyển biến của nàng làm cho ngơ ngác, sắc mặt trên mặt hiện lên một chút không biết làm sao, Hiên Viên Nhược Ngôn hỏi:

“Tiểu nha đầu, muội …”

Nói tới đây, hắn lại đột nhiên dừng.

Trong lòng hắn, đã rõ ràng.

Cũng rõ ràng vì sao nàng đột nhiên trở nên lạnh nhạt như vậy.

“Làm sao?”

Nam Cung Vũ Huyên thấy Hiên Viên Nhược Ngôn im lặng, trong lòng biết hắn đoán được nguyên nhân nàng đột nhiên tức giận, nhưng là lại ra vẻ không hiểu nói:

“Người là muốn hỏi tiểu nữ tử chuyện gì sao?”

Dùng tới kính ngữ, giọng điệu của Nam Cung Vũ Huyên trở nên xa cách.

“Tiểu nha đầu, huynh …”

Hiên Viên Nhược Ngôn mở miệng, nhưng lại thực không biết muốn nói gì.

“Hừ!”

Nam Cung Vũ Huyên liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía mọi người ở đây:

“Ha ha, các vị sao lại lên đây a? Không phải hẳn là đi tìm tẩu tử cho ta sao?”

Lành lùng nói, bên trong chen lẫn tức giận cùng oán khí.

Chúng mỹ nam vừa nghe nàng như vậy nói, tất cả đều sửng sốt, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra là bị nàng phát hiện.

Nhưng là, sao nàng lại biết?

Chết tiệt!

Hiện tại nhưng là hết đường chối cãi!

“Tiểu Huyên Nhi, muội hãy nghe huynh nói a!”

Tư Không Huyền Dịch căng thẳng nắm hai vai Nam Cung Vũ Huyên:

“Huynh, huynh cùng lắm cũng chỉ xem như phạm tội chưa thành, thật sự không có tìm cô nương tới để giả hồng nhan tri kỷ.”

Hử?

Nam Cung Vũ Huyên nghe Tư Không Huyền Dịch nói như vậy, nhất thời trợn to mắt nhìn hắn:

“Các huynh thật sự là đi tìm tẩu tử cho ta?!”

Thanh âm đột nhiên đề cao gấp đôi.

Nàng vừa rồi chỉ là suy nghĩ lời của Tam nương, cho nên muốn nói đùa với bọn họ một chút, nhưng là không ngờ bọn họ thật sự là có động cơ như vậy nên mới tới lầu ba!

“…”

Nhóm mỹ nam giờ lại thành ngây ngẩn cả người.

Nàng, nàng không biết?

Chuyện này sao lại thế này?

“Hừ! Mệt ta còn tin tưởng các huynh như vậy! Ta xem như nhìn lầm các huynh!”

Nam Cung Vũ Huyên ở lúc nhóm mỹ nam ngây người, bình tĩnh nói.

Lần này nàng là tức giận thật sự.

“Ta nghĩ là Tam nương gạt ta, không ngờ rằng lại là sự thật!”

Nam Cung Vũ Huyên trợn mắt nhìn tám vị mỹ nam:

“Mệt ta còn cho rằng các ngươi là thật lòng yêu ta, quyết định phải tin tưởng các ngươi sẽ không làm chuyện khiến ta thương tâm, còn ngu ngốc đuổi xuống muốn biểu diễn cho các ngươi giải buồn, không ngờ các ngươi thật sự là tính đi tìm “tẩu tử” cho ta!”

“Không phải!”

Quy Hải Lộng Nguyệt lấy lại tinh thần, đánh gãy lời Nam Cung Vũ Huyên nói:

“Tiểu Huyên Nhi, muội nghe huynh nói rõ ràng từ đầu tới đuôi, được không?”

Trong đôi mắt màu đồng là sắc thái cầu xin trước nay chưa từng có.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy dáng vẻ hắn lo lắng vậy, chẹp chẹp miệng, sau đó di dời tầm mắt, không nhìn hắn.

Nhưng là cũng không có cự tuyệt nghe hắn giải thích, xem như cam chịu để cho hắn nói.

Quy Hải Lộng Nguyệt thấy Nam Cung Vũ Huyên cam chịu, cũng liền vội vàng mở miệng:

“Kỳ thật, chiêu thức tổn hại này là huynh nghĩ ra. Ban đầu chỉ muốn tìm đại một nữ tử nào đó đến trước mặt muội để diễn một vở kịch, sau đó nhìn xem cuối cùng muội có cảm giác với ai trong chúng ta. Nhưng khi thực sự xuống đó, không có cách nào để thực hiện như trong tưởng tượng.”

Tạm dừng một cái chớp mắt, Quy Hải Lộng Nguyệt tiếp tục nói:

“Tiểu Huyên Nhi, huynh biết nghĩ như vậy là không đúng, nhưng là lúc ấy thật sự rất muốn biết đến cùng muội là yêu ai, mới có thể nghĩ ra chiêu số này.”

Mà giờ phút này các vị mỹ nam đối mặt với mặt lạnh của Nam Cung Vũ Huyên, đều rất ăn ý đoàn kết với nhau.

Quy Hải Lộng Nguyệt nói xong, những người còn lại liền cùng nhau gật đầu, còn mang vẻ mặt hối hận nhìn Nam Cung Vũ Huyên, như thể hiện rõ trong lòng bọn họ là biết thế chẳng làm.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên gục đầu xuống, im lặng sau một lúc lâu, mở miệng nói:

“Các huynh có biết, nếu là các huynh thật sự làm như vậy, ta sẽ rất thương tâm.”

Lúc nói lời này, nàng không có ngẩng đầu, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt trên mặt nàng.

Không thấy vẻ mặt trên mặt nàng, lại nghe lời nói thương tâm kia, trong lòng các vị mỹ nam hối hận không thôi. Đặc biệt là Quy Hải Lộng Nguyệt, hiện tại hắn rất muốn quay lại thời khắc hắn nghĩ ra chiêu số này, đánh bản thân một trận!

“Huyên Nhi, tha thứ chúng ta lần này, được không?”

Thượng Quan Tuyệt Trần căng thẳng lại lo lắng mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, Tiểu Huyên Nhi, liền tha thứ chúng ta lần này, được sao?”

Quy Hải Lộng Nguyệt ngay sau đó nói tiếp.

“Tiểu Huyên Nhi, kỳ thật chúng ta coi như là có thể thông cảm được a. Muội thử suy nghĩ, hiện tại ở chỗ này đều là người yêu muội, áp lực trên lưng mọi người đều rất lớn, tự nhiên là muốn biết trái tim của muội hướng về ai, cho nên Lộng Nguyệt có ý tưởng như vậy cũng không phải không thể tha thứ tử tội có phải không? Lại nói, tuy rằng nghĩ là nghĩ vậy, nhưng mọi người chỉ có kế hoạch, tới cuối cùng cũng không phải là không làm được sao? Cho nên tha thứ chúng ta đi!”

Tây Môn Vân Ảnh cũng bởi vì sợ hãi nàng thật sự không tha thứ bọn họ, một hơi liền nói ra một chuỗi dài.

“Tha thứ lần này, tuyệt đối không có lần sau.”

Công Tôn Lưu Dạ cũng mở miệng.

“Tiểu Huyên Nhi, nếu muội thật sự không có cách nào dễ dàng tha thứ chúng ta mà nói, vậy phạt chúng ta đi. Vô luận nàng trừng phạt như thế nào, chúng ta đều tuyệt đối nhận, bất quá phạt xong, muội tha thứ chúng ta lần này.”

Gia Cát Mặc Húc cũng mở miệng nói.

“Tốt lắm!”

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe bọn họ cuồn cuộn không ngừng khẩn cầu tha thứ, hét lớn tiếng, sau đó ngẩng đầu, trong đôi đồng tử vốn lạnh lùng giờ phút này lại hừng hực lửa giận.

Các vị mỹ nam phát hiện lửa giận trong mắt nàng, đều ngây người.

Ặc, sao nàng lại càng tức giận?

Chẳng lẽ, khẩn cầu tha thứ cũng lại làm lỗi?

“Các ngươi đám heo lúc nên thông minh thì không thông minh, lúc không cần thông minh lại loạn thông minh.”

Nam Cung Vũ Huyên tức giận mắng:

“Các huynh chẳng lẽ liền thật sự không có nghe ra ẩn ý bên trong câu nói vừa rồi của ta sao?!”

Thật là!

Nàng nói trách bọn họ lúc nào!

Huống chi, nàng ngay từ đầu luôn tin tưởng bọn họ, không phải sao?

Tin tưởng bọn họ nếu nói yêu nàng, sẽ không cùng nữ tử khác có ái muội dây dưa không rõ.

Cho nên, nàng mới có thể ở lúc đó để cho Tam nương đi xuống trước, mà bản thân về phòng đổi y phục, muốn biểu diễn cho bọn họ xem một chút, sau đó nói với bọn họ tâm sự mà bản thân vừa lĩnh ngộ được.

Nhưng đám ngốc này, thật đúng là có tiêu chuẩn “ngốc” a!

Còn ở nơi này muốn nàng tha thứ.

Đây không phải là không muốn cho nàng dễ chịu sao?

Kỳ thật, nàng là người lòng dạ hẹp hòi, tuy rằng đúng như Dịch nói, bọn họ là phạm tội chưa thành, nhưng là có ý tưởng này, động cơ này, cho dù nàng không trách bọn họ, nhưng vừa nghĩ tới bọn họ từng có ý nghĩ như vậy, trong lòng vẫn là khó chịu a!

Hơn nữa, vừa rồi nàng rõ ràng uyển chuyển nói tình cảm trong lòng ra, nhưng là bọn họ lại ở lúc này phạm “ngốc”!

Tám vị mỹ nam bị Nam Cung Vũ Huyên rống như vậy, trong giây lát ngây người, liền bắt đầu suy nghĩ sâu xa lời của nàng.

Ẩn ý bên trong câu nói vừa rồi?

Tám vị mỹ nam bắt đầu hồi tưởng câu nói vừa rồi của nàng.

Nàng vừa rồi nói: Nếu các huynh thật sự làm như vậy, ta sẽ rất thương tâm.

Thương tâm.

Mà không phải trách.

Ý là nàng không có trách bọn họ sao?

Không đúng!

Khẳng định sẽ không đơn giản như vậy!

Khẳng định còn có ý gì quan trọng hơn nhưng bọn họ không có phát hiện.

Các vị mỹ nam tiếp tục cân nhắc.

Bỗng nhiên, một ý tưởng gần như đồng thời hiện lên trong lòng các vị mỹ nam.

Các vị mỹ nam đột nhiên nâng mắt, đem tầm mắt nóng rực phóng tới trên thân Nam Cung Vũ Huyên
« Chương TrướcChương Tiếp »