Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 56: Yêu tất cả muốn cùng các nàng vĩnh viễn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Huyên Nhi, ý của muội là…”

“Tiểu Huyên, ý của muội là…”

“Tiểu nha đầu, ý của muội là…”

Tám vị mỹ nam gần như là cùng một lúc kích động mở miệng hỏi, nhưng là sau khi lên tiếng lại nghe thấy những người khác cũng đang hỏi nên thanh âm liền im bặt, tất cả đều sửng sốt một chút.

Vẻ mặt vô cùng phấn khởi vừa nãy nhất thời bị kinh ngạc thay thế.

Thấy vẻ mặt mấy vị mỹ nam biến hóa, trong lòng Nam Cung Vũ Huyên rõ ràng bọn họ đã lĩnh hội, cũng không phủ nhận, thoải mái thừa nhận:

“Không sai, chính như các chàng suy nghĩ, ta là yêu.”

Dừng lại nháy mắt, Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục nói:

“Nhưng không phải chỉ yêu người nào, mà là toàn bộ. Tình yêu nam nữ, toàn bộ.”

Dường như sợ bọn họ nghe đến không chân thực, Nam Cung Vũ Huyên cuối cùng lại cường điệu nói trọng điểm.

Sau khi Tam nương kí©h thí©ɧ nàng, lúc nàng trở về thay y phục, nàng cũng đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện.

Trước đó, nàng là gặp phải bình cảnh, nhưng là hiện tại đã thoát khỏi bình cảnh đó, cho nên trước mắt nàng bây giờ là một mảnh sáng sủa rộng rãi.

Yêu liền yêu, chỉ cần nàng hiểu tình cảm của bản thân thì tuyệt đối sẽ không giấu giấu diếm diếm tỏ ra thần bí.

Mặc dù tất cả mọi người cũng không thể lý giải việc một mình nàng lại yêu nhiều người như vậy, nhưng nàng vẫn muốn dũng cảm đối mặt.

Về phần bọn họ, ha ha, nếu yêu, làm gì có đạo lý nàng sẽ buông tha bọn họ đây?

Bọn họ yêu nàng, nàng cũng thương bọn họ.

Tình cảm này là trời sinh, ai cũng không có cách nào khống chế được.

“…”

Giờ khắc này mấy vị mỹ nam lại là không biết nên phản ứng ra sao.

Bọn họ vừa mê man lại bàng hoàng.

Đều yêu?

Vậy bây giờ nên làm thế nào cho phải?

Chọn ai đó?

Nếu thật sự chỉ chọn một người, vậy trái tim của nàng cũng sẽ không đầy đủ.

Nhưng nếu muốn điển đủ trái tim của nàng, như vậy…

Lẽ nào đều muốn cùng nhau sao?

Nam Cung Vũ Huyên nhìn dáng vẻ mấy vị mỹ nam im lặng không nói suy nghĩ sâu sắc, hiểu rõ cười đùa:

“Ha ha, ta biết hiện tại các chàng nhất thời không cách nào tiêu hóa lời ta nói, vì lẽ đó hiện tại ta sẽ nói hết toàn bộ ý nghĩ ra, để cho các chàng vừa giữ lại vừa tiêu hóa.”

Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên hít sâu một hơi nói:

“Ta sẽ không chọn ai, ta sẽ tận khả năng, để mọi người đều có thể được hạnh phúc, nếu sau khi ta tận lực các chàng vẫn không cách nào tiếp thu việc ta yêu nhiều người như vậy, ta sẽ không ngừng nỗ lực hơn nữa! Thế nhưng trong quá trình ta nỗ lực, các chàng yêu người khác hoặc không còn yêu ta nữa, ta sẽ cười chúc các chàng hạnh phúc.”

Nói tới đây, Nam Cung Vũ Huyên lại hít thở một hơi thật sâu, xong liền nói:

“Ngược lại a, chính là một câu, chỉ cần các chàng còn yêu ta, ta sẽ không bỏ qua! Không chết không thôi, không, phải nói là chết cũng không dừng!”

Từng chữ của Nam Cung Vũ Huyên rõ ràng mạnh mẽ, thay vì nói rằng nàng đang nói suy nghĩ của bản thân cho bọn họ thì nên nói rằng nàng đang ưng thuận hứa hẹn với bọn họ.

Hứa hẹn kiên cố, vĩnh viễn không đổi.

“Dừng! Đây không phải rõ ràng là bắt nạt người sao?”

Tây Môn Vân Ảnh thấp giọng lầm bầm:

“Rõ ràng biết tình yêu của chúng ta cũng sẽ không bao giờ thay đổi, còn nói đến mức đường hoàng như vậy, rõ ràng chính là ăn chắc chúng ta, còn muốn làm ra dáng vẻ thiện lương dễ thân.”

Mấy vị mỹ nam còn lại nghe lời Tây Môn Vân Ảnh, trong lòng cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đúng vậy!

Nàng chính là ăn chắc bọn họ rồi!

Bọn họ đã giao toàn bộ trái tim cho nàng, hơn nữa còn giao phó đến mức hoàn toàn, giao phó đến triệt để, không hề giữ lại chút gì.

Trái tim của bọn họ, sợ là đã mọc ra rễ ở chỗ nàng, căn bản là không cách nào trở về thân thể bản thân rồi!

Phù!

Cũng chắc chắn bị ăn đến gắt gao từ sớm.

Nam Cung Vũ Huyên dường như không nghe thấy lời Tây Môn Vân Ảnh, cũng không nhìn vẻ mặt mọi người vừa tức giận vừa không cam lòng, dịu dàng nói:

“Vậy nhóm thân ái, các chàng suy nghĩ tiếp đi, ta đang ngồi đợi a.”

Nói xong, liền tìm một cái băng, ngồi đợi.

Nhưng là vệt sáng như ẩn như hiện trong đồng tử kia lại bại lộ âm mưu của nàng.

Nhưng là những mỹ nam giờ phút này đang chìm đắm trong cảm giác “bị bắt nạt” và “không cam lòng” lại không ai phát hiện.

“Kỳ thực, ta còn có một đề nghị.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cuối cùng từ trong cân nhắc hoàn hồn, trầm giọng nói.

Nghe hắn nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người hắn.

“Rửa tai lắng nghe.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng mở miệng nói.

“Tiểu Huyên yêu chính là tám người chúng ta, bây giờ yêu ai cũng là như nhau, nhưng sau đó thì chưa chắc.”

Quy Hải Lộng Nguyệt ra vẻ cao thâm khó dò nói:

“Chúng ta ở lúc Tiểu Huyên nỗ lực, cũng có thể nỗ lực, ai có thể để Tiểu Huyên yêu ai nhiều hơn chút, người đó liền là người thắng cuối cùng, có thể độc hưởng Tiểu Huyên.”

“Đồng ý!”

“Được!”

Bảy vị mỹ nam còn lại cùng kêu lên.

Độc hưởng.

Sức mê hoặc của từ này thực sự quá to lớn rồi!

Mà Nam Cung Vũ Huyên lại im lặng không nói, hạ tròng mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Tám vị mỹ nam sau khi nhất trí ý kiến, thấy nàng còn không gật đầu thông qua, dồn dập chuyển tầm mắt tập trung trên người nàng.

Bọn họ đồng ý cũng vô vị a, quan trọng chính là nàng a!

Nếu là nàng không đồng ý, cho dù đề nghị tốt cỡ nào cũng là uổng phí!

Nam Cung Vũ Huyên cảm giác được tầm mắt mọi người, nhấc mắt:

“Ha ha, được, vậy ta liền chờ mong các vị xem ai lợi hại hơn, để ta yêu nhiều hơn.”

Nói thì nói thế, nhưng trong lòng nàng lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Ha ha, nhóm con cưng của trời này, vẫn là lúc không nên thông minh cứ thông minh loạn!

Trái tim của nàng cũng đã đặt lên trên người bọn họ hết rồi, sao còn có thể yêu ai nhiều hơn được đây?

Trong lòng nàng, bọn họ vốn tương đương với một cộng đồng, căn bản chưa từng có ý nghĩ tách bọn họ ra.

Chỉ cần nàng nghĩ đến một người, nàng cũng sẽ theo đó nghĩ tới những người còn lại. Càng yêu một người thì tất nhiên cũng sẽ càng yêu những người còn lại.

Nhưng là, nàng mới không thèm nói ra.

Liền khiến bọn họ trong lúc cạnh tranh nhau mà càng yêu nàng hơn đi!

Tiểu ác ma trong lòng Nam Cung Vũ Huyên không ngừng cười gian.

Hắc hắc, có áp lực mới càng yêu nàng hơn, không phải sao?

Tuy rằng hiện tại bọn họ yêu nàng, nhưng mà yêu, ai lại ngại ít chứ?

Hơn nữa còn là người nàng yêu, đương nhiên bọn họ yêu càng nhiều càng tốt a!

Cho dù muốn nàng chết chìm trong biển tình yêu này nàng cũng đồng ý a!

“Đương nhiên là ta!”

Tám vị mỹ nam trăm miệng một lời.

Ai cũng không khiêm nhượng ai.

Nếu đã biết nàng có tình cảm với tất cả bọn họ, nói cách khác trong bọn họ ai cũng có khả năng khiến nàng hạnh phúc.

Cho nên, thay vì để cho người khác mang hạnh phúc tới cho nàng còn không bằng đặt nàng ở bên cạnh mà yêu thương che chở, như vậy yên tâm hơn nhiều.

Vì lẽ đó, mỗi người đều rất tự nhiên không nhường việc này cho bất kỳ ai.

“Xì xì ——!”

Thấy bọn họ hiểu ngầm như vậy, Nam Cung Vũ Huyên cười khúc khích:

“Kỳ thực ta phát giác ra các chàng là cực kỳ ngầm hiểu nhau a! Ha ha, có cảm giác tâm linh tương thông. Nếu như sau này chín người chúng ta vĩnh vĩnh viễn viễn sống cùng nhau, kỳ thực cũng là một chuyện cực kỳ cực kỳ hạnh phúc a!”

Nam Cung Vũ Huyên nói đùa.

Kỳ thực nàng không để ý danh phận, nếu có thể vĩnh viễn ở bên nhau, dù đến cuối cùng vẫn không có danh phận rõ ràng, vậy cũng chả sao cả.

So với danh phận, hạnh phúc chân chính mới là quan trọng nhất, không phải sao?

“Ai ngầm hiểu với bọn họ?!”

Tư Không Huyền Dịch cùng Quy Hải Lộng Nguyệt đồng thời nói cùng một câu.

Bọn họ ai cũng không chú ý, trọng điểm trong lời này Nam Cung Vũ Huyên là ở “Chín người chúng ta vĩnh vĩnh viễn viễn sống cùng nhau”, mà không phải bọn họ ngầm hiểu nhau.

Nhưng là bọn họ nhưng chỉ chú ý tới “ngầm hiểu” mà không có chú ý tới “Chín người chúng ta vĩnh vĩnh viễn viễn sống cùng nhau”, dường như chín người sống cùng nhau vốn là chuyện đương nhiên.

Sau khi hai người nói cùng một câu xong mới phát hiện lời họ nói không khác dù chỉ một từ, trong khoảnh khắc liền trợn mắt nhìn:

“Đừng học lời ta nói!”

Lại là lời y nhau!

“Ha ha ha…”

Sáu vị mỹ nam còn lại cùng Nam Cung Vũ Huyên cười đến gập trước ngả sau.

Nếu như thế này còn không tính là ngầm hiểu, vậy thế nào mới có thể xem như là ngầm hiểu?!

Nếu hiện tại trong chín người bọn họ có người có thể bình tĩnh tâm tình, cẩn thận thưởng thức biểu hiện bây giờ của bọn họ, thì sẽ phát hiện ra, kỳ thực hơn mười năm ở chung, bọn họ đã quen thuộc lẫn nhau, và chỉ cần bọn họ ở cùng nhau, chuyện không vui hay buồn phiền gì đó cũng như mây khói, rất nhanh sẽ biến thành tiếng cười cùng vui sướиɠ.

Nhưng không khéo chính là, hiện đang không ai có thể bình tĩnh tâm tình.

“Ha ha, để ăn mừng mọi người cuối cùng đều hiểu trái tim của chính mình, vậy hãy để cho tiểu nữ tử đến ca vũ một khúc, xem như trợ hứng cho mọi người, có được không?”

Nam Cung Vũ Huyên dừng tiếng cười, giả vờ giả vịt nói.

Dáng vẻ kia, giống như một nữ tử ngượng ngùng muốn bày tỏ trước mặt nam nhân mà nàng yêu say đắm đời đời kiếp kiếp, ngượng ngùng lại bất an.

“Ha ha… Tốt.”

Mọi người thấy dáng vẻ đùa bảo của nàng, cùng cưng chiều nở nụ cười.

“Hì hì, vậy thì mời các vị công tử đều tự tìm vị trí, tiểu nữ tử biểu diễn cần chút không gian nha!”

Nam Cung Vũ Huyên hướng về phía bọn họ chớp chớp mắt to, hơi có chút mùi vị phóng điện.

Mấy vị mỹ nam bị dáng vẻ kia của nàng làm cho không nhịn được cười.

Thế nhưng cũng rất phối hợp đều tự tìm vị trí.

Vì để có thể xem biểu diễn một cách hoàn mỹ nhất, bọn họ còn đặc biệt tọa thành một hàng, không có chia làm hai trận doanh Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc như trước đây.

Nam Cung Vũ Huyên thận trọng phát hiện biến hóa tế nhị này.

Nụ cười trên mặt càng óng ánh long lanh hơn.

Tay áo mây tung bay, dáng người uyển chuyển, tay áo thuần trắng kết hợp với sợi tóc đen kịt như mực, Nam Cung Vũ Huyên bắt đầu múa.

“Trong mỗi điều ước đều sẽ có các chàng, ánh mắt của chàng đã nhìn thấu lòng ta. Khi mây trời tương tụ, muốn cùng các chàng hơn vượt qua khoảng cách của thiên trường địa cửu … Dù cho ánh dương biến đổi, chân tình vĩnh viễn không chia xa….”

Tiếng nói trong veo dịu dàng mà không mất sức sống, triền miên mà lại tự nhiên hào phóng.

Tiếng hát quanh quẩn ở trong phòng, dường như bị kỹ thuật múa tuyệt diệu của nữ tử kia hấp dẫn, thật lâu không chịu tản đi.

Không có sáo trúc đệm nhạc, thanh xướng múa nhẹ nhưng đẹp đến cực hạn, để người quan sát đều có một loại ảo giác.

Nàng chính là đóa sen trắng tự nhiên nhất từ thuở sơ khai trời đất. Từ trời đất sinh ra, ở nơi tiên cảnh không bóng người mà tự hát tự múa, không có sáo trúc cầm ầm ĩ, khiến cho vẻ đẹp tinh khiết kia càng ngày càng rung động lòng người.

“Phong cảnh có đẹp thế nào cũng là vô nghĩa, nếu chúng ta không còn thuộc về nhau … Bay rất đẹp bất kể gió mưa mịt mù, dù cho ánh dương biến đổi, chân tình vĩnh viễn không chia xa …”

Điệu múa vốn yếu đuối như liễu trong gió đột nhiên mang tới một chút cảm giác mạnh mẽ, trong nhu có cương. Dường như đang truy tìm hạnh phúc của mình, kiên định mà dũng cảm.

Liền giống như ca từ bên trong bài hát, ‘Bay rất đẹp bất kể gió mưa mịt mù’. Bất luận mưa gió, đều sẽ dũng cảm đuổi theo, dũng cảm vì hạnh phúc mà nghênh tiếp mưa gió.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Vũ Huyên càng ngày càng vui tươi, giai điệu múa càng ngày càng nhanh, cuối cùng ở vòng xoay tròn cuối cùng, tiếng hát cùng điệu múa đồng thời kết thúc.

Kỳ thực vừa mới bắt đầu nàng không có dự định biểu diễn cái này, nhưng nàng muốn dùng bài hát cùng điệu múa này để nói cho bọn họ biết:

Trong mỗi điều ước của nàng đều có bọn họ, cảnh dù có đẹp cỡ nào đi nữa nếu không có bọn họ thì cũng sẽ trở nên vô nghĩa, ở bên cạnh bọn họ chính là thiên đường, nàng muốn cùng bọn họ truy tìm hạnh phúc, mặc kệ trên đường truy tìm hạnh phúc có bao nhiêu trở ngại, nàng đều sẽ dũng cảm khắc phục, nàng nhất định phải cùng bọn họ vĩnh viễn không chia xa.

Đây, thay vì nói là biểu diễn, còn không bằng nói là quyết tâm của nàng, hứa hẹn của nàng.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn mấy vị mỹ nam, giảo hoạt cười nói:

“Hắc hắc, có phải là cảm thấy ta có tài lại có mạo, thiên hạ này một người cũng không thể sánh bằng đây? Có phải cảm thấy ta là tốt nhất, tất cả nữ tử trong thiên hạ này gộp lại cũng không sánh bằng ta? Có phải cảm thấy ta đáng yêu lại xinh đẹp, dịu dàng lại hào phóng, muốn mau mau chóng chóng bỏ ta vào túi rồi cất đi không để cho người khác phát hiện hay không?”

Những lời nói không có chút khiêm tốn này khiến cho nhóm mỹ nam vừa rồi còn đang đắm chìm trong vũ kỹ của nàng nháy mắt chạy qua vô số vạch đen.

“…”

Chuyện này … có người không chút giữ lại mà khoe khoang tự khen chính mình sao?

Tuy rằng những lời nàng nói đều là sự thật mà trong lòng bọn họ sớm nhận định nhưng những lời này lại được nói ra từ miệng của nàng, hoàn toàn biến vị ngay lập tức a.

Con nhóc này, cũng thật biết sát phong cảnh a!

Dư vị duy mỹ lúc nãy rõ ràng vẫn chưa tản đi khỏi đầu bọn họ, nhưng nàng vừa nói như thế, duy mỹ kia liền chạy mất tích rồi!

Hiện tại trong đầu bọn họ chỉ dư lại hắc tuyến cùng với không thể tưởng tượng được.

Nam Cung Vũ Huyên thấy vạch đen chạy quanh đầu các vị mỹ nam, mặt nhỏ trầm xuống:

“Làm sao? Lẽ nào phong cách như vậy không hợp khẩu vị các chàng sao?”

Mặc dù là câu hỏi vô cùng dân chủ, thế nhưng nàng lại dùng một loại giọng điệu gần như uy hϊếp để nói.

Ý kia rất rõ ràng: Nếu là không hợp khẩu vị, vậy các chàng liền chờ coi!

“Khụ khụ, rất hợp khẩu vị.”

Hiên Viên Nhược Ngôn ho nhẹ nói:

“Hơn nữa cũng xác thực là cảm thấy Tiểu Huyên nàng hơn hẳn ba ngàn phấn trang điểm, tuyệt thế vô song.”

Hiện tại đang trong tình thế cạnh tranh vô cùng kịch liệt a!

Vì lẽ đó, phải gia tăng độ thiện cảm trong lòng nàng mới được.

Hiên Viên Nhược Ngôn thức thời lựa chọn cái gì đều theo ý nàng.

Vẫn là câu nói kia, nàng nói cái gì chính là cái đó!

“Vậy…”

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Vừa nãy vì sao chàng không trả lời? Tại sao lại đợi lâu như vậy mới nói?”

Hừ!

Đừng cho rằng nàng không nhìn ra kế vặt này của hắn.

“A, đó là bởi vì vừa rồi vẫn còn đắm chìm trong vũ kỹ duyên dáng cùng tiếng ca như thiên âm của nàng, còn chưa kịp phản ứng lại thôi!”

Vẻ mặt Hiên Viên Nhược Ngôn nghiêm túc, nói.

Vẻ mặt đó muốn thành khẩn bao nhiêu thì thành khẩn bấy nhiêu.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên gật gù, xem như là tiếp thu lời giải thích của hắn, sau đó chuyển tầm mắt qua trên người nhóm mỹ nam còn lại:

“Các chàng thì sao? Cũng là không phản ứng kịp?”

Tuy rằng lời là hỏi như vậy, nhưng nàng lại dùng ánh mắt nói cho bọn họ biết:

Các chàng nhanh chóng cho ta một lý do hợp lý a, lý do từng dùng, không được, chính mình đổi cái khác!

Một nhóm mỹ nam tiếp thu được hàm nghĩa trong ánh mắt của nàng, vội nén kích động muốn bĩu môi.

Bọn họ biết, nếu là giờ khắc này không theo ý của nàng, rất có thể sau một khắc sẽ hối hận!

Ai mướn hiện tại quyền chủ động nắm giữ ở trên người nàng cơ chứ!

Ai mướn bọn họ nhiều người như vậy nhưng trái tim đều đặt trên một người là nàng, cạnh tranh kịch liệt tới mức khiến người ta áp lực nha?

“Ta là do sau khi nhìn thấy vũ kỹ của Huyên Nhin liền thấy hối hận.”

Mặt Đông Phương Dật Hàm đầy vẻ hối hận nói.

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe hắn nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhất thời đen:

“Ý gì?”

Từ trong hàm răng phun ra hai chữ, là ý uy hϊếp công khai.

Nàng đang dùng nghiến răng nghiến lợi để nói cho hắn, nếu là hắn dám nói không tốt, hắn sẽ chết ở mức rất kỳ lạ!

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên khó chịu vô cùng, vô cùng khó chịu!

Con hồ ly giảo hoạt này, thích nhất là đối nghịch với nàng!

Lần này nếu vẫn tiếp tục đối nghịch với nàng, vậy nàng nên hảo hảo trừng trị trừng trị!

Trước đây là dùng đãi ngộ ca ca để đối xử với bọn họ, hiện tại đã không giống trước rồi!

Hiện tại, hừ hừ!

Phạm lỗi lầm, liền bị trừng phạt! Các loại trừng phạt! Các loại kỳ lạ!

Đông Phương Dật Hàm dường như không phát hiện Nam Cung Vũ Huyên uy hϊếp đe dọa, vẫn đầy mặt hối hận:

“Ta hối hận a! Trước đây sao ta lại không phóng khoáng chứ!”

Vẻ mặt hối hận phát điên hối hợp với giọng điệu hối hận không ngớt, Đông Phương Dật Hàm sâu sắc nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Huyên Nhi, nàng là trân bảo hiếm có quý giá nhất trên đời này, ta có được tình yêu của nàng, vừa nãy ta lại chỉ mời những người ở dưới lầu kia chơi ba ngày, ta không nên a! Ta hẳn là mời bọn họ miễn phí ba năm mới đúng!”

“Phụt…”

Tây Môn Vân Ảnh vốn đang uống trà, ấp ủ tâm tình một chút, điều tiết cổ họng một thoáng, chuẩn bị lên sân nói lý do thì bị những lời này khiến cho trà trong miệng đột nhiên bay thẳng ra ngoài.

Mà sáu vị mỹ nam còn lại, từng người, từng gương mặt tuấn tú cũng như bị con ruồi bay vào trong miệng, đồng thời lộ ra vẻ mặt quái dị, có nổi khổ khó nói.

Mà Nam Cung Vũ Huyên lại bình tĩnh nhất.

Mặt không hề cảm xúc nhìn Đông Phương Dật Hàm trên mặt đang hiện rõ dòng chữ “đến an ủi ta, đến an ủi ta đi”, chớp chớp con mắt, Nam Cung Vũ Huyên tức giận nói:

“Hàm, chàng ngốc sao!”

“Ây…”

Đông Phương Dật Hàm há hốc miệng.

Hắn nói ra lời thâm tình như thế, không phải nên cảm động chảy nước mắt, sau đó xông lại cho hắn một cái ôm to lớn, cuối cùng dịu dàng nói với hắn: Hàm, sao chàng lại tốt với ta như thế? Ta cảm thấy ta yêu chàng nhất, vì lẽ đó không cần bọn họ nữa!

Nàng không hẳn là như vậy sao?!

Vì sao phản ứng của nàng không những không giống tưởng tượng của hắn, lại còn ngược lại hoàn toàn a!

Mà nhóm mỹ nam còn lại thấy Nam Cung Vũ Huyên phản ứng như thế, vẻ mặt như ăn ruồi lúc nãy đổi thành vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác, vội nhìn Đông Phương Dật Hàm vẫn còn há hốc miệng.

“Chàng có biết chơi đùa ở lầu ba của thuyền Noah trong ba năm tốn bao nhiêu bạc a?! Thực sự là một đứa phá gia chi tử! Bạc a! Đó cũng là bạc! Không phải tảng đá!”

Nam Cung Vũ Huyên vô cùng đau đớn nói.

Dáng vẻ kia, dường như bạc đã trả đi rồi, hơn nữa còn là bạc từ trong túi nàng.

“Bạc, bạc của ta đều do chính ta kiếm được.”

Đông Phương Dật Hàm nhìn thấy dáng vẻ Nam Cung Vũ Huyên căm phẫn sục sôi như vậy, cũng yếu ớt phản bác một câu.

Tại sao có thể nói hắn là phá gia chi tử chứ?

Bạc của hắn đều là do bản thân kiếm.

“Bạc của ngươi?!”

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe hắn nói lời này, triệt để nổi giận, mắt đầy lửa giận nhìn hắn.

“Ặc…”

Đông Phương Dật Hàm lại bị sững sờ, chợt ngẫm lại, xác định là bạc của hắn, sau đó mới mở miệng nói:

“Đúng a, là bạc của ta.”

“Đó là bạc của ta!”

Nam Cung Vũ Huyên quát to.

“Phì…”

Tây Môn Vân Ảnh lại phun một ngụm trà khác ra ngoài.

Mà mấy vị mỹ nam còn lại cũng không nhịn được nữa, khóe miệng co giật.

Nàng, nàng là không muốn nói lý sao?

Bọn họ rõ ràng nhớ tới họ nàng là Nam Cung a!

Sao lúc này lại đổi họ?

“A?”

Đông Phương Dật Hàm dường như bị sét đánh đến ngốc sững, triệt triệt để để há hốc miệng, hoàn toàn sững sờ.

Bạc của hắn, từ lúc nào chạy tới trong túi nàng?

“Các chàng cũng đừng có vẻ mặt như thế.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy vẻ mặt quái dị kia của mọi người, mặt không hề cảm xúc nói rằng:

“Ta nói cho các chàng biết, không chỉ là Hàm, còn có các chàng, tất cả các chàng, đều là của ta!”

Nam Cung Vũ Huyên bá đạo tuyên bố.

“Tại sao?”

Mọi người trăm miệng một lời.

“Ha ha, tại sao?”

Nam Cung Vũ Huyên xinh đẹp nở nụ cười, hướng về phía mọi người chớp chớp mắt to long lanh:

“Các chàng không biết theo đuổi nữ nhân cần tiêu tốn rất nhiều bạc sao? Các chàng muốn có tình cảm càng nhiều, đương nhiên phải tốn rất nhiều bạc a! Vì lẽ đó, bạc trong túi các chàng, đều là của ta!”

Rõ ràng chính là ngụy biện ở mức độ một chữ cũng không biết, nàng lại mạnh mẽ ngang nhiên nói ra đến mức khí thế hừng hực.

Khóe miệng các vị mỹ nam co giật.

Nhưng là, tình huống bây giờ, bọn họ có thể phản bác sao?

Tiểu nữ tử này, vẫn đúng là không nói lý ở mức không bình thường!

Nếu phản bác, không chừng lại có lý do gì đó xuất hiện.

Ngược lại vô luận nói như thế nào, đến cuối cùng thua cũng sẽ là bọn họ.

Aizz!

Bất đắc dĩ a!

Các vị mỹ nam kêu rên trong lòng.

“Huyên, Huyên Nhi, ta…”

Gia Cát Mặc Húc đột nhiên mặt đầy lo âu mở miệng gọi Nam Cung Vũ Huyên.

“Hả?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Gia Cát Mặc Húc, ánh mắt không rõ.

“Ta không có nhiều bạc như bọn họ.”

Gia Cát Mặc Húc yếu ớt nói.

Hắn không giống Tây Môn Vân Ảnh cùng Đông Phương Dật Hàm, học tập cùng sự nghiệp chính là kinh thương, vì lẽ đó kiếm tiền cũng không nhiều.

Hắn cũng không như Hiên Viên Nhược Ngôn – Quy Hải Lộng Nguyệt, là Quân chủ một quốc gia, có toàn bộ quốc khố.

Hắn chỉ là mở mấy gian tửu lâu, mấy gian đồ cổ, gian hàng, nhưng trò đùa trẻ con, nên rất ít bạc a!

Nàng nói, theo đuổi nàng phải có bạc, nhưng là hắn không có bạc, vậy làm sao bây giờ a!

Gia Cát Mặc Húc lo lắng trong lòng.

Hắn mới biết tình cảm bản thân dành cho nàng không lâu, lẽ nào liền cứ như vậy bị đá ra khỏi danh sách sao?

“Híc, không liên …”

Nam Cung Vũ Huyên muốn nói không liên quan, nhưng lời còn chưa nói hết, liền cảm giác được từng đợt ánh mắt sắc bén tập trung trên người nàng, cũng là lập tức đổi giọng:

“Húc, chàng có bao nhiêu bạc a?”

Phù!

Kỳ thực bên trong tất cả bọn họ, người nàng đau lòng nhất chính là Húc.

Hiền lành lịch sự, cả người lại có một loại khí chất ưu buồn.

Loại u buồn kia, tự dưng làm cho nàng đau lòng, nhưng rồi lại giống như nam châm hút sắt, hấp dẫn khiến nàng không tự chủ được mà tới gần.

“A, khả năng cũng là năm, sáu vạn lượng đi.”

Gia Cát Mặc Húc thật lòng suy nghĩ một chút, nói.

“Năm, sáu vạn lượng, đã không thiếu.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu nói.

Năm, sáu vạn lượng tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không thiếu.

Hiện tại chỉ có nhiều nhiêu đó, sau này có thể chậm rãi kiếm thêm mà!

“Vậy … , năm, sáu vạn lạng hoàng kim thật sự đủ sao?”

Gia Cát Mặc Húc thấy nàng nói không thiếu, nhất thời cảm thấy có hi vọng, liền không xác định hỏi tiếp lần thứ hai.

Mà vừa hỏi xong, vẻ mặt trên mặt Nam Cung Vũ Huyên liền triệt để cứng lại rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »