Quyển 2 - Chương 57: Lần đầu tiên ước hội

Hoàng, hoàng kim…

Mà không phải bạc?!

Còn nói không có tiền?!

Vậy còn phải bao nhiêu tiền mới tính có tiền a?!

“Húc, chàng, chàng đây là đang trêu cợt ta sao?”

Sắc mặt Nam Cung Vũ Huyên không tốt nhìn Gia Cát Mặc Húc đang mang vẻ mặt hoài nghi bản thân chỉ có năm sáu vạn lượng hoàng kim rốt cuộc có đủ theo đuổi mỹ nhân hay không, từ trong hàm răng bài trừ một câu.

“Ta, ta không có!”

Gia Cát Mặc Húc vừa thấy nàng nói như vậy, cũng liền hoảng.

Một đôi mắt trong suốt màu lam ẩn chứa tất cả đều là vô tội.

Nam Cung Vũ Huyên thấy vẻ mặt hắn như vậy, nhất thời tức giận gì cũng tiêu tán.

Nếu nói tới người không phúc hắc nhất trong tám người thì chính là Gia Cát Mặc Húc.

Cho nên, đối với hắn, phúc hắc của nàng cũng không phát huy đến mức tận cùng.

“Hừ! Không có là được.”

Nam Cung Vũ Huyên chép chép miệng, mất tự nhiên nói.

“Tiểu Huyên Nhi, hôm nay là này ngày đại hỉ, chúng ta đi ra ngoài hảo hảo du ngoạn một chút được không?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nắm bắt được cơ hội phát ngôn, liền mở miệng.

Hắc hắc!

Hiện tại hắn phải hấp dẫn thêm nhiều sự chú ý của nàng mới được a!

Trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt bắt đầu tính toán.

“Du ngoạn?”

Nam Cung Vũ Huyên nhíu nhíu mày nhìn gương mặt anh tuấn che kín vẻ chờ mong của Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Ta còn chưa ăn gì có được không?”

Du ngoạn cũng muốn có thể lực mới được phải không?

Hôm nay sáng sớm, nàng đã bị bọn họ ép buộc, hiện tại chính đang bị đói!

“Cái gì?”

Tám vị mỹ nam lại là trăm miệng một lời.

“Có cái gì đáng ngạc nhiên?”

Nam Cung Vũ Huyên thấy bọn họ kích động như thế, không sao cả nói:

“Để cho ăn một chút là được.”

“Sao nàng còn chưa ăn gì?”

Vẻ mặt Hiên Viên Nhược Ngôn nghiêm túc nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Tuy rằng sau khi ăn thánh quả Tuyết Khê xong bệnh đau dạ dày của nàng không còn phát tác nhưng cũng không thể chậm trễ việc dùng bữa dù chỉ một giờ a! Vạn nhất bệnh tái phạm mà nói, vậy phải làm sao mới tốt?”

Nhóm mỹ nam còn lại cũng rất đồng ý gật gật đầu.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ nàng bị đau dạ dày, hiện tại bọn họ cũng có thể cảm nhận được loại đau lòng lại bất lực kia.

Nàng không thể để cho bọn họ ít quan tâm một chút sao?

“Còn không biết xấu hổ nói những lời này a!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn tầm mắt không đồng ý của mọi người, phẫn uất nói:

“Nếu không là các chàng ra trạng huống như vậy, ta sẽ không dùng bữa sao?”

“Khụ khụ, vật nhỏ nói đúng vậy, ngàn sai vạn sai đều là chúng ta sai.”

Đông Phương Dật Hàm ho nhẹ hai tiếng nói:

“Hiện tại ta đi xuống tìm bữa sáng bưng lên cho nàng.”

Nói xong, cũng không chờ Nam Cung Vũ Huyên nói gì nữa, liền lập tức xoay người rời khỏi.

Đúng vậy, hắn như là nhận ra người nào đó chuẩn bị tính sổ nên mới tìm cớ thoát thân.

Nam Cung Vũ Huyên đương nhiên cũng nhìn ra ý đồ của Đông Phương Dật Hàm, khóe miệng run rẩy.

Hừ!

Con hồ ly giảo hoạt này!



Trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, các quán nhỏ đa dạng mọc lên như nấm, thanh âm người buôn bán rao hàng tuy rằng ồn ào nhưng lại có một loại ý nhị của phong cách cổ xưa.

Chín vị công tử tao nhã tuyệt thế vô song làm bạn mà đi.

Nhưng nếu như cẩn thận xem mà nói, liền không khó phát hiện, trong đó có một vị công tử có vẻ phá lệ yêu kiều, hơn nữa được dáng người rắn rỏi của tám vị công tử khác bảo hộ ở bên trong.

Công tử nhỏ nhắn xinh xắn này không cần nói cũng biết chính là Nam Cung Vũ Huyên nữ giả nam trang.

Nam Cung Vũ Huyên nở rộ ra nụ cười thật to, nhìn trường hợp tràn đầy sức sống xung quanh.

Nàng đến cổ đại này thật lâu, nhưng đi dạo phố cũng là lần đầu.

Lúc trước, hoặc là sống ở học viện Triêu Dương, hoặc là bận chuyện của thuyền Noah, dù có ra phố nhưng cũng không có chân chính đi dạo phố.

Hiện tại, rốt cục có cơ hội đi dạo phố, không những thế còn có nhóm người âu yếm ở bên cạnh.

Một loại hạnh phúc chưa từng có từ đáy lòng dâng lên, chậm rãi truyền khắp mỗi ngõ ngách trên thân, cuối cùng đều tập trung lại ở má lúm đồng tiền long lanh cùng với đôi nhãn đồng lấp lánh đang chớp động.

“Công tử thật tuấn mỹ.”

Một nhóm mỹ nam đương nhiên sẽ hấp dẫn tầm mắt của nhiều người.

Rất nhiều nữ tử đều mặt đỏ tai hồng, mặt mang ngượng ngùng trộm nhìn qua.

“Ha ha, thật không ngờ, hôm nay có thể gặp được công tử tuấn mỹ như vậy.”

“Nếu như có thể được một trong số những công tử đó ưu ái, cho dù làm thϊếp cũng không tiếc.”

“…”

Thanh âm háo sắc của nhóm nữ tử chậm rãi bay đến bên tai chín người.

Tám vị mỹ nam hàng thật giá thật đều lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Nhưng là vị công tử giả – Nam Cung Vũ Huyên lại mang vẻ mặt say mê, hưởng thụ nhóm 0nữ tử ái mộ.

“Hắc hắc, xem ra mị lực của ta thực đủ lớn a ~”

Nam Cung Vũ Huyên dùng khuỷu tay im lạng không dấu vết huých huých Đông Phương Dật Hàm cùng Tây Môn Vân Ảnh:

“Nhìn thấy không, người ái mộ Bản công tử quá nhiều a.”

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên đắc ý không thôi.

Hiển nhiên là dáng vẻ nhóm nữ tử háo sắc làm cho lòng tự trọng của nàng có được thỏa mãn vô cùng lớn.

Đông Phương Dật Hàm cùng Tây Môn Vân Ảnh không biết làm sao đến cực điểm.

Nếu như nha đầu kia thật là nam nhi mà nói, vậy tuyệt đối là một vị lãng tử thường xuyên chơi đùa phong lưu trong bụi hoa!

“Các chàng đây là vẻ mặt gì?”

Nam Cung Vũ Huyên vừa phóng điện với nhóm nữ tử, khiến nhóm nữ tử thất điên bát đảo, vừa dùng khóe mắt liếc đến vẻ mặt dở khóc dở cười trên mặt Tây Môn Vân Ảnh cùng Đông Phương Dật Hàm, nhất thời cảm thấy chính mình “Anh tuấn khí” bị nghi ngờ, nổi giận.

Thật rõ!

Nàng thật hoài nghi hai người này kỳ thật chính là huynh đệ đồng phụ dị mẫu hoặc là đồng mẫu dị phụ!

Biểu cảm trên mặt lại thống nhất như vậy!

Lại dám hoài nghi mị lực của nàng!

Không thấy có bao nhiêu mỹ nhân bị dòng điện của nàng phóng đến như lọt vào trong sương mù sao?

“Ặc, biểu cảm hâm mộ.”

Đông Phương Dật Hàm vô sỉ nói ra lời nói trái lương tâm.

Lời này vừa ra, liền có được tươi cười vừa lòng Nam Cung Vũ Huyên cùng ánh mắt khinh bỉ của Tây Môn Vân Ảnh.

“Ta là biểu cảm sùng bái.”

Tây Môn Vân Ảnh càng miệng không đúng tâm, nói.

Hừ!

Không phải là nịnh nọt sao?

Về điểm này, hắn cũng rất biết!

Quả nhiên, Nam Cung Vũ Huyên nghe Tây Môn Vân Ảnh nói như vậy, lúm đồng tiền trên mặt càng sâu.

Cười đắc ý dào dạt, Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng nói:

“Ảnh, kỳ thật chàng cũng rất dễ nhìn.”

Đây hoàn toàn là lý do thoái thác của người thắng dùng để an ủi người thất bại.

Tây Môn Vân Ảnh cùng Đông Phương Dật Hàm ngơ.

Nàng thật sự xem lời bọn họ nói là sự thật?

Tuy rằng nàng nữ phẫn nam trang thật là mỹ tuyệt thế vô song, nhưng là dáng người kia, thực sự là nhỏ bé một chút đi!

Cùng lắm cũng chỉ có thể xem như là một thiếu niên tuyệt mỹ còn chưa nẩy nở hoàn toàn mà thôi!

Nhóm mỹ nam còn lại nhìn dáng vẻ hai người tràn đầy hắc tuyến như thế, gương mặt anh tuấn đều lộ ra ý cười.

Kỳ thật, nàng nói cũng có chút đạo lý.

Nhóm người bọn họ ở cùng nhau, thật sự cũng có thể rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Trong lòng chín người bị hạnh phúc tràn ngập, trong mắt mỗi người đều chứa ý cười thản nhiên.

Bọn họ không có phát hiện, chỉ cần có lòng thì chuyện gì cũng trở nên rất xinh đẹp, chỉ cần có lòng thì dù đang làm gì, đang ở đâu hạnh phúc cũng đanh vây quanh ngươi.

Xe ngựa hoa lệ, chói mắt giống như hạc trong bầy gà.

Nhưng là hiện tại tám vị mỹ nam đang chuyên tâm đặt ở trên thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn nào đó không có phát hiện chút nào, giống như xe ngựa kia là trong suốt.

Mà Nam Cung Vũ Huyên đang khoe khoang vẽ tuấn mỹ của nàng cũng không có phát hiện.

Chờ chín người trải qua bên cạnh xe ngựa, màn xe bị một bàn tay thon thon như ngọc chậm rãi nhấc lên.

Một tầm mắt vẫn nhìn theo tám người đang chậm rãi di chuyển, cuối cùng khi thân ảnh bọn họ đã biến mất hoàn toàn, màn xe được chậm rãi buông xuống.

“Tiểu thư, muốn đi theo sao?”

Bên trong xe, nha hoàn dung mạo thanh lệ cung kính hỏi.

“Ha ha, bây giờ còn không cần đi quấy rầy nhã hứng của hắn.”

Nữ tử có khuôn mặt diễm lệ khẽ cười nói.

Tiếng nói mềm mại đáng yêu cực kỳ tương xứng với dung mạo xinh đẹp của nàng. Một đôi mắt phượng giống như có thể câu tâm phách, xinh đẹp mị hoặc.

“Nhưng là, tiểu thư…”

Tiểu nha hoàn còn muốn nói gì nữa, nhưng bị nữ tử đánh gãy:

“Hương Nhi, ta tự có chủ trương, ngươi không cần nhiều lời.”

Nữ tử nói xong, liền nằm nghiêng trên tháp mềm trong xe ngựa.

Dáng người yếu đuối không xương, ngực to eo nhỏ, da trắng như tuyết.

Thật là một nữ tử xinh đẹp lại mị thái bẩm sinh.



Thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh, giống như tên rời khỏi cung, cho dù là ai cũng không có cách ngăn cản tốc độ kia.

Mặt trời đã muốn nghiêng mình, đám mây trắng nõn phía chân trời cũng bị ánh chiều tà nhuộm thành màu vàng nhạt.

Mặt trời chiều ngã về tây, vốn là thời khắc khiến thi nhân lộ rõ vẻ ưu sầu, nhưng giờ phút này lại không như thế.

Bên bờ sông, cỏ xanh giống như thảm màu xanh lục, chân giẫm trên mặt cỏ mềm nhũn, vô cùng thoải mái.

Nhóm Nam Cung Vũ Huyên song song đứng ở bên bờ sông, nhìn gợn sóng bập bềnh trên, tạo thành từng cơn từng đợt gợn nước.

Từng vòng gợn nước không ngừng lưu chuyển, đám mây màu vàng nhạt nơi chân trời in bóng xuống, trông rất đẹp mắt.

“Ha ha, các chàng biết sao?”

Ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên không rời khỏi đám mây màu vàng nhạt nơi chân trời, nhẹ giọng nói.

Tầm mắt các vị mỹ nam cũng không có rời khỏi đám mây kia, càng không có trả lời.

Nhưng là cho dù không chuyển mắt, bọn họ cũng có thể hiểu nàng là đáng nói chuyện với bọn họ.

Nàng cũng có thể hiểu bọn họ là để cho nàng tiếp tục nói, bọn họ nghe.

“Có vị thi nhân từng nói ‘Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn’. Ha ha, hắn đại khái là vì ánh chiều tà xinh đẹp như thế, cũng là bởi vì phần xinh đẹp thê lương cùng bất đắc dĩ kia đi. Đây coi như là một loại đẹp không trọn vẹn đi.”

Nam Cung Vũ Huyên nói vậy nhưng trên mặt căn bản không có ý bi thương u sầu, ngược lại là lúm đồng tiền như nắng ngày xuân.

“Ha ha, chẳng lẽ tiểu nha đầu cũng cho là như vậy sao?”

Hiên Viên Nhược Ngôn đột nhiên mở miệng, ánh mắt vẫn đang dừng ở đám mây màu vàng nhạt nơi chân trời.

Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn?

Câu thơ như vậy, hay thì hay đó, nhưng lại hướng về phiền muộn cùng bi quan quá mức, không phải sao?

Hiện tại tâm tình bọn họ tràn đầy là hạnh phúc, câu thơ như vậy căn bản là không thích hợp tình huống hiện tại.

“Ta? Hắc hắc, ta mới không có nha!”

Nam Cung Vũ Huyên nhún nhún vai:

“Hiện tại theo ý ta, cho dù là chân trời hay đám mây màu vàng nhạt kia cũng là ấm áp. Ánh chiều tà tuy rằng ngã về tây nhưng nói cách khác thì chúng ta đang cách với nắng ấm ngày mới càng gần. Ha ha, ngày mai lại là một ngày nắng mới xinh đẹp, ngày mai không phải là vẫn có ánh chiều tà đẹp đến vô hạn này sao?”

Chỉ cần ở bên người bọn họ, ánh chiều tà đều là đẹp đến vô hạn.

Cho nên, cần gì phải vì ánh chiều tà đạt đến cực hạn hôm nay mà cảm thán đã gần hoàng hôn chứ?

Ngày mai, không phải là vẫn có thể cùng bọn họ ngắm ánh chiều tà hay sao?

Từ nay trở đi, những ngày kế tiếp, mỗi ngày sau này không phải đều có thể xem, cho đến vĩnh viễn sao?

“Ha ha…”

Các vị mỹ nam cùng nhau nở nụ cười.

Nàng xem đám mây bị ánh chiều tà nhuộm sang màu vàng nhạt là ấm dào dạt, không phải bọn họ cũng đang thử nhìn nó theo cách nàng nhìn nhận sao?

Dù sao, chỉ cần có nàng ở bên người, mặc kệ là khi nào, đều là cảnh đẹp nhân gian, không phải sao?

Sáng sớm, có thể cùng nàng nghênh đón tia sáng đầu tiên của bình minh, xem mặt trời mọc.

Buổi trưa, có thể cùng nàng nghỉ một chút, cảm thụ chút gió nhẹ mát lạnh.

Buổi chiều, có thể cùng nàng tiễn ánh sáng mặt trời về nhà, ngắm ánh chiều tà.

Buổi tối, còn có thể cùng nàng ngắm trăng sáng ngắm sao.

Mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây đều là đắm chìm trong cảnh đẹp khôn cùng.

“Hôm nay, ta thật sự rất vui vẻ.”

Nam Cung Vũ Huyên rốt cục thu tầm mắt từ chân trời trở về, nhìn các vị nam tử tuyệt mỹ.

Ánh sáng mặt trời màu vàng nhạt như phủ thêm trên hai má tuấn mỹ của bọn họ một tầng màu ấm, làm cho dung nhan vốn đẹp đến không giống người thường của họ càng trở nên rạng rỡ loang loáng.

Nhiều nam tử ưu tú như vậy, đều yêu nàng, không biết là phúc khí nàng tu mấy kiếp.

Nói lời vừa tham lam vừa không biết xấu hổ thì là mỗi người trong số bọn họ, nàng đều muốn.

Cho dù là khó khăn hơn nữa, nàng cũng sẽ không vứt bỏ.

Đây không đơn giản là vì chính nàng, cũng là vì bọn họ.

Bởi vì nàng biết, người như bọn họ, không dễ dàng yêu ai, nhưng một khi yêu thì phải là thiên trường địa cửu vĩnh viễn không thay đổi.

Vì bọn họ, cũng vì chính nàng mình, nàng quyết định phải kiên cường đứng ở phía đối lập với thế tục.

Quan tâm cái gì rụt rè với không rụt rè, mặc kệ thế tục có nhận hay không, nàng không thèm để ý.

Nàng chỉ để ý, là bọn họ.

Trái tim bọn họ, cái nhìn của bọn họ cùng với hạnh phúc của bọn họ.

Tám vị mỹ nam nghe nàng nói như vậy, tươi cười trên gương mặt anh tuấn càng sâu.

Chỉ cần nàng vui vẻ, bọn họ liền vui vẻ.

“Ha ha, nếu đến nơi này, không bằng chúng ta để lại một ít hoa đăng, thế nào?”

Đông Phương Dật Hàm đề nghị.

“Hoa đăng?”

Hai mắt Nam Cung Vũ Huyên tỏa sáng:

“Tốt tốt! Ta muốn hứa nguyện!”

“Ha ha, tốt tốt tốt! Ta liền đi mua hoa đăng.”

Đông Phương Dật Hàm nhìn thấy hai tròng mắt Nam Cung Vũ Huyên sáng trong suốt, cưng chiều nói, thuận tay nhéo nhéo hai má non mềm của nàng, sau đó mặt đầy tươi cười xoay người đi mua hoa đăng.

Ha ha, thấy tươi cười của nàng, thỏa mãn giống như có được cả thế giới vậy.

Cảm giác như vậy, là cho tới bây giờ chưa từng có.

Trong lòng Đông Phương Dật Hàm may mắn quyết định muốn gia nhập hàng ngũ người ái mộ của nàng lúc trước.

“Ha ha, ta muốn thả mười cái, không, hai mươi cái!”

Nam Cung Vũ Huyên hướng về phía bóng dáng rắn rỏi của Đông Phương Dật Hàm, la lớn.

Hoa đăng, ha ha, giống với đèn hứa nguyện ở hiện đại sao?

Viết nguyện vọng lên, sau đó đốt nến, để hoa đăng theo nước sông bay đến phương xa, Hà Bá nhìn thấy nguyện vọng trên hoa đăng, sẽ suy nghĩ cách giúp ngươi thực hiện nguyện vọng.

Tuy rằng biết chuyện này chỉ là hy vọng tốt đẹp mà mọi người đặt ra, căn bản không có căn cứ chứng thực.

Nhưng là, nàng lại thật sự rất rất muốn làm như vậy.

Muốn dùng rất nhiều rất nhiều hoa đăng, toàn bộ viết lên hạnh hạnh phúc phúc, vui vui vẻ vẻ vĩnh viễn sống cùng với bọn họ.

Ha ha, đây là nguyện vọng lớn nhất của nàng!

“Ha ha, thật sự là tham lam.”

Đông Phương Dật Hàm quay đầu, nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa của Nam Cung Vũ Huyên, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng là khóe miệng lại lộ tươi cười cưng chiều nhợt nhạt, trong mắt hồ ly màu hổ phách cũng tràn đầy cưng chiều cùng vui vẻ.

“A~!”

Nam Cung Vũ Huyên hướng về phía Đông Phương Dật Hàm lè lưỡi, giả mặt quỷ.

“Ha ha…”

Đông Phương Dật Hàm không biết làm sao lắc đầu, sau đó xoay người tiếp tục đi.

Hắn đi mua sớm trở về sớm mới được.

Không biết vì sao, chỉ cần rời khỏi nàng trong chốc lát, cũng sẽ cảm thấy nhớ nhung.

Giống như hiện tại, rõ ràng vừa mới xoay người, hắn cũng đã bắt đầu nhớ nàng.

Nam Cung Vũ Huyên thuận thế ngồi ở trên mặt cỏ, đôi tay chống cằm nhìn dao động gợn nước ở trên mặt sông, yên tĩnh cười yếu ớt. Hai hạt gạo bên khóe miệng khiến nàng càng ngọt ngào đáng yêu. Khiến người xem muốn cắn một ngụm.

Mặt nước phản xạ ánh sáng mặt trời màu vàng lên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt thế nghiêng thành của nàng, có một loại mỹ cảm khiến người khác hít thở không thông.

Bảy vị mỹ nam nhìn nàng đột nhiên im lặng như vậy, đều có chút mê mẩn.

Chỉ là yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, rõ ràng động tác gì cũng không làm. Nhưng nàng lại như là điểm tập trung ánh sáng, tập trung tất cả chùm sáng trong đất trời lại trên thân nàng.

Loại cảm giác chói mắt, dường như dù là người mù cũng có thể thấy.

Nam Cung Vũ Huyên nhận thấy tầm mắt của nhóm mỹ nam, cũng không sao cả, vẫn tùy ý bọn họ nhìn.

Dù sao, lòng của nàng đều là bọn họ, để cho bọn họ nhìn lại có sao.

Hơn nữa, bị bọn họ nhìn nàng không sợ, sợ là bọn họ không nhìn.

Bọn họ có thể tập trung ngắm nàng như vậy, đã nói lên nàng ở trong mắt bọn họ rất đẹp, không phải sao?

Suy suy nghĩ nghĩ, hạt gạo bên hai gò má Nam Cung Vũ Huyên càng sâu thêm, trong mắt tối đen như mực, ý cười ngọt ngào cũng càng đậm.

“Tiểu Huyên Nhi, đứng lên.”

Không biết qua bao lâu, Công Tôn Lưu Dạ mở miệng đánh vỡ không khí tràn ngập ngọt ngào cùng ấm áp, vừa nói chuyện vừa đưa tay đưa đến trước mặt Nam Cung Vũ Huyên.

“?”

Nam Cung Vũ Huyên không hiểu nhìn Công Tôn Lưu Dạ, nhưng là cái gì cũng không hỏi, nhẹ nhàng đưa tay vào trong lòng bàn tay dày rộng của hắn.

Nơi tiếp xúc truyền đến một dòng ấp ám làm cho trong lòng Nam Cung Vũ Huyên rung động một trận.

“Hì hì, vẫn cho rằng khốc ca như Dạ thì lòng bàn tay sẽ là lạnh, không ngờ rằng cũng ấm áp như vậy.”

Nam Cung Vũ Huyên trêu tức.

“…”

Công Tôn Lưu Dạ không nói, nếu không phải trên gương mặt góc cạnh kiên nghị của hắn hiện lên đỏ ửng, ai cũng cho rằng hắn không có nghe lời Nam Cung Vũ Huyên nói.

“Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn phấn hồng trên mặt Công Tôn Lưu Dạ, nhẹ giọng nở nụ cười.

Nếu như nói đến sau khi trưởng thành nàng tiếp xúc với ai ít nhất mà nói, đó chính là vị này khốc khốc – “Lưu Dạ ca ca”.

Tuy rằng ở mặt ngoài nhìn qua, hắn vừa khốc vừa đơ, nhưng thực tế mà nói lại thẹn thùng được ngay.

Chỉ sợ trình độ hắn thẹn thùng còn muốn sâu hơn Húc một ít.

Nam Cung Vũ Huyên cười thầm trong lòng.

Ngay lúc Nam Cung Vũ Huyên cười thầm hết sức, Công Tôn Lưu Dạ đột nhiên buông lỏng tay Nam Cung Vũ Huyên ra.

“Ặc, làm sao vậy?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Công Tôn Lưu Dạ:

“Dạ, sao chàng lại buông tay ra a? Ta còn nắm không đủ a!”

Miệng không thông qua suy nghĩ nói ra lời này, chính Nam Cung Vũ Huyên không có cảm giác gì. Nhưng là các vị mỹ nam lại trừng lớn đôi mắt nhìn Nam Cung Vũ Huyên đang vẻ mặt thầm oán.