Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 58: Người quen cũ đến đây

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nữ hài này, thật sự không biết hai chữ rụt rẻ là chữ gì sao?!

Bất quá, vừa nghĩ lại, tia thẳng thắng không chút ra vẻ trên thân nàng không phải chính là thứ mà bọn họ thích sao?

Mặc dù ở trong mắt thế tục, hành vi như vậy có thể nói là phóng đãng, nhưng là trong mắt bọn họ, nàng không che lấp chút nào nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy mạnh hơn những cái gọi là danh môn khuê tú, tiểu thư thế gia không chỉ một ngàn vạn lần.

“Khụ khụ, lúc khác lại nắm.”

Công Tôn Lưu Dạ cảm giác trên mặt hắn đang như phát sốt, nhưng là dù có thế nào cũng không chịu buông tha cho cơ hội lại được nắm tay nàng.

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, sau đó đứng ở bên người Công Tôn Lưu Dạ, không hiểu nhìn hắn.

Muốn nàng đứng lên để làm chi a?

Giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên tò mò về việc Công Tôn Lưu Dạ muốn làm gì gấp trăm lần.

Công Tôn Lưu Dạ cũng không để ý tới ánh mắt tò mò của Nam Cung Vũ Huyên, càng không có ý muốn giải thích, chỉ là hắn cởi ngoại bào ra, sau đó phủ lên trên nền cỏ, cuối cùng quay đầu nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Ngồi thế này có vẻ thoải mái hơn.”

Tuy rằng lúc nói lời này, giọng điệu của hắn vẫn khốc khiến người giận sôi, nhưng lại làm cho Nam Cung Vũ Huyên cảm thấy một dòng ấm áp lại mang theo tư thế hiên ngang không gì sánh kịp tràn lan nơi đáy lòng.

“Vâng.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Công Tôn Lưu Dạ một cái thật sâu, cười gật gật đầu, cũng không tiếp tục nghi hoặc, lập tức ngồi lên trên nơi hắn trải xiêm y.

Ha ha, vẫn cho rằng Dạ là loại người không hiểu phong tình, khúc gỗ nhưng là không ngờ hắn lại cẩn thận như vậy.

Cách hắn yêu, nhìn qua như không quan tâm nhưng thường thường lại từ những chi tiết rất nhỏ lại làm cho người ta cảm động.

Hắn một đại nam nhân, có thể cẩn thận như thế, vậy không phải nói rõ rằng hắn đã yêu nàng tới mức điên cuồng rồi hay sao?

Nam Cung Vũ Huyên suy nghĩ trong lòng, dần dần đắc ý.

Mà nhóm mỹ nam cũng lần lượt ngồi ở bên người nàng, cùng nàng nhìn từng đợt gợn sóng trên mặt sông trước mặt đến ngẩn người.

Những người có mặt đều không có phát hiện, đứng ở phương xa ở khúc trên của dòng sông, màn xe của một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi được buông xuống, ngăn cách đi một tầm mắt thâm trầm.



“Sao ta lại cảm thấy vị tiểu công tử kia có chút quen mắt nha?”

Bên trong xe ngựa, nữ tử dung mạo diễm lệ nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Tiểu thư là từng gặp ở nơi nào đó sao? Là từng gặp ở trong học viện sao?”

Tiểu nha hoàn tò mò hỏi.

“Không!”

Nữ tử xinh đẹp lắc đầu phủ nhận, trong đôi mắt phượng đều là nghi hoặc:

“Ta cực kỳ khẳng định là chưa từng gặp hắn.”

Tuy rằng nàng không phải loại nữ tử lỗ mãng, không đủ sức chống cự đối với tuấn nam, nhưng nếu là người có dung mạo dễ nhìn như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không quên mới đúng. Không, phải nói là ai từng gặp đều sẽ không thể quên.

Cho nên, sao nàng có thể không nhớ rõ chứ?

“Nhưng là, Thái tử Điện hạ cùng mấy vị công tử trân trọng hắn như vậy, tất nhiên là từng quen biết từ trước.”

Tầm mắt tiểu nha đầu như có như không nhìn về khung cảnh đã được dấu sau màn xe.

Nhiều công tử tuấn mỹ như vậy, thật hy vọng có thể xem thêm một chút a!

“…”

Nữ tử xinh đẹp tử im lặng một lúc lâu, lại mở miệng nói:

“Hương Nhi, chúng ta đi qua.”

Hương Nhi nói đúng vậy.

Thái Tử ca ca cùng mấy vị công tử yêu mến vị tiểu công tử kia như thế, đây là tình huống trước tới nay chưa từng có.

Thái Tử ca ca cùng bốn người Hiên Viên quốc là phe đối lập không chết không ngừng, đừng nói cùng nhau du ngoạn, liền ngay cả gặp nhau ở trên đường cũng xem như là không phát hiện.

Nhưng là, nay bọn họ lại cùng nhau đi du ngoạn.

Hơn nữa không khó nhìn ra, giữa bọn họ là vì tiểu công tử đó nên mới liên lụy với nhau.

Cho nên, tiểu công tử kia… Ở trong lòng Thái Tử ca ca sợ là có một địa vị rất quan trọng.

Vẫn muốn tìm cơ hội tới gần Thái Tử ca ca, nhưng là vẫn đều bồi hồi không tiến.

Nay có cơ hội tốt như vậy đưa tới trước mặt, sao nàng có thể bỏ qua chứ?

Ha ha, tiểu công tử kia, hẳn là rất dễ dàng lấy lòng đi.

Vừa nghĩ vậy, trên mặt kiều diễm như hoa của nữ tử xinh đẹp hiện ra một cái mỉm cười.



Trên tay Đông Phương Dật Hàm cầm theo hoa đăng đủ kiểu dáng, phía sau còn có hai nô bộc đi theo, trên tay cũng cầm đầy hoa đăng, ba người một trước hai sau, bước nhanh hướng về tám người ngồi trước bờ sông mà đi.

“Hàm!”

Nam Cung Vũ Huyên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đông Phương Dật Hàm đang mặt đầy tươi cười, cao giọng gọi.

“Ha ha…”

Đông Phương Dật Hàm nhìn thấy nàng cười lúm đồng tiền long lanh, rốt cục cười ra tiếng.

“Nhanh như vậy liền trở lại a?”

Nam Cung Vũ Huyên từ trên mặt đất nhảy lên, bật đến trước người Đông Phương Dật Hàm, cười khéo nói.

“Ha ha, bởi vì người nào đó ở chỗ này, cho nên ta tự nhiên là ‘Quy tâm như tên’ a.”

Trong đôi mắt hồ ly của Đông Phương Dật Hàm bị ý cười hạnh phúc lấp đầy.

Đây là lời nói thật, tuy rằng rời đi không bao lâu, nhưng là sự tưởng niệm trong lòng lại theo thời gian chậm rãi trôi qua mà làm cho tâm thần hắn không yên.

Tùy rằng thời gian cũng chỉ ngắn ngủi một nén nhang nhưng hắn lại cảm giác lâu dài như là đã trải qua một năm bốn mùa vậy.

Từ vừa mới bắt đầu, trong lòng liền cảm thấy trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu chút gì.

Bắt đầu còn không rõ ràng đó là cảm giác gì.

Nhưng là ngay lúc nhìn thấy nàng mang theo lúm đồng tiền long lanh, loại cảm giác trống rỗng trong lòng hắn liền trở thành hư không.

Hắn cũng nhất thời rõ ràng, thiếu chính là nàng.

Kỳ thật, tình cảm là một thứ rất kỳ diệu.

Trước kia tuy rằng cũng không phải là không muốn nàng, nhưng là căn bản không có ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.

Nhưng là hiện tại, khi đã rõ ràng tình cảm của hắn với nàng, càng thêm hiểu về nàng, càng thân thiết với nàng hắn cũng càng lún sâu hơn.

Ha ha, hắn không phải là cũng giống như bọn Nhược Ngôn, thật sự yêu nàng, yêu đến bất trị sao?

Đông Phương Dật Hàm thầm nghĩ trong lòng.

“Hàm, chàng, chàng mua cũng nhiều quá đi!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy hai tráng hán phía sau Đông Phương Dật Hàm gần bị hoa đăng bao phủ, khóe miệng run rẩy.

Bọn họ cũng chỉ có chín người mà thôi, số hoa đăng đó, cũng khoảng bốn mươi lăm cái.

Nhiều như vậy, phóng tới khi nào a?!

“Ha ha, nha đầu nàng luôn là thế này a. Vừa rồi không phải nàng nói muốn hai mươi cái sao? Ta còn nghĩ nhiêu đó không đủ, cho nên mới lại mua thêm sao?”

Vẻ mặt Đông Phương Dật Hàm oan uổng, nói.

“Ặc…”

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên run rẩy, nhìn về phía Đông Phương Dật Hàm:

“Chẳng lẽ chàng không biết ta nói đùa sao?”

Hai mươi cái!

Chẳng lẽ nàng là đứa mấy đời chưa từng thả hoa đăng sao?

“Ha ha, dù sao cũng mua về, vậy chúng ta liền cố gắng thả hết.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhận hai hoa đăng trong tay Đông Phương Dật Hàm, giải vây.

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, liếc Đông Phương Dật Hàm một cái, dường như đang trách cứ hắn không “hiểu lòng người”.

“Ha ha…”

Đông Phương Dật Hàm sờ sờ cái mũi, không biết làm sao, nở nụ cười.

Chuyện này còn trách hắn?

Thật sự là tiểu tử không phân rõ phải trái!

Mà Nam Cung Vũ Huyên nghe thấy tiếng cười của Đông Phương Dật Hàm, ở nơi mà mọi người không thấy, khóe miệng nàng giương lên.

Ha ha, nàng rất thích bọn họ sủng nàng như vậy, cảm giác vô điều kiện bao dung việc cố tình gây sự của nàng.

Cũng trong giây lát này, hai tráng hán đưa hoa đăng tới cũng đã đặt tất cả chỉnh chỉnh tề tề trên mặt đất rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Ánh chiều tà chiếu rọi trên bờ sông, lại trờ thành mảnh trời nhỏ chỉ có chín người bọn họ.

“Đến, Tiểu Huyên Nhi, ăn chút bánh trước.”

Tây Môn Vân Ảnh không biết từ khi nào đã đi đến bên người Nam Cung Vũ Huyên, lại không biết từ đâu lấy ra một khối hồng đậu cao nguyên vẹn, đưa tới bên miệng Nam Cung Vũ Huyên:

“Hiện tại thời gian còn sớm, thả hoa đăng phải đợi tới ban đêm, nàng hẳn là đói bụng đi?”

Thật cẩn thận đưa hồng đậu cao vào trong miệng nàng, sau đó dùng đầu ngón tay thon dài trắng nõn dịu dàng lau bờ môi dính thực vật của nàng.

“Hì hì, ăn ngon thật.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn khuôn mặt tuấn tú mị hoặc đến kỳ cục của Tây Môn Vân Ảnh, cười nói.

A, cảm giác như vậy, thực tốt!

“Ăn ngon liền ăn nhiều một chút.”

Trong đôi mắt ngọc sáng như lục tinh thạch của Tây Môn Vân Ảnh tràn đầy cưng chiều, lại cầm một khối hồng đậu cao nguyên vẹn đút vào trong miệng nàng.

“Thái Tử ca ca!”

Ngay khi mọi người đang được không khí ngọt ngào vây quanh thì tiếng kêu kiều mỵ tận xương truyền đến.

Trong miệng Nam Cung Vũ Huyên còn ngậm lấy hồng đậu cao do Tây Môn Vân Ảnh đút, quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

Nữ tử rất xinh đẹp, nhưng là dường như có chút quen mắt.

Dung mạo xinh đẹp, trang điểm còn xinh đẹp hơn.

Áo hoa cúp ngực màu đỏ nhạt mặc ở bên trong, bên ngoài chỉ phủ thêm một tầng áo cùng màu mỏng manh, làn váy chạm đất cũng là màu đỏ tươi.

Đường cong gợi cảm, dáng người tuyệt đối có thể làm cho nam nhân vừa nhìn thấy liền nhiệt huyết sôi trào, đặc biệt là đôi gò bông kia.

Bộ ngực trắng nõn dưới sự phụ trợ của màu đỏ tươi kia càng đáng chú ý dị thường.

Cả người nàng giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, diễm lệ vô song.

Nữ tử xinh đẹp cảm nhận được ánh mắt đánh giá vô lo vô nghĩ của Nam Cung Vũ Huyên, tươi cười trên mặt càng sâu, nhưng là ánh mắt lại dừng lại trên thân Quy Hải Lộng Nguyệt.

Bước sen nhẹ nhàng, nữ tử xinh đẹp chân thành đi về hướng Quy Hải Lộng Nguyệt.

Bộ ngực bị gò ép kia nương theo bước chân của nàng mà dao động kịch liệt, khiến cho người ta lo lắng cứ gò ép như vậy không cẩn thận bị nhảy ra khỏi lớp áo mất.

Lúc nữ tử xinh đẹp ngang qua bên người Nam Cung Vũ Huyên, đôi gò bông kia liền rõ ràng xuất hiện trước mặt của nàng:

“Ừng ực ~”

Đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên đều nhìn thẳng, trong vô thức liền nuốt một ngụm nước bọt.

Mà nữ tử xinh đẹp nghe tiếng kia mặt cũng không đổi sắc, dường như là quen với tình hình như vậy.

“Không cho nhìn.”

Một tay Quy Hải Lộng Nguyệt kéo Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng, dùng tay lớn che khuất hai mắt của nàng.

Chết tiệt!

Cho dù biết Dư Nhã Thu là nữ nhân, nhưng nhìn nàng háo sắc mà nhìn chằm chằm nàng ta như vậy, trong lòng hắn cũng cực kỳ khó chịu.

Chẳng lẽ một mỹ nam đại siêu cấp như hắn còn kém nữ nhân xấu xí là Dư Nhã Thu này?!

Quy Hải Lộng Nguyệt càng nghĩ càng giận, nhưng là nếu muốn trách nàng, hắn lại thật luyến tiếc.

Vì thế, một đôi mắt ưng màu vàng tàn nhẫn nhìn nữ tử xinh đẹp một cái.

Hừ!

Đã không nỡ trách tiểu tử trong lòng này, nhưng là xấu nữ kia thì không cần thiết.

Nhưng là hành vi như vậy của hắn, trong mắt Dư Nhã Thu lại có ý nghĩa khác.

Dư Nhã Thu nhìn thấy Quy Hải Lộng Nguyệt trừng nàng, trong lòng cao hứng dị thường.

Đây là thuyết minh Thái Tử ca ca đang ghen sao?

Thái Tử ca ca không cho nam nhân khác nhìn nàng, đó là ghen tị, ý là hắn thích nàng sao?

Dư Nhã Thu mừng thầm trong lòng, nhưng là ở trên mặt biểu hiện chút nào.

“Thái Tử ca…, Thái tử Điện hạ.”

Dịu dàng gọi Quy Hải Lộng Nguyệt, đôi mắt phượng của Dư Nhã Thu như ẩn tình đưa tình.

Quy Hải Lộng Nguyệt cũng không thèm liếc nhìn Dư Nhã Thu, nhưng mày kiếm lại hơi hơi nhăn:

“Hừ! Hóa ra lễ giáo phủ Thừa tướng chính là như thế này? Nhìn thấy Bản thái tử lại không hành lễ?”

Khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, âm thanh Quy Hải Lộng Nguyệt lạnh lùng.

Phủ Thừa tướng?

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe Quy Hải Lộng Nguyệt nói ra lời này, thân mình cứng đờ.

Ha ha, người quen cũ sao!

Vị hôn thê của Nguyệt, “Thái Tử phi tỷ tỷ” từng đẩy nàng xuống vách núi đen a!

Nam Cung Vũ Huyên cười lạnh trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »