Quyển 2 - Chương 59: Vô tình

Dư Nhã Thu thấy Quy Hải Lộng Nguyệt vừa đối diện với nàng liền lấy xuất thân ra, xa cách mà lạnh nhạt, trong lòng tức giận không thôi, nhưng lại vẫn nhịn xuống không phát tác, khẽ cắn môi, sau đó tao nhã cúi người hành lễ:

“Thần nữ Dư Nhã Thu, thỉnh an Thái tử Điện hạ.”

“Bình thân.”

Mặt Quy Hải Lộng Nguyệt không chút thay đổi, một ánh mắt cũng không có nhìn lại hướng Dư Nhã Thu.

Thái độ này của hắn, rõ ràng là làm theo phép.

Giống như vị hôn thê này của hắn là một người xa lạ.

“Tạ Thái tử Điện hạ.”

Dư Nhã Thu tạ lễ đứng dậy, sau đó lại khom người hành lễ với nhóm mỹ nam:

“Tiểu nữ tử Dư Nhã Thu, thỉnh an các vị công tử.”

Vẫn đang là dáng vẻ nhu hòa hào phóng, nhưng là ánh mắt của nàng lại như có như không liếc về phía Nam Cung Vũ Huyên.

Thái Tử ca ca đối với tiểu công tử này tốt hơn bất cứ người nào.

Vừa rồi khi nàng đứng ở xa xa thấy bọn họ du ngoại, ánh mắt cưng chiều cùng động tác dịu dàng của Thái Tử ca ca đều chứng minh hết thảy.

Kỳ thật, nếu như chuẩn xác mà nói, các vị công tử ở đây đều đối với tiểu công tử này thật đặc biệt.

Tuy rằng không có giao thiệp, cũng không thể gọi là hiểu biết bọn họ, nhưng chỉ cần là người biết đến bọn họ thì đều biết bọn họ căn bản sẽ không chân chính cho người khác sắc mặt tốt, càng đừng nói là đối xử tốt với ai!

Cho nên, lai lịch vị tiểu công tử này chỉ sợ là không đơn giản.

“Ha ha, mỹ nhân tỷ tỷ không cần đa lễ.”

Nam Cung Vũ Huyên cười đến vẻ mặt ngây thơ thuần mỹ, làm cho những người ở đây đều cảm thấy trước mặt dường như có chùm sáng chói mắt hiện lên.

“…”

Mà nhóm mỹ nam còn lại coi như không thấy Dư Nhã Thu thỉnh an, ngay cả chút ánh mắt cũng rất keo kiệt không cho nàng. Bởi vì, ánh mắt bọn họ chỉ có thể nhìn theo một người. Mà người đó là ai thì không cần phải nói.

“Ha ha, miệng tiểu công tử cũng thật ngọt.”

Dư Nhã Thu dường như đã quen với thái độ như vậy của nhóm mỹ nam. Thấy Nam Cung Vũ Huyên gắt gao nhìn bộ ngực của nàng, trong cặp mắt phượng câu hồn kia của Dư Nhã Thu hiện lên một tia đắc ý, nhưng rất nhanh liền bị che dấu, lại một lần nữa khôi phục tư thái ung dung đẹp đẽ quý giá rộng lượng.

“Vốn chính là như vậy! Ta chỉ nói lời thật a!”

Nam Cung Vũ Huyên vẫn đang là vẻ mặt ngây thơ.

Nhưng là trong lòng cũng đã ảo não không thôi.

Chết tiệt!

Bộ ngực của nữ nhân này lại … theo nàng thấy, dù đã được gò ép rồi nhưng bên trong lớp áo yếm kia chắc cũng phải mặc áσ ɭóŧ cỡ E mất!

Mẹ nó, thế này còn cho người sống hay không a?!

Kỳ thật cũng không nên trách Nam Cung Vũ Huyên sẽ buồn bực như thế.

Bởi vì nàng vừa nhìn thấy bộ ngực bị gò ép của Dư Nhã Thu, đã nghĩ đến cỡ C khổ bức của nàng.

So với cỡ E, tuy rằng ở giữa chỉ cách biệt chữ D, nhưng là chênh lệch này cũng không phải lớn bình thường a!

Nếu như ở hiện đại, cỡ C mà độn lót thêm còn có hiệu quả nhìn như cỡ D, nhưng là ở cổ đại này cũng chỉ có mỗi cái yếm nát a! Cỡ C dưới lớp y phục bảo vệ không phải chỉ còn lại như cỡ B sao!

Những là cỡ E của Dư Nhã Thu nhà người ta cũng không giống vậy a!

Bằng cách nào, hai viên thịt kia cứ ưỡn hết lên a!

Huống chi hóa trang của Dư Nhã Thu hôm nay phong tao cỡ nào a!

Khe rãnh như ẩn như hiện cùng với đôi thịt trắng tròn lộ ra hơn một nửa kia chói mắt mức nào a!

Nói tóm lại, Dư Nhã Thu vừa xuất hiện liền hoàn toàn đả kích đến cỡ C của Nam Cung Vũ Huyên!

Mà lúc này Nam Cung Vũ Huyên lại gánh vác trọng trách mê hoặc nhóm mỹ nam trước mắt đến thần hồn điên đảo a!

Cho nên, nàng cũng giận, nổi giận!

Nhưng là trên mặt còn phải dấu diếm thần sắc, cho nên tức giận trong lòng nàng càng ngày càng tăng, mà tươi cười trên mặt lại càng ngày càng sâu.

“Ha ha…”

Dư Nhã Thu che miệng, cười đến run rẩy hết cả người, theo đó mà cặp “thịt” trước ngực cũng run lên không ngừng.

Xem ra tiểu công tử này chẳng những vị trí trong lòng Thái Tử ca ca quan trọng, còn rất dễ thu phục a.

Ha ha, nam nhân từng gặp Dư Nhã Thu nàng, rất ít người có thể không ôm ảo tưởng về nàng.

Nếu vị tiểu công tử này tự đưa lên cửa, vậy sao nàng có thể không lợi dụng hắn đây?

Trong lòng Dư Nhã Thu hạ quyết tâm muốn lợi dụng Nam Cung Vũ Huyên để đề cao địa vị của nàng trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt.

Nam Cung Vũ Huyên thường hay liếc nhìn đôi “thịt” đang rung động, khó chịu khó chịu vẫn là khó chịu!

Nhưng vì nàng cảm thấy khó chịu mà tầm mắt nhìn về nơi nào đó bị mọi người nhất trí cho rằng là sắc tâm quá mạnh.

Khuôn mặt tuấn tú của các vị mỹ nam theo số lần tầm mắt nàng bay về hướng thịt tăng nhiều mà sắc mặt càng ngày càng đen.

Chết tiệt!

Bọn họ nhóm nam nhân tuấn mỹ đặt trước người nàng nàng lại không xem, cứ cố tình nhìn chằm chằm một nữ nhân?!

Thật không biết có cái gì đẹp mắt!

Trong lòng vài vị đại nam nhân buồn bực, nhưng lại không có cách gì mở miệng nói ra.

Nghĩ đi, bọn họ ghen tỵ cùng một nữ nhân. Nếu như nói ra, kết quả không là bọn họ suy nghĩ hẹp hòi thì liền là bọn họ bị xem thường. Cho nên, có tức giận cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng!

Mà theo nội tâm của Dư Nhã Thu thì là Nam Cung Vũ Huyên đã bị nàng mê đảo.

Đồng dạng, đắc ý trong lòng Dư Nhã Thu cũng theo số lần Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía ngực nàng tăng nhiều mà tăng lên.

Ha ha, nếu như vị tiểu công tử này yêu phải nàng, như vậy nàng liền có cách làm cho vị tiểu công tử này nói tốt về nàng trước mặt Thái Tử ca ca. Chỉ cần vị trí trong lòng Thái Tử ca ca đề cao, vậy nàng rất nhanh liền có thể gả cho Thái Tử ca ca.

Dư Nhã Thu bắt đầu tưởng tượng kế hoạch tương lai ở trong lòng.

“Tiểu công tử, nếu như không ngại mà nói, liền gọi ta một tiếng Nhã Thu tỷ tỷ đi.”

Tiểu công tử này trong kế hoạch tương lai tốt đẹp của Dư Nhã Thu nàng là một hòn đá kê chân quan trọng, cho nên nàng đương nhiên muốn nhân cơ hội mà kéo gần mối quan hệ lại.

“Dư Nhã Thu, ngươi còn ở chỗ này làm gì? Còn không nhanh đi đi, đừng khiến ta vừa nhìn đã phiền.”

Không đợi Nam Cung Vũ Huyên trả lời, Quy Hải Lộng Nguyệt liền lạnh lùng nói với Dư Nhã Thu, thuận đường không dấu vết kéo Nam Cung Vũ Huyên đến phía sau, ngăn trở tầm mắt nàng nhìn Dư Nhã Thu.

Tiểu gia hỏa này, rõ ràng chính là một nữ tử, lại còn nhìn chằm chằm vào một nữ nhân!

Thật không biết nữ nhân xấu xí này có chỗ nào đẹp mắt?!

Trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt càng nghĩ càng nén giận.

“Thái Tử ca… Thái tử Điện hạ…”

Dư Nhã Thu bị vẻ mặt rét lạnh của Quy Hải Lộng Nguyệt làm đau tận tim, lã chã chực khóc nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt.

Mà Quy Hải Lộng Nguyệt vẫn tiếp tục không thèm liếc nhìn nàng một cái, xem nàng như không khí.

“Ôi ~! Lộng Nguyệt a, Dư cô nương tốt xấu cũng là Thái Tử phi tương lai của huynh a, huynh thật đúng là không hiểu thương hương tiếc ngọc a!”

Tây Môn Vân Ảnh vẫn đang im lặng lúc này đột nhiên lên tiếng bênh vực Dư Nhã Thu:

“Nhìn một cái nhìn một cái, mỹ nương tử như vậy cũng sắp bị huynh làm cho khóc. Chậc chậc, dáng vẻ như hoa lê trong mưa kia khiến ta thấy còn thương a ~”

Trong đôi mắt ngọc sáng như lục tinh thạch của Tây Môn Vân Ảnh hiện lên chùm sáng trêu tức.

Hắc hắc, không phải nói muốn cạnh tranh sao?

Muốn trổ hết tài năng ở trong lòng Tiểu Huyên Nhi, trừ bỏ tự đề cao địa vị bản thân trong lòng nàng ra, còn có thể làm thấp đi vị trí của đối thủ cạnh tranh ở trong lòng nàng nha? Vị trí của đối thủ cạnh tranh bị thấp đi không phải là tương đương với địa vị bản thân được đề cao hay sao?

Tây Môn Vân Ảnh bắt đầu tính toán nhỏ trong lòng.

Quy Hải Lộng Nguyệt vừa nghe đến mấy chữ “Thái Tử phi tương lai”, trái tim nhất thời treo lên.

Chết tiệt!

Hắn suýt chút nữa đã quên, trong nhóm người này cũng chỉ có một mình hắn là có hôn ước trong người.

Nhưng Quy Hải Lộng Nguyệt là loại người nào chứ?

Trong lòng tuy rằng lo lắng đề phòng, nhưng là ở mặt ngoài lại cẩn thận tiếp tục duy trì mặt băng sơn, chỉ có khóe mắt dùng một tia dư quang thật cẩn thận liếc hướng Nam Cung Vũ Huyên.

Cũng chính là cái thoáng nhìn này, hắn liền thấy Nam Cung Vũ Huyên không dấu vết nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh mang vẻ mặt trêu tức, trong đôi mắt lấp lánh tối đen như mực kia lại lóe ra chùm sáng. Nhất thời, trái tim đang treo lên kia của Quy Hải Lộng Nguyệt buông xuống.

Hắn có thể khẳng định, Tiểu Huyên Nhi không để ý việc hắn có hôn ước trong người.

Nhưng là, hắc hắc, hắn lại có thể khẳng định, Vân Ảnh là muốn gặp xui xẻo!

Tuy rằng không biết vì sao, nhưng hắn có một loại dự cảm rất mãnh liệt ——tiểu tử Vân Ảnh này thảm!

Người luôn có niềm vui được tạo nên từ “thống khổ” trên người huynh đệ của hắn như Quy Hải Lộng Nguyệt, tâm tình hắn nháy mắt tốt lên, nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Vân Ảnh, lời này của huynh có thể sai lầm rồi. Thái Tử phi của ta, chỉ có tiểu nhân nhi trong lòng ta mới có thể làm, nữ nhân khác đừng mơ mộng nhúng chàm vị trí thần thánh đó!”

Nói năng có khí phách, kiên định cùng quyết tâm không chút lay động.

Nam Cung Vũ Huyên sửng sốt trong một cái chớp mắt, ở chỗ sâu trong đôi mắt liền nhiễm ý cười ngọt ngào.

Ha ha, đúng vậy, vị trí thần thánh.

Vị trí kia là vị trí làm bạn cùng huynh ấy cả đời, đương nhiên là vị trí thần thánh không thể xâm phạm!

“Tiểu nhân nhi trong lòng?”

Dư Nhã Thu vừa nghe Quy Hải Lộng Nguyệt như vậy nói, đột nhiên nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt.

Nàng vừa xem, liền kinh ngạc đến run rẩy!

Trong đôi mắt vàng đồng kia của hắn, tràn ngập tình yêu sâu sắc cùng dịu dàng vô tận.

Ánh mắt như vậy… Là chỉ có người đã có người trong lòng mới có thể có!

Bị ý nghĩ trong lòng làm cho kinh sợ, thân mình xinh đẹp của Dư Nhã Thu hơi hơi lui về phía sau một bước, chợt hoàn hồn, đứng thẳng. Dư Nhã Thu sắp xếp lại tâm tình, hỏi:

“Thái tử Điện hạ, có người trong lòng?”

Tuy rằng đã dùng hết khí lực toàn thân để áp chế khủng hoảng trong lòng nàng, nhưng là khi nói ra lời này vẫn đang run rẩy như lúc ban đầu.

Hắn có người trong lòng.

Ha ha, hắn có người trong lòng.

Tuy rằng không biết người trong lòng hắn là ai, nhưng nàng cũng rất rõ ràng, người nọ sẽ không là nàng.

Từ trước tới bây giờ hắn luôn là trốn tránh nàng, giống như nàng là một đống phân trong hầm cầu, vừa nhìn liền khiến hắn ghê tởm.

Nàng thật sự không thể hiểu được, gần như mỗi nam nhân gặp nàng đều muốn che chở, yêu thương nàng, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ. Nhưng là chỉ cần đến trước mặt hắn, nàng liền biến thành giày rách, hắn chỉ sợ vứt đi không kịp.

“Đúng.”

Quy Hải Lộng Nguyệt không chút do dự đáp:

“Nếu đã nói đến tận đây, vậy Bản cung cũng nói rõ ràng luôn.”

Quy Hải Lộng Nguyệt rốt cục chuyển tầm mắt đến trên thân Dư Nhã Thu:

“Bản cung không có khả năng thú ngươi, cho nên ngươi vẫn là trở về khuyên nhủ Dư Thừa tướng, làm cho ông ta thỉnh chỉ huỷ bỏ hôn ước với Phụ hoàng đi, bằng không đến lúc đó mặt mũi phủ Thừa tướng các ngươi quét rác, Bản cung cũng là lực bất tòng tâm008.”

“…”

Dư Nhã Thu ngơ ngác nhìn dung nhan tuấn mỹ giống như thiên thần của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Nàng không rõ, vì sao dáng vẻ hắn đẹp như vậy, nhưng lại vô tình như vậy?

Ý của hắn nàng nghe hiểu, nếu như phủ Thừa tướng không tự thỉnh chỉ từ hôn mà nói, như vậy hắn sẽ hối hôn.

Nước mắt, cứ thế mà chảy xuống, đến bờ môi, tiến vào trong miệng.

Tất cả, đắng chát …

“Thái Tử ca ca…, vì sao chàng phải đối với thϊếp như vậy? Thϊếp làm gì sai sao? Thϊếp yêu chàng nhiều năm như vậy, vì sao đến bây giờ lại là kết quả như vậy?”

Sắc mặt Dư Nhã Thu tái nhợt hỏi, trong đôi mắt phượng đều là thương tâm.

“Ngươi có như thế nào thì liên quan gì tới Bản cung, Bản cung chỉ biết thê tử của Bản cung thế gian này chỉ có một người có thể làm, mà ngươi …”

Quy Hải Lộng Nguyệt không sinh ra chút thương tiếc nào với Dư Nhã Thu:

“Ngươi cho rằng lớp ngụy trang đó của ngươi có thể giấu diếm được Bản cung?”