Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 60: Trừng phạt dành cho nữ nhân thích làm màu

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thái Tử ca ca… Chàng đang nói cái gì?”

Dư Nhã Thu vừa nghe Quy Hải Lộng Nguyệt nói thế, trong đôi mắt có kinh hoảng chợt lóe rồi biến mất, rồi rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ oan ức.

“Bản cung đang nói cái gì chính nội tâm ngươi rõ ràng nhất.”

Mặt Quy Hải Lộng Nguyệt không chút thay đổi nói:

“Biết sao? Bản cung luôn luôn chán ghét nữ nhân thích ra vẻ cùng nữ nhân ngu ngốc. Mà ngươi, vừa lúc đủ cả hai cái.”

Nói xong, Quy Hải Lộng Nguyệt xoay người, nắm vai Nam Cung Vũ Huyên:

“Chúng ta đi chơi, đừng để ý vật chướng mắt này.”

Hừ!

Giả bộ dáng vẻ hiền lành hào phóng, cho rằng hắn có thể kính trọng nàng ta vài phần?

Trái tim hắn, đã sớm đặt ở trên thân người nào đó. Những nữ tử còn lại cho dù là tốt đến tuyệt thế vô song, cũng không liên quan gì tới hắn.

Huống chi, Dư Nhã Thu còn là một nữ nhân giả đạo đức như thế.

Nàng ta quả thực khiến cho hắn nhìn mà thấy ghê tởm.

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu.

Ha ha, biểu hiện hôm nay của Nguyệt thật sự là làm cho nàng rất vừa lòng a!



Màn đêm chậm rãi bao phủ.

Bên bờ sông, hoa đăng đủ loại kiểu dáng biến bóng đêm như mộng như ảo.

Nam Cung Vũ Huyên ngồi xổm bên bờ sông, đặt một đóa hoa đăng hình dạng hoa sen lên trên mặt nước, làm cho hoa đăng theo dòng nước chậm rãi đi xa.

Nam Cung Vũ Huyên mỉm cười nhìn hoa đăng đi xa.

Ha ha, vĩnh viễn cùng nhau, vĩnh viễn hạnh phúc, ước nguyện của nàng cũng chỉ có điều này.

Các vị mỹ nam vây quanh bên người nàng, thấy nàng thả hoa đăng, lại chuyển cái khác lên.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn trước mặt lập tức xuất hiện thêm tám cái hoa đăng, buồn cười:

“Ha ha, chính các chàng thả nha, ta tự làm là được.”

Nói xong, cũng không nhìn nhóm mỹ nam, hoa đăng của ai cũng không nhận, thực sự là tự lấy cái khác.

Các vị mỹ nam hậm hực, từng người tự thu hồi hoa đăng, liếc nhìn nhau một cái, đều có bất mãn với đối phương.

Đều mang theo ánh mắt đối địch, dường như muốn nói:

Hừ! Bây giờ liền tốt, ai cũng bị từ bỏ!

Nam Cung Vũ Huyên nhận thấy mọi người âm thầm phân cao thấp, khóe miệng như có như không hơi hơi cong lên.

Ha ha, một đám nhóc ngây thơ, thật là hết cách với bọn họ.

Phía sau bọn họ, Dư Nhã Thu nhìn bóng dáng chín người, nhìn dáng vẻ tám vị mỹ nam phân cao thấp, lại nhìn nhìn thân ảnh Nam Cung Vũ Huyên rõ ràng yêu kiều hơn không ít.

Mày nhíu chặt.

Vì sao nàng lại có một loại cảm giác.

Tiểu công tử kia, thay vì nói là thiếu niên chưa trưởng thành, càng có vẻ giống nữ tử hơn.

Nữ tử!

Trong đầu Dư Nhã Thu vừa hiện ra khả năng này, cả kinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tuy rằng muốn nhận sự thật là như thế này, nhưng khả năng “hắn” không phải là “hắn” mà là “nàng” rất lớn.

Hắn kỳ thật là nàng, vậy nên tất cả mọi chuyện đều trở nên hợp lý.

Thái Tử ca ca cưng chiều ả như vậy, nguyên nhân chính là người Thái Tử ca ca yêu, là ả!

Bàn tay ở trong tay áo của Dư Nhã Thu nắm thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không chút phát hiện.

Chòm đen tối không ngừng ngưng tụ trong đôi mắt phượng kia, giống như dông tố trên bầu trời tối om trầm thấp, vô cùng ngột ngạt.



“A! Mệt mỏi quá a!”

Nam Cung Vũ Huyên vừa xoa bả vai, vừa đứng lên, lại vừa oán giận.

Thật là…!

Nàng thả khoảng chừng ba mươi cái hoa đăng đó!

Đây chính là một công trình lớn!

Nhưng công trình lớn này vừa hoàn thành thì chính nàng cũng quá mệt mỏi.

“Ha ha, ta đến xoa giúp đệ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn không mất cơ hội, tiêu sái đến phía sau Nam Cung Vũ Huyên, đôi tay lớn đặt lên bả vai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve:

“Tiểu nha… Hiên đệ a, thể chất của đệ hình như là quá yếu một chút a, cần cố gắng rèn luyện mới được.”

Hiên Viên Nhược Ngôn vốn muốn gọi tiểu nha đầu, nhưng là vừa nghĩ khách không mời mà đến vẫn còn ở đây, liền vội đổi giọng, nói.

Nam Cung Vũ Huyên liếc Hiên Viên Nhược Ngôn một cái, dường như hoàn toàn quên sự tồn tại của Dư Nhã Thu, bất mãn nói:

“Người ta vốn là nữ tử a, thể lực nữ tử sao có thể so sánh với nam tử các chàng?”

Ha ha, quên sự tồn tại của nàng ta sao?

Cũng không phải!

Nàng đây là cố ý.

Đối với Dư Nhã Thu, nàng vốn không có ý định giấu diếm thân phận nữ tử của bản thân.

Huống hồ, Dư Nhã Thu này còn đang mơ tưởng nam nhân của Nam Cung Vũ Huyên nàng, sao nàng có thể dùng thân phận nam nhân “Giao chiến” cùng nàng ta được chứ?!

Ngay từ đầu không bại lộ thân phận nữ tử, mà hiện tại lại không hề kiêng dè nói ra.

So với Dư Nhã Thu, Nam Cung Vũ Huyên nàng đã đứng ở bên thắng xinh đẹp rồi!

Nàng muốn dùng cách này nói với Dư Nhã Thu, nàng đang xem Dư Nhã Thu là hầu tử mà trêu đùa.

Ha ha, vừa nghĩ đến lúc mới đầu Dư Nhã Thu xem nàng là nam tử, dáng vẻ không hề kiêng dè mà lấy lòng kia, trong lòng Nam Cung Vũ Huyên liền vô cùng sảng khoái!

Hắc hắc, nhìn nhầm tình địch thành người có thể giúp nàng ta tăng địa vị trong lòng Nguyệt, cảm giác này không dễ chịu chút nào a!

A, nếu như Dư Nhã Thu biết nàng chính là chướng ngại vật bị nàng ta đẩy xuống vách núi đen trước kia —— Nam Cung Vũ Huyên mà nói, cũng không biết vẻ mặt tao nhã hào phóng kia còn có thể bảo trì được không nữa?

Nam Cung Vũ Huyên nghĩ trong lòng.

“Đúng đúng đúng, nàng nói cái gì cũng là đúng.”

Quy Hải Lộng Nguyệt dở khóc dở cười nhéo nhéo mũi ngọc tinh xảo của Nam Cung Vũ Huyên, cười nhe răng.

“Đó là đương nhiên!”

Nam Cung Vũ Huyên đáp đúng lý hợp tình.

“Mệt mỏi liền trở về nghỉ ngơi đi.”

Công Tôn Lưu Dạ nói chen vào.

“Được!”

Nam Cung Vũ Huyên liên tục gật đầu, sau đó nhìn Công Tôn Lưu Dạ, hai mắt chớp ra ánh sáng:

“Dạ, chúng ta thương lượng một chuyện, được không?”

“Chuyện, chuyện gì?”

Công Tôn Lưu Dạ vừa thấy đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên tỏa sáng lấp lánh, còn sáng hơn ánh sáng của sao trên trời, trên gương mặt anh tuấn luôn luôn khốc khốc như hắn hiện lên một ít cảnh giác, nói chuyện cũng có chút không thông thuận.

Mà các vị mỹ nam còn lại cũng ngầm hiểu nhìn Công Tôn Lưu Dạ, lộ ra vẻ mặt thương hại.

Tiểu nha đầu này, nếu như đôi mắt sáng lên mà nói, vậy nhất định là không có ý kiến gì hay!

Người bị nàng dùng loại ánh mắt này nhìn, cũng nhất định không có kết cục gì tốt!

“Hắc hắc, chàng cõng ta!”

Nam Cung Vũ Huyên cười đến vẻ mặt như tia sáng mặt trời.

“Ặc…”

Lời này vừa ra, không chỉ có Công Tôn Lưu Dạ, liền ngay cả các vị mỹ nam còn lại đều sửng sốt.

Chuyện này, này, này! Tại sao có thể như vậy?!

Rõ ràng hẳn là bị chỉnh a, nhưng là hiện tại vì sao lại như là được thưởng?!

“Được!”

Một cái chớp mắt Công Tôn Lưu Dạ hoàn hồn, lập tức đáp ứng, như thể sợ Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên đổi ý, không cho hắn cõng.

Nàng để cho hắn cõng!

Ha ha, vừa nghĩ liền cảm thấy hưng phấn a!

Mặt khốc của Công Tôn Lưu Dạ cuối cùng không bảo trì được, vẻ mặt mang ý cười dù là ai nhìn thấy cũng bị cuốn hút.

Rất khó tưởng tượng, một nam tử khốc như hắn lại có được nụ cười đầy sức cuốn hút như vậy.

Nam Cung Vũ Huyên thấy Công Tôn Lưu Dạ đáp ứng, cũng không nghi hoặc, lập tức nhảy lên phía sau lưng rộng lớn vững trãi của Công Tôn Lưu Dạ:

“Giá! Ngựa lớn chạy mau!”

Nam Cung Vũ Huyên khôi phục giọng nữ hét.

“Ha ha…”

Công Tôn Lưu Dạ cười lớn tiếng, sau đó bắt đầu di chuyển.

Nhưng là bước chân của hắn cũng không có “chạy mau” như lời của Nam Cung Vũ Huyên mà là đi vững vàng, mỗi bước đều ổn định.

Bảo bối của hắn ở trên lưng hắn, đương nhiên phải đi ổn.

Nếu như sơ sẩy quăng ngã, vậy hắn còn không phải là đau lòng muốn chết!

Bảy vị mỹ nam phía sau tuy mặt thì bình tĩnh nhìn bóng dáng hai người nhập làm một phía trước, trong lòng lại rất là ghen tỵ!

Nhưng là vẫn rất ngoan theo ở phía sau.

Lúc đoàn người đi qua Dư Nhã Thu, cũng không thèm nhìn một cái, hoàn toàn xem như không khí.

Dư Nhã Thu hơi cúi đầu, cắn môi anh đào.

Đôi tay nắm chặt hai bên làn váy.

Vì sao nữ nhân đó có thể được nhiều người bọn họ cưng chiều như vậy?

Thái Tử ca ca vì sao lại dung túng ả như thế?

Ả rõ ràng là nữ tử, lại phóng đãng để cho nam tử cõng như vậy, chẳng lẽ bọn họ không có một chút chán ghét nào sao?!

“Thái tử Điện hạ!”

Sau một lúc lâu, Dư Nhã Thu lấy lại tinh thần, bước nhanh đuổi theo gọi Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Chuyện gì?”

Quy Hải Lộng Nguyệt không có quay đầu, ngay cả bước chân cũng không có dừng lại, dường như ở lại bên người Dư Nhã Thu thêm một khắc cũng làm cho hắn cảm thấy ghê tởm.

“Điện hạ, lần này thần nữ đến đây, là phụng ý chỉ của Bệ hạ, muốn Thái tử Điện hạ hồi quốc tham gia đại thọ năm mươi của Bệ hạ.”

Hơn nữa sớm thực hiện hôn sự của bọn họ.

Đương nhiên, câu nói kế tiếp Dư Nhã Thu không nói.

Nàng không ngu.

Nàng rõ ràng nếu như nói chuyện phía sau ra, Quy Hải Lộng Nguyệt sẽ không trở về.

“Sinh thần của Phụ hoàng, Bản cung tự nhiên sẽ trở về, không phiền ngươi quan tâm.”

Quy Hải Lộng Nguyệt hờ hững nói, bước chân vẫn chưa từng dừng lại.

“…”

Dư Nhã Thu đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Quy Hải Lộng Nguyệt đầy lạnh nhạt, sau đó lại thả tầm mắt đến trên thân Nam Cung Vũ Huyên.

Ánh mắt sâu sắc khó hiểu, nhưng lại đặc biệt âm u. Không biết là do sắc trời ảm đạm hay là do lý do gì khác.

Sau một lúc lâu, Dư Nhã Thu rốt cục bước đi, phương hướng ngược lại với chín người kia.



Trên “Thuyền Noah” đèn đuốc sáng trưng.

Hiện ở bên ngoài sắc trời tuy rằng đen dần, nhưng với “Thuyền Noah” mà nói, bây giờ còn sớm, lại là giờ cao điểm của việc buôn bán.

Trên tầng bảy.

Nam Cung Vũ Huyên đã sớm tắm rửa xong, tẩy sạch sẽ những bụi bẩn cùng mệt nhọc sau một ngày du ngoạn.

Tám vị mỹ nam cũng tắm rửa xong, đều ngồi ở đại sảnh chờ đợi giai nhân đi ra.

Cửa phòng bị mở ra, Nam Cung Vũ Huyên từ phòng trong đi ra, vừa ra khỏi cửa liền thấy tám vị nam tử tuyệt mỹ ngồi chỉnh tề ở đó.

“Ha ha, các chàng thật là nhanh a.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.

“Đó là đương nhiên.”

Tây Môn Vân Ảnh vẫn là vẻ mặt lười nhác, một tay gõ trên mặt bàn, tay còn lại chống đầu tà mị nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Nếu như chậm, không phải chính là đang lãng phí thời gian thưởng thức mỹ nhân hay sao?”

Ai cũng có thể nghe ra, lời này của Tây Môn Vân Ảnh là đang trá hình khen ngợi dung mạo xinh đẹp của Nam Cung Vũ Huyên.

Nhưng Nam Cung Vũ Huyên bỗng nhiên giận tái mặt, vẻ mặt bất mãn nhìn Tây Môn Vân Ảnh:

“Ha ha, ta ngược lại đã quên mất, Ảnh chàng thích nhất là người cùng vật xinh đẹp.”

Lời Nam Cung Vũ Huyên nói, có xen lẫn hương vị bất mãn cùng nghiến răng nghiến lợi.

“Ặc…”

Tây Môn Vân Ảnh tự nhiên cũng phát hiện bất mãn trong lời nàng nói, giật mình sửng sốt.

Chẳng lẽ, hắn lại nói sai cái gì rồi sao?

Nhưng là, vừa rồi hắn đang khen nàng a!

Sao nàng lại mất hứng?

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Tây Môn Vân Ảnh vẫn đang không biết sai ở nơi nào, răng cắn môi, sau đó nói:

“Dư Nhã Thu Dư cô nương cũng là một mỹ nhân a!”

Lời này vừa ra, không khí trong phòng nhẹ nhàng lan tỏa vị chua.

“Ặc…”

Tây Môn Vân Ảnh cà lăm, chợt nói:

“Nàng ta có đẹp hay không có liên quan gì tới ta? Lại nói, trong lòng ta đẹp nhất cũng chỉ có mình Huyên Nhi nàng a!”

Thật là, đang êm đẹp sao tự nhiên nhắc tới nữ nhân đó a?

Nữ nhân kia đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng cũng thực làm cho người ta phát ngán.

Trong lòng Tây Môn Vân Ảnh nghi hoặc không hiểu vì sao Nam Cung Vũ Huyên nhắc tới Dư Nhã Thu.

“Ha ha, thật không?”

Nam Cung Vũ Huyên mặt cười lòng khóc, sau đó hơi híp mắt nhìn Tây Môn Vân Ảnh:

“Ta nhưng là nhớ rõ lúc trước người nào đó khen ngợi dung mạo Dư cô nương nha!”

Điểm chính cuối cùng cũng xuất hiện!

Nam Cung Vũ Huyên chính là ghen tỵ chuyện lúc nãy ở bờ sông Tây Môn Vân Ảnh khen Dư Nhã Thu đẹp!

“Là ai? Là ai khen ngợi nữ nhân đó?”

Tây Môn Vân Ảnh lớn tiếng hỏi, đồng thời chuyển tầm mắt qua lại trên thân bảy vị mỹ nam.

Hắc hắc!

Hắn muốn tìm ra là ai, sau đó nỗ lực hạ thấp người nọ trước mặt Nam Cung Vũ Huyên để tăng địa vị của hắn.

“…”

Bảy vị mỹ nam thấy ánh mắt Tây Môn Vân Ảnh chuyển đến trên người, đều dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn hắn.

Mà Nam Cung Vũ Huyên lại dùng dáng vẻ “chàng đừng giả vờ”, yên tĩnh mà nhìn hắn.

Đang tìm đối tượng để hạ bệ, Tây Môn Vân Ảnh chợt phát hiện không khí quỷ dị này, trong lòng nhất thời lộp bộp, nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu, Tiểu Huyên Nhi, vậy, người nọ, sẽ không là, là ta đi?”

Xem vẻ mặt của bọn họ, người nọ hình như là hắn!

Nhưng là, sao có thể là hắn a?!

Sao hắn có thể ca ngợi nữ nhân làm người ta phát ngán kia chứ?

Lại còn là ca ngợi ở trước mặt Tiểu Huyên Nhi?

Trong lòng Tây Môn Vân Ảnh đã bị tràn ngập nghi hoặc bao phủ.

“Hừ!”

Nam Cung Vũ Huyên hừ lạnh một tiếng, sau đó rầu rĩ quay mặt qua một bên, không nhìn tới hắn.

Mà trên mặt nhóm mỹ nam còn lại là hiện ra vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Tây Môn Vân Ảnh đã khẳng định, người ca ngợi Dư Nhã Thu, là hắn.

Nhưng là!

Sao hắn không nhớ rõ a?!

Hắn khen nữ nhân đó lúc nào a?!

Đợi đã!

Tây Môn Vân Ảnh đang ở lúc khổ nghĩ, một hình ảnh đột nhiên hiện ra trong đầu hắn.



Trên thảm cỏ xanh bên bờ sông.

Tây Môn Vân Ảnh hắn vì hạ thấp địa vị của Quy Hải Lộng Nguyệt, nói một câu, đó là “Nhìn một cái nhìn một cái, mỹ nương tử như vậy cũng sắp bị huynh làm cho khóc. Chậc chậc, dáng vẻ như hoa lê trong mưa kia khiến ta thấy còn thương a ~”.



Nhớ lại từ đầu tới cuối, Tây Môn Vân Ảnh giật mình một cái trong lòng, vội vàng đứng dậy đến trước người Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu Huyên Nhi, đó là hiểu lầm! Là do ta muốn trêu cợt Lộng Nguyệt một chút, hơn nữa đó tuyệt đối cũng không phải khen ngợi Dư Nhã Thu a!”

Chết tiệt, chuyện này hắn đã sớm quên.

Nhưng là, nàng lại nhớ rõ rõ ràng ràng a!

“Hừ! Thôi đi!”

Vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên rất không phân rõ phải trái nhìn Tây Môn Vân Ảnh:

“Chàng, hiện tại, liền, đi, viết, tên, ta, một, ngàn, lần!”

Nam Cung Vũ Huyên nói từng chữ một.

“A?”

Tây Môn Vân Ảnh giật mình ngây ra.

Viết tên?

“Như thế nào? Không viết a?”

Nam Cung Vũ Huyên nổi giận đùng đùng nhìn Tây Môn Vân Ảnh:

“Nếu không viết, ta đây liền một tháng không gặp chàng!”

Uy hϊếp trần trụi quyết liệt!

“…”

Trên trán Tây Môn Vân Ảnh hiện ra hắc tuyến:

“Viết, đương nhiên muốn viết.”

Một tháng không gặp hắn?

Vậy không phải muốn mạng của hắn sao?

“Hừ!”

Nam Cung Vũ Huyên lại hừ lạnh một tiếng, nhưng là lần này rõ ràng không có lạnh lùng như lần trước:

“Viết xong đưa lại đây ta kiểm tra, trước lúc viết xong, ta sẽ không gặp chàng.”

Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên lại nhìn về phía nhóm mỹ nam còn lại:

“Các chàng cũng phải nhớ kỹ nha, nếu như về sau xem mỹ nhân khác, khen mỹ nhân khác, nói về mỹ nhân khác bị ta bắt được mà nói, liền viết tên của ta một nghìn lần! À, không đúng! Hẳn là thế này, lần đầu một nghìn lần, lần hai ba nghìn lần, lần thứ ba năm nghìn lần, lần thứ tư thì tám nghìn lần. Nếu tới lần thứ năm thì là một vạn lần!”

“…”

Các vị mỹ nam trợn mắt há hốc miệng nhìn Nam Cung Vũ Huyên tuyên bố chế độ trừng phạt.

Mà Nam Cung Vũ Huyên không thèm để ý dáng vẻ các vị mỹ nam ngây ra như phỗng, tiếp tục nói:

“Dù sao a, ta muốn các chàng viết đến trong mắt, trong tâm, trong óc đều tràn đầy là ta mới được!”

Tạm dừng một lúc lâu, Nam Cung Vũ Huyên hỏi:

“Mọi người hiểu chưa?”

“…”

Tám vị mỹ nam đồng thời biểu diễn con gà con mổ thóc.

(Ụt: tưởng tượng tới cảnh này thì đáng yêu chết đi được ý)

“Ha ha, đã hiểu là được.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói, sau đó nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh:

“Ảnh, chàng còn không nhanh đi viết a?”

Nói xong, cũng không chờ Tây Môn Vân Ảnh phản ứng lại, liền quay đầu nhìn về phía nhóm mỹ nam còn lại:

“Nhóm các chàng, đi vào cùng ta, chúng ta vào phòng, đừng làm phiền Ảnh tu luyện.”

“…”

Khóe miệng Tây Môn Vân Ảnh run rẩy.

“…”

Nhóm mỹ nam còn lại cố nghẹn cười, sau đó nhanh chóng đi theo Nam Cung Vũ Huyên vào phòng trong.

Hắc hắc, xem ra về sau không thể để cho nữ nhân khác tới gần bên người bọn họ mới được!

Trong lòng nhóm mỹ nam thầm nghĩ.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Tuyết Khê cốc.

Bóng đêm như mộng, đẹp lại mờ ảo.

Nam Cung Vũ Huyên đứng dưới một mảnh trời quang, đẹp đến làm cho tim người có chút đau.

Gió đêm thổi qua y phục tuyết trắng của nàng, khiến nàng giống như tiên tử cưỡi gió, đẹp thuần khiết tới mức khiến cho người ta giận sôi.

Nhưng cũng bởi vì y phục ôm sát cơ thể nên nổi bật dáng người xinh đẹp không từ nào diễn tả nổi, tiên tử cũng có thể mị hoặc lòng người như yêu tinh.

“Huyên Nhi, nàng đang suy nghĩ gì?”

Thượng Quan Tuyệt Trần từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy thân mình Nam Cung Vũ Huyên, dịu dàng hỏi.

Đêm, mang cảm giác mơ màng khiến người ta loạn nhịp.

Thanh âm của hắn, mang theo dịu dàng như nước, vừa khớp với ánh trăng bạc nhu hòa trên bầu trời.

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên rung động, xoay người, lại chìm vào trong đôi mắt màu băng ngân.

Thật là xinh đẹp!

Còn đẹp hơn ánh trăng!

Nam Cung Vũ Huyên bị màu băng ngân kia mê hoặc tâm trí, yên tĩnh nhìn, nhìn đến mức không chuyển tầm mắt nổi.

Sau một lúc lâu, Nam Cung Vũ Huyên cuối cùng cũng hoàn toàn chìm đắm trong mảnh băng ngân, ánh mắt trong suốt cũng theo ánh trăng mà trở nên mơ màng.

Không tự chủ được, Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi để sát môi anh đào đến gần màu băng ngân làm cho người ta say mê kia.

Gần, gần…

Cuối cùng, môi cánh hoa oánh nhuận đặt lên trên mắt màu băng ngân kia một nụ hôn mềm nhẹ.

Thân mình Thượng Quan Tuyệt Trần cứng đờ, tim đập nhanh như sét đánh.

Cũng ngay trong nháy mắt này, hơi thở Thượng Quan Tuyệt Trần trở nên nóng cháy mà dồn dập hơn, tốc độ máu cả người lưu động nhanh chóng đến cực hạn.

Hương thơm trên người nàng truyền đến là khảo nghiệm dây thần kinh ý chí vốn yếu ớt của hắn, nhưng nàng không những không trách xa nguy hiểm còn lấy lấy thân phạm hiểm!

Thật sự xem hắn là Liễu Hạ Huệ sao?!
« Chương TrướcChương Tiếp »