Quyển 2 - Chương 61: Tuyệt trần (18+)

Bàn tay lớn của Thượng Quan Tuyệt Trần mạnh mẽ vòng qua eo Nam Cung Vũ Huyên kéo nàng sát lại gần hắn hơn, khiến cho khoảng cách giữa cơ thể hai người gần như bằng không. Không tốn chút sức lực mà tìm kiếm đến môi anh đào của Nam Cung Vũ Huyên, môi lưỡi nóng rực mang theo nhiệt tình như muốn bao phủ vạn vật, thổi quét đến hướng Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên đầu tiên là bị sự nhiệt tình bất ngờ của hắn làm cho hoàn hồn, trong chớp mắt giật mình sửng sốt, sau đó bình thường trở lại, thả lỏng.

Chậm rãi nhắm đôi mắt lại, cảm thụ nụ hôn của hắn, đáp lại cái hôn kia.

Nam Cung Vũ Huyên không phát hiện, nụ hôn này của Thượng Quan Tuyệt Trần, mang theo lửa nóng cùng chiếm đoạt chưa từng có.

Như một ngọn lửa hừng hực, càng cháy càng mãnh liệt, dường như muốn làm cả đất trời đều bị bỏng.

Nếu như có người quen hắn mà biết đến cảnh này, khẳng định sẽ giật mình đến rơi cả tròng mắt. Tính tình Thượng Quan Tuyệt Trần lạnh nhạt như vậy lại có thể có lúc nóng rực như thế.

Ha ha, kỳ thật chuyện này cũng là hợp lý, có thể lý giải được.

Dù cho có là người lạnh nhạt đến mức nào đi nữa, khi đối mặt với người trong lòng, luôn nhiệt tình như lửa.

Ví dụ như người hờ hững như Thượng Quan Tuyệt Trần, khi đối mặt với Nam Cung Vũ Huyên, nhiệt tình của hắn có thể so với lửa nóng hừng hực, dường như hắn đang tập trung tất cả sự nhiệt tình trong đời này của hắn lên thân thể.

Người tinh thông y thuật như Thượng Quan Tuyệt Trần đương nhiên biết rõ điểm mẫn cảm của Nam Cung Vũ Huyên là ở nơi nào, không ngừng trằn trọc triền miên.

Nam Cung Vũ Huyên vừa mới bắt đầu còn có thể đuổi kịp hành động của hắn, nhưng là đến sau đó, căn bản là cố hết sức, đuổi thế nào cũng theo không kịp, chỉ có thể tùy hắn dẫn theo nàng mà dây dưa.

Nụ hôn của Thượng Quan Tuyệt Trần lại xâm nhập.

Giờ này khắc này nơi đây, toàn bộ thế giới xung quanh giống như ông trời tạo ra cho riêng bọn họ.

Nhóm người Hiên Viên Nhược Ngôn, Quy Hải Lộng Nguyệt đều không ở đây, ngay cả bốn lão nhân vẫn luôn ở tại Tuyết Khê cốc cũng phá lệ đi ra ngoài. Nếu nói đây không phải là ý trời thì phải là vì duyên phận cùng vận may của Thượng Quan Tuyệt Trần đột nhiên bạo tăng mà ra.

Trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần, giờ phút này hắn cảm thấy cực kỳ may mắn vì lần này hắn có thể ở lại đây, vốn cũng chỉ muốn ở bên cạnh nàng, không để cho nàng phải cô đơn một mình, nhưng không ngờ rằng ông trời lại ban cho hắn ân huệ lớn như vậy. Đây là chuyện mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Toàn bộ không gian xung quanh dường như đều yên tĩnh lại, ngay cả mặt trăng cũng ngượng ngùng ẩn mình giữa những đám mây, ngay cả bọn côn trùng, sâu bọ cũng im ắng không lên tiếng.

Chỉ có hai người trong thời gian gần gũi nhau phát ra âm thanh ám muội.

Không biết qua bao lâu, Thượng Quan Tuyệt Trần đột nhiên buông Nam Cung Vũ Huyên ra, chôn đầu vào cạnh cổ của nàng, thở hổn hển thật mạnh.

Nam Cung Vũ Huyên vốn đang bị nụ hôn bá đạo nóng cháy này của hắn hôn đến tinh thần hỗn loạn, đột nhiên cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn truyền đến từ cần cổ, toàn thân cũng trở nên mềm yếu.

Nếu không phải cánh tay Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn đang ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng, nàng tất nhiên là sẽ không còn chút sức lực nào để đứng vững.

“Trần, chàng…”

Nam Cung Vũ Huyên ổn định tâm thần lại, mở miệng.

Nhưng là âm thanh kia đã không còn trong trẻo như mọi khi, bên trong mang theo hương vị ý loạn tình mê nồng đậm. Nàng vừa mở miệng, cũng khiến chính nàng bị dọa đến giật mình.

“Đừng nói… nói…”

Thượng Quan Tuyệt Trần khàn khàn mở miệng.

Chẳng lẽ nàng không biết, hiện tại hắn đang đối kháng với thế lực tà ác trong lòng hắn sao?

Thanh âm của nàng giờ phút này, vừa gợi cảm lại mị hoặc, tuy rằng rất êm tai, nhưng với tình cảm của hắn bây giờ mà nói, đây chắc chắn chính là đổ thêm dầu vào lửa.

“Trần.”

Nam Cung Vũ Huyên dường như không có được lời Thượng Quan Tuyệt Trần nói, lập tức mở miệng:

“Hiện tại ở trong này, cũng chỉ có hai người chúng ta.”

Bốn lão gia hỏa đã đi du ngoạn.

Mà bảy người kia, không về Hiên Viên quốc thì cũng về Quy Hải quốc.

Trần vốn cũng phải về Hiên Viên quốc, nhưng vì không để cho nàng một mình nhàm chán, hắn liền cùng nàng trở về Triêu Dương.

“…”

Thân mình Thượng Quan Tuyệt Trần cứng đờ, nhưng chợt trầm tĩnh lại:

“Huyên Nhi, nàng…”

Thanh âm tuy rằng không còn khàn khàn như vừa rồi, nhưng vẫn trầm đυ.c hơn bình thường rất nhiều.

“Thật là, loại chuyện này, chàng còn muốn một nữ nhân như ta nói ra sao?”

Nam Cung Vũ Huyên có chút ảo não.

Đừng nói rằng hắn không rõ ràng ý trong lời nói của nàng.

Cũng đã ám chỉ rõ ràng như vậy có được không?

Đêm nay không trăng gió mạnh, bọn họ lại là cô nam quả nữ.

Chuyện này đã rất rõ ràng có được không!

“…”

Thượng Quan Tuyệt Trần ôm thân mình Nam Cung Vũ Huyên thật chặt:

“Ta, ta…”

Hắn đích thực rõ ràng ý của nàng.

Hơn nữa, hắn quả thực đang muốn nàng, muốn đến điên rồi.

Nhưng là, hắn sợ hãi…

Tuy rằng nàng nói thương hắn, nhưng là tình yêu của nàng còn có người khác, nếu như hắn cứ thế muốn nàng, vậy có phải …

“Một đại nam nhân như chàng, sao cứ ậm ậm ờ ờ mãi thế a?”

Nam Cung Vũ Huyên giận:

“Chàng đừng nói chàng không có chút phản ứng nào nha! Ta nhưng là cảm giác được.”

Vừa nói xong, Nam Cung Vũ Huyên vừa cố ý cựa quậy thân mình.

Thân mình mềm mại của nàng nhẹ nhàng ma sát nơi mẫn cảm của hắn:

“Ưm…”

Thân mình Thượng Quan Tuyệt Trần cứng ngắc, kêu rên lên tiếng.

“Hừ! Thế nào?”

Nam Cung Vũ Huyên nghe thấy Thượng Quan Tuyệt Trần rên ra tiếng, rời khỏi vòng tay của hắn, nhíu nhíu mày nhìn hắn.

Ánh mắt kia như đang nói:

‘Xem đi, ta đã nói, chàng đừng có mà chối! Sự thật, luôn thắng lời lẽ.

Hừ!

Không phải vừa rồi hắn vẫn luôn ép nàng đến sát sao sao? Bây giờ còn không chịu thừa nhận?’

“…”

Sắc mặt Thượng Quan Tuyệt Trần đỏ ửng, nuốt nuốt nước bọt:

“Thật sự có thể sao? Thật sự không hối hận sao?”

Hắn, thật sự không muốn nhịn nữa, cũng không nhịn được.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên cắn cắn môi, sau đó gật gật đầu.

“A ——”

Nam Cung Vũ Huyên vừa gật đầu xong, còn chưa nâng đầu lên, liền bị một lực đạo mạnh mẽ kéo vào trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần.

“Chúng ta nhanh chóng trở về.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ nhàng nói một câu bên tai Nam Cung Vũ Huyên, sau đó bế Nam Cung Vũ Huyên lên, lắc mình biến mất trong ánh trăng mờ mịt.



Trên núi Triêu Dương, trong một gian sân nhỏ im lặng.

Chủ nhân vốn ở đây cũng đã rời đi khiến cho sân nhỏ trở nên vắng vẻ rất nhiều.

Sân nhỏ vắng vẻ này về đêm hẳn là yên tĩnh không tiếng động, chìm đắm vào mảnh trời đen tối.

Nhưng là, giờ phút này, trong sân nhỏ lại ẩn ẩn lộ ra một loại sắc màu ấm ái muội từ ngọn nến.

Trong phòng nến đỏ lay động.

Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Nam Cung Vũ Huyên thâm tình hôn nhau.

Hai người như ngốc như say trong hơi thở cũng như hương thơm từ trên người đối phương.

Đôi tay lớn của Thượng Quan Tuyệt Trần dịu dàng sờ lên thân thể mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên, hít thở càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng nóng cháy.

Ban đêm yên tĩnh, giống như là một người cực kỳ hiểu chuyện, không quấy rầy hai người yêu nhau đến mức tận cùng.

Không qua bao lâu, y phục của Nam Cung Vũ Huyên đã muốn hỗn loạn.

Đai lưng bị rớt ra, áo cũng chảy xuống đến bả vai dưới, lộ ra bả vai mượt mà, da dẻ phấn nộn cùng xương quai xanh tinh xảo, còn có khe rãnh như ẩn như hiện.

“Huyên Nhi… Ta chờ không kịp.”

Môi mỏng của Thượng Quan Tuyệt Trần rời khỏi môi anh đào của Nam Cung Vũ Huyên, chôn đầu ở cạnh cổ của nàng, nhẹ giọng mà động tình nỉ non.

Mỗi một sợi dây thần kinh, mỗi một tế bào trên thân hắn đều đang kêu gào:

Muốn nàng, hắn muốn nàng.

“Ừ.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu.

Vừa được Nam Cung Vũ Huyên đồng ý, Thượng Quan Tuyệt Trần lập tức không chút do dự ôm nang Nam Cung Vũ Huyên lên, bước nhanh đến giường rộng lớn bên cạnh.

Cúi người, chậm rãi mà thật cẩn thận thả Nam Cung Vũ Huyên lên trên giường.

Sau đó Thượng Quan Tuyệt Trần ngồi ở bên cạnh giường, thở hổn hển, trong đôi mắt màu băng ngân dầy đặc dục hỏa cùng du͙© vọиɠ mãnh liệt.

“Trần, chàng…”

Nam Cung Vũ Huyên thấy Thượng Quan Tuyệt Trần chỉ ngồi ở mép giường, không có động tác kế tiếp, không hiểu nhìn hắn.

“Ta điều chỉnh bản thân một chút, bình phục tâm tình một lát.”

Thượng Quan Tuyệt Trần giải thích:

“Nếu như cứ như vậy, ta sợ sẽ không nhịn được khiến nàng bị thương.”

Hắn tinh thông y thuật, đương nhiên biết lần đầu tiên của nữ tử sẽ rất đau, hắn không muốn bởi vì không nhịn được mà thô bạo khiến nàng bị thương, hắn muốn rất dịu dàng với nàng.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nghe hắn nói như vậy, trên mặt thanh tú hiện lên rặng mây đỏ khó thấy, sau đó mất tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, không nhìn tới hắn.

‘Hắn, sao có thể săn sóc như vậy?’

“Hửm?”

Nam Cung Vũ Huyên đang chìm đắm trong cảm động do sự dịu dàng săn sóc của Thượng Quan Tuyệt Trần mang lại đột nhiên cảm thấy thân thể bị vật nặng đè lên, quay đầu lại.

Một khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt nàng, một đôi mắt màu băng ngân đang nhìn nàng chăm chú, giống như muốn khắc hình ảnh của nàng vào sâu trong linh hồn.

“Có thể bắt đầu?”

Nam Cung Vũ Huyên lăng lăng mở miệng, căn bản là không biết nàng đang nói cái gì.

“Ha ha…”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn đôi mắt nàng ngập sương mù, nhẹ cười ra tiếng:

“Có thể.”

Dịu dàng mà lại khàn khàn đáp.

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên bị tiếng cười khêu gợi của hắn kéo hồn về, lúng túng không thôi.

Thượng Quan Tuyệt Trần phát hiện trên mặt nàng mang vẻ ngượng ngùng, vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của nàng, tốc độ rất chậm, lực đạo rất nhẹ, nhưng lại vô cùng cẩn thận, không bỏ qua điểm da thịt nào.

Phủ trên thân Nam Cung Vũ Huyên, môi mỏng Thượng Quan Tuyệt Trần ấn nụ hôn lên lỗ tai tinh xảo khéo léo của Nam Cung Vũ Huyên, nói:

“Huyên Nhi, ta yêu nàng.”

Nhẹ giọng nỉ non, Thượng Quan Tuyệt Trần mới bắt đầu chậm rãi cởi y phục của Nam Cung Vũ Huyên.

Thân mình trắng nõn xinh đẹp dưới ánh nến như được phủ kín một tầng mộng ảo, xinh đẹp lại hương mát đến mê người.

Thượng Quan Tuyệt Trần mềm nhẹ liếʍ liếʍ mỗi một tấc da thịt trên người Nam Cung Vũ Huyên, vừa chậm rãi vừa có kiên nhẫn lại rất cẩn thận.

Mỗi một tấc da thịt của nàng, với hắn mà nói, đều là vị đẹp nhất.

Với hắn mà nói, bỏ lỡ một chút ít, không thể nghi ngờ là một loại tiếc nuối không thể bù.

Hắn muốn nắm giữ tất cả của nàng, từ trong ra ngoài đều phải hiểu biết rõ ràng triệt để.

Một loại cảm giác kỳ dị mà lại xa lạ theo mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào truyền đến, tập trung đến trung tâm thần kinh của Nam Cung Vũ Huyên, làm cho nàng theo bản năng nhắm mắt lại.

Mỗi một sợi dây thần kinh của Nam Cung Vũ Huyên đều bị kéo căng, thân mình nàng trở nên vô cùng mẫn cản, cho dù là sợi tóc của hắn nhẹ nhàng phất qua thân mình của nàng cũng có thể khiến thân thể của nàng sinh ra run rẩy rất nhỏ.

Tới tận bây giờ nàng chưa từng có cảm giác như vậy.

Kiếp trước, nàng cùng Dư Tử Huân cũng có hành động rất thân mật, nhưng lại chưa từng có cảm giác như vậy.

Tuy rằng nàng rất rõ ràng khi nàng nhận ra nàng yêu bọn họ thì thứ nàng dành cho Dư Tử Huân không phải là yêu. Nhưng là giờ phút này, cái loại cảm giác này càng rõ ràng ở tận trong nội tâm của nàng.

Nàng biết rất rõ ràng, nàng không yêu Dư Tử Huân.

Tất cả tình cảm đều rõ ràng.

Nam Cung Vũ Huyên như trút được gánh nặng.

Ngay tại lúc nàng cảm giác như trút được gánh nặng thì mơ mơ màng màng cảm giác thấy sức nặng trên người đột nhiên biến mất.

Mở tròng mắt mông lung, liền thấy Thượng Quan Tuyệt Trần đang cởi bỏ đai lưng của hắn.

Y phục từng lớp một được cởi bỏ, thân mình hoàn mỹ của Thượng Quan Tuyệt Trần dần dần lộ ra trước mặt Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên chỉ cảm thấy trước mặt vụt qua một cái, sau đó liền sửng sốt.

Gầy nhưng không có cảm giác gầy yếu, ngược lại cảm thấy rất rắn chắc rất tinh tráng.

Căng thẳng lúc trước cũng bởi vì nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của Thượng Quan Tuyệt Trần đến nhập thần mà thần kỳ tiêu tan.

Thượng Quan Tuyệt Trần thấy Nam Cung Vũ Huyên cứ ngơ ngác mà nhìn thân mình hắn, trên gương mặt anh tuấn trắng nõn cũng xuất hiện màu đỏ ửng.

Vệt đỏ ửng kia bị ánh nến che dấu di, Thượng Quan Tuyệt Trần hít sâu một hơi, một lần nữa đè áp lên thân mình của Nam Cung Vũ Huyên, môi mỏng tìm được môi anh đào của nàng, dâng lên nụ hôn triền miên mà nóng rực.

“Ưm…”

Nam Cung Vũ Huyên đang ngắm đến nhập thần, miệng nhỏ nhắn đột nhiên bị bao phủ nên theo bản năng phát ra tiếng nỉ non.

Nếu như là lúc bình thường thì âm thanh kia cũng không có gì, nhưng là ở thời điểm ái muội như hiện tại, hơn nữa Thượng Quan Tuyệt Trần vốn đang bị dục hỏa đốt người thì một tiếng này của nàng khiến cho tất cả nhiệt tình của hắn bùng nổ ra.

Giữa tình nhân vốn đã có một loại rung động không thể diễn tả với đối phương, cho nên đối phương rất dễ dàng kí©h thí©ɧ “thuộc tính” tự nhiên ẩn giấu tại nơi nào đó.

Huống chi hai người yêu nhau sâu như thế.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn thật kỹ Nam Cung Vũ Huyên.

Ôm người thương trong lòng luôn không tự chủ được mà tâm ý dễ dàng lên xuống.

Tuy rằng có câu “người vô tình luôn thắng” nhưng người đời luôn không chạy thoát khỏi gồng xiềng tình yêu này.

Đây không phải vấn đề ý chí của ai yếu hơn, mà là thật sự không thể thiếu được.

Yêu, không chỉ là một loại khái niệm tình cảm, còn là một loại an ủi cùng ký thác của tâm hồn.

Thượng Quan Tuyệt Trần hắn lạnh nhạt, tại thời khắc yêu phải Nam Cung Vũ Huyên đã bị đánh đến nát tan, hắn chính là một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, giống như một loại lửa nóng càng đốt càng mạnh, như muốn nấu chảy Nam Cung Vũ Huyên để tiến vào linh hồn của hắn.

Bởi vì yêu, nên tâm tính đã từng lạnh nhạt đối mặt với mọi chuyện trên thế gian của hắn đã không còn mặc kệ tất cả như trước nữa.

Nhưng là, hắn hối hận sao?

Không, hắn không hối hận.

Tin rằng cho dù thời gian có thể quay lại đi chăng nữa, hắn vẫn lựa chọn toàn tâm toàn ý để yêu nàng như trước.

Nghĩ thông suốt tất cả, Thượng Quan Tuyệt Trần tới gần bên tai Nam Cung Vũ Huyên, nhẹ giọng nỉ non:

“Ta chờ không nổi nữa, Huyên Nhi.”

Lời nói vừa hết, liền dịu dàng chiếm lấy nơi mềm mại của nàng.

“…”

Cảm giác đau đớn bén nhọn truyền đến, Nam Cung Vũ Huyên nhíu mi, nhưng lại không phát ra bất cứ thanh âm gì.

Tình yêu của hắn, nàng muốn nắm giữ hoàn toàn, cho nên dù đau, cũng là vui vẻ chịu đựng.

Thân thể tuy rằng đau, nhưng nội tâm lại là ngọt, hạnh phúc.