Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 62: Sao các chàng lại ở chỗ này?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ta làm nàng đau sao?”

Thượng Quan Tuyệt Trần dùng hết sức lực để dừng động tác lại, dịu dàng ấn nụ hôn lên trên trán Nam Cung Vũ Huyên, nhẹ giọng hỏi:

Tuy rằng phải chịu đựng rất gian khổ, nhưng là hắn lại không thể nào nhìn nàng vì đau đớn đến nhăn mày, cũng không thể thấy nàng vì chịu đựng đau đơn mà cắn môi anh đào.

“Đau, nhưng là ta rất vui vẻ rất hạnh phúc.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn trán Thượng Quan Tuyệt Trần vì nhẫn nại mà tràn ra đầy mồ hôi, chủ động đến sát hắn, càng ôm bóng lưng trơn bóng của hắn chặt hơn, nhẹ giọng nói bên tai hắn.

Tên ngốc này, rõ ràng là rất khó chịu, nhưng lại vẫn muốn chịu đựng tiếp sao?

Y thuật của hắn cao minh, hắn đương nhiên biết chuyện lần đầu tiên của nữ nhân chắc chắn sẽ rất đau, nhưng hắn vẫn cứ ngây ngốc như vậy.

Ngốc đến mức khiến lòng nàng rung động vạn phần.

Trái tim Nam Cung Vũ Huyên bị sự dịu dàng cùng săn sóc của Thượng Quan Tuyệt Trần hòa tan thành một vũng nước dịu dàng.

“A… Huyên Nhi, ta… Thực sự xin lỗi.”

Bởi vì động tác của Nam Cung Vũ Huyên, tất cả lý trí của Thượng Quan Tuyệt Trần gần như tan thành mây khói, mỗi một mạch máu trên thân hắn đều đang kêu gào muốn nàng, muốn càng nhiều, muốn thân mật khăng khít hơn nữa, muốn tận tình yêu nàng.

Hắn thật sự là không nhịn được.

Động tác có lực cùng tiết tấu kí©ɧ ŧìиɧ đã bắt đầu, ánh nến cũng lay động theo tiết tấu kia, tiếng rêи ɾỉ mềm mại đến mị hoặc lòng người cùng tiếng thở thô khàn khàn đan xen vào nhau tạo thành một chương nhạc triền miên ái muội.

Đêm, còn rất dài. Yêu, cũng rất sâu…

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Sáng sớm không khí tươi mới cùng tiếng công trùng vui vẻ kêu vang có vài phần hài hòa.

Không khí bên ngoài trong sạch vô cùng, nhưng không khí trong phòng vừa là ngọt ngào vừa là triền miên.

Thượng Quan Tuyệt Trần nghiêng thân thể, dùng tay phải chống đầu nằm nghiêng, một đôi mắt màu băng ngân nhìn kỹ Nam Cung Vũ Huyên, chuyên chú mà lại dịu dàng.

Tay trái nhẹ nhàng vuốt ve theo đường nét khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, cảm thụ độ ấm cùng xúc cảm của nàng.

‘Nữ hài này, đêm qua nàng vất vả rồi.’

Tuy rằng thời gian không phải rất dài, nhưng là động tác nhỏ kia của nàng đã diệt hết dịu dàng ôn hòa của hắn.

Khẳng định là chịu khổ không ít.

Trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần thương tiếc không thôi.

Không biết qua bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi mở mắt ra.

Vươn vai một cái, sau đó quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Hắc hắc, Trần, chàng là người của ta.”

Không có chút ngượng ngùng, nhưng là ánh mắt trong suốt kia lại làm cho Thượng Quan Tuyệt Trần không có cách nào kháng cự.

“Ha ha, đúng vậy, ta là người của Huyên Nhi, Huyên Nhi cần phải có trách nhiệm với ta a.”

Thượng Quan Tuyệt Trần thay đổi vẻ lạnh lùng thường ngày, rất phối hợp mà giả thành dáng vẻ tiểu thụ.

“Đó là đương nhiên!”

Vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên việc nghĩa không từ chối, nói.

“Ha ha…”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ như ánh nắng của nàng, cười khẽ, sau đó cúi đầu ấn một nụ hôn lên trên trán nàng:

“Đêm qua Huyên Nhi vất vả rồi.”

Khi Thượng Quan Tuyệt Trần nói lời này, không chút đùa giỡn, chỉ có thương tiếc cùng yêu nồng đậm.

Nam Cung Vũ Huyên sửng sốt, sau đó không để ý mà nói:

“Cũng còn tốt nha, cũng không phải rất vất vả.”

Nói tới nơi này, Nam Cung Vũ Huyên dường như nhớ tới cái gì, nhãn châu chuyển một vòng, sau đó trêu tức nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Nếu như là người khác, có thể ta sẽ thấy vất vả, nhưng nếu là Trần mà nói … Hắc hắc, thời gian dường như có chút ngắn.”

Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên cũng không chờ Thượng Quan Tuyệt Trần phản ứng lại, từ trên giường bật dậy, chạy nhanh như chớp ra ngoài:

“Trần a, ta đi tắm.”

Thanh âm của Nam Cung Vũ Huyên từ rất xa truyền đến trong tai Thượng Quan Tuyệt Trần.

“…”

Thượng Quan Tuyệt Trần phá lệ mặt đen.

Nhìn bóng dáng sắp biến mất của Nam Cung Vũ Huyên một lượt từ trên xuống dưới:

“Nàng tiểu gia hỏa này! Đứng lại cho ta!”

Vừa quát, Thượng Quan Tuyệt Trần vừa đề khí đuổi theo.

Chê hắn thời gian ngắn?!

Hắn cũng là lần đầu tiên có được không?

Hơn nữa, nếu không phải đêm qua sợ nàng bị thương, hắn cũng sẽ không chỉ yêu nàng một lần liền buông tha.

Dục hỏa hắn nhịn hơn nửa đêm, cuối cùng lại bị nhóc khó ưa này chê hắn thời gian ngắn?!

Nàng cũng không có lương tâm quá đi?!



Bên cạnh ôn tuyền, vẫn đẹp đến mộng ảo như vậy.

Kỳ hoa dị thảo dưới khí trời ẩm ướt càng thêm thần bí mà xinh đẹp.

Nam Cung Vũ Huyên ngồi trong ôn tuyền, nhìn thân thể không chút tỳ vết của Thượng Quan Tuyệt Trần, thật là hưởng thụ.

Thượng Quan Tuyệt Trần trải qua chuyện thân thiết như thế xong, trước mặt nàng cũng thoải mái hơn, không còn ngượng ngùng, tùy ý nàng nhìn, hắn chỉ thản nhiên cười.

Nam Cung Vũ Huyên thấy mỹ nam tươi cười xinh đẹp như thế, không tự giác nuốt nước bọt:

“A, Trần, chàng nói, chúng ta tiếp tục lần nữa có được không? Đêm qua chàng rất, khụ khụ, quá nhanh liền xong, ta cũng không thể hội một cách rõ ràng, không bằng hiện tại ở trong này …”

Nam Cung Vũ Huyên còn không có nói xong, nhưng là ý trong lời cũng đã rõ ràng.

“…”

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Tuyệt Trần một lần nữa đen đi:

“Đã nói không phải ta nhanh chóng, mà là săn sóc nàng nha!”

Khi nói lời này, Thượng Quan Tuyệt Trần không còn khí chất trích tiên lạnh nhạt nữa, ngược lại giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, muốn phát uy!

Cũng khó trách, bất kỳ nam nhân nào đều không thể mặt không đổi sắc khi bị hoài nghi “năng lực”!

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy Thượng Quan Tuyệt Trần phản ứng lớn như thế, giật mình sửng sốt, chợt khôi phục lại, lè lưỡi nhỏ:

“Được rồi được rồi, chàng rất tuyệt! Chàng có thể thật lâu.”

Nói tới đây, tạm dừng một cái chớp mắt, lại nói tiếp:

“Cho nên, vì chứng minh của ‘năng lực’ của chàng rất tuyệt, chúng ta… Ở chỗ này thêm một lần có được không?”

Vừa nói, vừa áp sát vào Thượng Quan Tuyệt Trần.

Tuy rằng nói ra lời như thế, nhưng nàng vẫn vì hành động săn sóc của hắn đêm qua mà cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên nơi đáy lòng.

Chính vì sự săn sóc cùng nhẫn nại của hắn đên qua, hôm nay nàng mới có thể thoải mái như vậy.

“Tới liền tới!”

Thượng Quan Tuyệt Trần kéo Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng, làm cho da thịt hai người dính sát vào, hợp cùng một chỗ.

‘Hừ! Lúc này đây, hắn nhất định phải làm cho nàng nhận biết rõ ràng năng lực của hắn lớn bao nhiêu!

Hôn, vĩnh viễn là cách trao đổi tốt nhất giữa linh hồn của hai người yêu nhau, từ trong ngọt lành của đối phương tìm được nhịp đập con tim của bản thân, tìm được say đắm vĩnh viễn không khô kiệt của bản thân.

Hai người hôn thỏa thích, triền miên cực nóng lại dịu dàng.

Không biết khi nào, hai người dung hợp cùng nhau.

Độ phù hợp hoàn mỹ, giống như trời sinh hai người ra là vì nhau mà tồn tại.

Dòng ôn tuyền đầy hơi nước theo tiết tấu của hai người mà gợn sóng phập phồng, lấy hai người làm trung tâm mà gợn lên từng đợt sóng, khiến không khí xung quanh cũng bao phủ bởi nhiệt tình cùng ngọt ngào.

Thật lâu thật lâu.

Lâu đến thể lực của Nam Cung Vũ Huyên sắp cạn kiệt, khi nàng gần như không còn sức lực để đứng nữa, Thượng Quan Tuyệt Trần mới ôm chặt lấy nàng, run rẩy đi đến cảnh giới tốt đẹp nhất.

“Phù ——”

Nam Cung Vũ Huyên cảm nhận thân mình hắn run rẩy, biết hắn cuối cùng cũng xong việc, nàng cũng không cần tiếp tục vất vả nữa, chậm rãi thở ra một hơi.

Tuy rằng rất thoải mái, nhưng lại quá mệt mỏi!

Nam Cung Vũ Huyên yên tĩnh nằm úp sấp trên vai Thượng Quan Tuyệt Trần khôi phục thể lực.

Lại thật lâu sau, Thượng Quan Tuyệt Trần mới bừng tỉnh từ trong dư vị tốt đẹp vừa rồi:

“Sao nào? Không nhanh đi? Không ngắn đi?”

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nghe hắn hỏi như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn thầm oán, sau đó mở miệng nhỏ nhắn ra, cắn trên vai bóng loáng của hắn một ngụm:

“Hừ! Mệt chết ta!”

Lời này nói đến oan ức.

“Ha ha…”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ giọng nở nụ cười:

“Ta có thể xem lời này như là Huyên Nhi rất vừa lòng biểu hiện vừa rồi của ta sao?”

“Mới không phải!”

Nam Cung Vũ Huyên thấy dáng vẻ hắn cảnh xuân vờn quanh, lại liên tưởng đến chuyện vừa rồi suýt chút ép buộc nàng chết tươi, lập tức phản bác.

“Vậy nha?”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhíu nhíu mày, tà ác nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Nếu Huyên Nhi không hài lòng, chúng ta tiếp tục tới một lần nữa, được?”

Nói đến chỗ này, Thượng Quan Tuyệt Trần tạm dừng một lát, để sát vào bên tai nàng, thần thần bí bí nói:

“Lần này, ta nhất định để nàng vừa lòng.”

Hơi thở ấm áp phất qua da thịt mẫn cảm cần cổ Nam Cung Vũ Huyên, khiến cho từng đợt rung động mãnh liệt.

Thân mình Nam Cung Vũ Huyên ngẩn ra, sau đó mạnh mẽ đẩy Thượng Quan Tuyệt Trần cách xa:

“Chàng, sao chàng như biến thành người khác như … A—–!”

Còn chưa nói xong, thân mình Nam Cung Vũ Huyên ngã ra sau.

Thượng Quan Tuyệt Trần mắt lanh tay lẹ kéo Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng:

“Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Thật là, nếu không phải vừa rồi hắn nhanh tay, nàng hẳn đã ngã đến đau điếng!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên có vết xe đổ, lúc này cũng ngoan ngoãn bất động trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần, tuy là động tác rất nhu thuận nhưng là cặp mắt nước lưng tròng kia lại ngược lại không hề nhu thuận.

Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần, oán hận nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Còn không phải là lỗi của chàng sao! Không còn khí lực để đứng vững~”

Khuôn mặt nhỏ khóc đến nhăn nhúm, Nam Cung Vũ Huyên oan ức nói.

Nếu không phải vừa rồi hắn kéo dài sự dũng mãnh như vậy thì nàng có thể vừa rời khỏi hắn liền chống đỡ không nổi sao?

Thấy dáng vẻ nàng oan ức, Thượng Quan Tuyệt Trần cũng đau lòng, nhẹ nhàng ấn nụ hôn lên trên trán nàng:

“Được rồi, được rồi! Là lỗi của ta, ta sai rồi, ta liền mang nàng trở về nghỉ ngơi.”

Nói xong, Thượng Quan Tuyệt Trần lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai thu thập xiêm y rải rác trên bờ, bao vây lấy nàng, sau đó thật cẩn thận che chở ở trong ngực, đi trờ về.

Xem ra lần sau phải kiềm chế một chút mới được nha.

Thấy nàng mệt nhọc như vậy, hắn thực đau lòng.

Nam Cung Vũ Huyên tựa đầu lên trên ngực trái của Nam Cung Vũ Huyên, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, nội tâm như bị hạnh phúc lấp đầy.

Trong vô thức, mí mắt Nam Cung Vũ Huyên càng ngày càng nặng.

Cuối cùng, hai mắt chậm rãi khép lại, lâm vào trong giấc mộng. Nhưng là trong mộng, khóe miệng của nàng khẽ giương lên, thể hiện rõ giờ phút này nàng đang chìm trong một giấc mộng đẹp.

Thượng Quan Tuyệt Trần cúi đầu, nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng, không tiếng động nở nụ cười:

“Trong mộng của nàng, có ta bên trong không?”

Nhẹ giọng nỉ non một câu, Thượng Quan Tuyệt Trần thả chậm tốc độ dưới chân, khiến cho bước chân càng trầm ổn hơn, để cho nàng có thể ngủ thoải mái hơn.

Sau khi có được nàng, khát vọng của hắn dành cho nàng không những không giảm bớt mà ngược lại còn tăng thêm mãnh liệt.

Kỳ thật chính bản thân hắn cũng rất kinh ngạc vì sao hôm nay hắn lại nói ra những lời căn bản không giống như bản thân hắn có thể nói được. Nhưng là trong lòng lại có một loại cảm giác rất khác lạ không biết từ đâu mà có nói với hắn. Đây mới chân chính là hắn.

Thượng Quan Tuyệt Trần lắc lắc đầu, không để ý tới những lời có có không không trong lòng.

Dù sao chỉ cần là khi đối mặt với nàng thì hắn đều rất không “Bình thường”, cho nên chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên.

Bởi vì, nàng luôn có thể kí©h thí©ɧ tính cách nào đó ẩn nơi sâu nhất trong linh hồn hắn, tính cách mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Thượng Quan Tuyệt Trần ôm Nam Cung Vũ Huyên đang ngủ say, chậm rãi tiêu sái trờ về sân nhỏ.

Vừa mới vào cửa viện, bước chân Thượng Quan Tuyệt Trần đột nhiên dừng lại, đôi mắt màu băng ngân đột nhiên trợn to:

“Ngươi, sao các ngươi lại ở đây?”

Sao bọn họ đến đây?

Không phải đều có việc gấp muốn xử lý sao?

Sao chưa tới mười ngày, đều đã trở lại.

“Làm sao? Chúng ta không thể ở đây sao? Nhìn dáng vẻ của Tuyệt Trần huynh, dường như không muốn nhìn thấy chúng ta đi!”

Giọng điệu Quy Hải Lộng Nguyệt không tốt.

‘Hừ!

Sao hắn ta lại ôm Tiểu Huyên Nhi thân mật như vậy a?!

Hơn nữa, Tiểu Huyên Nhi ngủ ở trong lòng hắn ta còn đang cười nữa!’

Trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt bốc lên vị chua.

“…”

Thượng Quan Tuyệt Trần liếc nhìn người tới không có ý tốt là Quy Hải Lộng Nguyệt, cúi đầu không nói lời nào, chỉ lập tức tiêu sái đi vào trong sân nhỏ, sau đó đi đến hướng trong phòng.

“Đưa Tiểu Huyên Nhi cho ta.”

Quy Hải Lộng Nguyệt chắn trước người Thượng Quan Tuyệt Trần, vươn đôi tay ra nói.

Trái tim hắn tâm niệm niệm tám ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy nàng, cho nên đương nhiên phải ôm nàng một cái đầy cõi lòng mới giải được nỗi khổ tương tư.

Thượng Quan Tuyệt Trần nâng mắt, thản nhiên liếc Quy Hải Lộng Nguyệt một cái:

“Thứ khó tòng mệnh.”

Giọng điệu nhẹ như mây gió, nhưng bên trong có sự kiên định không thoái nhượng.

Mà Thượng Quan Tuyệt Trần phản ứng như vậy, làm cho mọi người có mặt ở đây đều chấn động.

Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng Đông Phương Dật Hàm đều mở to đôi mắt nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần, dường như bọn họ không biết hắn.

Mà Quy Hải Lộng Nguyệt, Tây Môn Vân Ảnh, Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc lại là kinh ngạc nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần, dường như bọn họ cũng không biết hắn.

Kỳ thật, bọn họ giật mình cũng là bình thường.

Thượng Quan Tuyệt Trần luôn luôn đều là không tranh đấu với thế nhân, chuyện gì cũng đều là không đáng kể đến không đáng kể đi.

Nhưng là hiện tại lại không tầm thường như vậy, không chịu thoái nhượng như vậy, chuyện này không làm cho nhóm “bạn thân” trưởng thành cùng hắn từ nhỏ giật mình mới là lạ.

“Ngươi nói cái gì?!”

Quy Hải Lộng Nguyệt phản ứng lại, mặt đen thui, thấp giọng cả giận.

Vốn nên là rống giận vô cùng khí thế nhưng lại vì đè thấp thanh âm nên không chỉ thiếu đi khí thế mà ngược lại chẳng có chút cảm giác gì.

Thế nên.

Lời kia vừa thốt ra, mặt Quy Hải Lộng Nguyệt càng đen thêm, trong lòng lại ảo não không thôi.

Chết tiệt!

Nếu không vì Tiểu Huyên Nhi còn đang ngủ, hắn sẽ rống lớn tiếng!

Lại chết tiệt!

Nếu biết trước lần rống này của hắn ngớ ngẩn như vậy hắn cũng sẽ không rống ra!

Dù sao chỉ một câu, Quy Hải Lộng Nguyệt rống xong liền hối hận!

“Có chuyện gì, chờ ta ra lại nói, nàng mệt mỏi, ta mang nàng vào nghỉ ngơi trước.”

Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn thản nhiên, nhàn nhạt liếc nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt dù đang trong cơn giận dữ nhưng vẫn có não, nhẹ giọng nói. Sau đó nhấc bước chân, vòng qua Quy Hải Lộng Nguyệt, bước vào trong phòng trong.
« Chương TrướcChương Tiếp »