Quyển 2 - Chương 63: Hiến thân tập thể?

Nhóm mỹ nam phía sau nhìn bóng dáng Thượng Quan Tuyệt Trần, trong lòng đều có một dự cảm không tốt.

Chuyện mà bọn họ lo lắng nhất, có thể đã xảy ra.

‘Tuyệt Trần cùng nàng, trong mấy ngày này, khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.’

‘Thượng Quan Tuyệt Trần cùng nàng, trong mấy ngày này, khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.’

Bọn họ đứng ở đây, và dường như đều có thể cảm giác ra có vài thứ đã biến chất.

Bảy vị mỹ nam đều tự cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng chuyện duy nhất có thể xác định là tâm trạng của bọn họ tại thời điểm hiện tại có chút nặng nề.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Thượng Quan Tuyệt Trần thật cẩn thận đặt Nam Cung Vũ Huyên ở trên giường, xoay người, đi hai bước rồi lại ngừng lại.

Đứng ở bên giường, yên tĩnh nhìn dung nhan khi ngủ của nàng điềm tĩnh tốt đẹp.

Sau một lúc lâu, Thượng Quan Tuyệt Trần ấn một nụ hôn nhẹ lên trên trán trơn bóng của Nam Cung Vũ Huyên, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng:

“Ta yêu nàng.”

Nói xong, lại khẽ hôn thêm một cái lên trên gương mặt của nàng, sau đó mới lưu luyến không rời mà cất bước rời khỏi.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, sau khi ra ngoài thì nhẹ nhàng xoay người chậm rãi đóng cửa phòng lại. Động tác của Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn đều là nhẹ nhàng chậm chạp đến cực điểm, sợ mạnh tay một chút sẽ tạo ra tiếng vang, đánh thức nàng.

Bảy vị mỹ nam đang cúi đầu cân nhắc thấy Thượng Quan Tuyệt Trần đi ra, lúc này mới ngẩng đầu.

Bảy đôi mắt màu sắc khác nhau nhìn kỹ Thượng Quan Tuyệt Trần, không nói.

Mà Thượng Quan Tuyệt Trần thản nhiên tiếp nhận tầm mắt của bọn họ, không nói như cũ.

“…”

Một thời gian, không khí xung quanh dường như đều chìm vào trong biển tĩnh lặng vô hạn vô biên.

“Các ngươi có chuyện muốn hỏi, liền hỏi đi.”

Cuối cùng, Thượng Quan Tuyệt Trần mở miệng nói.

Nhóm mỹ nam còn lại nhìn nhau.

“Tuyệt Trần, huynh cùng tiểu nha đầu, đã xảy ra chuyện đặc biệt gì sao?”

Hiên Viên Nhược Ngôn dẫn đầu mở miệng hỏi.

Dù sao hắn cảm nhận được lần chia xa mấy ngày vừa rồi, thái độ của Tuyệt Trần dành cho tiểu nha đầu có thay đổi rất lớn.

Lúc trước, thay vì nói Tuyệt Trần là người theo đuổi còn không bằng nói hắn ta là một người yên lặng mà thủ hộ bên người nàng, luôn từ một nơi bí mật gần đó để níu giữ nàng, che chở nàng, dù ai muốn tới gần nàng hắn cũng sẽ không quá để ý tới.

Nhưng là hiện tại, hắn nhận thấy trên thân Tuyệt Trần còn xuất hiện một loại khác đó là lòng trung thành.

Mà lòng trung thành lúc ẩn lúc hiện tỏa ra từ trên người Thượng Quan Tuyệt Trần này làm cho Hiên Viên Nhược Ngôn cảm thấy có chút sợ hãi.

Lòng trung thành kia vì sao mà tổn tại?

Không chỉ có Hiên Viên Nhược Ngôn mà sáu vị mỹ nam còn lại ở đây không muốn nghĩ nhiều, không, phải nói là họ không dám nghĩ nhiều.

Kỳ thật, có lẽ bọn họ đã đoán ra được, nhưng trong lòng lại không muốn đó là sự thật, hoặc là không dám thừa nhận.

“Nàng là của ta… Không, ta là người của nàng.”

Thượng Quan Tuyệt Trần vốn muốn nói “Nàng là người của ta”, nhưng là vừa nghĩ đến vẻ mặt hả hê của Nam Cung Vũ Huyên khi tuyên bố với hắn “chàng là người của ta”, hắn lập tức đổi giọng.

Vừa nghĩ đến đó, trên gương mặt anh tuấn trích tiên của Thượng Quan Tuyệt Trần hiện lên một tia hạnh phúc cùng ý cười.

“…”

Nhóm mỹ nam ở đây vừa nghe thấy Thượng Quan Tuyệt Trần nói vậy, đầu tiên là giật mình sửng sốt, sau đó đều tự nghe thấy tiếng trái tim của bản thân như nứt vỡ ra.

Hắn ta là người của nàng.

Ha ha, hắn ta là người của nàng.

Nói cũng đã nói đến mức này, tình cảnh hiện tại của bọn họ nên làm thế nào mới tốt?

Bọn họ, là bị từ bỏ đi.

Mặt trời đỏ treo trên trời cao vẫn sáng ngời nóng cháy như vậy, giống như nắm giữ nhiệt tình dùng hoài không hết.

Nhưng là, trong lòng bảy vị mỹ nam lại nổi lên mảnh tuyết trắng xóa, gió lạnh lại giống như đao kiếm lợi hại nhất trên thế giới, như đang lăng trì trái tim tưởng chừng như kiên cường nhưng thực tế lại cực kỳ yếu ớt kia.

Trong nháy mắt này, trong lòng bảy vị mỹ nam đều sinh ra một vùng sương màu xám, biến thế giới mà bọn họ nhìn tới đều biến thành một mảnh đen u tối, nhìn không còn thấy bất kỳ sắc thái nào khác.

Hóa ra khi đã không có nàng ở bên, thế giới của bọn họ lại không còn sức sống như vậy.

Vốn, thế giới không hề có sức sống kia chính là nơi trở về của bọn họ, ngay từ đầu bọn họ đã nhất định ở lại nơi u tối này vĩnh viễn, giãy dụa cả đời trong thế giới lạnh băng này.

Nhưng là sự xuất hiện của nàng, làm cho bọn họ thấy đến thế giới nhiều vẻ rực rỡ muôn màu, cảm thụ sự ấm áp đến tận nội tâm.

Nhưng, ngay khi bọn họ cho rằng có thể có được hạnh phúc, có thể rời khỏi ác mộng là thế giới lạnh nhạt kia thì một lần nữa bọn họ lại bị đánh trở về vực sâu vô tận.

Sau khi cảm nhận được ấm áp cùng hạnh phúc khi có nàng ở bên xong, lại một lần nữa đánh nhốt bọn họ về băng nguyên thuở ban đầu, bọn họ đột nhiên phát hiện bọn họ không thể thích ứng được.

Giống như là một người đang sinh hoạt nơi địa ngục, bởi vì thói quen, cho nên không cảm giác ra địa ngục đáng sợ như thế nào.

Nhưng là người đang sống ở địa ngục kia một khi lên đến thiên đường, trải qua một quãng thời gian tốt đẹp xong, lại bị bắt quay về địa ngục, thì người đó không có cách nào để đối mặt với địa ngục âm u lạnh như băng!

Trong lòng bảy vị mỹ nam đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không còn lưu luyến cuộc sống, một loại cảm giác như muốn ngủ say vĩnh viễn, ngủ say ở trong thế giới có nàng, ngủ say ở trong vùng ấm áp như ánh mặt trời do nàng mang lại.

Thượng Quan Tuyệt Trần cảm nhận được một loại đau xót sâu sắc tản ra từ trên thân của bảy người. Nhìn dáng vẻ bọn họ đau khổ tột cùng như thế, trong đôi mắt màu băng ngân chợt lóe một loại tia sáng không tên.

“Các ngươi đừng làm ra dáng vẻ muốn chết chán sống như vậy.”

Mặt Thượng Quan Tuyệt Trần không chút thay đổi, nói:

“Ta nói là ‘Ta là người của nàng’, mà không phải nàng là người của ta.”

Nhẹ giọng nói xong, Thượng Quan Tuyệt Trần liền xoay người, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, lại đi vào trong phòng.

Nói, hắn đã nói tới tận đây.

Có thể nghĩ thông suốt hay không, liền xem chính bọn họ.

Ha ha, làm như vậy thật đúng là rộng lượng đi.

Nhưng là, nếu không làm như vậy, Huyên Nhi nhìn thấy bọn họ người người đều là dáng vẻ muốn chết chán sống kia, tất nhiên nàng sẽ thương tâm không thôi.

Phù ——!

Quả nhiên hắn không có cách nào với nàng nha?

Ai mướn hắn yêu nàng sâu như vậy, yêu đến mức chỉ cần nàng nhẹ nhíu mi một chút thôi hắn cũng cảm thấy như trái tim hắn bị đao cắt qua?!

Trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần không biết làm sao.

Bảy vị mỹ nam nhìn cửa phòng đóng chặt, giật mình ngây ra trong giây lát sau, sau khi lấy lại tinh thần thì ngẫm nghĩ kỹ càng ẩn ý trong lời nói của hắn ta.

Hắn ta là người của nàng, mà không phải là nàng là người của hắn ta… Hắn ta là người của nàng mà không phải nàng là người của hắn ta…

Trong lòng bảy người vẫn xoay quanh câu nói của Thượng Quan Tuyệt Trần, đột nhiên một vệt sáng chói mắt từ đáy lòng bọn họ sinh ra, chiếu sáng lên trái tim đang bị bóng tối cùng lo lắng bao phủ của bọn họ.

‘Hắn ta nói như vậy có nghĩa là bọn họ cũng có thể trở thành người của nàng sao?

Bọn họ vẫn có thể ở lại bên người nàng, còn có thể yêu nàng, còn có thể có được nàng sao?’

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng bảy người gần như đồng thời vang lên một câu Nam Cung Vũ Huyên từng nói —— chúng ta sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn sống cùng nhau.

Lúc trước, khi nàng nói lời này, chính là đã nghĩ đến tình huống như hiện tại sao?

Ha ha, lúc trước bọn họ không rõ ràng, còn luôn nghĩ cách đả bại đối thủ, sau đó độc chiếm nàng.

Nhưng đến hiện tại, khi thật sự có một người dẫn đầu “thắng được”, bọn họ mới xem như chân chính hiểu rõ.

Nàng chỉ có một, có thể đem đến hạnh phúc cùng ấm áp cho bọn họ cũng chỉ có mình nàng, nếu như mất đi nàng, bọn họ cũng giống như xác sống không có tình cảm và máu thịt mà thôi.

“A, ta muốn đi chuẩn bị chuẩn bị, ta đẹp như vậy, tiểu nha đầu kia hẳn là sẽ bộc phát thú tính với ta đi.”

Tây Môn Vân Ảnh vẫn đang cúi đầu, nhẹ giọng nói thầm một câu, sau đó cũng nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.

Hắn vốn là một người không để ý cái nhìn của người đời, làm chuyện gì chỉ cần hắn thích là được.

Cho nên, hắn chỉ cần sau này không hối hận liền tốt.

Đối với cái nhìn của người đời, hắn không thèm để ý chút nào.

Một nữ nhiều nam lại thế nào, nhất nữ đa phu lại thế nào?

Dù sao yêu chính là yêu, không thể buông nàng chính là không thể bỏ qua nàng.

Tất cả mọi chuyện, hắn đều nhận!

Dù sao hắn cũng không muốn tiếp tục sống những ngày lạnh băng như trước kia.

Chỉ cần có thể có được một phần từ nàng, vẫn tốt hơn là không có gì cả.

Trong lòng Tây Môn Vân Ảnh ôm suy nghĩ như vậy.

“Ha ha, xem ra trừ cách hiến thân ra, thật sự là không còn cách nào khác.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn bóng dáng Tây Môn Vân Ảnh, lắc đầu cười nói.

Cảm nhận được ấm áp cùng hạnh phúc khi có nàng xong, nếu mất đi nàng, vậy quả thực chính là chuyện còn khó chịu hơn cả cái chết.

Hiện tại cũng đã thua Tuyệt Trần một đoạn rồi, phải nhanh chóng nghĩ cách tăng tốc cho bằng hắn ta mới được nha. Tuyệt Trần đã là người của nàng rồi, hắn còn không phải là người của nàng, xem ra phải cố gắng, cố gắng hơn nữa!

Tây Môn Vân Ảnh dùng mỹ nhân kế, vậy hắn nên dùng kế gì đây?

Hiên Viên Nhược Ngôn bắt đầu suy nghĩ.

Đông Phương Dật Hàm nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn đang trong trạng thái cân nhắc, nhún nhún vai sau đó lại nhìn Tư Không Huyền Dịch:

“A, Huyền Dịch a, huynh muốn làm sao?”

“Hiến thân.”

Vẻ mặt Tư Không Huyền Dịch đầy nghiêm túc mà nói.

“…”

Thái dương Đông Phương Dật Hàm toát ra mấy vạch đen, nhìn Tư Không Huyền Dịch:

“Phù, các huynh đều quyết định làm như vậy, ta đây cũng phải theo trào lưu đúng không?”

A, hắn tuyệt đối là vì tình nghĩa huynh đệ, muốn đứng cùng một chiến tuyến với các huynh đệ nên mới gia nhập trận doanh hiến thân này.

‘Tuyệt đối tuyệt đối không là vì muốn đi hiến thân!’

Trong lòng Đông Phương Dật Hàm an ủi chính mình.

Sắc mặt Quy Hải Lộng Nguyệt không tốt, bên trong đôi mắt màu vàng đồng đều là vẻ rối rắm.

Thượng Quan Tuyệt Trần đánh đòn phủ đầu, cứ thế trói chặt Tiểu Huyên Nhi rồi!

Hiện tại tình huống như vậy xem ra, nếu không tiếp nhận chuyện thực này mà dùng bạo lực cứng rắn giấu Tiểu Huyên Nhi đi hoặc làm cách nào khác cũng là chuyện không thể.

Chết tiệt!

Trước mặt cũng chỉ có thể đứng cùng phía với bọn họ, đi hiến thân.

Nhưng là!

Có vết xe đổ lần này, hắn về sau nhất định coi chừng nàng thật kỹ mới được!

Tuy rằng không thể thay đổi việc bên người nàng có nhiều nam nhân như vậy, nhưng là hắn vẫn có thể trong lúc theo đuổi nàng mà chiếm được vị trí quan trọng nhất trong lòng nàng.

Vừa nghĩ đến đây, trái tim bá đạo kia của Quy Hải Lộng Nguyệt cũng không quá khó chịu nữa.

Hừ!

Hiến thân liền hiến thân, xem ai là người có thể cười cuối cùng!

Quy Hải Lộng Nguyệt hừ lạnh trong lòng.

“Lưu Dạ, chúng ta…”

Trong tròng mắt màu xanh thẳng của Gia Cát Mặc Húc hiện lên sắc thái rối rắm.

Cũng muốn đi hiến thân như bọn họ nhưng lại luôn cảm thấy tình cảm của nàng dành cho hắn không sâu như bọn họ, cho nên lập trường cùng tình cảnh của hắn là hơi ngượng ngùng.

Hắn thật sự là không xác định được nên mặc kệ mọi thứ mà đi hiến thân tranh thủ ở lại bên người nàng, hay là ở lại bên trong thế giới không chút ánh sáng kia, đần độn sống qua ngày.

Trong lòng Gia Cát Mặc Húc rối rắm vạn phần.

“Vu vạ nàng.”

Công Tôn Lưu Dạ vẫn là dáng vẻ khốc như trước, nhưng trong đôi mắt màu xanh lam kia lại chợt lóe lên màu sắc vô lại.

Trừ nàng ra, thế giới này với hắn mà nói là chẳng có gì để phải vướng bận.

Vướng bận mà nàng mang lại cho hắn, khiến hắn cảm giác được hắn vẫn còn là một con người.

Cho nên chỉ cần có nàng ở bên, nhưng chuyện vặt kia trong mắt hắn không là gì cả.

Cho nên, chỉ cần có thể lại bên người nàng, mặc kệ là hiến thân hay là hiến mệnh, hắn chắc chắn không chớp mắt dù là một cái.