Quyển 2 - Chương 64: Lựa chọn

Mặt trời đỏ nhô lên cao, thiêu nướng đại địa.

Vào lúc giữa trưa, vốn nên là thời điểm nóng bức không chịu nổi.

Nhưng là Nam Cung Vũ Huyên lại ngủ cực kỳ an ổn, không có chút cảm giác không thoải mái nào.

Giường êm thoải mái, còn có gió lạnh phất qua.

Hoàn cảnh an nhàn thoải mái như vậy, nàng có thể ngủ không tốt được sao?

Tây Môn Vân Ảnh ngồi ở bên cạnh giường, quạt lông trong tay không ngừng quạt gió.

Đôi mắt màu xanh đậm bình tĩnh nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của nàng.

Mới mười mấy ngày không gặp, nàng dường như đã thay đổi.

Vẻ ngây ngô trước kia đã giảm đi, lại tăng thêm vẻ xinh đẹp quyến rũ khiến cho nam nhân mê muội, có một tia dịu dàng phong tình thuộc về nữ nhân.

Tiểu nha đầu trước kia bây giờ đã biến thành tiểu yêu tinh mê hoặc tâm trí con người.

“Ha ha, nhiều mỹ nam tử như vậy, vật nhỏ này xem như chiếm hời rồi.”

Vô ý thức mà lẩm bẩm, lại như thầm oán.

Nhưng là khóe miệng Tây Môn Vân Ảnh giương lên một độ cong mà chính bản thân hắn cũng không có phát hiện ra.

Từ xưa đến nay, đều là nam nhân ngồi hưởng phúc tề nhân, nhưng khi gặp phải tiểu tử này thì lại biến thành nữ nhân ngồi hưởng phúc tề nhân.

Ha ha, nghĩ đến cũng buồn cười. Một đại nam nhân như hắn vậy mà cũng nguyện ý biến thành một người như phi tử hậu cung cùng hầu một phu, cùng những nam nhân khác hầu cùng một thê.

Nhưng là, tuy nói rằng chuyện này rất là hoang đường nhưng nội tâ hắn lại không hề bài xích, ngược lại còn cảm thấy rất may mắn.

May mắn nàng không phải nữ tử bình thường.

Bằng không, trong số tám người bọn họ, trừ Thượng Quan Tuyệt Trần ra thì bảy người còn lại đều sẽ thương tâm đến chết mất.

Tiểu tử này, vừa cứu rỗi bọn họ mà cũng là kiếp nạn của bọn họ.

Tuy rằng là kiếp nạn, lại làm cho bọn họ ai cũng không buông tay được.

Trong lúc ngủ mơ, Nam Cung Vũ Huyên vẫn đang yên tĩnh cười, chắc là còn chưa từ mộng đẹp đi ra.

Tây Môn Vân Ảnh nhìn dung nhan khi ngủ tuyệt mỹ của nàng, khóe miệng cũng không tự giác cũng vẽ theo một nụ cười.

Quạt trong tay không ngừng động tác, dù cho không khí cực nóng đã khiến cho toàn thân hắn đầy mồ hôi, nhưng hắn dường như không có chút cảm giác, giống như chỉ cần nàng không nóng thì hắn cũng không thấy nóng.

Không biết qua bao lâu, bảy vị mỹ nam còn lại cũng lần lượt đi vào trong phòng.

Trong tay Hiên Viên Nhược Ngôn còn bưng một bát sứ trắng.

“Còn chưa tỉnh sao?”

Quy Hải Lộng Nguyệt ghé sát vào, nhìn Nam Cung Vũ Huyên còn đang ngủ say, nhẹ giọng hỏi Tây Môn Vân Ảnh.

“Ừ.”

Tây Môn Vân Ảnh gật gật đầu.

Tuấn mi của Quy Hải Lộng Nguyệt nhíu chặt, nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần bên cạnh:

“Ngươi cũng không biết tiết chế quá đi? Lại hại nàng mệt nhọc như vậy.”

Trong lời nói tràn đầy là mùi vị chua cùng bất mãn.

“…”

Thượng Quan Tuyệt Trần gục đầu xuống, giống như không có nghe thấy lời Quy Hải Lộng Nguyệt nói.

‘Không biết tiết chế sao?

Hắn nhưng là rất dịu dàng rất dịu dàng.

Nếu không phải tiểu tử kia vẫn luôn cười nhạo hắn “nhanh chóng”, sao hắn có thể vì chứng minh bản thân mà ra sức như thế?

“Ha ha, xem tình huống này, mọi người cần phải thay đổi chiến lược một chút mới được nha.”

Gia Cát Mặc Húc đột nhiên khẽ cười nói.

Mọi người nhìn về hướng Gia Cát Mặc Húc đang cười đến nhu hòa, đầu tiên là không rõ, sau đó lại dường như đã hiểu rõ.

Nhiều người như vậy, nếu như hiến thân tập thể mà nói, vậy thảm nhất, chỉ sợ là tiểu nhân nhi hiện tại còn đang ngủ say trên giường này.

Mà đến cuối cùng, người hối hận vĩnh vĩnh cũng là nhóm người luôn đặt nàng trên đầu quả tim mà yêu thương là bọn họ.

Cho nên, lời Gia Cát Mặc Húc nói cũng không phải là ăn nói lung tung mà ngược lại là nói rất chuẩn xác.

Nhưng là thế này, vấn đề mới lại xuất hiện.

Rốt cuộc là ai trước ai sau đây?

Các vị mỹ nam ngẩng đầu nhìn nhau.

Trong mắt của lẫn nhau đều nhìn thấy quyết tâm cùng kiên trì không muốn chậm hơn người khác một bước.

Bớt giớn, ai muốn rớt lại phía sau nha?

Trước tiên không cần nói đến việc mọi chuyện đều có biến số, không nắm chắc trước đương nhiên là không được. Chỉ riêng việc Thượng Quan Tuyệt Trần đến trước và cũng đánh đòn phủ đầu rồi.

Nhóm người còn lại đều như là người đến sau, nếu như còn tiếp tục đến sau nữa mà nói, bọn họ sợ vị trí của mình ở trong lòng nàng sẽ không bằng người khác.

Việc này liền khó.

Vừa không thể khiến nàng mệt nhọc quá mức, vừa không nguyện ý chậm một bước.

Vậy nên làm cái gì bây giờ?

Một thời gian, các vị mỹ nam đều bị vấn đề nghiêm túc này làm khó.

Mà ngay khi bọn họ còn trong khốn cảnh, Nam Cung Vũ Huyên ở trên giường khẽ ưm một tiếng, từ trong giấc mộng đẹp tỉnh lại.

Tuy rằng Nam Cung Vũ Huyên tỉnh, nhưng vẫn đang nhắm hai mắt, dường như còn đắm chìm trong dư vị của giấc mơ vừa rồi.

Nghiêng người, vươn vai một cái ngay trên giường, phát ra một tiếng ưm nhẹ.

Sau đó đôi mắt sáng với tròng đen như mực kia chậm rãi mở ra.

Vừa mở mắt, Nam Cung Vũ Huyên liền trợn ngược, chớp cũng không chớp.

Sau một lúc lâu, Nam Cung Vũ Huyên lấy lại tinh thần, nhìn các vị mỹ nam:

“Sao mọi người đều ở đây a?”

Sao nàng mới ngủ có một giác mà mọi người đều tập trung ở đây rồi?

“Đương nhiên đều ở.”

Tây Môn Vân Ảnh tức giận nói:

“Tiểu tử không lương tâm này, nàng nhanh chóng khai thật, có phải nàng không hy vong chúng ta trở về có phải không?”

Khi nói những lời này, Tây Môn Vân Ảnh rõ ràng chính là một tiểu hài tử đang giận dỗi.

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên giật mình ngây ra, nàng hoàn toàn mơ hồ, không hiểu vì sao hắn lại nói ra những lời này.

“Hừ! Nàng đương nhiên không hy vọng chúng ta trở về nha, chúng ta ở đây không phải là quấy rầy thế giới hai người của nàng và Tuyệt Trần sao?”

Đông Phương Dật Hàm liếc Nam Cung Vũ Huyên một cái, đầy vị chua mà nói.

“Ặc…”

Đầu Nam Cung Vũ Huyên đầy hắc tuyến.

Hóa ra, hóa ra là đã biết, đang giận dỗi sao.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn dáng vẻ Nam Cung Vũ Huyên hao tổn tâm trí, trong đôi mắt màu băng ngân thoáng hiện qua một tia ý cười.

Hắn, lần này làm đúng.

Không có vì tư tâm mà khiến bọn họ rời khỏi nàng.

Ha ha, chỉ cần nàng tốt, hắn cũng có thể cười.

Tuy rằng chuyện này cũng đồng thời xuất hiện thêm nhiều người muốn ở bên người nàng, nội tâm vẫn có chút không thoải mái, nhưng hắn tin rằng chỉ cần hắn thích ứng thêm một chút thì tuyệt đối không có vấn đề.

Chỉ cần nàng hạnh phúc, nàng có thể vui vui vẻ vẻ mà cười, chuyện gì hắn cũng có thể làm.

“Hừ! Xem đi, liền biết nàng là vật nhỏ không có lương tâm. Lúc trước nói thật dễ nghe, nói ai cũng giống nhau, ai cũng yêu như nhau. Nhưng là hiện, lại thiên vị Thượng Quan Tuyệt Trần, nàng nói xem, nàng có lương tâm hay không?”

Tây Môn Vân Ảnh dùng ánh mắt ai oán nhìn Nam Cung Vũ Huyên, dùng giọng điệu ai oán mà nói.

Nhìn hắn không khác gì một người bị người khác nhẫn tâm vứt bỏ, tình cảnh này khiến cho Nam Cung Vũ Huyên cảm thấy nàng chính là phiên bản nữ của Trần Thế Mỹ.

“Ta, ta không…”

Nam Cung Vũ Huyên vừa định phủ nhận, nhưng là đột nhiên nghĩ đến lập trường của Thượng Quan Tuyệt Trần, tiếng cũng theo đó mà im bặt, thật cẩn thận nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn đứng ở bên cạnh không nói lời nào.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhận được tầm mắt của Nam Cung Vũ Huyên, cười dịu dàng với nàng:

“Ha ha, nội tâm Huyên Nhi nghĩ như thế nào liền nói ra như thế đi, chỉ cần là suy nghĩ chân thật của nàng, ta đều ủng hộ.”

Giọng điệu tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt màu băng ngân đều là chân thành.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần, đột nhiên cảm thấy đôi mắt mỏi chát, hít một hơi thật sâu, nói:

“Trần, chàng thật tốt.”

Khi nói lời này, mọi người trong phòng đều có thể cảm nhận được từ trên thân nàng tỏa ra sự cảm động sâu sắc.

Thượng Quan Tuyệt Trần nghe nàng nói như vậy, tươi cười trên mặt càng sâu, gật gật đầu với nàng.

Ha ha, nàng nói là “Trần, chàng thật tốt” mà không phải “Đa tạ”.

Lời này với hắn mà nói, chính là niềm vui bất ngờ lớn nhất.

Không nói đa tạ, chuyện này thể hiện nàng không xem hắn là người ngoài nữa, thể hiện nàng hoàn toàn xem hắn thành người của nàng.

Chẳng lẽ chuyện này không đáng để hắn mừng như điên sao?

So với niềm vui mừng này thì tâm trạng tối tăm vì có nhiều nam nhân chia sẻ nàng lúc trước cũng đã biến mất không còn chút nào.

Thượng Quan Tuyệt Trần đột nhiên ý thức được, hóa ra chỉ có thái độ của nàng mới là thứ mà trong lòng hắn để ý nhất.

Mặc kệ bên người nàng có bao nhiêu nam tử, chỉ cần nàng xem hắn là người của nàng, với hắn vậy là đủ.

Nam Cung Vũ Huyên quay đầu, nhìn về phía các vị mỹ nam còn lại:

“Ngôn, Nguyệt, Ảnh, Dạ, Húc, Hàm, Dịch, các chàng đều biết ta cùng Trần đã…?”

Tuy rằng không có nói hết, nhưng ý nàng muốn hỏi cũng đã rõ ràng.

Bảy vị mỹ nam được nhắc tên đều gật đầu.

Đương nhiên đã biết, bọn họ chẳng những biết, còn có kế hoạch tiếp theo!

Đương nhiên, kế hoạch này tạm thời không thể để cho nàng biết.

Bằng không nàng trốn vậy mất nhiều hơn được.

“Vậy, các chàng còn nguyện ý ở lại bên cạnh ta sao? Nguyệ ý ở cùng ta sao? Nguyệ ý tiếp tục yêu ta sao?”

Nam Cung Vũ Huyên mở to đôi mắt sáng nhìn chằm chằm bảy vị mỹ nam.

Nàng vốn không phải là loại người quanh co lòng vòng, cho nên cứ thế thẳng thắn mà hỏi rõ ràng.

Tuy rằng biểu hiện bên ngoài nàng là dũng cảm vô địch.

Nhưng là trong chỗ sâu của đôi mắt sáng kia lại là căng thẳng cùng bất an.

Trong lòng nàng sao có thể không để ý đây?

Bọn họ đều là người nàng yêu đến tận tâm khảm, yêu đến trong linh hồn, mỗi một câu nói, mỗi một động tác của bọn họ, có thể khiến cho nàng mừng như điên đến thiên đường, cũng có thể trong nháy mắt khiến nàng rơi xuống địa ngục.

Huống chi, hiện tại nàng chờ đợi là đáp án bọn họ có tiếp tục ở bên cạnh nàng hay không.

Sao nàng có thể không căng thẳng, sao nàng có thể không sợ hãi việc bọn họ cự tuyệt nàng đây?

“…”

Bảy vị mỹ nam im lặng.

Không phải là bọn họ không muốn mà là bọn họ thật sự bị chấn kinh rồi, bị niềm vui bất ngờ này đánh đến hôn mê!

Cũng vì thế khiến cho tình huống hiện tại biến thành tình trạng im hơi lặng tiếng!

Đây, không nên là bọn họ hao hết tâm tư, dùng hết các loại thủ đoạn mới lừa tới tay sao?

Sao lại biến thành nàng chủ động?

Hơn nữa, bọn họ thấy nàng chủ động như vậy, quả thực là làm cho bọn họ mừng rỡ như điên. Giống như hiện tại, bọn họ quả thực có chút kích động đến không nói ra lời.

Bảy vị mỹ nam, mặt mang kích động, bảy thân hình rắn rỏi, hoặc nhiều hoặc ít, đều có chút run rẩy.

Bảy đôi mắt, nhìn chằm chằm Nam Cung Vũ Huyên.

Một thời gian, trong phòng cũng yên tĩnh đến khiến cho trái tim người ta không khỏi đập nhanh.

Mà trong mắt Nam Cung Vũ Huyên, vẻ mặt bọn họ như vậy là vì bọn họ tức giận rồi.

Đôi mắt nước long lanh cũng theo sự “im lặng” của bọn họ mà dần tối tăm đi.

Nam Cung Vũ Huyên gục đầu xuống, kiềm nén nước mắt đang trực chờ trào ra, Nam Cung Vũ Huyên chịu đựng tiếng khóc mở miệng:

“Ta, ta đã hiểu… Ta sẽ không ép buộc…”

“Là thật sao?!”

Trước lúc Nam Cung Vũ Huyên kịp nói hết lời thì Tư Không Huyền Dịch liền kích động nắm lấy hai vai của nàng, mở miệng nói.

“Ặc…?”

Nam Cung Vũ Huyên bị động tác bất ngờ của hắn làm cho giật mình sửng sốt, ngẩng đầu ngơ ngác, hai mắt đẫm lệ nhìn Tư Không Huyền Dịch đang thất lễ.

‘Cái gì là thật sao?’

Nàng có thể hiểu được lý do bọn họ không thể chấp nhận chuyện này. Dù sao, ở thời cổ đại phong kiến này, dù bọn họ trưởng thành cách xa thế tục nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị tư tưởng phong kiến ảnh hưởng.

Huống chi, một nữ nhân cùng mấy nam nhân…

Chuyện này không chỉ ở cổ đại mà dù là ở hiện đại chỉ sợ là không được mọi người chấp nhận đi.

Cho nên, nàng thật sự hiểu được, cũng không trách bọn họ, chỉ là trong lòng thật sự rất khó chịu rất khó chịu.

Giống như trái tim trong l*иg ngực kia, đã không còn hoàn chỉnh.