Quyển 2 - Chương 65: Chạy trốn

“Huyên Nhi, nàng nói thật chứ?!”

Tư Không Huyền Dịch thấy Nam Cung Vũ Huyên không trả lời, tiếp tục hỏi.

“Thật, thật sự.”

Nam Cung Vũ Huyên lăng lăng đáp.

Ặc, hiện tại xem ra, phản ứng của bọn họ cũng không giống như là dáng vẻ chán ghét.

Chuyện còn có cơ hội biến tốt?

“Hứ, nếu Tiểu Huyên Nhi muội thành tâm thành ý theo đuổi ta, nếu ta không đáp ứng nàng cũng thật ngượng ngùng a, cho nên… Ta đáp ứng.”

Tây Môn Vân Ảnh thối thí nói.

Vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên đầy hắc tuyến nhìn Tây Môn Vân Ảnh.

Theo đuổi?

A, vừa rồi tính sao?

Nhưng là, chuyện lần này cho hắn thối thí một chút cũng không phải là không được.

Nam Cung Vũ Huyên quay mặt qua không thèm tiếp tục nhìn Tây Môn Vân Ảnh nữa, ngược lại chuyển tầm mắt lên trên thân sáu người còn lại:

“Cách chàng có nguyện ý tiếp tục cùng ta tiêu sái đi đến cuối đời không?”

Sáu vị mỹ nam nhìn kỹ nàng, thấy trong mắt nàng có kỳ vọng không hề che dấu cùng chân thành sắp tràn ra ngoài, đều nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ nguyện ý.

Nam Cung Vũ Huyên thấy bọn họ gật đầu, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song của bọn họ, lẳng lặng nở nụ cười.



Sáng sớm, tiếng côn trùng thanh thúy kêu vang cùng tiếng chim kêu không ngừng, dường như đang đánh thức tiểu nhân nhi còn đang lười ngủ rời giường.

Nam Cung Vũ Huyên duỗi tay duối chân, nhưng là tay vừa mở ra liền truyền đến xúc cảm trơn trượt mềm nhũn.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày.

Cái quái gì a?

Tuy rằng nghi hoặc nhưng cỗ lười nhác săn sâu vào trong xương của nàng chiến thắng sự tò mò của nàng.

Hai mắt vẫn đang nhắm, Nam Cung Vũ Huyên dùng tay sờ sờ “vật”, dường như muốn dùng tay để cảm nhận xem vật kia là vật gì.

Nhưng là càng sờ, đôi mi thanh tú càng nhăn, mày càng căng.

Đây, cảm giác này, là… l*иg ngực!

L*иg ngực của nam nhân!

Là ai!

Nam Cung Vũ Huyên từ cơn mê lập tức bừng tỉnh, đột nhiên mở đôi mắt, nhìn về nơi đôi tay còn đang vuốt.

Quả nhiên!

Trên l*иg ngực lõα ɭồ trắng noãn, móng vuốt của nàng còn đang nhẹ nhàng cào cào.

Trần?

Tầm mắt Nam Cung Vũ Huyên từ l*иg ngực di chuyển lên trên, một gương mặt thuần khiết giống như thiên sứ đang điềm tĩnh ngủ say xuất hiện trong mắt nàng.

Thật thuần mỹ.

Nam Cung Vũ Huyên có chút thất thần.

Hắn trong lúc ngủ mơ, giống như thiên sứ trong thần thoại phương tây kiếp trước, thuần khiết đến mức khiến người đau lòng.

Lông mi dài dài theo nhịp thở của hắn mà run động, da dẻ trắng nõn vì chủ nhân ngủ say mà phủ lên một tầng đỏ ửng mỏng manh, đôi môi mật đào trơn bóng sáng loáng giống như trái cây bị đông lạnh.

Nam Cung Vũ Huyên nuốt nuốt nước bọt, chợt lấy lại tinh thần.

Không phải Trần!

Là Húc!

Trời ơi, sao Húc lại ở trên giường của nàng nha!

Nam Cung Vũ Huyên chớp mắt mấy cái, bắt đầu nhớ lại tình hình tối hôm qua.

Tối hôm qua, là vì bọn họ đáp ứng ở lại bên người nàng, cho nên nàng đã rất vui vẻ.

Sau đó dường như vì quá vui mừng, nên phạm vào lỗi lớn.

Nàng uống rượu!

Nàng vốn là người vừa đυ.ng tới rượu liền say, cho nên chắc chắn nàng đã say!

Sau khi say…

Sau khi say…

Sau khi say thì thế nào!

Nam Cung Vũ Huyên cố gắng nhớ lại, nhưng nàng phát hiện ra trong đầu nàng là một mảnh phông trắng, căn bản không thể nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.

“Chẳng lẽ sau khi say ta đã nổi thú tính với Húc?”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng lẩm bẩm.

Chết tiệt!

Với tình hình hiện tại thì giải thích này có vẻ hợp lý nhất.

Nam Cung Vũ Huyên vừa suy nghĩ, vừa muốn hoạt động thân mình một chút.

Nhưng là, hai chân vừa muốn động, liền phát hiện căn bản là không động được, như là bị vật nặng nào đó đè lên.

Nam Cung Vũ Huyên di chuyển tầm mắt, muốn đi coi rốt cuộc là cái gì đè lên chân của nàng.

Nhưng là, vừa xem, liền ngây ra như phỗng!

Ảnh!

Ảnh ngủ ở một đầu khác của giường, chân thon dài mà rắn chắc đang đặt trên đùi của nàng, trên thân hắn chỉ có chiến chăn mỏng manh che chỗ tư mật đi.

Tình hình như vậy, vừa xem liền biết hắn cũng bị ăn sạch sẽ!

Không biết qua bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên lấy lại tinh thần, ngồi dậy muốn cứu vớt chân của nàng trở về. Nhưng là vừa ngồi dậy, còn chưa kịp cứu vớt chân nhỏ thì nàng liền muốn tìm một bức tường để đâm đầu tự tử.

Trên giường lớn rộng mở, không phải một người, không phải hai người, cũng không phải ba người mà là … chín người!

Có thể là vì quá nhiều người nên trên giường căn bản chứa không đủ, cho nên Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Tư Không Huyền Dịch là một nửa trên giường một nửa dưới đất, cứ thế nằm úp sấp ngược thân thể mà ngủ!

Càng kinh sợ là, bọn họ… Căn bản chính là không mảnh vải che thân!

Tình hình như vậy xuất hiện trước mặt, trong đầu Nam Cung Vũ Huyên có chút hình ảnh chợt lóe rồi biến mất!

Nàng đang khoa tay múa chân, trong miệng còn đang ồn ào nói bản thân không say, sau đó các vị mỹ nam mạnh mẽ kéo nàng về phòng nghỉ ngơi.

Sau đó, dường như nàng… thật sự là bộc phát thú tính, giương ma trảo về phía Ảnh!

Đoạn trí nhớ chợt lóe rồi biến mất này khiến Nam Cung Vũ Huyên muốn hộc máu!

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ…

Nam Cung Vũ Huyên không dám cắn môi, đảo tầm mắt quanh thân tám vị mỹ nam khỏa thân còn đang say trong giấc mộng, sau đó khẽ cắn môi, trong mắt sáng chợt lóe tia sáng.



Trên con đường mòn hẻo lánh, một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành dáo dác nhìn xung quanh, xác định không ai đi theo, mặt mày hớn hở, thở ra một ngụm khí, sau đó nhàn nhã đi về phía trước.

“Phù ~, cuối cùng cũng trốn thoát.”

Nữ tử lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra.

May mắn bọn họ còn chưa có tỉnh lại, bằng không nàng thật sự không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào.

Cho dù hiện tại đã trốn đi ra ngoài, nàng vẫn không biết nên đối mặt như thế nào.

Nữ tử nghiêng nước nghiêng thành, thần thái như nữ tặc trộm quốc bảo không ai khác chính là Nam Cung Vũ Huyên!

Vừa nghĩ tới chuyện tám nam nhân cùng nằm trên một chiếc giường, trong lòng nàng liền dâng lên cảm giác sợ hãi.

Tuy rằng đã mặt dầy không biết xấu hổ mà mở miệng yêu cầu bọn họ ở lại bên người nàng, bọn họ cũng đã đồng ý rồi.

Nhưng là … làm loại chuyện kia …

Hơn nữa còn là…

A a a!

Muốn điên rồi muốn điên rồi!

Nam Cung Vũ Huyên ảo não đá lên cục đá ven đường.

“Nam Cung Vũ Huyên a Nam Cung Vũ Huyên, ngươi uống rượu làm gì a! Rõ ràng không biết uống, còn nổi điên mà uống! Chờ bọn họ tỉnh lại, hình tượng của ngươi coi như mất hết!”

Ảo não lầm bầm lầu bầu, tâm tình Nam Cung Vũ Huyên bị giảm không phanh.

Bọn họ, sẽ nhận định nàng là một nữ nhân mà ai cũng có thể làm phu quân sao?

“Yêu ~! Ăn xong lau sạch, liền muốn đi?”

Ngay khi Nam Cung Vũ Huyên còn đang bàng hoàng trong lòng, âm thanh âm lãnh từ phía sau truyền đến.

Nam Cung Vũ Huyên trong nháy mắt như bị sét đánh ngang tai, ngây người ra, cương cứng thân mình tại chỗ, không có cách nào nhúc nhích.

“Ai ~, vì cái gì, Tiểu Huyên nàng tuyệt tình như vậy?”

Thanh âm u oán từ phía sau truyền đến.

“Vật nhỏ! Không được sự đồng ý của ta, nàng còn muốn chạy?! Không có cửa đâu!”

Thanh âm bá đạo từ phía sau truyền đến.

Thanh âm bá đạo từ phía sau truyền đến.

Tám âm thanh khác nhau, tám loại ngữ điệu khác nhau lại đều là âm thanh đã khắc sâu nơi đáy lòng Nam Cung Vũ Huyên.

Thanh âm của bọn họ, cho dù nàng không xoay người nàng cũng có thể nhận ra ngay!

Là bọn họ, là bọn họ!

Tay trong tay áo của Nam Cung Vũ Huyên nắm chặt thành quyền, than nhỏ một tiếng, xoay người:

“Ta không đi, chúng ta trở về đi.”

Đi?

Nàng có thể đi chỗ nào đây?

Nếu bọn họ đã đuổi tới, cũng đã nói rõ chạy cũng vô dụng, chuyện cần đối mặt thì vẫn cần phải đối mặt không phải sao?



Trong sân nhỏ yên tĩnh.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn tám vị mỹ nam vui vẻ ra mặt, trong thời gian ngắn không đoán được họ đang nghĩ gì.

Chẳng lẽ đêm qua bọn họ cũng uống rượu giống nàng, chuyện xảy ra đêm qua bọn họ cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ?

Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu Nam Cung Vũ Huyên liền bị chính nàng không chút lưu tình mà ném đi!

Nam Cung Vũ Huyên ảo não gõ gõ đầu nhỏ của mình, nói thầm:

“Đầu ngu ngốc, nếu như không nhớ rõ vậy bọn họ có thể đuổi theo nói ra những lời này sao?”

Lời nói lúc nãy của bọn họ, rõ ràng đã chứng minh đầu sói là nàng đã ăn sạch bọn họ!

Hơn nữa, hình như một người cũng không sót!

Toàn bộ đều bị nàng…

“Huyên Nhi làm sao vậy? Là đêm qua uống nhiều quá, hiện tại đau đầu sao?”

Thượng Quan Tuyệt Trần phát hiện động tác nhỏ của Nam Cung Vũ Huyên, căng thẳng hỏi.

Tay lớn ngăn chặn tay nhỏ bé của nàng, Thượng Quan Tuyệt Trần muốn bắt mạch cho nàng.

“Không, không có việc gì.”

Nam Cung Vũ Huyên vội vàng thu hồi tay bị hắn nắm giữ.

“Trần chàng không cần lo lắng, ta không sao.”

Nam Cung Vũ Huyên nói xong, liền có chút kích động xoay người, dường như muốn né ra.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn nàng như vậy, mày đẹp nhíu lại, lo lắng trong đôi mắt màu băng ngân hiện càng rõ ràng:

“Huyên Nhi, đến cùng thì nàng có chỗ nào không thoải mái, nói cho ta.”

“Ta, ta thật sự không có việc gì.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói với Thượng Quan Tuyệt Trần.

Nhưng là nụ cười này, dù là ai cũng nhìn thấy rõ nàng đang cười một cách gượng ép, căn bản không phải nụ cười toát ra từ nội tâm!

“Huyên…”

Thượng Quan Tuyệt Trần còn muốn nói gì nữa, nhưng là bị Hiên Viên Nhược Ngôn đánh gãy:

“Tiểu nha đầu là đang để ý chuyện đêm qua sao?”

Hiên Viên Nhược Ngôn vốn đang chơi cờ với Gia Cát Mặc Húc không biết từ lúc nào đã đứng dây, chậm rãi đi tới hướng Nam Cung Vũ Huyên.

“Không…”

Nam Cung Vũ Huyên muốn phủ nhận, nhưng lại phát hiện nàng không có cách nào nói dối bọn họ, cúi đầu xuống, Nam Cung Vũ Huyên buồn rầu đáp:

“Ừ.”

Trên đời này quả nhiên là không có gì có thể giấu được đôi mắt của Ngôn.

Nương theo tiếng trả lời rầu rĩ này của Nam Cung Vũ Huyên, sân nhỏ trong nháy mắt như bị đóng băng, những người có mặt đều dừng việc trong tay lại.

Nói chuyện phiếm không nói chuyện phiếm, vẽ tranh không vẽ nữa, đánh đàn dừng đánh đàn…

Ánh mắt những người có mặt đều gắn trên thân Nam Cung Vũ Huyên đang cúi thấp đầu.

Để ý?

Nàng là đang để ý sao?

Chẳng lẽ sáng sớm hôm nay nàng trốn đi là vì để ý mà không là vì thẹn thùng sao?

Trái tim của những người có mặt đều dâng tới tậng cuống họng.

“Tiểu nha đầu, chẳng lẽ nàng, nàng hối hận vì giữ chúng ta ở lại bên người nàng sao?”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi.

Giọng điệu tuy rằng vẫn mềm nhẹ trầm ổn như ngày thường nhưng nếu cẩn thận nghe thì có thể phát hiện bên trong ẩn chứa sợ hãi.

“Không! Ta không có!”

Vừa nghe Hiên Viên Nhược Ngôn nói như vậy, đầu Nam Cung Vũ Huyên vốn sắp vùi vào trong ngực đột nhiên nâng lên, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn nhìn các vị mỹ nam:

“Ta vĩnh viễn không có khả năng hối hận việc muốn các chàng ở lại bên người ta!”

“Vậy Tiểu Huyên Nhi nàng vì sao thất hồn lạc phách như vậy?”

Gia Cát Mặc Húc hỏi.

Một đôi mắt lam trong suốt không chứa chút tạp chất, tràn đầy thần sắc lo lắng.

“Ta, ta…”

Nam Cung Vũ Huyên khẽ cắn môi, dáng vẻ cùng lắm là chết, nhìn bọn họ nói:

“Ta là đang sợ hãi các chàng cảm thấy ta da^ʍ … đãng…”

Không phải nàng dối trá, trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy.

Nàng nhìn qua như người qua loa, sống rất mơ hồ, nhưng trái tim mẫn cảm kia lại không có cách nào bỏ qua.

Bất kỳ ai nàng đều có thể không thèm quan tâm, nhưng là chỉ có bọn họ, nàng làm bất kỳ chuyện gì thật ra cũng thật cẩn thận, nàng chỉ sợ sẽ dọa đến bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy phản cảm.

Khi tỉnh lại vào sáng sớm, một màn mê loạn như vậy, sao có thể khiến nàng không lo lắng sợ hãi cho được.

Tình yêu của bọn họ với nàng mà nói còn trân quý trân bảo hơn sinh mệnh của nàng, mà sự chán ghét của bọn họ là điều mà nàng tình nguyện xuống địa ngục nhận hết khổ hình tàn khốc nhất cũng không muốn có được.