Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 66: Cho danh phận a

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Phốc xuy ——”

Tây Môn Vân Ảnh thấy dáng vẻ Nam Cung Vũ Huyên như thế, không chỉ không an ủi, ngược lại còn không có lương tâm mà nở nụ cười:

“Ta nói Tiểu Huyên Nhi a, không phải là muội tự xem bản thân mình lợi hại quá mức đi?”

“A?”

Nam Cung Vũ Huyên nhất thời không kịp phản ứng lời của Tây Môn Vân Ảnh, không hiểu nhìn về phía hắn.

‘Xem dáng vẻ bọn họ hiện tại, là không cảm thấy nàng phóng đãng, nhưng dù cho không thấy như thế cũng nên nói rõ một chút nha!

Lại còn cười?

Còn nói nàng tự xem bản thân mình lợi hại quá mức?

Đến cùng là chuyện gì với chuyện gì nha?

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên vô cùng nghi hoặc.

“Ha ha, nàng cho rằng sau khi nàng uống rượu xong còn có thể muốn làm gì thì làm nhóm đại nam nhân chúng ta sao? Nếu như chúng ta muốn phản kháng mà nói, nàng cảm thấy nàng có thể ăn được chúng ta sao?”

Tây Môn Vân Ảnh trêu tức nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Tiểu nha đầu này, mỗi khi đến lúc này đều ngớ ngẩn đến đòi mạng, sự thông minh nhanh nhạy ngày thường không ai có thể đuổi kịp hoàn toàn biến mất, thật không biết đến cùng trong đầu nàng đều là thứ gì!

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên nghe hắn nói như vậy, đột nhiên giật mình sửng sốt, chợt hoàn hồn:

“Ý của chàng là?”

Chết tiệt, sao nàng lại không nghĩ tới khả năng này.

Hiện tại hắn vừa nhắc tới, nàng đột nhiên cảm thấy điểm đáng ngờ quá nhiều!

Mỗi người trong bọn họ đều có thể nói là võ công thuộc dạng đỉnh cao, đừng nói một con ma men như nàng muốn chà đạp tám người bọn họ, cho dù một người trong nhóm bọn họ nàng cũng không thể nào chà đạp được!

Như vậy xem ra, ngược lại phải là bọn họ nhân lúc nàng gặp khó khăn, “làm” nàng!

Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên hiện tia sáng nguy hiểm.

Tây Môn Vân Ảnh sâu sắc nhận thấy được tia sáng chợt lóe rồi biến mất trong mắt nàng, nhất thời trong lòng lộp bộp.

Thảm thảm, lúc nãy chỉ lo an ủi nàng, quên mất việc bọn họ “thiết kế” ăn nàng.

Bây giờ xem xem, giấu không được.

Chuông cảnh tỉnh trong lòng Tây Môn Vân Ảnh rung mãnh liệt.

Mà nhóm mỹ nam còn lại tự nhiên cũng phát hiện sự dao động trong tâm tình của Nam Cung Vũ Huyên, đều kêu “không tốt” ở trong lòng.

“Ha ha, tiểu nha đầu, nàng cũng đừng quan tâm tới lời của Vân Ảnh huynh. Dù sao hiện tại bọn ta đều là người của nàng, hơn nữa mặc kệ nàng ăn chúng ta như thế nào, đều là chúng ta tự nguyện, cũng đừng rối rắm chuyện này nữa có được không?”

Hiên Viên Nhược Ngôn ôn hòa cười nói với Nam Cung Vũ Huyên.

Cũng không phải là hắn có lòng tốt giải vậy giúp Tây Môn Vân Ảnh mà là chính hắn cũng tham dự vào “trận chiến mãnh liệt ăn luôn người nào đó”, nếu như Tây Môn Vân Ảnh mà thảm thì không phải hắn cũng theo đó mà không hay ho sao?

Cho nên, hiện tại tám người bọn họ như là châu chấu trên cùng một sợi dây, chỉ cần một con bị dây thừng lặc ngỏm củ tỏi thì mấy con khác kiểu gì cũng chết y chang.

“Đúng vậy đúng vậy!”

Bảy vị mỹ nam còn lại cũng cùng nhau gật đầu, phụ họa lời Hiên Viên Nhược Ngôn.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên thấy bọn họ lúc này biến thành “huynh đệ đồng tâm, đồng lòng hưởng lợi”, đột nhiên cảm thấy cạn lời, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu:

“Nếu như bình thường các chàng cũng “đồng tâm hiệp lực” như vậy mà nói, thật muốn cảm tạ trời đất.”

Nàng coi như phát hiện, chỉ cần khi bọn họ cùng nhau làm “chuyện xấu” thì sẽ vô cùng đoàn kết, giống như huynh đệ sinh đôi, đã có loại nghĩ khí lại cực ăn ý!

Mà ở thời điểm bọn họ “tâm đầu ý hợp” thì nàng thường sẽ bó tay hết cách, chỉ có thể bại trận!

Thói quen này cần phải thay đổi!

Bằng không về sau sẽ bị bọn họ ăn hϊếp đến hoàn toàn thay đổi!

Nam Cung Vũ ngầm bực trong lòng.

Các vị mỹ nam nghe thấy lời nói không biết làm sao của Nam Cung Vũ Huyên, đều cười mà không nói.

Nàng cũng đã nói như vậy, cũng chứng tỏ nàng không còn rối rắm vấn đề đến cùng là nàng ăn sạch bọn họ hay là bọn họ ăn luôn nàng.

Bọn họ cũng coi như là chỉ có kinh sợ một hồi, bình an vượt qua cửa này.

Nhưng mà, bình thường cũng đồng tâm hiệp lực?

Chuyện này chỉ sợ là không thể nào!

Bởi vì tuy rằng hiện tại đều là người của nàng, mà nàng cũng là người của bọn họ.

Nhưng là, hậu cung của Hoàng Đế còn có Hoàng Hậu, quý phi, quý nhân, tiệp dư, mỹ nhân, tài tử, cấp bậc khác nhau nha!

Tuy rằng bọn họ không phải là nữ nhân, nhưng là tình cảnh hiện tại cũng không khác phi tử trong hậu cung của Hoàng Đế là bao, cho nên đương nhiên đều muốn làm “Hoàng Hậu” để thống tĩnh “hậu cung” nha!

Bọn họ không hơn không kém chính là đối thủ cạnh tranh!

Trong lòng các vị mỹ nam đều ôm cùng một suy nghĩ.

“Tiểu Huyên Nhi a, hiện tại chúng ta đều là người một nhà danh xứng với thực, nàng không tính cho chúng ta một cái danh phận sao?”

Quy Hải Lộng Nguyệt đánh đòn phủ đầu.

‘Hừ hừ!

Không phải là người đầu tiên ăn nàng, nhưng là vị trí “Hoàng Hậu”, hắn nhất định phải nắm chắc trong tay!

“Ặc, danh phận?”

Trên trán Nam Cung Vũ Huyên chạy qua mấy đường đen thô thô.

“Đúng vậy, đương nhiên muốn danh phận!”

Quy Hải Lộng Nguyệt vẻ mặt đứng đắn nói:

“Có ai trong chúng ta không phải đối tượng được nữ tử trong thiên hạ ngưỡng mộ chứ? Thiên hạ to lớn như vậy, không biết có bao nhiêu ánh mắt của những nữ tử khác đều đặt trên thân chúng ta nha. Chẳng lẽ nàng vốn không có ý định muốn đóng lên dấu hiệu chỉ thuộc về nàng trên thân chúng ta sao? Chẳng lẽ nàng muốn chúng ta bị nhóm nữ nhân ghê tởm đó thầm thương trộm nhớ sao? Chẳng lẽ nàng muốn chúng ta cứ bị nhóm thân nhân hoặc đại thần trong triều bị buộc thành thân sinh tử sao?!”

Ngữ khí oan ức cùng tức giận đan xen vào nhau, giờ phút này Quy Hải Lộng Nguyệt chính là một tiểu nương tử chịu oan ức thật lớn.

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên co giật nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, nhưng trong lòng cũng công nhận những lời hắn nói.

Thân phận của nhóm bọn họ đều không phải tầm thường, thậm chí còn có hai người là người đứng đầu một nước, là thân phận mà có rất nhiều chuyện không thể do bản thân khống chế.

Tuy rằng hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần đều giao phó cho nhau, nhưng là bản thân bọn họ lại ở trên vị trí rất nhiều chuyện không thể tự khống chế, thế sự khó dò, ai có thể cam đoan mọi chuyện có thể phát triển đúng như hy vọng của mình chứ?

Nhưng là nàng có thể để cho bản thân cùng người trong lòng vì đủ loại lý do không thể khống chế mà chia lìa sao?

Tuyệt đối không thể!

Chuyện này nàng rất xác định.

Chỉ có nàng mới có thể mang hạnh phúc đến cho họ, cũng chỉ có bọn họ mới có thể mang hạnh phúc đến cho nàng!

Không phải nàng tự phụ, nhưng nàng biết bọn họ, nàng hiểu rõ bọn họ, nàng biết bọn họ yêu ai sẽ yêu cả đời!

Cho nên, tuy rằng không cần để ý đến cái nhìn của thế tục, không cần hôn lễ chính thức, nhưng vì có thể bảo hộ người trong lòng cùng cuộc sống hạnh phúc về sau, nàng vẫn cần phải để ý!

Nghĩ thông suốt, Nam Cung Vũ Huyên nở một nụ cười sáng như ngọc đầy kiên định với nhóm mỹ nam:

“Đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nhưng ta lại biết, tình yêu không có hôn nhân không khác gì chết không có chỗ chôn. Cho nên nhóm thân ái, ta sẽ cố gắng, càng cố gắng, cho các chàng đóng lên dấu hiệu của ta! Làm cho mọi người trong thiên hạ đều tán thành chúng ta.”

Tuy rằng chuyện này khó như lên trời.

Mà câu cuối cùng Nam Cung Vũ Huyên không có nói ra. Nhưng là mọi người có mặt đều hiểu mà không nói.

Muốn để cho mọi người trong thiên hạ đều tán thành bọn họ?

Đây có thể là nói dễ hơn làm nha!

Nếu nàng là nam tử mà bọn họ là nữ tử, chuyện này có thể xử lý một cách hoàn hảo!

Nhưng vấn đề nàng là nữ tử mà bọn họ lại là nam tử!

Từ xưa đến nay, nam nhân tam thê tứ thϊếp là định lý, nhưng nữ tử tam phu tứ thị là chuyện sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng.

Liền giống như Sơn Âm Công chúa Lưu Sở Ngọc bị ghi lại trong lịch sử, nàng đi ngược lại thời thế, bỏ mặc tục lệ hiện thời, không khác gì nam nhân tam thê tứ thϊếp, mạnh mẽ ép buộc ra tam phu tứ thị, cuối cùng lại bị một tờ chiếu thư “Hội Kê Trưởng Công chúa Lưu Sở Ngọc miệt mài dâʍ ɭσạи, cất chứa nam sủng, không để nhân luân chi đạo vào mắt. Hiện tại, ban tự sát tại tư trạch.” Nàng ấy năm đó mới mười tám tuổi liền bị ban chết, còn bị ghi dòng mực đen không thể xóa mờ vào lịch sử “da^ʍ phụ dâʍ ɭσạи”.

Lưu Sở Ngọc quý giá là Công chúa một nước còn rơi vào kết cục như vậy, huống chi là nàng.

Nhưng là, dù là việc khó như lên trời, bọn họ vẫn tin tưởng là nàng có thể làm được!

Sơn Âm Công chúa, trước kia trong mắt bọn họ cũng là nữ nhân dơ bẩn, nhưng là hiện tại lại không còn cái nhìn như thế nữa.

Nàng có thể có dũng khí như vậy ở trong thế giới nam tử là nhất, không chịu thua kém như thế, tuy rằng kết thúc bi thảm, nhưng ít nhất vẫn có điểm có thể học hỏi.

“Huyên Nhi, nàng cũng biết Sơn Âm Công chúa?”

Gia Cát Mặc Húc đột nhiên hỏi.

Dù sao hắn càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

Hắn không cần danh phận gì, dù sao mặc kệ là ai cũng không thể buộc hắn buông tay nàng, cũng không thể buộc hắn phản bội nàng.

Nếu như về sau thật sự bởi vì bất kỳ lý do gì mà ép buộc hắn phải thú nữ nhân khác mà nói, vậy hắn tình nguyện chết đi cũng tuyệt đối không làm ra chuyện có lỗi với nàng.

Cho nên, dấu hiệu hay không dấu hiệu, đóng hay không đóng, hắn đều từ bỏ!

Hắn không muốn trên sử sách ghi lại vết nhơ của nàng, không muốn nàng bị thế nhân phỉ nhổ.

“Ha ha, Húc, Nam Cung Vũ Huyên không phải Sơn Âm Công chúa, Nam Cung Vũ Huyên có các chàng, Nam Cung Vũ Huyên yêu các chàng, Nam Cung Vũ Huyên sẽ không nghe lời giống Sơn Âm Công chúa mà đánh mất mạng nhỏ của bản thân. Quan trọng nhất là Nam Cung Vũ Huyên có các chàng!”

Nam Cung Vũ Huyên cười đến kiên định:

“Các chàng đều là nam nhân của ta, các chàng phải tin tưởng ta a!”

Sơn Âm Công chúa.

Ha ha, khi nàng vừa tới nơi này, lúc xem sách sử, cũng từng thấy “danh nhân” này nha!

Lại giống lịch sử hiện đại như đúc!

Nàng thật sự hoài nghi thế giới này kỳ thực chính là một thời không song song với hiện đại, chẳng qua thế giới này còn chưa tiến vào thời hiện đại hóa, vẫn theo chế độ cổ đại mà thôi.

Kỳ thật lịch sử cũng không khác nhau là bảo, chỉ là sau thời Đường thì đã xảy ra khác biệt.

Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó rất khác, cho nên mới không phát triển theo hướng tương tự đi.

Thuở ban đầu nàng còn cho rằng nơi này là Đường triều, nhưng là sau đó lại phát hiện không phải.

Bởi vì nơi này đã phát triển hơn Đường triều rất nhiều, cũng phồn hoa hơn rất nhiều.

Nhưng là, nơi này có như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là nơi này có bọn họ!

Nam Cung Vũ Huyên bỏ qua những suy nghĩ có có không không kia, quyết định không thèm nghĩ nữa:

“…”

Các vị mỹ nam cũng đáp lại một nụ cười sáng như ngọc lại kiên định.

Đúng vậy!

Nàng không phải Lưu Sở Ngọc, nàng là Nam Cung Vũ Huyên.

Là Nam Cung Vũ Huyên mà bọn họ yêu.

Chuyện Lưu Sở Ngọc không thể làm được, nhưng là Nam Cung Vũ Huyên có thể!

Lưu Sở Ngọc không có bọn họ, mà Nam Cung Vũ Huyên có bọn họ!

Đủ, thế này là đủ rồi!

Người bọn họ yêu, cũng không phải là một tiểu nữ nhân đơn giản, thủ đoạn cùng tâm trí của nàng đều rất lợi hại!

Cho nên, bọn họ tin tưởng nàng có thể nói được làm được!

Ha ha, bọn họ hẳn nên mỏi mắt mong chờ nàng dùng cách nào để khiến người trong thiên hạ đều tán thành nha?

Đây có vẻ như là một chuyện rất thú vị nha!

Bởi vì người nào đó tuy rằng rất lợi hại, nhưng cũng là một người lười đến mức không thể lười hơn được nữa. Nếu không có mục tiêu, nàng chỉ muốn làm một con sâu gạo.

Hiện tại có mục tiêu phấn đấu, sâu gạo không làm được rồi!

Trong lòng các vị mỹ nam đột nhiên tràn ngập chờ mong về tương lai.

Đều nói biết lắm khổ nhiều, nếu là chuyện đơn giản, khổ nhiều cũng chưa chắc là người tài.

Nhưng nếu như là chuyện khó như lên trời, cho dù là khổ ít, chỉ cần hoàn thành, thì đó nhất định là người tài.

Người nào đó a, là thời điểm để thể hiện nàng là một người có tài rồi.

“Nhóm thân ái, đêm qua ta uống rượu, căn bản không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, không bằng hiện tại chúng ta…”

Mắt đẹp Nam Cung Vũ Huyên vừa chuyển, có chút hư hỏng mà cười nói với nhóm mỹ nam, nhưng là lời còn chưa có nói xong, ngoài viện truyền đến không ít tiếng bước chân.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày.

Khách không mời mà đến!

Mà các vị mỹ nam tự nhiên cũng nghe được tiếng bước chân quen thuộc kia.

Khuôn mặt tuấn tú bị màu đen bao phủ!

Mấy lão gia hỏa này, không phải đi du ngoạn sao?

Hiện tại trở về, là chuyện gì a!

Khi chín người đang thầm mắng trong lòng, bốn khách không mời mà đến đã tới cửa viện.

“A! Mấy đứa đã về rồi!”

Thanh âm có chút hưng phấn của Thượng Thiện Lưu truyền đến.

“…”

Chín người dường như không nghe thấy, cũng không phát hiện, ai cũng không quan tâm.

“Ặc… Một đám nhóc con không có lễ phép!”

Thượng Thiện Lưu thấy dáng vẻ bọn họ không thèm quan tâm, sờ sờ chóp mũi, mắng thầm.

Cổ nhân từng nói, một ngày vi sư cả đời vi phụ, ông cũng không chỉ dạy bọn họ có một ngày a!

Lại không thèm nhìn ông như vậy!

Nhóm nhóc con không có lương tâm!

“Ha ha, không khí này có chút quái dị a! Là cãi nhau sao?”

Thượng Thiện Cơ cười nói.

Ai cũng có thể nhận ra ông đây là đang đi hoà giải.

Nhưng là, chín người nào đó bị phá hủy chuyện tốt nên sắc mặt lại càng đen.

Cãi nhau?!

Cãi cái đầu ngươi a!

Một nhóm lão quái vật, sống lâu như vậy, mà một chút ánh mắt cũng không có!

Bọn họ rõ ràng là đang ghét bọn bọn ông đến không đúng lúc có được không?

Còn cãi nhau?

Mệt ông còn dám nói ra miệng!

“Ặc, là chúng ta tới không đúng lúc?”

Thượng Thiện Cơ do dự mà hỏi.

Tốt, cuối cùng cũng xuất hiện một người biết nhìn!

Cho nên, đi nhanh đi!

Trong lòng chín người âm thầm nói.

Nhưng là Thượng Thiện Cơ giống như không hề có chút ăn ý nào với bọn họ.

Chỉ thấy sắc mặt Thượng Thiện Cơ bên cạnh như là giận đến tái đi, nói với chín người:

“Đám nhóc con các ngươi, có phải là lén lút ăn ngon đúng không? Hừ hừ, nhanh chóng lấy ra đây!”

Nhóm vật nhỏ không lương tâm này, khẳng định là có món ngon, cho nên mới bày ra vẻ mặt thối này cho bọn ông xem, muốn để bọn ông rời đi.

Nằm mơ!

Thượng Thiện Cơ âm thầm hừ hừ trong lòng.

Mặt chín người, triệt để đen như đáy nồi.

Món ngon?!

Thật sự là món ngon!

Nhưng là, cho ông ăn?!

Mơ tưởng!

“Không có ăn, các ngươi đừng nghi thần nghi quỷ.”

Nam Cung Vũ Huyên tức giận nói.

Một đám ham ăn!

Cho dù bọn ông là Hồng Thất Công, nàng cũng không phải là Hoàng Dung a!

Có thể mọi lúc mọi nơi cung cấp đồ ăn cho bọn ông sao?!

“Thật không có?”

Thượng Thiện Ca hoài nghi nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên im lặng không nói, nhưng là một đôi mắt sáng lại hơi hơi nheo lại, nguy hiểm nhìn về phía Thượng Thiện Ca.

“Ặc, không có liền không có, ta biết ngay là không có.”

Thượng Thiện Ca lập tức thay đổi thái độ.

A, một khi nha đầu lộ ra vẻ mặt nguy hiểm này, chính là lúc đang ở ngưỡng cửa tức giận.

Cho nên, vẫn không nên trêu chọc mới tốt.

Bằng không chỉ bởi vì chút ăn mà đánh mất nửa mạng, vậy rất không đáng.
« Chương TrướcChương Tiếp »