Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 67: Tình địch kinh hiện

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hừ! Sao các ngươi đến đây?”

Nam Cung Vũ Huyên thấy dáng vẻ Thượng Thiện Cơ kiểu “tiểu sinh hơi sợ”, không biết làm sao mở miệng hỏi.

Đối với nhóm lão ngoan đồng tham ăn này, nàng thật sự không có cách nào!

Chẳng lẽ là nàng rất lương thiện?

Nam Cung Vũ Huyên không khỏi có chút hoài nghi trong lòng.

“À, đúng rồi, chúng ta tới là để trả vật lại cho con!”

Vừa nghe Nam Cung Vũ Huyên hỏi, Thượng Thiện Ca mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Vật của ta?”

Nam Cung Vũ Huyên nghi hoặc.

Nàng có cái quái gì ở chỗ bọn họ sao?

Nàng nhớ rõ, hẳn là không có đi!

“Chính là hắn a!”

Thượng Thiện Ca thấy vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên nghi hoặc, từ phía sau lôi một thân ảnh thon dài màu trắng ra, đẩy tới trước mặt Nam Cung Vũ Huyên.

Tóc dài màu bạc mềm mại rối tung xõa trên vai, tóc mái xeo xéo nhẹ nhàng tươi mới che đi một nửa đôi lông mày mảnh mai, đầy bí ẩn.

Đồng tử màu hổ phách giống như những ngôi sao sáng, ánh sáng lóe lên trong đó là sự thánh thiện nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Mũi tinh xảo cao gầy đến một loại trình độ khiến người ta muốn kinh hô hoàn mỹ.

Môi mỏng hồng nhạt tản ra một loại oánh nhuận sáng bóng khiến người ta muốn cắn một ngụm.

Da thịt trắng nõn trong sáng hồng nhuận, giống như màu hồng nhạt trên quả anh đào.

Một thân y phục màu bạc, biến dáng người thon dài mảnh mai hoàn mỹ không tỳ vết.

Thật là một người đẹp đến trời long đất lở!

Nếu như không phải là một mảnh áo trước ngực hơi hở làm lộ ra phần ngực bằng phẳng của hắn, gần như những người có mặt đều cho rằng hắn là một nữ tử có dung mạo như tiên.

“Đây là ai a?”

Mắt như ngọc của Nam Cung Vũ Huyên hiện lên một tia kinh diễm, nhưng không có thái độ say mê, ánh mắt trong suốt giống như Bích Thủy đàm.

Tám vị mỹ nam thấy nàng phản ứng như vậy, trong lòng rất là vừa lòng.

Không bị sắc đẹp mê hoặc, a, đây là một thói quen rất tốt nha!

Trong lòng tám vị mỹ nam âm thầm trầm trồ khen ngợi.

“Ta mới rời đi bao lâu nha, nữ nhân phúc hắc là ngươi liền không nhớ rõ ta?”

Tiếng nói trầm thấp có từ tính vang lên, giống như tiếng róc rách trầm thấp của dây đàn nhẹ nhàng lay động, nam tử tóc bạc cười như không cười nhìn Nam Cung Vũ Huyên, nói.

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên hoàn toàn không tìm ra manh mối.

Nữ nhân phúc hắc…

Đây là đang gọi nàng phải không?

Nhưng là nàng hoàn toàn không biết người này a!

Người đẹp như vậy, nếu như từng gặp, nếu như quen biết, cho dù là ai cũng không có khả năng quên.

Vấn đề này không liên quan tới chuyện tình cảm, hoàn toàn là vì dáng vẻ hắn thực sự làm cho người ta nhìn một lần liền khó quên, chỉ cần liếc nhìn một cái liền tuyệt đối không quên được.

Huống hồ, trí nhớ của nàng cho dù không tính là tốt đến mức gặp một lần là không quên được nhưng cũng không tới độ người đẹp tới mức rung động lòng người như vậy mà lại không nhớ được nha.

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên chắc chắc nàng không biết mỹ nam tóc bạc trước mắt.

“Còn chưa nhận ra sao! Hứ, lòng người dễ thay đổi, câu này đúng là chân lý! Hiện tai ta đây coi như là trải nghiệm được!”

Nam tử tóc bạc hiển nhiên thất vọng với hành vi “không lương tâm” của Nam Cung Vũ Huyên, dáng vẻ “ta rất thương tâm” mà nói.

“…”

Trên trán Nam Cung Vũ Huyên toát ra mấy vạch đen thô to.

Oan ức?

Thương tâm?

Oan ức cùng thương tâm, hẳn là cảm xúc của nàng có được không?

“Nếu công tử đã nhìn thấy lòng người dễ đổi, vậy xin mời rời khỏi, chúng ta còn có chính sự muốn làm, thứ cho không tiễn xa được.”

Nam Cung Vũ Huyên nhún nhún vai nói.

Ý muốn nói: Các ngươi không mời mà đến, quấy rầy chính sự của chúng ta, cho nên mau trứng cút đi.

“Ngươi…”

Nam tử tóc bạc thấy thái độ Nam Cung Vũ Huyên như vậy, đồng tử bốc cháy lên hai luồng lửa nóng nho nhỏ, nổi giận.

“Ặc, tiểu nha đầu lừa đảo, hắn là Nam Cung Ngân Tử.”

Có lẽ là thấy nam tử tóc bạc muốn nổi giận, Thượng Thiện Dương vội vàng mở miệng.

Thật là, Thần sử đây là làm sao vậy.

Rõ ràng đã biết, chỉ cần bọn họ không nói, chính hắn không nói, ai cũng không đoán ra hắn là ai!

“Nam Cung Ngân Tử?!”

Nam Cung Vũ Huyên trợn ngược mắt nhìn Thượng Thiện Dương, sau đó quay đầu nhìn về phía mỹ nam tóc bạc vẻ mặt mất tự nhiên.

Nam Cung Ngân Tử…

Ngân Tử nhà nàng…

Ngân Tử nhà nàng rõ ràng chính là một con hồ ly chính hiệu!

Mà trước mặt rõ ràng chính là một người!

“A, ta nói Dương lão nhân, ngươi lừa bịp ta…”

Còn chưa nói xong, Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên dừng lại.

Trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh.

Núi Tuyết Khê… Hồ yêu… Biến thành dáng vẻ của nàng…

Nam Cung Vũ Huyên bỗng nhiên tỉnh ngộ nhìn mỹ nam tóc bạc:

“Cho nên, ngươi cũng giống hồ yêu trên núi Tuyết Khê, là yêu!”

Không phải nghi vấn, mà là giọng điệu khẳng định.

Thế giới này, thật đúng là thần kỳ a, còn có yêu tinh.

Ha ha, nàng đây là đến thế giới thần thoại sao?

Có yêu tinh mà nói, vậy nhất định có thần đi.

Thần, là dáng vẻ gì nha, thật lòng muốn xem thử xem sao!

Nam Cung Vũ Huyên tò mò trong lòng.

“Yêu, yêu?!”

Mỹ nam tóc bạc, cũng chính là Thượng Quan Ngân nói với khuôn mặt không thể đen hơn. Hiển nhiên không hài lòng với cách xưng hô này của Nam Cung Vũ Huyên.

“Ặc, không phải yêu sao?”

Nam Cung Vũ Huyên ngây ngốc hỏi.

“Ta là…”

Nam Cung Ngân Tử mở miệng muốn nói rõ “thân phận” của mình nhưng là lại bị Hiên Viên Nhược Ngôn đánh gãy.

“Tiểu nha đầu, hắn đến cùng là yêu hay là người cũng không liên quan tới chúng ta. Hiện tại hắn đã không còn là hồ ly, chẳng lẽ nàng còn muốn giữ hắn ở bên người sao?”

Khi nói ra những lời này, Hiên Viên Nhược Ngôn nói đến đúng lý hợp tình, nhưng là trong giọng nói cũng không khó để nghe ra có xen chút vị chua.

Đúng vậy, hắn là đang ghen!

Hắn nhớ rất rõ trước kia người nào đó là một tấc cũng không rời, mang theo con hồ ly kia ở bên người, lại luôn là ôm nó ở trong lòng.

Trước kia là một con hồ ly, vậy cũng không có gì. Nhưng là hiện tại, hồ ly biến thành người, lại còn là một nam nhân tuấn mỹ tới mức khiến cho người cũng là nam nhân như hắn không nhịn được mà cảm thán.

Nếu như để cho hồ ly đã muốn biến thành người này tiếp tục ở lại bên người tiểu nha đầu, là một chuyện tuyệt đối tuyệt đối nguy hiểm vạn phần.

Cho nên, tuyệt đối không thể để cho con hồ ly biến thành người này lưu lại!

Hiên Viên Nhược Ngôn thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau đó chuyển tầm mắt hướng các vị mỹ nam còn lại, trao đổi ánh mắt với bọn họ.

Tám vị mỹ nam nhìn nhau, sự ăn ý nào đó đã đạt thành hiệp nghị.

Ha ha, ai mướn bọn họ hiện tại là châu chấu trên một sợi dây đây?

Tuy rằng bên trong có “cạnh tranh”, nhưng là lúc đối phó kẻ thù bên ngoài, bọn họ vẫn là đồng tâm hiệp lực phối hợp tác chiến.

“Ừm, cũng đúng.”

Nam Cung Vũ Huyên hoàn toàn không phát hiện suy nghĩ trong lòng các vị mỹ nam, gật đầu nói đúng.

Tuy rằng luyến tiếc không thôi, nhưng hiện tại Ngân Tử đã là người, cho nên căn bản không có khả năng tiếp tục làm sủng vật bên người nàng.

“Ta không phải yêu!”

Nam Cung Ngân Tử hiển nhiên rất để ý cách gọi “yêu” này, dáng vẻ lòng đầy căm phẫn mà nói:

“Ta là thần thú, là thần thú!”

Hừ!

Hắn là thần thú cao quý lại vĩ đại, sao mà nhóm tiểu yêu nho nhỏ kia có thể sánh bằng được!

Thần thú, đó là tồn tại cao quý, so với yêu, quả thực là khác nhau một trời một vực!

Cho nên, thân phận thần thú của hắn phải được mọi người tán thành!

“Ặc, không phải cũng giống nhau sao?”

Nam Cung Vũ Huyên đầy vạch đen nhìn Nam Cung Ngân Tử đang kiên quyết bảo hộ “thân phận cao quý” của hắn.

“Mặc kệ là thần thú hay là yêu, chẳng phải đều không phải người sao?”

“…”

Nam Cung Ngân Tử nghe Nam Cung Vũ Huyên nói như vậy, mặt đen thui nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Thần thú cao quý và mạnh mẽ, những nhân loại nhỏ bé như cách ngươi sao có thể biết đến được!”

Người?

Hắn mới không thèm thành người!

Nếu không vì đại lục Triêu Dương là nơi nhân loại sinh sống, sao hắn lại phải hóa thành hình người cơ chứ!

Hừ!

Nghĩ lại lúc hắn ở đại lục Phục Hy, chi cần xuất hiện, ở đâu cũng được vạn thú kính ngưỡng, vạn dân kính yêu a!

Tới đây lại khen ngược, lại gọi hắn thành tiểu yêu hèn mọn.

Tuy rằng hiện tại thần lực còn chưa có khôi phục, nhưng chỉ với thần lực còn lại cũng đủ để diệt nhóm nhân loại nhỏ bé trước mắt này.

“Ặc, Thần sử, bình tĩnh a.”

Thượng Thiện Dương thấy dáng vẻ Nam Cung Ngân Tử kích động như vậy, kiên trì tiến lên, nhẹ giọng nói bên tai hắn.

Thật là, Thần sử chính là Thần sử a, cho dù lưu lạc đến loại tình trạng này, cũng vẫn dáng vẻ ngông cuồng tự đại kia.

Tuy rằng thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thần sử, trong lòng ông vui sướиɠ vạn phần, nhưng lại không thể biểu hiện ra.

“Bản tôn…”

Nam Cung Ngân Tử vốn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói được gì. Chỉ lạnh lùng liếc nhìn Thượng Thiện Dương một cái, liền im lặng.

Chết tiệt!

Bây giờ có chuyện phải nhờ vả nhóm nhân loại nho nhỏ này, cho nên, thực sự nên bình tĩnh chút.

Nghĩ thông suốt hết thảy, Nam Cung Ngân Tử nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên, vẻ mặt có chút cứng ngắc, nói:

“Nam Cung… Khụ khụ, chủ, chủ nhân, chẳng lẽ người muốn vứt bỏ ta sao?”

Vẻ mặt cứng ngắc, lời nói cứng ngắc, hết thảy đều cứng ngắc như vậy.

Mà cứng ngắc đó, cũng biểu hiện ra nội tâm cứng ngắc lúc này của Nam Cung Ngân Tử.

“Ặc…”

Trên trán Nam Cung Vũ Huyên lại hiện ra mấy vạch đen thô thô.

Đều nói nhân loại hay thay đổi, nhưng vì sao một con hồ ly cũng dễ thay đổi như vậy a!

Vừa rồi còn dáng vẻ mình ta vô địch, nhưng trong nháy mắt lại hạ thấp giá trị bản thân, còn gọi nàng là chủ nhân.

Thế này muốn nàng tìm kiếm manh mối kiểu gì a!

“Chuyện này không có gì là vứt bỏ hay không vứt bỏ, hiện tại người đang là dáng vẻ nhân loại, còn là dáng vẻ một nam nhân. Nam nữ có khác, ta nghĩ ngươi đừng ở lại thì tốt hơn.”

Quy Hải Lộng Nguyệt giành trước Nam Cung Vũ Huyên, nói năng có khí phách mà phản bác Nam Cung Ngân Tử.

Chết tiệt, thật giận a thật giận.

Lúc trước Tiểu Huyên Nhi vậy mà mỗi lúc mỗi nơi đều che chở con hồ ly này ở trong lòng.

Giữa nhóm bọn họ, chưa từng có ai được hưởng thụ dạng đãi ngộ này!

Cho nên, hắn có thể dùng vẻ mặt ôn hòa để đối diện với hồ ly đã biến thành nam nhân này sao!

Đương nhiên không thể!

“Quy Hải huynh nói đúng. Ngươi đã không còn là hồ ly, vậy thật sự không thể ở lại. Cho nên, còn mời thần thú công tử cứ tự nhiên.”

Hiên Viên Nhược Ngôn khẽ cười nói.

Tuy rằng trên mặt cười tươi lộ ra lúm đồng tiền như gỗ gặp gió xuân nhưng là ở chỗ sâu trong mắt tím đã có ánh sáng lạnh nhè nhẹ, làm cho người ta không khỏi sợ nổi da gà.

Cái gọi là tiếu lí tàng đao, trong bông có kim, hẳn là hiệu quả như vậy.

Hừ hừ, thần thú?

Mặc kệ có phải thú hay không, dù sao cũng sẽ không để cho hắn ta ở lại bên người tiểu nha đầu.

“Phốc xuy ——”

Ngay tại thời điểm không khí giữa chín vị mỹ nam nồng nặc mùi thuốc súng, Nam Cung Vũ Huyên không đúng lúc mà bật cười, chuyển tầm mắt của mọi người lại đây.

“Ặc, không có việc gì không có việc gì, các chàng tiếp tục, các chàng tiếp tục.”

Nam Cung Vũ Huyên chống lại loạt ánh mắt tập trung trên người, ngượng ngùng cười nói.

Nhưng là trong lòng vừa cao hứng vừa ngọt ngào.

Ha ha, dù nàng chậm chạp như thế nào đi nữa, cũng phát hiện vị chua trong lời nói vừa rồi.

Ha ha!

Một đám nam nhân đáng yêu a, là đang ghen sao!

Thấy rõ bọn họ để ý sự tồn tại của Ngân Tử như vậy, trong lòng nàng lại nổi lên cảm giác ngọt ngào.

Chẳng lẽ là nàng đang hắc hóa sao?

Nam Cung Vũ Huyên nghi hoặc trong lòng.

“Ta lại cảm thấy có nên để vị thần thú công tử ở lại hay không, phải xem ý của Huyên Nhi.”

Tây Môn Vân Ảnh liếc Nam Cung Vũ Huyên một cái, mặt không chút thay đổi nói:

“Huyên Nhi nàng nói thần thú công tử là ở lại hay là không ở đây?”

Giọng điệu cùng vẻ mặt từ đầu tới cuối đều là bình tĩnh, nhưng lại làm cho người ta từ trong đáy lòng sinh ra một dòng cảm giác nguy hiểm không hiểu từ đâu xuất hiện.

Hồi chuông cảnh tỉnh rung mạnh mẽ trong lòng Nam Cung Vũ Huyên.

Thảm!

Trúng đạn rồi!

“Ặc, chuyện này… Chuyện này, ta…”

Nam Cung Vũ Huyên xèo xèo a a, nửa ngày cũng chưa nói ra một đáp án.

Chết tiệt, nhóm bảo bối ghen cũng không phải là một chuyện có thể hưởng thụ!

Ăn chút dấm còn được, nhưng nếu ăn cả vại dấm …

Không chắn nổi nha!

Hiện tại nên như thế nào cho phải a?!

“Ha ha, ta liền biết chủ nhân luyến tiếc ta.”

Nam Cung Ngân Tử đánh gãy xèo xèo a a của Nam Cung Vũ Huyên, dùng đôi mắt sáng hơn sao trời nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Chủ nhân ~, người thật tốt ~!”

Cố ý kéo dài âm cuối, làm cho người nghe như lọt vào trong tiếng nói độc đáo lại nhu hòa của hắn.

Mà Nam Cung Vũ Huyên lại có một loại cảm giác lông tóc dựng đứng.

Bởi vì, dường như nàng nghe thấy tiếng mỗi một người đang nghiến răng ken két.

“Ha ha, nhiệm vụ của chúng ta xem như hoàn thành, chúng ta nên trở về nghỉ ngơi thật tốt. Mấy ngày nay toàn màn trời chiếu đất, thật sự xương cốt già của chúng ta như muốn gãy tan, haha.”

Thượng Thiện Dương vừa nói, vừa chuồn ra ngoài.

Mà Thượng Thiện Cơ, Thượng Thiện Lưu cùng Thượng Thiện Ca cũng theo sát sau đó.

Bước nhanh trước nay chưa từng có, bại lộ hiện thực bọn họ đang trình diễn ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!

Phải chạy thoát thật nhanh trước khi nhóm nhóc con kia mở miệng cự tuyệt mới được!

Bốn vị Thượng Thiện đều suy nghĩ rõ ràng trong lòng, bước chân cũng càng ngày càng nhanh.



Trong phòng khách rộng lớn.

Tám vị mỹ nam ngồi nghiêm chỉnh.

Nam Cung Vũ Huyên đứng ở giữa phòng khách, trên trán dường như có nhiều giọt mồ hôi nho nhỏ không ngừng tràn ra.

Mà Nam Cung Ngân Tử lại là vẻ mặt không sao cả nghiêng người tựa vào khung cửa, trong đôi mắt đẹp màu hổ phách không thấy vẻ gì.

“Ặc, tức giận sao?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn sắc mặt tám vị mỹ nam không tốt, dẫn đầu mở miệng.

“Hừ, sao ta có thể giận nàng, sao nỡ mà giận nàng?”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ thở dài một hơi, không biết làm sao, đáp.

Tức giận, là không có.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy phiền muộn.
« Chương TrướcChương Tiếp »