Quyển 2 - Chương 68: Đại lục Phục Hy

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần, nhìn thấy ưu thương trong đôi mắt màu băng ngân kia nên trong lòng co rút đau đớn.

Kỳ thật nàng cũng hiểu rõ vì sao bọn họ lại để ý việc nam tử khác xuất hiện ở bên người nàng như vậy.

Bởi vì tình cảm nàng dành cho bọn họ là không hoàn chỉnh. Nàng chỉ có một, mà bọn họ lại có tận tám người.

Bọn họ có được, chỉ là một phần tám của nàng mà thôi.

Cho nên, nếu bên người nàng lại tiếp tục xuất hiện người khác, bọn họ chắc chắn sẽ lo lắng việc tăng thêm một người chia sẻ nàng.

Ha ha, nhóm ngốc tử này.

Về sau bọ họ sẽ hiểu rõ vì sao nàng lại giữ im lặng trong chuyện của Ngân Tử.

Tuy rằng nàng yêu cả tám người, nhưng tình yêu nàng dành cho bọn họ cũng là toàn tâm toàn ý. Những người khác là không có cách nào chen chân vào giữa nàng và bọn họ.

Nàng muốn dùng sự thật để chứng minh, dùng sự thật để đánh tan lo lắng trong lòng bọn họ.

“Được rồi, mọi người cũng đừng nghiêm túc như vậy. Nếu đã giữ thần thú công tử ở lại, mọi người cũng nên nhận chuyện này đi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng nói, sau đó nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu nha đầu đói bụng không, ta đi nấu cơm.”

“A, đúng thật là có chút đói bụng.”

Nam Cung Vũ Huyên sờ sờ bụng:

“Ngôn, chàng vất vả rồi.”

Có mỹ nam nấu cơm, nàng đương nhiên hưởng thụ thật tốt mới được.

“Không thể!”

Nam Cung Ngân Tử vốn đang nghiêng người tựa vào khung cửa đột nhiên thay thành vẻ mặt nghiêm túc, nói:

“Ta ở đây, là muốn giám sát việc các ngươi học bí tịch mang về từ núi Tuyết Khê. Các ngươi, đều không thể ăn cơm!”

Hừ!

Nếu không phải vì chuyện này, hắn đã sớm đi tiêu dao, còn ở lại chỗ này làm gì!

Cũng chính là vì chuyện này nên hắn mới mặt dày mày dạn ở chỗ này không đi!

Cho nên, phải nhanh chóng để cho nhóm nhân loại này học xong mới được.

Nếu như kết giới giữa các vị diện bị mở ra, để cho nhóm lòng muông dạ thú trà trộn vào, vậy thì thế giới này cùng thế giới kia đều đi tong!

“Ặc…”

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên run rẩy nhìn Nam Cung Ngân Tử:

“Ngân Tử, ngươi tới giám sát chúng ta học mấy thứ kia?”

Nói thật, nàng sớm đã vứt mấy thứ kia lên tận chín tầng mây rồi.

“Đúng vậy. Học xong những môn thần thông đó, thân thể phàm thân này của các ngươi cũng sẽ được rèn dũa, thiên phú cùng sức lực sẽ không còn cùng một loại trình độ với nhân loại nữa. Đừng nói là không ăn cơm một bữa, cho dù là một năm không ăn cơm còn được!”

Nam Cung Ngân Tử kiêu ngạo nói.

Hừ hừ!

Nhân loại ăn cơm cái gì, thực đủ phiền phức.

A, nhưng mà nếu là mỹ vị nhân gian, haha, vậy cũng tạm được.

“Ngươi đừng nói với ta, đó là bí tịch tu tiên.”

Đầu Nam Cung Vũ Huyên đầy vạch đen, nói.

Không ăn cơm, lại cứ gọi phàm nhân phàm nhân.

“Tu tiên?”

Đôi mắt màu hổ phách của Nam Cung Ngân Tử nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu chủ nhân của ta, trong đầu nhỏ của ngươi có thể suy nghĩ những thứ thực tế hơn một chút có được không? Cả ngày rảnh rỗi rồi suy nghĩ lung tung linh tinh.”

“…”

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên co giật.

Chuyện này có thể trách nàng sao?

Rõ ràng là cách hắn nói khiến cho người ta hiểu nhầm mới đúng!

“Tu tiên, đều là lới truyền vô căn cứ của Nhân giới. Đây là tu chân, không phải tu tiên. Tu chân không giống tu tiên.”

Nam Cung Ngân Tử mang vẻ mặt nghiêm túc nói.

Có lẽ người truyền đạo tu tiên thời kỳ đầu kỳ thật chính là một người tu chân cấp cực thấp. Sau đó bởi vì không đủ hiểu rõ về mọi mặt của tu chân, cho nên mới sinh ra khái niệm tu tiên đáng buồn cười như thời điểm hiện tại.

Tiên thần, không phải ai cũng có thể tu, phàm nhân tu chân, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống tới khoảng chừng hai ba trăm năm mà thôi, sao có thể nói tới việc thành tiên thành thần chứ?

Huống chi, linh lực cần có cho tu tiên cũng không phải vị diện nào cũng có.

Đại lục Triêu Dương này, nếu không vì trước kia Tứ đại Thành chủ mạnh mẽ mở kết giới ra, làm cho linh lực của đại lục Phục Hy tuôn vào đây một ít, căn bản cũng không thể tu luyện những thần thông kia.

Nhưng là linh lực kia xuất hiện tại Nhân giới như đại lục Triêu Dương cũng không biết là phúc hay họa.

Linh khí xuất hiện, làm cho người thuộc đại lục Triêu Dương có thể có điều kiện tu chân, nhưng lại làm cho kết giới giữa Nhân giới cùng Tu Chân giới trở nên yếu ớt rất nhiều.

Nếu như người tu chân có tu vi cao công kích kết giới, chắc chắn cái kết giới yếu ớt kia nhất định sẽ bị rách.

Đến lúc đó, từng nhóm người tu chân xâm nhập Nhân giới, và Nhân giới sẽ phải đối mặt với làn sóng người tu chân, nhân loại cũng vì thế mà phải đối mặt với đại nạn trước nay chưa từng có. Mà linh lực của Tu Chân giới cũng dần dần xói mòn qua Nhân giới khiến cho vị diện bên kia tan vỡ.

Vốn chuyện Nhân giới không liên quan tý ty gì tới hắn, hắn cũng đã rời khỏi Tu Chân giới, chuyện Tu Chân giới tan vỡ cũng không ảnh hưởng quá lớn tới hắn.

Nếu như linh khí ở Tu Chân giới mạnh mẽ tràn vào Nhân giới, linh lực của hắn cũng sẽ theo mức độ linh lực đang tăng dần của Nhân giới mà khôi phục càng nhiều, càng nhanh. Ai cũng không thể làm gì hắn, hắn hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn chuyện ở Nhân giới.

Nhưng là, hắn còn có ngàn vạn tộc nhân tại Tu Chân giới.

Nếu như Tu Chân giới nát bét, vậy tộc nhân của hắn phải làm sao.

Bộ tộc Thần Hồ, có được ưu thế tu hành trời ban.

Không chỉ thiên phú vốn có đã cực kỳ xuất sắc, nơi sinh sống cũng là khu vực linh lực nồng đậm, cho nên thường đều rất cường đại.

Nhưng nhóm Thần Hồ trời sinh lại không màng danh lợi, không thích náo nhiệt, giống như nhóm cao nhân sống ẩn dật, tự mình tu luyện, tự sinh hoạt.

Cho nên tuy rằng rất cường đại, nhưng nếu như Tu Chân giới nát, linh lực của vị diện kia bị xói mòn qua bên này, vậy bọn chúng chắc chắn là nhóm bị ảnh hưởng lớn nhất.

Tuy rằng hắn không có lòng từ bi trách trời thương người, nhưng là chuyện liên quan tới tộc nhân của hắn, hắn không thể không quản!

“Mặc kệ là tu chân hay tu tiên, chúng ta cần gì phải rảnh rỗi không có việc gì làm đi học mấy thứ vứt đi đó nha?”

Nam Cung Vũ Huyên tức giận nói.

Nàng vốn là một người lười, có thể sống cuộc sống tự do tự tại liền tốt, không cần thiết theo đuổi những thứ như trường sinh bất lão.

“Ha ha, tiểu chủ nhân, ngươi cũng đừng nói là ngươi không nhận ra tình thế hiện tại của đại lục Triêu Dương.”

Đôi mắt màu hổ phách của Nam Cung Ngân Tử tràn đầy sự sâu sắc khó dò.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thẳng mắt hắn, ánh mắt thâm thúy khó hiểu.

Trong giây lát, Nam Cung Vũ Huyên rũ mi che khuất tầm mắt:

“Ha ha, không hổ là hồ ly.”

Thật sự là đủ giảo hoạt!

Nội tâm nàng muốn gì, hắn lại thấy rõ rõ ràng ràng a!

Đúng vậy, từ sau khi trở về từ núi Tuyết Khê, nàng liền biết có một lực lượng thần bí tồn tại trên thế giới này.

Lúc trước chỉ là đoán, sau khi gặp hắn, nàng liền xác định suy nghĩ này.

Ngay lúc nghe hắn nói tới thế giới khác, vị diện khác, nàng cũng biết chuyện này sợ không chỉ đơn giản như vậy.

Học bí tịch đó là chuyện tất nhiên.

Tuy rằng miệng nàng nói là không cần thiết phải học, nhưng ý tưởng chân thật trong nội tâm của nàng lại muốn khiến cho Nam Cung Ngân Tử nằm ở vị trí bị động. Phải “cầu” bọn họ học. Đến lúc đó thừa dịp cháy nhà mà hôi của.

Nhưng là chuyện này lại bị tên hồ ly chết tiệt này nhìn thấu triệt.

Nam Cung Vũ Huyên căm giận trong lòng.