Quyển 2 - Chương 69: Có qua có lại

“Ha ha, tiểu chủ nhân của ta, ta cảm thấy, ngươi hẳn là dùng loại giọng điệu kiêu ngạo mà nói “không hổ là Nam Cung Ngân Tử nhà ta”. Ta nghĩ như thế ngươi càng có mặt mũi hơn.”

Nam Cung Ngân Tử trêu tức mở miệng, đôi mắt màu hồ phách cười như không cười nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Ha ha, rất sớm trước kia, hắn đã muốn trêu cợt tiểu chủ nhân này, nhưng với thân phận hồ ly lại không biết làm sao, cũng không thể mở miệng.

Nay cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại nói chuyện, hắn đương nhiên phải hoàn thành tâm nguyện mới được!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên hoàn toàn không nói gì.

Được, hiện tại xem như gặp được một người còn dẻo miệng hơn cả nàng, không, là một hồ ly còn dẻo miệng hơn cả nàng.

Dường như áp lực rất lớn nha!

“Hì ~, nói điều kiện của ngươi đi. Xem thử ta có thể chấp nhận hay không.”

Nam Cung Vũ Huyên nghiêm mặt nói.

Đều là người thông minh, vậy cũng không cần giả ngu sung lăng làm gì nữa.

“Điều kiện của ta sao … A, điều kiện của ta thực ra rất đơn giản.”

Nam Cung Ngân Tử như chả phải việc quan trọng, nhún nhún vai.

“Điều kiện gì, nói thẳng đi.”

Nam Cung Vũ Huyên nhún nhún vai nói.

“Ha ha, điều kiện của ta chính là nếu sau này các ngươi tới Tu Chân giới hoặc bộ tộc Thần Hồ chúng ta tới đại lục Triêu Dương thì các ngươi đều toàn lực bảo hộ bọn chúng.”

Số lượng tộc nhân trong bộ tộc Thần Hồ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

Nếu chỉ dựa vào lực lượng của một người là hắn, không, chỉ dựa vào lực lượng của một hồ là hắn, căn bản không có cách nào bảo hộ được bọn chúng.

Cho nên, phải tìm được một ít lực giúp đỡ mạnh mẽ mới được.

Tuy rằng chín người bọn họ là nhân loại, nhưng vì trưởng thành ở trên núi Triêu Dương, từ nhỏ hấp thu đủ linh khí. Hơn nữa thiên phú của mỗi người đều thuộc dạng cực phẩm, tu chân đối với bọn họ mà nói cũng coi như là được trời cao chiếu cố.

Huống chi, thân thể của chín người bọn họ đều từng được linh thảo trân dược tôi luyện, trở nên tinh túy mà nhạy cảm.

Cho nên, nếu như khổ tâm tu luyện một đoạn thời gian, hắn tin tưởng tu vi chín người bọn họ tuyệt đối có thể mở ra một mảnh trời mới.

“Ha ha, nhóm thân ái, các chàng thấy thế nào?”

Nam Cung Vũ Huyên cũng không tỏ vẻ gi cả, chuyển tầm mắt tới tám vị mỹ nam.

Hiện tại, chín người bọn họ là một chỉnh thể, cho nên mặc kệ quyết định chuyện gì, đều là chín người cùng nhau quyết định mới được!

“Ta không ý kiến.”

Công Tôn Lưu Dạ khốc khốc nói.

“Ta cũng đồng ý.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật gật đầu nói.

“Tuy rằng về sau có thể sẽ rất phiền toái, nhưng ta trời sinh không sợ phiền toái, cho nên, đồng ý.”

Đông Phương Dật Hàm nhẹ nhàng vung mở chiết phiến trong tay, nói.

Ha ha, hắn vốn là một người e sợ thiên hạ không loạn, phiền toái đối với hắn mà nói căn bản là không hề có áp lực.

Tám vị mỹ nam từng người một gật đầu đồng ý xong, Nam Cung Vũ Huyên mới chuyển tầm mắt về lại thân Nam Cung Ngân Tử:

“Chúng ta đồng ý! Nhưng là, đừng nói ngươi không đưa bảo bối a, pháp bảo a, cho chúng ta nha?”

Nghĩa ngoài lời: Cho chút lợi tức, đừng keo kiệt như vậy.

“…”

Khóe mắt Nam Cung Ngân Tử khó có thể nhận ra mà co giật hai phát.

Hắn liền biết là không có chuyện dễ dàng như vậy.