Quyển 2 - Chương 71: Dù thế nào cũng không thể tách ra

“Đương nhiên là…”

Nam Cung Ngân Tử vốn định nói một cách đương nhiên là “không có”. Nhưng là dưới ánh mắt lợi hại như dao nhìn chăm chú kia của Nam Cung Vũ Huyên, lại phát hiện hắn không có cách nào mở miệng được.

“Đương nhiên cái gì?”

Nam Cung Vũ Huyên liếc Nam Cung Ngân Tử một cái, lành lạnh mở miệng.

Hừ hừ!

Tuy rằng không biết thần thú là cái gì, cũng không biết bộ tộc Thần Hồ là cái gì.

Nhưng vừa nghe liền biết không phải vật bình thường.

Cho nên, nếu nói trên thân hắn không có bảo bối, đó rõ ràng là đang lừa gạt!

“Được rồi, được rồi, coi như ta sợ ngươi.”

Nam Cung Ngân Tử mang vẻ mặt đau lòng nói:

“À, gia sản trên thân ta cũng chỉ có nhiêu đó.”

Nam Cung Ngân Tử móc móc trong ngực, sau đó đưa tay tới trước người Nam Cung Vũ Huyên.

Trong lòng bàn tay trắng nõn, nằm yên tĩnh ở đó là một chiếc nhẫn cùng mấy viên châu màu vàng nhạt hiện ra ánh sáng long lanh lộng lẫy.

“Chỉ có mấy thứ này?”

Nam Cung Vũ Huyên tăng thêm một tông giọng, khinh bỉ nhìn Nam Cung Ngân Tử:

“Ngươi có nhìn lầm hay không? Chúng ta có tận chín người, ngươi bỏ ra chút vật này, chúng ta chia như thế nào?!”

Ý ngoài lời: quỷ keo kiệt, ngươi cũng quá keo kiệt!

“Thế này còn ít?!”

Đôi mắt màu hồ phách của Nam Cung Ngân Tử mở to, nhìn Nam Cung Vũ Huyên phẫn hận nói:

“Tiểu chủ nhân của ta, ngươi có biết đó là bảo bối được biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước không?”

Thế này còn chê ít???

Chẳng lẽ chưa từng câu “cô đọng chính là tinh hoa” sao?

Chẳng lẽ không biết vật quý thường ít sao?

Chẳng lẽ không biết khi lấy mấy thứ này ra trái tim hắn đang rỉ máu sao?

Chẳng lẽ không biết…

Phù!

Dù sao nàng chính là không biết gì cả!

Trong lòng Nam Cung Ngân Tử tức giận không thôi.

“Ta là nói số lương ít, lại chưa từng nói chất lượng không tốt.”

Nam Cung Vũ Huyên nhún nhún vai nói.

Sau đó đoạt lấy nhẫn cùng ba viên hạt châu trong tay Nam Cung Ngân Tử:

“Tuy rằng ít chút, nhưng ta cũng không phải ăn chùa, cho nên … lần này bỏ qua, lần sau ngươi bổ sung.”

Vừa nói, vừa cướp vật cất vào trong lòng, giống như sợ Nam Cung Ngân Tử đoạt lại.

“…”

Nam Cung Ngân Tử oán hận nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Hắn dám cam đoan, lại bị nữ nhân phúc hắc này lừa gạt!

Đừng nói với hắn là hiện tại nàng không biết giá trị của đống bảo bối này!

Rõ ràng biết là bảo bối cực có giá trị, lại còn đưa ra dáng vẻ ghét bỏ!

Dáng vẻ kia, là đề phóng hắn tiếp tục ra điều kiện.

Ha ha, quả nhiên đủ giảo hoạt!

“Được rồi, hiện tại Ngân Tử ngươi dạy chúng ta biết nên tu luyện thứ gọi là bí tịch tu chân đó như thế nào đi.”

Sau khi cất chiến lợi phẩm xong, Nam Cung Vũ Huyên xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với Nam Cung Ngân Tử.

Đồ đã vào túi, bây giờ còn lấy kỹ thuật vào túi nữa mới được!

“Bây giờ ta dạy các ngươi kiến thức cơ bản, sau đó các ngươi mới có trụ cột để học những bí tịch kia, mới có trụ cột bước vào cửa tu chân.”

Vừa tới chính sự, Nam Cung Ngân Tử cũng nghiêm túc, chuyện bị lọt vào hố lúc nãy cũng bị hắn ném ra sau đầu.

“Ừ.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, mà tám vị mỹ nam còn lại cũng lần lượt gật đầu.

Tuy rằng vừa rồi không có chen miệng, nhưng bọn họ vẫn nghe rất cẩn thận.

Tuy rằng dáng vẻ của bốn lão nhân luôn là lão ngoan đồng, nhưng khi đối diện với chuyện đại sự, bọn ông vẫn rất nghiêm túc.

Tuy rằng không thích tên Nam Cung Ngân Tử mỹ mạo này ở lại bên người nhưng vì đại cục, vẫn nên nhẫn nại trước.

Dù sao, đại lục Phục Hy, Tu Chân giới, linh khí các loại kia, bọn họ đều chưa từng tiếp xúc, chưa từng nghe nói tới.

Dù cho bọn họ cực kỳ tự tin với chỉ số thông minh cùng thiên phú của bản thân nhưng cũng không dám cam đoan dưới tình huống không có người hướng dẫn cũng có thể tự học được.

Cho nên, vẫn phải giữ tên hồ ly chướng mắt này ở lại trước vậy!



Thời gian như mang cánh, trong nháy mắt chín người đã trở lại núi Triêu Dương được mười ngày.

Nam Cung Vũ Huyên nằm ở trên nóc nhà, nhìn bầu trời đầy sao cùng trăng tròn bạc lạnh, ánh mắt trong suốt như nước.

Tám vị mỹ nam phong hoa tuyệt đại hoặc ngồi hoặc nằm bên người nàng, cùng nàng nhìn chân trời yên tĩnh.

“Ngày mai, phải đi rồi sao?”

Không biết qua bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng mở miệng.

Tiếng nói mềm nhẹ giống như lông chim trôi nổi giữa hư không, như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua, liền có thể thổi tan.

“…”

Sau một lát im lặng, Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng đáp:

“Ừm.”

Tuy rằng là một âm tiết ngắn ngủi, nhưng ở trong đó bao hàm không nỡ cùng không muốn xa rời khiến không ai có thể ngó lơ.

“Sẽ nhớ ta sao?”

Ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên vẫn chưa rời khỏi đường chân trời, giống như đang nói chuyện với trời trăng sao.

“Nha đầu ngốc.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên, nhẹ giọng nói.

Sao có thể không nhớ?

Bây giờ còn chưa đi, cũng đã bắt đầu nhớ.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên tùy ý bàn tay to lớn của hắn làm xằng làm bậy trên đỉnh đầu nàng, cảm thụ động tác dịu dàng lại chứa đựng cưng chiều cùng yêu thương của hắn.

Nhắm mắt lại, Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng nói:

“Ta, đi cùng các chàng, có được không?”

Mấy ngày liên tục ở bên nhau, càng ngày càng không nỡ rời xa bọn họ.

Tuy rằng biết bọn họ có chuyện quan trọng, không thể không rời đi, nhưng lại vẫn giống như tiểu hài tử muốn khóa chặt bọn họ ở bên người.

Vốn cho là tình yêu đối với bọn họ đã tới mức cao nhất, nhưng không ngờ theo thời gian trôi qua, phần tình cảm này càng ngày càng tăng lên.

Ha ha, hiện tại nàng rõ ràng một đạo lý ——– Yêu, là không có giới hạn.

“…”

Mọi người im lặng.

“Ha ha, ta biết các chàng đang lo lắng chuyện gì, nhưng là ta không sợ nha.”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng nở nụ cười.

Bọn họ lo lắng nguy hiểm bọn họ phải đối mặt sau khi trở về là quá lớn, sợ nàng sẽ bị thương tổn.

Nhưng, nàng vốn cũng không phải là đóa hoa được nuôi trong nhà ấm, dù cho ai muốn thương tổn cũng có thể thương tổn được.

Chỉ cần có bọn họ ở bên, cho dù là đầm rồng hang hổ, nàng cũng không e ngại chút nào.

“Sợ, là chúng ta.”

Tay lớn của Gia Cát Mặc Húc phủ lên hai má của Nam Cung Vũ Huyên:

“Tuy rằng biết Huyên Nhi rất lợi hại, nhưng là không biết vì sao, vẫn luôn lo sợ Huyên Nhi sẽ bị xúc phạm. Lòng người hiểm ác, huống chi là chuyện liên quan tới Hoàng gia. Vô luận là Huyên Nhi đi Quy Hải quốc với bọn ta hay về Hiên Viên quốc với bọn họ, chuyện phải đối mặt sắp tới, đều là nơi nguy hiểm nhất, tối tăm nhất thế gian. Cho nên nàng muốn bọn ta phải yên tâm như thế nào được đây?”

Triều đại các đời, khi ngôi vị Hoàng Đế thay đổi, có lần nào không phải là huyết tinh tứ phía, nguy cơ ẩn khắp nơi?

“Chuyện này, ta đều biết đến.”

Nam Cung Vũ Huyên bao phủ lên tay Gia Cát Mặc Húc đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, nhẹ nhàng cầm lấy.

“Nhưng là ta không nỡ rời khỏi các chàng.”

Vẫn là không rời xa được.

“…”

Nghe Nam Cung Vũ Huyên nói như vậy, tám vị mỹ nam đều im lặng.

Nàng không muốn chia xa bọn họ, bọn họ có ai muốn rời xa nàng chứ?

“Để cho ta đi cùng các chàng đi, ta ẩn núp một chút là được rồi.”

Nam Cung Vũ Huyên thấy tám người im lặng, trong lòng biết có hy vọng, không ngừng cố gắng nói.

“…”

Im lặng trong giây lát, tám người nhìn nhau, sau đó đều nhẹ nhàng gật đầu.

Đặt nàng ngoài ánh sáng, bọn họ không có cách nào bảo hộ nàng được.

Nhưng là đặt nàng ở một nơi bí mật gần đó, không cho ai phát hiện, chút năng lực này bọn họ vẫn có.

“Ha ha, ta liền luân phiên mỗi nước mười ngày, vậy trước tiên ở cùng các chàng!”

Nam Cung Vũ Huyên thấy tám người cuối cùng cũng đồng ý, vui vẻ ra mặt nói.

“Nha đầu nàng, đã sớm lên kế hoạch rồi phải không?”

Hiên Viên Nhược Ngôn thấy dáng vẻ nàng như thế, nhất thời sáng tỏ, tràn đầy không biết làm sao, nói.

“Hắc hắc…”

Nam Cung Vũ Huyên cười mà không nói.

Đương nhiên là lên kế hoạch tốt lắm!

Trên một cây đại thụ phía xa xa, Nam Cung Ngân Tử nhìn chín người như hòa thành một thể trên nóc nhà, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên chùm sáng khó hiểu, chẳng mấy chốc biến mất.

Một lát sau, thân ảnh Nam Cung Ngân Tử như một đạo tia chớp, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Nhiệm vụ của hắn, tạm thời coi như kết thúc.

Thứ cần nói, đã nói.

Hắn còn phải trở lại trên núi Tuyết Khê để tu hành.

Sức lực hiện tại, không một phần mười trước kia.

Nếu thật sự Tu Chân giới cùng Nhân giới đại loạn, hắn ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không xác định được là có hay không.



Đế đô Quy Hải quốc.

Trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, dòng người náo động, cực kỳ náo nhiệt.

Xe ngựa hoa lệ, do Cấm Vệ quân bảo vệ xung quanh, chậm chạp di chuyển.

Bên trong xe ngựa, năm vị nam tử tuyệt mỹ tao nhã đang ngồi.

Bốn vị trong đó không cần phải nói, tự nhiên là Quy Hải Lộng Nguyệt, Gia Cát Mặc Húc, Tây Môn Vân Ảnh cùng Công Tôn Lưu Dạ.

Mà một vị khác, dung mạo có năm phần giống Quy Hải Lộng Nguyệt, chỉ là mặt mắt ưng kia lại tối đen như mực.

Vị này, là Nhị Hoàng tử Quy Hải quốc. Huynh đệ đồng phụ dị mẫu của Quy Hải Lộng Nguyệt – Quy Hải Lộng Tinh.

“Haha, tình cảm giữa Hoàng huynh cùng Mặc Húc, Vân Ảnh và Lưu Dạ thật khiến người ta mơ ước.”

Quy Hải Lộng Tinh khẽ cười nói.

Bên trong cặp mắt đen như mực kia tràn ngập ý cười dập dờn vô hạn vô biên, nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể phát hiện sâu trong đáy mắt là một mảnh âm u, chẳng những không có ý cười mà ngược lại chứa đầy ý lạnh.

“Bốn người chúng ta cùng nhau trưởng thành, tình cảm tự nhiên còn tốt hơn thân huynh đệ.”

Mặt Quy Hải Lộng Nguyệt không chút thay đổi, đáp.

“Ha ha, đó là tự nhiên.”

Quy Hải Lộng Tinh cười đến rộng lượng khéo léo.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt hoàn toàn xem Quy Hải Lộng Tinh như trong suốt. Ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho hắn ta, chỉ cúi đầu nhìn bản thân. Không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Mà Gia Cát Mặc Húc, Tây Môn Vân Ảnh cùng Công Tôn Lưu Dạ lại hoàn toàn là dáng vẻ thần tử, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, nhìn không chớp mắt.

Tươi cười trên gương mặt anh tuấn của Quy Hải Lộng Tinh cứng ngắc hơn. Sau một lúc lâu, rốt cục không nín được:

“Đã rất lâu rồi Hoàng huynh chưa hồi kinh, mà thần đệ ở Kinh đô đã lâu, có cần thần đệ đưa Hoàng huynh đi tham quan …”

Ngay khi Quy Hải Lộng Tinh cố gắng chuyển chủ đề, xe ngựa vốn đang đi chậm rãi vững vàng đột nhiên dừng lại, theo quán tính khiến năm vị mỹ nam không hề phòng bị trong xe suýt nữa ngã sấp xuống.

Trong giây lát, ổn định thân hình xong, trong đôi mắt màu vàng động của Quy Hải Lộng Nguyệt dần hiện ra lửa giận nồng đậm.

Khóe mắt Quy Hải Lộng Tinh liếc thấy trong đôi mắt Quy Hải Lộng Nguyệt chứa sự tức giận, trong đôi mắt đen âm u của hắn chợt lóe chùm sáng rồi biến mất. Rồi hắn lập tức thay thế bằng dáng vẻ kinh hãi thất lễ lại căng thẳng nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Hoàng huynh, không có việc gì đi?”

“Không có việc gì.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhắm mắt lại nói, tuy rằng không thấy rõ biểu hiện sâu trong đáy mắt, nhưng là từ trong lời nói của hắn có thể nhận ra “không có việc gì” kia của hắn là giả.

“Tên nô tài chết tiệt này!”

Quy Hải Lộng Tinh nghiến răng nghiến lợi mắng, sau đó xốc màn xe lên.

Giờ phút này xa phu đã sợ tới mức quỳ trên mặt đất không ngừng run run.