Quyển 2 - Chương 72: Lý do quang minh chính đại

Quy Hải Lộng Tinh đứng ở trên xe ngựa, từ vị trí cao nhìn xuống xa phu đang lạnh run quỳ rạp trên mặt đất, tức giận dâng lên tận trời:

“Nô tài chết tiệt, ngươi đây là đánh xe kiểu gì?!”

Nói xong, từ trên xe xuống dưới, đi thong thả đến trước người xa phu:

“Ngươi có biết nếu như Thái tử Điện hạ có chuyện gì, cho dù là chu di cửu tộc nhà ngươi cũng không đủ!”

“Thưa, thưa Nhị…Nhị Hoàng tử Điện… Điện hạ. Nô… nô tài là vì có người đột nhiên xông… xông ngang qua nên mới… mới nhất thời… nhất thời quấy nhiễu tôn… tôn giá của Thái tử Điện hạ cùng Nhị Hoàng tử Điện hạ. Nô… nô tài…”

Xa phu vừa run run, vừa muốn giải thích.

“Vậy nha?”

Tầm mắt sắc bén của Quy Hải Lộng Tinh dao động trên thân xa phu:

“Có người xông ngang qua?”

“Hồi, hồi bẩm Nhị Hoàng tử Điện… Điện hạ, hắn… hắn.”

Xa phu run rẩy đưa tay chỉ về một phương hướng.

Quy Hải Lộng Tinh theo phương hướng ngón tay của xa phu mà nhìn lại.

Vừa xem, trong chớp mắt hắn như ngây người.

Thiếu niên bạch y, giống như thiên sứ trên trời không cẩn thận rơi xuống nhân gian, mất khống chế mà ngồi lạnh run trên mặt đất.

Một đôi mắt tối đen như mực lấp lánh từng điểm sáng, trong đôi mắt như có ánh nước long lanh.

Giờ phút này, đôi mắt nước kia đang nhìn Quy Hải Lộng Tinh với ánh mắt vô tội. Giống như là một tiểu bạch thỏ nhìn thấy đại sói xám.

Trong giây lát ngây người, Quy Hải Lộng Tinh đi đến trước người thiếu niên, nhìn xuống thiếu niên vì thấy hắn tới gần mà run rẩy lợi hại hơn trước:

“Có phải là ngươi quấy nhiễu tôn giá của Thái tử Điện hạ?”

“Ta… ta… ta không phải… không phải cố ý.”

Thiếu niên lắp ba lắp bắp, run giọng nói.

Thanh âm thanh thúy mang theo tiếc nức nở, làm cho người nghe thấy có một loại xúc động, không đành lòng.

Đáy lòng Quy Hải Lộng Tinh cũng có một tia không đành lòng, nhưng cũng chỉ là một tia, giống như một cơn gió nhẹ phất qua người, không tạo nên được tý gợn sóng nào trong lòng hắn.

“Ngươi có biết, ngươi như vậy là mạo phạm Thái tử Điện hạ!”

Quy Hải Lộng Tinh rống lên.

“Ta… ta…”

Thiếu niên bị tiếng quát lớn của Quy Hải Lộng Tinh dọa đến, đôi mắt vốn đọng nước kia trong nháy mắt rưng rưng muốn khóc.

Rất khó tưởng tượng, dáng vẻ một thiếu niên rưng rưng muốn khóc lại có thể xinh đẹp hơn cả những nử tử yếu đuối khóc to như mưa, càng khiến người khác thương tiếc.

“Ngươi cái gì…”

Ngay lúc Quy Hải Lộng Tinh muốn tiếp tục không buông tha thì âm thanh trầm ổn của Quy Hải Lộng Nguyệt từ trong xe truyền ra:

“Hoàng đệ, xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng huynh, không có việc gì, thần đệ có thể xử lý tốt.”

Quy Hải Lộng Tinh nhìn vào trong xe mà đáp. Sau đó híp mắt lại, nhìn tiểu thiếu niên bị kinh hách vẫn đang ngồi sụp trên mặt đất:

“Hôm nay, ngươi mạo phạm Thái tử Điện hạ, tội nặng như thế này không thể tha thứ.”

Lạnh lùng nói xong, Quy Hải Lộng Tinh quay mặt sang chỗ khác:

“Người tới!”

“Vâng, Nhị Hoàng tử Điện hạ.”

Hai tên thị vệ lên tiếng đáp rồi đi tới phía sau Quy Hải Lộng Tinh, cung kính nói.

“Điêu dân này dám to gan mạo phạm Thái tử Điện hạ, nhốt vào thiên lao.”

Lạnh lùng ra lệnh xong, Quy Hải Lộng Tinh thầm than trong lòng.

Nói thật, thiếu niên này cực kỳ khiến cho người ta đau lòng, nhưng là hiện tại không phải lúc mềm lòng.

Hắn được Quy Hải Lộng Nguyệt tin tưởng, phải thành lập mối quan hệ tốt đẹp với Quy Hải Lộng Nguyệt mới được nha!

“Vâng, Nhị Hoàng tử điện hạ!”

Hai tên thị vệ cùng đáp, sau đó đi bên người thiếu niên trên mặt đất, chuẩn bị đưa tay bắt lấy.

“Cầu Nhị Hoàng tử Điện hạ tha mạng, tiểu nhân thật sự không phải cố ý…”

Thiếu niên nhìn thấy hai tên thị vệ đi tới, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, theo bản năng trốn về sau.

“…”

Quy Hải Lộng Tinh lạnh nhạt nhìn thiếu niên đáng thương hề hề, không động tĩnh.

Đáng tiếc, một người tươi đẹp như vậy!

Nếu không phải vì muốn có được sự yêu thích của Quy Hải Lộng Nguyệt, có lẽ có thể buông tha cho hắn ta một lần.

Nhưng là vì đại kế trong tương lai, hắn chỉ có thể khiến thiếu niên này làm oan quỷ.

Nếu như thiếu niên này có thể đại nạn không chết, vậy về sau có lẽ hắn sẽ cho hắn ta một chút điểm tốt.

Quy Hải Lộng Tinh âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Lúc này hai tên thị vệ cũng nhìn về phía Quy Hải Lộng Tinh.

Tuy rằng Nhị Hoàng tử có lệnh, nhưng là thiếu niên này lại khiến cho người ta thương xót không thôi, cho nên bọn họ cũng hy vọng chuyện còn có cơ hội xoay chuyển.

“Còn thất thần làm gì?! Còn không nhanh mang đi!”

Quy Hải Lộng Tinh quát hướng hai tên thị vệ.

“Vâng.”

Hai tên thị vệ bị dáng vẻ hung hăng hống hách của Quy Hải Lộng Tinh đè ép, tuy rằng sinh ra chút thương hại, nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Quy Hải Lộng Tinh.

Dù sao, chỉ cần một câu của Nhị Hoàng tử người ta, đừng nói là mạng nhỏ của bọn họ, ngay cả thân nhân cũng sẽ có nguy hiểm.

“Đừng mà!”

Thấy hai tên thị vệ bước tới gần, thiếu niên bạch y không ngừng lắc đầu, kêu gào không ngừng.

Cũng không biết khí lực từ đâu đến, thiếu niên bạch y đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, linh hoạt lẻn đến trước người Quy Hải Lộng Tinh, vươn đôi tay kéo ống tay áo Quy Hải Lộng Tinh:

“Nhị Hoàng tử, ta, ta thật sự không phải cố ý.”

Hốc mắt kia đã đỏ hoe, giờ phút này thiếu niên bạch y kìa càng khiến người thương tiếc.

Đồng tử trong mắt Quy Hải Lộng Tinh co rụt lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh lẽo, dùng lực mà bỏ tay thiếu niên bạch y ra:

“Mặc kệ ngươi có cố ý hay không, mạo phạm tôn giá của Thái tử Điện hạ, đây là tội chết!”

Thiếu niên bạch y không chịu nổi lực đạo to lớn kia của Quy Hải Lộng Tinh, ngã ra đất xong không còn nhúc nhích.

“Ngươi…”

Quy Hải Lộng Tinh phát hiện có chỗ không đúng, vừa muốn mở miệng hỏi thiếu niên bạch y, lại bị một thanh âm giận tái đi đánh gãy:

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Giờ phút này Quy Hải Lộng Nguyệt đã xốc màn xe lên, đôi mắt ưng màu hoàng kim nhìn thẳng vào Quy Hải Lộng Tinh.

“A, hồi Hoàng huynh, có một điêu dân cản trở đường, thần đệ mệnh lệnh đưa đi nha môn, nhưng giữa chừng xảy ra chút chuyện.”

Quy Hải Lộng Tinh biến thành dáng vẻ biết nghe lời mà đáp.

“Điêu dân chặn đường?”

Mày kiếm Quy Hải Lộng Nguyệt nhíu lại, như lơ đãng, tầm mắt chạm đến thiếu niên bạch y đã xỉu trên mặt đất:

“Đây là có chuyện gì?”

“Ặc, hồi Hoàng huynh, chặn đường chính là điêu dân này.”

Quy Hải Lộng Tinh chỉ vào thiếu niên bạch y hôn mê trên mặt đất nói.

“Bản cung không có hỏi là ai chặn đường, mà là hỏi vì sao hắn thành như vậy!”

Khuôn mặt tuấn tú của Quy Hải Lộng Nguyệt trầm xuống, nói.

“Hoàng… Hoàng huynh, hắn… điêu dân này quấy nhiễu Hoàng huynh, cho nên thần đệ…”

Quy Hải Lộng Tinh không nắm bắt được suy nghĩ của Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Được rồi!”

Quy Hải Lộng Nguyệt quát ngăn Quy Hải Lộng Tinh, dáng vẻ thất vọng nhìn Quy Hải Lộng Tinh:

“Hoàng đệ a, hôm nay vi huynh thật thất vọng về ngươi! Làm người Hoàng gia, vốn nên yêu dân! Dù cho vị công tử này chặn đường, cũng không phải chuyện ghê gớm gì!”

“Hoàng huynh, đệ…”

“Đừng có đệ… đệ…!”

Quy Hải Lộng Nguyệt lại đánh gãy lời Quy Hải Lộng Tinh:

“Thân là Nhị Hoàng tử Quy Hải quốc, đây không phải là lý do ngươi hơn người khác một bậc, mà là trách nhiệm mưu cầu nhiều phúc lợi hơn cho dân chúng Quy Hải quốc mới đúng!”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói xong, không tiếp tục nhìn Quy Hải Lộng Tinh nữa, lập tức đi tới hướng thiếu niên bạch y, ngồi xổm thân, nhẹ nhàng nâng thiếu niên bạch y dậy:

“Tiểu công tử?”

Quy Hải Lộng Nguyệt thử gọi thiếu niên bạch y, đáng tiếc thiếu niên bạch y không hề phản ứng.

Tuấn mi nhíu lại, Quy Hải Lộng Nguyệt ôm ngang thiếu niên bạch y lên, sau đó đứng dậy vững bước đi tới hướng xe ngựa.

Khi đi ngang qua bên người Quy Hải Lộng Tinh, bước chân Quy Hải Lộng Nguyệt dừng một chút:

“Làm Hoàng huynh của ngươi, ngươi phạm lỗi ta nên giúp ngươi chịu trách nhiệm. Vị công tử này hôn mê bất tỉnh, ta mang về phủ Thái Tử trước, ngươi cũng hồi phủ đi, sau đó hối lỗi cho tốt.”

Nói xong, Quy Hải Lộng Nguyệt ôm thiếu niên bạch y lên xe ngựa.

Xe ngựa hoa lệ lại tiếp tục khởi hành, đội ngũ to lớn tiếp tục di chuyển.

Tuy rằng nhìn qua thì không có gì thay đổi. Nhưng là trong lòng dân chúng, đoàn xe này rõ ràng trở nên uy nghiêm, không thể xâm phạm.

“Thật không hổ là Thái tử Điện hạ, lòng dạ cùng kiến giải không phải là người khác có thể sánh được.”

“Ha ha, có được Thái tử Điện hạ như vậy, Quy Hải quốc chúng ta về sau thật có phúc, dân chúng chúng ta sau này càng có phúc.”

“Còn không phải sao! Nghe cuộc đối thoại vừa rồi của Thái tử Điện hạ, ta sắp cảm động đến khóc.”

“Ha ha, quả nhiên rồng sinh cửu tử mỗi người mỗi khác! Rõ ràng đều là tử tôn Hoàng gia, nhưng là chênh lệch lại to lớn như thế.”

“Xuỵt ~, các ngươi nói chuyện nhỏ giọng có chút, đừng để Nhị Hoàng tử nghe thấy được, bằng không, coi chừng tại họa ngập đầu!”



Quy Hải Lộng Tinh nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, nghe lời dân chúng nghị luân xung quanh, nắm tay giấu trong tay áo nắm thành quyền, trong đôi mắt đen đồng kia ẩn chứa nét tối tăm không cách nào che giấu.

Hừ!

Quy Hải Lộng Nguyệt ngươi thật giỏi a, cứ vậy mà thắng hắn một quân.

Ha ha, cũng được, lần này là hắn quá bất cẩn, không nghĩ nhiều. Lại tạo cho Quy Hải Lộng Nguyệt một cơ hội thu mua lòng người.

Lần sau, phải suy nghĩ chu toàn một chút mới được!

Quy Hải Lộng Tinh thầm nghĩ trong lòng.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Mà bên trong xe ngựa đã đi xa, giờ phút này lại là dáng vẻ vui vẻ vô cùng!

“Hắc hắc, nhóm tướng công thân ái, thấy biểu hiện của thê tử thế nào nha?”

Công tử bạch y đứng ở giữa xe ngựa, trên mặt đều là vẻ đắc ý.

Đúng vậy, thiếu niên bạch y này rõ ràng chính là Nam Cung Vũ Huyên nữ phẫn nam trang.

Nữ tử nếu giả thành nam tử, nhìn qua vóc dáng thường rất nhỏ.

Huống chi tuổi tác cùng thân thể của Nam Cung Vũ Huyên cũng không lớn, cho nên sau khi thay nam trang, giống như một thiếu niên lang quân khoảng mười một tuổi!

“Ừ, còn được!”

Quy Hải Lộng Nguyệt gật đầu nói.

“Cái gì gọi là còn được?! Ngươi ta là diễn vô cùng tốt!”

Nam Cung Vũ Huyên không quá vừa lòng câu trả lời của Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Hứ, hôm nay cuối cùng ta cũng thấy rõ cái gì gọi là “mèo khen mèo dài đuôi”.”

Tây Môn Vân Ảnh nhún nhún vai, lười biếng nói:

“Haiz, chúng ta thật đúng là huynh đệ chung hoạn nạn, các huynh nói vì sao chúng ta lại dính phải một vị “nương tử” như vậy đây?”

“Ha ha ha…”

Tây Môn Vân Ảnh vừa dứt lời, bên trong xe ngựa liền phát ra đủ loại tiếng cười.

“Không cho các chàng ăn hϊếp người như vậy!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn khuôn mặt tươi cười vô tâm vô phế của bốn vị mỹ nam, vừa buồn bực vừa tức giận.

Hừ!

Nếu không vì có thể đúng lý hợp tình vào ở trong phủ Thái Tử, nàng có cần thiết phải đi ra diễn trò như vậy sao?!

Nhưng là bọn họ khen ngược, xong việc liền lôi nàng ra làm trò cười!

Một đám thối nam nhân không có lương tâm!

Nam Cung Vũ Huyên hừ hừ trong lòng.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Ngự thư phòng Hoàng cung Hiên Viên quốc.

Hiên Viên Nhược Ngôn ngồi trước án thư, không ngừng nhìn cùng phê duyệt tấu chương.

Tư Không Huyền Dịch, Đông Phương Dật Hàm cùng Thượng Quan Tuyệt Trần lại ngồi ghế khách bên cạnh, cùng nhau phẩm trà.

“Haiz, cũng không biết vật nhỏ không lương tâm kia hiện tại đang làm gì.”

Không biết qua bao lâu, Đông Phương Dật Hàm nhẹ giọng thở dài.

Còn chưa rời xa bao lâu sao, cũng sắp nhớ nàng đến phát điên rồi.

“Ha ha, nói không chừng nàng đang tiêu dao khoái hoạt nha.”



Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng cười nói.