Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 73: Khen thưởng

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Phì——”

Thượng Quan Tuyệt Trần đột nhiên phì cười, nhìn ba vị hảo huynh đệ:

“Sao ta lại phát hiện, chúng ta càng ngày càng giống oán phụ nơi khuê phòng!”

“Ha ha, còn không phải sao!”

Tư Không Huyền Dịch nhún nhún vai, cũng cười đến ngã ngửa.

“A, được rồi, mọi người cũng đừng làm oán phu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng xử lý hết đống chuyện đang đè trên đầu đi, dành thời gian ra, sau đó đi tìm nữ hài kia.”

Hiên Viên Nhược Ngôn khẽ thở dài.

Không tự kiềm chế được mà yêu phải một nữ nhân cực kỳ có mị lực, đây nhất định là bi kịch của bọn họ!

“Ừm, thế cũng hiện tại cũng xem như đến lúc, nhóm cáo già luôn ẩn nấp cũng đã trồi lên mặt nước, chúng ta chỉ cần từ từ thu lưới, một lưới bắt hết bọn họ là được. Thế cục Hiên Viên quốc cũng cứ thế mà ổn định.”

Tư Không Huyền Dịch gật đầu nói.

Đoạn thời gian trước bọn họ trở về núi Triêu Dương, mục đích đầu tiên là vì gặp được tiểu nhân nhi mà bọn họ ngày nhớ đêm mong, mục đích khác chính là khiến cho nhóm người đang ẩn nấp kia cơ hội giấu đầu lòi đuôi.

Ván cờ đã bày từ sớm, nay là thời điểm nên kết thúc, lúc chứng kiến thành quả.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Quy Hải quốc.

Thái Tử phủ.

Cửa lớn của màu đỏ thắm vốn nên đóng chặt của Thái Tử phủ hôm nay lại mở to.

Thái y một thân triều phục được quản gia cung kính tiễn bước, cửa đỏ thắm kia lại khép kín.

“Yên đại ca, vừa rồi là Lý thái y sao?”

Một tiểu nha hoàn mặt tròn nhảy nhót đến trước người quản gia, tò mò hỏi.

“Ha ha, đúng vậy.”

An quản gia cười tủm tỉm đáp.

“Oa! Hóa ra dáng vẻ Lý thái y là cái dạng này a. Ha ha, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy.”

Đôi mắt tiểu nha hoàn mặt tròn cong cong.

Lý thái y được gọi là đệ nhất y giả!

Nghe nói trừ Hoàng Thượng ra, ai bệnh hắn cũng không xem.

Nay được gặp một lần, sao nàng có thể không hưng phấn.

“Ha ha, đúng vậy. Nghe nói cho dù là thái y khác trong cung cũng khó mà gặp mặt Lý thái y một lần. Hôm nay chúng ta có thể gặp được hắn, thật là có phúc.”

“Hì hì, đây là hưởng hồng phúc của Thái tử Điện hạ.”

Tiểu nha đầu mang vẻ mặt sùng bái, nói.

Tuy rằng chỉ được nhìn Thái tử Điện hạ từ xa, nhưng là khuôn mặt tuấn mỹ cùng dáng người mạnh mẽ, còn cả khí chất vương giả phát ra từ trong xương kia, đều làm cho trái tim của thiếu nữ ngây thơ bắt đầu nảy mầm.

“Ha ha, nói đúng ra thì phải là nhờ vào phúc khí của vị tiểu công tử được Thái tử Điện hạ mang về mới đúng.”

Nếu không phải vì vị tiểu công tử kia cần đại phu, Thái Tử cũng sẽ không mời Lý thái y đến.

“Vâng.”

Tiểu nha đầu gật gật đầu, lại như chợt nhớ tới chuyện gì, đôi mắt sáng ngời tròn vo nhìn về phía An quản gia:

“Yên đại ca, huynh nói xem vị công tử kia là người nào nha? Lại có thể khiến cho Thái tử Điện hạ mời Lý thái y tới đây.”

“Ha ha, đây là chuyện của chủ tử, không phải chuyện hạ nhân như chúng ta có thể biết đến.”

An quản gia cười nói.

Tuy rằng ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng là kỳ thật trong lòng hắn cũng đầy sự tò mò về vị tiểu công tử được Thái tử Điện hạ ôm trở về.

Tò mò thì mặc tò mò, một hạ nhân nên biết gì, nên làm gì, nên nói gì, hắn vẫn rất rõ ràng.

Không nên biết đương nhiên sẽ không cần biết, điều nên biết thì tự nhiên chủ tử sẽ nói.

Nếu chủ tử không nói gì, vậy thì đó không phải là chuyện mà hạ nhân như bọn họ có thể biết.



Phủ Nhị Hoàng tử Quy Hải quốc.

Tiếng loảng xoảng không ngừng phát ra từ trong thư phòng.

Quy Hải Lộng Tinh thở hổn hển nhìn đống hỗn độn trước mặt.

Phì!

Nhìn đống đổ vỡ, phát tiết một thoáng, cục nghẹn trong ngực hắn cũng giảm bớt không ít.

“Cốc cốc cốc ——”

Ngay khi Quy Hải Lộng Tinh vừa bình tĩnh hơn chút, tiếng đập cửa có tiết tấu truyền đến.

“Tiến vào.”

Quy Hải Lộng Tinh trầm giọng nói, sau đó ngồi trước án thư.

Cửa bị đẩy ra, một nam tử trung niên diện mạo chất phác vào cửa xong liền đóng cửa lại.

“Nô tài tham kiến Nhị Hoàng tử Điện hạ.”

Nam tử trung niên xem như không thấy đống hỗn độn trên mặt đất, cứ thế mà quỳ gối hành lễ với Quy Hải Lộng Tinh.

“Miễn lễ.”

Quy Hải Lộng Tinh nâng tay nói.

“Tạ Nhị Hoàng tử Điện hạ.”

“Chuyện cho ngươi tìm hiểu, thế nào rồi?”

Tay phải Quy Hải Lộng Tinh đỡ trán, hỏi.

“Hồi Nhị Hoàng tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ hồi phủ xong liền lập tức phái người vào cung mời Lý thái y qua phủ. Danh tiếng của Lý thái y ai ai cũng biết, nay chỉ sợ là nửa Kinh đô đều biết Thái tử Điện hạ quan tâm dân chúng, trái tim nhân hậu.”

“Lộp bộp ——!”

Quy Hải Lộng Tinh vung ống tay áo, bộ sách cùng văn chương chồng chất trên bàn nháy mắt bị hất xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

“Ha ha, được lắm Quy Hải Lộng Nguyệt, được lắm Thái tử Điện hạ!”

Quy Hải Lộng Tinh mang vẻ mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi, nói.

Thật sự là mưu kế tốt!

Hôm nay xem như Quy Hải Lộng Nguyệt hắn ta thắng!

Chỉ sợ tới ngày mai, toàn bộ người trong Kinh đô đều biết, Thái tử Điện hạ là một người lương thiện cứu dân từ trong dầu sôi lửa bỏng, mà Nhị Hoàng tử Điện hạ hắn chính là một tên đại ác nhân ức hϊếp dân chúng!

“Điện hạ, Thái Tử tâm kế sâu như thế, hơn nữa bên người hắn ta còn có ba người Gia Cát Mặc Húc, Công Tôn Lưu Dạ cùng Tây Môn Vân Ảnh hỗ trợ. Theo ý kiến của nô tài, Điện hạ vẫn nên buông tha việc tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế với Thái Tử đi.”

Vẻ mặt nam tử trung niên hết sức chân thành mà nói.

Tuy rằng không hiểu Thái Tử lắm, nhưng qua vài lần gặp gỡ cùng tiếp xúc cũng có thể nhìn ra tính cách của Thái Tử.

Người bá đạo cuồng vọng như vậy, máu lạnh vô tình, sao có thể quan tâm đầy đủ với một người xa lạ đây?

Nhưng là hiện tại, vì lung lạc lòng người mà làm ra hành vi khác biệt hoàn toàn so với tính cách như vậy, lại diễn đến suôn sẻ như thế, tâm kế sâu đậm khiến người ta kinh hãi.

“Buông tha?!”

Quy Hải Lộng Tinh vừa nghe nam tử trung niên nói như vậy, đột nhiên nâng cao giọng điệu:

“Bản vương hy sinh bao nhiêu vì vị trí này, ngươi là rõ ràng nhất! Mà hiện tại ngươi lại khuyên Bản vương buông tha? Ngươi là đang muốn phản bội Bản vương sao?!”

Ha ha, buông tha?

Hắn vì vị trí kia, thừa dịp Quy Hải Lộng Nguyệt còn chưa về nước, hạ mình để đi lấy lòng nhóm trọng thần đó.

Vì vị trí kia, hắn cúi đầu nghe theo Quy Hải Lộng Nguyệt.

Vì vị trí kia, hắn mọi lúc mọi nơi đều thật cẩn thận giữ gìn hình tượng.

Nhưng hiện tại lại khuyên hắn buông tha?

Sao hắn có thể cứ thế buông tha? Sao có thể cứ thế mà để cho cố gắng biết bao nhiêu năm theo nước chảy về biển đông?!

“Thuộc hạ không dám.”

Nam tử trung niên thấy dáng vẻ Quy Hải Lộng Tinh kích động như thế, lập tức cúi đầu nói.

“Được rồi, ngươi đi xuống đi, đừng ở chỗ này chướng mắt.”

Quy Hải Lộng Tinh phất tay nói.



“Ặc, các chàng không có việc gì cần làm sao? Đều ở chỗ này bảo vệ cái gì a?”

Nam Cung Vũ Huyên vẫn là một thân nam trang, nhìn bốn người trong phòng không biết làm sao.

“Ha ha, đương nhiên là chiếu cố tiểu tử bị chấn kinh quá độ là nàng nha.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói với vẻ đương nhiên.

Ba vị mỹ nam còn lại cũng theo đó mà gật gật đầu.

“…”

Trên trán Nam Cung Vũ Huyên hiện lên vài vạch đen:

“Các chàng biết rõ đó là diễn trò.”

“Ha ha, chúng ta biết nhưng là người ngoài không biết nha. Cho nên hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là một tấc cũng không rời chiếu cố nàng, sau đó để cho mọi người đều biết Thái tử Điện hạ chúng ta yêu dân như con nha!”

Tây Môn Vân Ảnh dịu dàng nói.

“…”

Vạch đen trên trán Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên thêm vài đường thô.

Lấy cớ!

Chợt, mắt sáng Nam Cung Vũ Huyên vừa chuyển, xấu xa nhìn bốn vị mỹ nam trong phòng:

“Hắc hắc, nhóm tướng công mỹ nhân, dấu diếm người khác là giả, muốn ở bên cạnh Bản cô nương mới là thật đi!”

Hắc hắc, một đám nhóc con!

Thật sự là đáng yêu a!

“Ha ha, nếu trong lòng nương tử rõ ràng, vậy không phải là nên thưởng cho chúng ta thật tốt mới đúng sao?”

Tây Môn Vân Ảnh cũng học dáng vẻ xấu xa của Nam Cung Vũ Huyên, nói.

“…”

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên co giật:

“Thưởng?”

“Đúng vậy!”

Tây Môn Vân Ảnh thành thực nói.

Ba vị mỹ nam còn lại đều đồng ý, gật gật đầu, nóng cháy nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

“Ha ha, thật là, nhóm tướng công đau lòng nương tử thân ái, không nỡ rời xa nương tử thân ái, đó đều là chuyện đương nhiên, còn cần thưởng gì a?”

Nam Cung Vũ Huyên cười ngượng giả ngu.

Đối mặt với nhóm ánh mắt nóng cháy kia, nếu như nàng còn không biết “thưởng” trong miệng bọn họ có nghĩa là gì nữa thì nàng uổng công sống bao nhiêu năm trên đời.

“Cũng không phải.”

Quy Hải Lộng Nguyệt hoàn toàn phủ nhận lời Nam Cung Vũ Huyên nói:

“Lời này của nương tử là sai rồi. Chúng ta không nỡ rời xa nương tử nửa bước, đó là biểu hiện chúng ta yêu nương tử. Nương tử cũng có thể dùng thưởng để biểu hiện nương tử yêu chúng ta nha. Có thưởng có phạt, mới không lộn xộng, đúng không?”

Hừ hừ!

Nữ hài, còn muốn trốn?

Đây là không có khả năng.

Đã lâu không được thân thiết với nàng, sớm muốn ăn thân mình mềm thơm của nàng vào bụng, nay thật vất vả mới có cơ hội, sao có thể cứ thế mà buông tha?!

“…”

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên co giật.

Đã nói đến mức này, nàng còn có thể nói gì?

Nếu như còn nói tiếp, không chừng trên đỉnh đầu của nàng lại thêm mấy tội danh.

Ví dụ như không lương tâm, bội tình bạc nghĩa, thay lòng đổi dạ các loại.

“Nương tử đây là cam chịu.”

Công Tôn Lưu Dạ nãy giờ vẫn im lặng thấy dáng vẻ Nam Cung Vũ Huyên không nói gì, liền nắm lấy thời cơ.

“…”

Khuôn mặt thanh tú của Nam Cung Vũ Huyên tối sầm.

Quả nhiên, người ít nói mỗi khi mở miệng đều quăng bom!

Tiểu Dạ Tử a Tiểu Dạ Tử, đủ sắc bén nha!

“Ha ha, nếu nương tử đồng ý, chúng ta cũng không cần khách khí ha.”

Tây Môn Vân Ảnh để sát vào bên tai Nam Cung Vũ Huyên, thổi một ngụm khí nóng sau đó nhẹ giọng nói.

Hơi thở ấm áp cùng tiếng nói từ tính trầm thấp không một lời nào không khiến cho Nam Cung Vũ Huyên không nhịn được muốn sa vào trong đó.

Nhưng là, nàng vẫn rất kiên cường chống lại nam sắc dụ hoặc:

“Hiện tại không thuận tiện đi?”

Hiện tại đang ở trong Thái Tử phủ, hạ nhân quá nhiều, khó tránh khỏi có người không cẩn thận đi ngang qua, nếu như bị người phát hiện, vậy thảm.

“Có cái gì không thuận tiện?”

Quy Hải Lộng Nguyệt hỏi.

“Ặc, Thái Tử phủ nhiều người lắm, cho nên rất dễ dàng bị phát hiện ta là nữ tử.”

Nam Cung Vũ Huyên nói băn khoăn trong lòng ra.

“Phì ——”

Gia Cát Mặc Húc nghe nàng nói như vậy, đột ngột cười ra tiếng. Mà ba vị mỹ nam còn lại cũng nghẹn cười đến mức khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng.

“Cười cái gì?”

Nam Cung Vũ Huyên ngây ngốc hỏi.

“Ha ha, tiểu nương tử, nàng hiểu sai nha.”

Gia Cát Mặc Húc cười nói.

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên giật mình ngây ra.

Hiểu sai?

Chẳng lẽ bọn họ không phải chuẩn bị lăn giường với nàng sao?

“Ha ha, ý của chúng ta, nàng cho mỗi người chúng ta một nụ hôn gì đó thôi.”

Gương mặt anh tuấn chứa tươi cười của Gia Cát Mặc Húc càng sâu.

Ha ha, nữ hài này, rất dễ bị lừa gạt nha!

Tuy rằng bọn họ cũng rất muốn được giống như trong suy nghĩ của nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy sự an toàn của nàng ra làm trò đùa.

Nếu vì nhất thời ham thích mà khiến cho nàng bị lâm vào nguy hiểm, vậy bọn họ tự trách mà chết!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên đen mặt.

Chỉ là muốn hôn môi mà thôi?!

Được rồi, nàng thừa nhận nàng có chút mất mát với việc bọn họ không có lòng tham.

“Sao thế, chẳng lẽ nương tử muốn “thân thiết sâu hơn” cùng nhóm vi phu?”

Tây Môn Vân Ảnh nhẹ giọng hỏi bên tai Nam Cung Vũ Huyên.

Ba vị mỹ nam còn lại cũng cười như không cười nhìn Nam Cung Vũ Huyên, dường như muốn nhìn trạng thái quẫn bách tiếp theo của nàng.

Dù sao, ngày thường người nào đó quá mức thông minh, không dễ bị lừa. Để xem được dáng vẻ lúng túng của nàng là có thể gặp, không thể cầu. Cho nên bọn họ đương nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội này.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy dáng vẻ bốn vị mỹ nam như thế, trong mắt sáng chợt lóe tia sáng.

“Ha ha, chẳng lẽ nhóm phu quân mỹ nhân không muốn sao?”

Nam Cung Vũ Huyên cực hạn xinh đẹp, trong đôi mắt là tràn đầy mị hoặc mà nói.

Ha ha, kỳ thật nha, nàng trừ làm nũng ra, còn có tuyệt kỹ hạng nhất khác!



Thì phải là —— phóng điện!