Quyển 2 - Chương 74: Đưa lên cửa

Ánh mắt mị hoặc, môi anh đào hé mở, thổi khí như lan.

Nam Cung Vũ Huyên giống như một yêu tinh chuyên môn mê hoặc nhân tâm, cho dù cái gì cũng không làm, chỉ đứng yên ở đó cũng có thể khiến cho người ta trầm mê.

Bốn vị mỹ nam thấy dáng vẻ nàng như thế, thoáng chốc cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nuốt nuốt nước bọt, nhưng những cặp mắt kia lại không nỡ rời khỏi khuôn mặt cười xinh đẹp đến cực hạn kia.

“Sao thế? Chẳng lẽ nhóm thân ái thật sự không muốn sao?”

Nam Cung Vũ Huyên chớp chớp mắt to sáng lấp lánh, nhìn nhóm mỹ nam đang nhìn chằm chằm vào nhàng không nỡ dời mắt, nói.

Ánh mắt trong veo, giống như thánh tuyền Thiên sơn, không nhiễm bụi trần.

Nhưng là ánh mắt trong veo như vậy ở thời khắc này, lại hơn cả ánh mắt mỵ hoặc khiến cho người ta không nhịn được mà muốn ép buộc nàng, hoàn toàn ăn sạch vào trong bụng.

“Ta, muốn.”

Tây Môn Vân Ảnh lại nuốt nuốt nước bọt.

Trời biết, hiện tại hắn dùng hết toàn bộ sự nhẫn nại mới có thể nhịn đi việc tử hình nữ hài này ngay tại chỗ.

Cũng không biết là vì sao, chỉ cần đối mặt với nàng, ý chí kiên cường của hắn trở nên yếu ớt tới mức không chịu nổi một kích.

Dù sao, tổng kết mà nói, nàng là khắc tinh của hắn!

“Ta, ta cũng muốn.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cũng lập tức tước vũ khí đầu hàng.

Kỳ thật, hắn vốn có thể tiếp tục kiên trì một chút, nhưng là Ảnh cũng đã bại trận, hùng tâm tráng chí của hắn lập tức chạy mất tăm!

“Muốn.”

Dáng vẻ Công Tôn Lưu Dạ tuy rằng vẫn khốc như vậy, nhưng chòm sáng nóng cháy trong đôi mắt kia lại tiết lộ “lửa” trong lòng hắn bây giờ đang thiêu đốt rực rỡ bao nhiêu.

“Ta cũng muốn.”

Gia Cát Mặc Húc cắn cắn môi nói.

“Chúng ta liền…”

Mặt Nam Cung Vũ Huyên mang thẹn thùng, nói đến một nửa, dường như cũng vì thẹn thùng mà không dám mở miệng.

Tuy rằng lời còn chưa nói xong, nhưng là ý ở bên trong thì ai cũng có thể hiểu.

“…”

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, các vị mỹ nam nhìn nhau, sau đó đều gật đầu.

Vừa rồi bọn họ đã suy nghĩ kỹ, chỉ cần từng người một, những người khác ra canh chừng, thì sẽ không bị lộ.

“Huyên Nhi, ai trước, nàng quyết định.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói.

Tuy rằng hắn bá đạo, nhưng chuyện liên quan tới nàng, hắn vĩnh viễn không bá đạo nổi.

“Ai trước?”

Nam Cung Vũ Huyên nghi hoặc:

“Đương nhiên là cùng nhau nha!”

“Ặc, cùng nhau? Không thể cùng nhau!”

Quy Hải Lộng Nguyệt lập tức phủ quyết lời Nam Cung Vũ Huyên nói.

“Vì sao không thể a?”

Vẻ nghi hoặc trên mặt Nam Cung Vũ Huyên càng sâu.

“Huyên Nhi, Thái Tử phủ nhiều người nhiều miệng, hàng năm ta không ở Kinh đô, không dám đảm bảo có người của Quy Hải Lộng Tinh trà trộn vào hay không. Cho nên nếu như là cùng nhau, chỉ sợ sẽ bị phát hiện.”

Khi trên thân nàng, tính tự chủ của mỗi người bọn họ đều cực kém, toàn bộ tâm tư đều bị nàng nắm giữ, làm gì còn chút cảnh giác dư thừa nào để đi chú ý việc có người khác hay không?

“Ặc, vậy nếu các chàng tiếp tục ở trong phòng, không phải càng khiến cho người khác hoài nghi sao?”

Nam Cung Vũ Huyên hỏi.

Hắc hắc, nhóm nhóc con! Vừa rồi thích xem ta ngượng ngùng chứ gì? Hiện tại cho các chàng ngượng chín mặt!

“A?”

Các vị mỹ nam cuối cùng cũng phát hiện điểm không thích hợp.

Hình như ý trong lời giữa nàng và bọn họ là không cùng một chuyện nha!

“Ặc, làm sao vậy?”

Nam Cung Vũ Huyên giả ngu.

“Huyên Nhi, vừa rồi nàng hỏi bọn ta “có muốn”, là hỏi cái gì?”

Vẻ mặt Tây Môn Vân Ảnh đầy vạch đen, hỏi.

“À, ta là hỏi các chàng có muốn ra ngoài đi dạo không a.”

Nam Cung Vũ Huyên vô tội nói:

“Ở trong phòng, rất chán a!”

Hắc hắc, lửa của nữ nhân dễ hạ, nhưng là lửa của nhóm nam nhân sao … Hừ hừ.

Nam Cung Vũ Huyên âm thầm đắc ý trong lòng.

Lời này vừa nói ra, các vị mỹ nam gần như đồng thời bị đả bại.

Bọn họ, nhận thua!

Thật sự, nhận thua!

“Các chàng đây là vẻ mặt gì a?”

Nhìn thấy dáng vẻ nhóm mỹ nam đều khổ mà không nói, Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục giả ngu.

“Không có gì, đi ra đi dạo đi.”

Gia Cát Mặc Húc đáp, chợt chuyển chủ đề:

“Huyên Nhi, lần này cũng thôi, nếu còn vài lần như vậy nữa, hạnh phúc chăn gối về sau của nàng liền đi tong nha.”

Sau khi tận tình khuyên bảo, ánh mắt Gia Cát Mặc Húc nhìn thoáng qua tiểu huynh đệ giờ khắc này đang bừng bừng sức sống, trong lòng không biết làm sao.

“Haiz! Đi thôi, đi dạo.”

Ba vị mỹ nam còn lại cũng thở dài một hơi, sau đó đi ra ngoài cửa.

Nam Cung Vũ Huyên thấy tiểu thủ đoạn của mình bị chọc thủng, lè lưỡi nhỏ, sau đó ngượng ngùng đi theo.

Ha ha, bị phát hiện cũng không có gì.

Dù sao nàng thích cảm giác bọn họ sủng nàng vô pháp vô thiên.

Nghĩ như vậy, Nam Cung Vũ Huyên mỉm cười ngọt ngào.

Khuôn mặt tươi cười giống như sao sáng trên bầu trời, lấp la lấp lánh.

“Ở bên ngoài, không cho phép cười như vậy.”

Quy Hải Lộng Nguyệt hung hăng nhìn Nam Cung Vũ Huyên một cái, bá đạo nói.

Ở trước mặt bọn họ cười như vậy thì cũng thôi, nhưng ở bên ngoài, tuyệt đối không cho phép nàng cười như vậy!

Hắn không muốn vẻ đẹp của nàng bị người khác thấy!

“À~”

Nam Cung Vũ Huyên làm ra dáng vẻ yếu đuối sợ sệt à một tiếng.

Ha ha, tính cách bá đạo này xem ra là không thay đổi được.

Nhưng là, sự bá đạo của hắn, lại khiến cho nàng cảm thấy rất uất ức.



Hậu hoa viên Thái Tử phủ.

Đình đài lầu các, nhà thuỷ tạ, ca đài, cái gì cần có đều có.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn những tòa kiến trúc này, trong đôi mắt xinh đẹp đều là thần sắc tán thưởng.

Quả nhiên không hổ là Thái Tử phủ, những kiến trúc này, không phải là những đình đài bình thường bên ngoài có thể sánh được.

“Ha ha, thật đẹp a.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói:

“Hậu hoa viên này của Thái tử Điện hạ xây dựng hẳn là mất rất nhiều tâm tư đi?”

Vì không cho người khác phát hiện manh mối, Nam Cung Vũ Huyên gọi Quy Hải Lộng Nguyệt là Thái tử Điện hạ.

“Ha ha, chuyện này Bản cung là không biết.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cũng tự xưng Bản cung.

“À?”

Nam Cung Vũ Huyên mang vẻ mặt tò mò nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Thái Tử phủ là Phụ hoàng ban cho, hàng năm Bản cung không ở Đế đô, cho nên, cũng không quen thuộc Thái Tử phủ, nói không chừng mọi người trong phủ còn quen thuộc với Thái Tử phủ hơn Bản cung.”

Quy Hải Lộng Nguyệt không chút để ý, nói.

Tuy rằng dáng vẻ không chút để ý, nhưng từ trong giọng nói của hắn có thể phát hiện ra có chút hương vị phiền muộn.

Trong đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên chợt lóe sắc thái đau lòng rồi biến mất, lại khôi phục trong veo.

Nàng biết bây giờ không thể lộ ra chút chân tình thật cảm nào.

“Ha ha, Thái tử Điện hạ vì nước vì dân, khổ học mười mấy năm trên núi Triêu Dương, thực khiến cho người ta kính nể.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.

“Ha ha, Nam Cung công tử nói…”

“Thái tử Điện hạ, Nhị Hoàng tử Điện hạ cầu kiến.”

Quy Hải Lộng Nguyệt vừa muốn nói chuyện, liền bị hạ nhân thông báo đánh gãy.

“Hoàng đệ?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn về phía hạ nhân quỳ trên mặt đất.

“Hồi Thái tử Điện hạ, đúng là Nhị Hoàng tử Điện hạ.”

Hạ nhân cung kính nói.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt im lặng một lúc lâu, chợt mở miệng:

“Mời Nhị Hoàng tử lại đây đi.”

Phù!

Nếu hiện tại lại đây, xem ra lại phải tiếp tục diễn kịch rồi!

“Vâng.”

Hạ nhân lĩnh mệnh, đứng dậy đi xa.

Hạ nhân đi rồi, nhóm Nam Cung Vũ Huyên âm thầm nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhận được một số tin tức, lại như không có việc gì chuyển tầm mắt, dường như ánh mắt của bọn họ chưa từng chạm nhau.

“Thần đệ tham kiến Hoàng huynh.”

Nửa chén trà nhỏ sau, Quy Hải Lộng Tinh nhanh nhẹn tới.

“Miễn lễ.”

Tay phải Quy Hải Lộng Nguyệt cách khoảng không nâng lên, nói.

“Tạ Hoàng huynh.”

Quy Hải Lộng Tinh hoàn toàn là dáng vẻ đệ đệ tốt tôn kính huynh trưởng.

“Thảo dân tham kiến Nhị Hoàng tử Điện hạ.”

Nam Cung Vũ Huyên cũng khom người hành lễ.

“Tiểu công tử miễn lễ.”

Quy Hải Lộng Tinh mang vẻ mặt hiền lành, nói. Không còn dáng vẻ khí thế bức nhân lúc trên đường cái.

“Hạ quan tham kiến Nhị Hoàng tử.”

Ba người Gia Cát Mặc Húc cũng hành lễ với Quy Hải Lộng Tinh.

Quy Hải Lộng Tinh đi tới trước một bước, vội vàng cách không nâng ba người lên, nói:

“Ha ha, ba vị cần gì đa lễ? Các vị là huynh đệ của Hoàng huynh, tự nhiên cũng là huynh đệ của ta, khi không có người khác, những nghi thức xã giao đó không cần làm.”

“Hạ quan cảm ơn Nhị Hoàng tử.”

Ba người đồng thanh.

Ba người vẫn đang tự xưng là hạ quan, vẫn gọi Quy Hải Lộng Tinh là Nhị Hoàng tử như trước.

Thái độ này rất rõ ràng, bọn họ không muốn có huynh đệ là hắn!

“Ha ha, ba vị đa lễ.”

Quy Hải Lộng Tinh dường như hoàn toàn không nhìn ra thâm ý của ba người, vẫn đang cười với vẻ mặt hiền lành.

“Không biết Hoàng đệ đến nơi này của Bản cung là có việc gì?”

Vẻ mặt Quy Hải Lộng Nguyệt giải quyết việc chung, hỏi.

“Hoàng huynh, thần đệ là tới bồi tội với vị tiểu công tử này. Hôm nay nghe Hoàng huynh dạy bảo xong, thần đệ thực xấu hổ cùng hối hận, cho nên tới đây bồi tội.”

Quy Hải Lộng Tinh mang vẻ mặt hối hận, đáp.

“Ha ha, Hoàng đệ có tâm tư như thế, ta nghĩ là Hiên đệ sẽ không trách đệ.”

Quy Hải Lộng Nguyệt dùng loại ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Quy Hải Lộng Tinh nói, sau đó lại chuyển tầm mắt tới trên người Nam Cung Vũ Huyên, hỏi:

“Hiên đệ, đệ thấy sao?”

“Thảo dân tất nhiên là không dám trách Nhị Hoàng tử.”

Nam Cung Vũ Huyên mang vẻ mặt được sủng ái mà kinh sợ đáp.

“Ha ha, Hiên đệ thông tình đạt lý, thực khiến vi huynh kính nể.”

Quy Hải Lộng Nguyệt mang vẻ mặt tán thưởng nói.

Nhưng là tán thưởng này ở trong mắt Nam Cung Vũ Huyên liền thành trêu tức.

Nam Cung Vũ Huyên âm thầm cắn răng.

Thông tình đạt lý cái bíp!

Nếu như có lựa chọn khác, nàng không muốn ở chỗ này diễn trò!

“Vi huynh?”

Quy Hải Lộng Tinh nghi hoặc nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Hoàng huynh, huynh…”

“À, quên nói.”

Quy Hải Lộng Nguyệt làm như nhớ tới chuyện gì, kéo Nam Cung Vũ Huyên đến bên cạnh, nhìn Quy Hải Lộng Tinh nói:

“Hoàng đệ, đệ ấy gọi là Nam Cung Hiên, Bản cung đã nhận thức đệ ấy làm nghĩa đệ.”

“Nghĩa đệ?!”

Quy Hải Lộng Tinh mở to hai mắt nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt.

Không phải hắn làm quá, mà là vì tin tức Quy Hải Lộng Nguyệt đột nhiên tuyên bố thực khiến cho người rung động.

Người Hoàng thất, vốn nên giảm bớt việc có dính dáng tới người ngoài.

Huống chi, Nam Cung Hiên này lại quen biết chưa tới một ngày, sao lại đột nhiên được Quy Hải Lộng Nguyệt nhận làm nghĩa đệ, khiến hắn nghĩ không ra.

“Ha ha, Hiên đệ tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng lại kiến thức rộng rãi không kém mưu thần nào trong triều. Về sau nếu như được Hiên đệ tượng trợ, vậy Bản cung tất nhiên sẽ bớt lo rất nhiều.”

Quy Hải Lộng Nguyệt mang vẻ mặt chờ mong nói.

“Thái tử Điện hạ nói đùa, Hiên chỉ là trùng hợp có chút kiến giải vụng về thôi, có thể làm nghĩa đệ của Thái tử Điện hạ người, là phúc khí Hiên tu luyện mấy đời.”

Nam Cung Vũ Huyên cũng rất nhập vai.

“…”

Thấy dáng vẻ hai người đều là thưởng thức lẫn nhau, trong mắt Quy Hải Lộng Tinh hiện lên chòm sáng chập chờn không rõ.

Nếu như Nam Cung Hiên này có tài kinh thế như lời Quy Hải Lộng Nguyệt nói, vậy lần này xem như hắn chịu thiệt lớn.

Quy Hải Lộng Tinh âm thầm cắn răng.

“Ha ha, nghe Hoàng huynh nói như vậy, Bản điện cũng mong chờ về học thức của Nam Cung công tử. Không biết Nam Cung công tử có thể giúp ta giải đáp một vấn đề mà Bản điện vương vấn đã lâu?”

Mặt Quy Hải Lộng Tinh lộ vẻ hướng tới hỏi hướng Nam Cung Vũ Huyên.

Hừ!

Có thực học hay không, thử một lần liền biết!

“Ha ha, có thể giúp Nhị Hoàng tử giải ưu là phúc của Hiên, chỉ là cách nhìn của Hiên tầm thường, chỉ sợ khó có thể giải đáp được vấn đề mà Nhị Hoàng tử Điện hạ cảm thấy phức tạp.”

Nam Cung Vũ Huyên cười khẽ chối từ.

“Nam Cung công tử chớ khiêm tốn. Hoàng huynh cũng đã nói ngươi sáng suốt hơn người, nếu ngươi không thể giải đáp, vậy khác nào bôi đen lên mặt Hoàng huynh?”

Vừa nghe Quy Hải Lộng Tinh lời này, sắc mặt Quy Hải Lộng Nguyệt nhất thời trầm xuống.

Khóe mắt Quy Hải Lộng Tinh liếc thấy thần sắc Quy Hải Lộng Nguyệt biến hóa, trong lòng âm thầm tự khen bản thân.

Ha ha, chỉ cần hắn ra đề khó, khiến cho Nam Cung Hiên này không thể giải đáp, vậy Quy Hải Lộng Nguyệt cũng theo đó mà mất mặt mũi. Đến lúc đó Quy Hải Lộng Nguyệt giận dữ, Nam Cung Hiên cũng theo đó mà gặp xui xẻo.

Đến lúc đó, hắn lại thao tác thêm một phen, lan truyền việc Quy Hải Lộng Nguyệt quân tử trước mặt mọi người nhưng sau lưng lại có hành vi tiểu nhân. Vậy hình ảnh ác nhân của hắn hôm nay cũng được phai mờ đi.

Quy Hải Lộng Tinh âm thầm tính toán trong lòng.

Kỳ thật, chiêu này của Quy Hải Lộng Tinh xem như cao minh.

Chẳng qua, hắn không phát hiện ra, sắc mặt Quy Hải Lộng Nguyệt không tốt là vì Quy Hải Lộng Tinh hắn ép sát từng bước với người trên đầu quả tim của Quy Hải Lộng Nguyệt chứ không phải là vì Nam Cung Vũ Huyên từ chối.

“Vậy mời Nhị Hoàng tử nói ra vấn đề khiến người cảm thấy phức tạp đã lâu đi.”

Mặt Nam Cung Vũ Huyên mang mỉm cười, nói.

Ha ha, nàng vốn không muốn cự tuyệt Quy Hải Lộng Tinh.

Chẳng qua, từ chối một lần có thể khiến Quy Hải Lộng Tinh cảm thấy đắc ý một chút, sau đó lại hung hăng đạp hắn từ đắc ý xuống tận địa ngục.

Hắc hắc, như vậy không phải chơi vui hơn sao?

Nam Cung Vũ Huyên mừng thầm trong lòng.

Quy Hải Lộng Nguyệt không dấu vết nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.

Đến khi nhìn thấy chòm sáng lấp lánh ẩn bên trong đôi mắt sáng như sao kia thì sắc mặt hắn cũng dịu xuống.

Ha ha, chỉ cần nhìn một cái, hắn liền biết nàng chẳng những không giận, không có cảm giác bị ép buộc, ngược lại còn tràn đầy hứng thú!



Ha ha, hắn là rất chờ mong tiểu nương tử nhà mình chọc cho Quy Hải Lộng Tinh tức giận không biết thành dáng vẻ gì nữa.