Quyển 2 - Chương 76: Cửu Trọng quyết

Chính xác, lần này nàng vô tư giải thích như thế tuyệt đối không phải vì nàng là thánh mẫu trách trời thương người, nàng là đang mượn cơ hội chậm rãi khiến cho nhóm tướng công làm nàng đau đầu thông suốt. Khác nước, không cùng giới tuyến cũng không nhất thiết là địch.

Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc có thể hòa bình phát triển, mà tướng công Hiên Viên quốc cùng tướng công Quy Hải quốc cũng tuyệt đối không phải địch nhân.

“…”

Quy Hải Lộng Tinh im lặng trước, muốn tìm ra lí do thoái thác để phản bác Nam Cung Vũ Huyên, nhưng là không biết vì sao lại tìm hoài không ra.

Hiện tại suy nghĩ lại, thiếu niên nhìn như non nớt này ngay từ đầu hỏi những vấn đề kia chính là đang đào hố, làm cho hắn nhảy xuống, khiến lời nói của chính hắn tự mâu thuẫn, sau đó làm cho hắn á khẩu không thể trả lời được.

Suy nghĩ thông suốt, sâu trong đôi mắt Quy Hải Lộng Tinh thâm thúy thành một mảnh.

Vô luận thế nào, thiếu niên nhìn như vô hại này tuyệt đối không đơn giản.

Quy Hải Lộng Nguyệt vốn có ba trợ thủ lớn là Tây Môn Vân Ảnh, Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc, nay lại có thêm thiếu niên này tương trợ, vậy càng ngày càng khó đối phó.

Trong lòng Quy Hải Lộng Tinh càng nghĩ càng buồn bực khó chịu. Trong giây lát, Quy Hải Lộng Tinh cúi đầu nói với Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Hoàng huynh, thần đệ vừa nghe Nam Cung công tử đặc biệt giải thích như thế, xem như là mở rộng tầm mắt, nhưng là ý tưởng ‘công chính liêm minh’ như vậy, thần đệ vẫn là không dám gật bừa.”

“Ha ha, Hoàng đệ không cần vì lời Hiên đệ nói mà buồn rầu.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cười nói, nhưng là hắn cũng không cho thấy thái độ của hắn đối với lời của Nam Cung Vũ Huyên.

Không phải hắn cố ý khiến cho Quy Hải Lộng Tinh mò không ra, cũng không phải hắn không nghe vào lời nói của tiểu nương tử thân ái, càng không phải hắn không phối hợp với tiểu nương tử thân ái nhà hắn, mà là chính hắn cũng đang mù mịt.

Lời nương tử thân ái nhà hắn nói, tuyệt đối không phải là lời vô nghĩa ăn nói lung tung, huống chi điểm xuất phát của nàng còn cao xa hơn so với nhóm đại nam nhân là bọn họ.

Nhưng là, hai quốc gia, lại không phân chia quốc gia, lịch sử từ trước tới nay chưa từng có tình huống như vậy, tới bây giờ cũng chưa từng có ai nêu ra vấn đề này.

Cho dù hắn vô cùng muốn ủng hộ nương tử thân ái nhà mình nhưng cũng phải suy nghĩ một chút mới được, dù sao đây cũng không phải là việc nhỏ.

“…”

Quy Hải Lộng Tinh nghe Quy Hải Lộng Nguyệt trả lời, im lặng sau một lúc lâu, mở miệng:

“Hoàng huynh nói đúng. Thần đệ ra ngoài cũng đã lâu, trong phủ còn có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý, ngày khác lại tới thăm hỏi Hoàng huynh.”

Nói xong, Quy Hải Lộng Tinh khom người hành lễ với Quy Hải Lộng Nguyệt.

Sau khi được Quy Hải Lộng Nguyệt cho phép, Quy Hải Lộng Tinh mới xoay người nâng bước rời đi.

Chỉ là, thân hình hắn lúc rời đi cũng không có nhẹ nhàng như lúc hắn đến, dường như trên người hắn lại đè thêm không ít tâm tư.

Thái độ của Quy Hải Lộng Nguyệt, hắn đoán không ra.

Một người bá đạo như Quy Hải Lộng Nguyệt vậy mà ở lúc Nam Cung Hiên nói ra lời muốn hòa bình phát triển cùng Hiên Viên quốc lại không có chút tức giận, thái độ phóng túng Nam Cung Hiên như thế, xem ra Nam Cung Hiên này còn khó trị hơn cả Tây Môn Vân Ảnh, Tư Không Huyền Dịch cùng Gia Cát Mặc Húc!

Trong lòng Quy Hải Lộng Tinh đã nghiễm nhiên xem Nam Cung Hiên là trợ giúp lớn nhất của Quy Hải Lộng Nguyệt.



Từ ngày Quy Hải Lộng Tinh đến Thái Tử phủ “Bồi tội”, đã qua năm ngày.

Trong năm ngày này, Nam Cung Vũ Huyên chưa từng nhắc lại việc giữa Quy Hải quốc cùng Hiên Viên quốc, các vị mỹ nam cũng không có nhắc tới.

Đa số thời gian năm người đều ngấy cùng nhau, tuy rằng không thể ngang nhiên chơi trò ôm ấp hôn hôn nhưng lại không thiếu những lúc đàm luận đại sự nên cho tất cả mọi người lui xuống, sau đó ngọt ngào một phen.

Nam Cung Vũ Huyên mở cửa phòng ra giãn thắt lưng, nhìn thoáng qua mặt trời mới lên, khóe miệng giương lên một độ cong tuyệt mỹ, sau đó thu hồi tầm mắt, bước khỏi ngưỡng cửa, rồi xoay người khép cửa phòng lại.

Tối qua, trong phòng nàng có bốn đầu sói đói, làm nàng mệt mỏi không thôi!

Hiện tại, bốn đầu sói kia hẳn là vào triều sớm đi.

Vốn cho rằng trong tình thế căng thẳng như hiện tại, không thể dính cùng bọn họ, cho nên cũng giảm bớt một chút. Cho nên ban ngày bốn đầu sói kia rõ ràng ngoan ngoãn rất nhiều, nhưng là đêm đến bốn đầu sói kia ỷ vào một thân võ nghệ cao siêu kia để trèo tường lật cửa sổ, trộm nhân trộm hương.

Nhưng là nói đi cũng phải nói lại, nàng thật ra rất thích bọn họ làm những chuyện “không thể để ai biết”.

Nghĩ nghĩ, Nam Cung Vũ Huyên nhún nhún vai, nhấc bước chân, hướng một hậu uyển trong Thái Tử phủ mà đi.

Trong hậu uyển, có một mảnh rừng trúc nhỏ u tĩnh.

Nghe nói lúc xác định Thái Tử phủ, giữ lại mảnh rừng trúc nhỏ này, là vì xây dựng một mảnh trời yên tĩnh.

Mỗi ngày khi bọn họ đi lâm triều nàng đều đến rừng trúc để luyện công.

Bởi vì lúc trước Ngân Tử dạy trụ cột cực kỳ vững chắc, cho nên nàng luyện 《 Cửu Trọng quyết 》 cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.

Không thể không nói,《 Cửu Trọng quyết 》này thật sự là một thứ tốt.

Nàng càng luyện tập, cảm quan càng sâu sắc, thân mình cũng càng uyển chuyển.

Võ công của nàng vốn được xem như số một số hai, khinh công cũng không tệ, nhưng lại chưa từng có cảm giác thân mình uyển chuyển như bây giờ, giống như chỉ cần một cơn gió nàng liền có thể đạp gió mà bay.

Hơn nữa, hiện tại nàng chỉ cần vào buổi sáng sau khi thức dậy, hấp thu linh khí từ trong trời đất theo tâm pháp, sẽ cảm thấy tinh lực dư thừa, không có chút cảm giác đói khát.

“Công tử!”

Ngay lúc Nam Cung Vũ Huyên suy nghĩ về sự tinh diệu của 《 Cửu Trọng quyết 》, một thanh âm thanh thúy từ phía sau nàng truyền đến.

Nam Cung Vũ Huyên quay đầu:

“Ha ha, Tố Nhi cô nương sớm a.”

Tiểu cô nương gọi là Tố Nhi này, là tiểu nha hoàn Nguyệt phái tới cho nàng.

“Công tử gọi nô tỳ Tố Nhi là được.”

Tố Nhi đỏ mặt nói.

Có thể hầu hạ công tử, là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này của nàng.

Công tử là nghĩa đệ của Thái tử Điện hạ cao quý, chẳng những dáng vẻ tuấn mỹ vô song, hơn nữa tính tình tốt lắm, đối xử với nha hoàn hạ nhân đều là ôn hòa nhã nhặn.

“Ha ha, ta đã nói rất nhiều lần, ở trước mặt ta Tố Nhi cô nương không cần tự xưng nô tỳ.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.

Đối với tiểu cô nương đơn thuần thiện lương này, nàng cực kỳ có hảo cảm.

“Công tử, lễ nghi không thể…”

Tố Nhi vừa muốn mở miệng từ chối, Nam Cung Vũ Huyên lại giận tái mặt nói:

“Tố Nhi, nếu như ngươi xem ta là công tử, vậy ngoan ngoãn nghe lời được không?”

“…”

Mắt to tròn của Tố Nhi nhìn Nam Cung Vũ Huyên, sau đó mặt mang ửng hồng gật gật đầu, cảm động trong mắt lại rõ ràng như vậy.

Nhà nàng nghèo khó, khi mười hai tuổi đã bị bán vào Thái Tử phủ làm nha hoàn.

Tuy rằng trong phủ không có chủ tử, nhưng là nàng cũng bị người khác bắt nạt không ít.

Cho tới bây giờ chưa từng có ai đối xử với nàng như cách công tử đang làm.

“Công tử đừng tức giận, Tố Nhi nghe công tử là được.”

Tố Nhi mang thần sắc cảm động nói.

“Ha ha, thế này mới ngoan thôi!”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.

“…”

Tố Nhi vừa thấy tươi cười gần như có thể khiến trời đất đều bay màu này của Nam Cung Vũ Huyên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như táo chín.

Chuyển tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn khuôn mặt có thể gọi là họa thủy của Nam Cung Vũ Huyên, Tố Nhi nhỏ giọng nói:

“Công tử, ngươi còn chưa dùng bữa ăn sáng sao.”

Khi nói lời này, trong giọng nói của Tố Nhi mang theo ý trách cứ.

Công tử này, thật sự khiến người khác lo lắng!

Nàng chỉ là đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho hắn, chuẩn bị xong quay lại thì hắn đã mất tích.

Thật không hiểu được, luyện công còn quan trọng hơn thân mình của bản thân sao?!

“Ha ha, ta không đói bụng.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.

Tố Nhi trách cứ, nàng là nghe ra.

Nhưng nàng lại thật cao hứng.

Đây là thực sự quan tâm nàng.

Càng cao hứng là, mắt nhìn người của Nguyệt quả nhiên không tệ.

Tiểu nha hoàn này tâm tư đơn thuần, dễ dàng thật lòng với người khác, chỉ cần đối xử thật lòng với muội ấy, muội ấy tuyệt đối sẽ không phản bội.

“Không thể!”

Tố Nhi nghe câu này của Nam Cung Vũ Huyên, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống:

“Thái tử Điện hạ nói, công tử nhất định phải dùng bữa trước, sau đó mới đi luyện công!”

Hừ hừ!

Nếu là ở chuyện bình thường khác, nàng cũng không dám nói chuyện với chủ tử như vậy.

Nhưng là ở chuyện dùng bữa này, nàng lại có “kim bài miễn tội” của Thái tử Điện hạ!

Thái tử Điện hạ nói, nhất định để cho Nam Cung công tử dùng bữa đúng giờ, mặc kệ dùng cáhc gì!

Cho nên, cho dù là một khóc hai nháo ba thắt cổ, nàng cũng phải khiến cho Nam Cung công tử dùng bữa trước rồi mới luyện công!

“Ha ha, được được được.”

Nam Cung Vũ Huyên không có cách, chỉ có thể đáp ứng.

Ha ha, Nguyệt người này, sợ là tình hình như hiện tại hắn cũng đã nghĩ tới.

Dù bọn họ có bên người nàng hay không, nhưng là ấm áp cùng yêu mến của bọn họ thời thời khắc khắc đều bao phủ quanh người nàng.



Rừng trúc nhỏ yên tĩnh.

Gió nhẹ thổi qua khiến lá trúc xanh biếc chậm rãi lay động.

Một thân ảnh màu trắng uyển chuyển đứng trên đỉnh rừng trúc, tay áo tung bay cùng dung nhan tuyệt mỹ giống như trích tiên.

Chỉ thấy thân hình thiếu niên nhạy bén, thân mình nhỏ nhắn xinh xắn như đang múa, trong hư không múa lên một điệu múa thần bí.

Chờ thân ảnh màu trắng kia múa xong, trong hư không rõ ràng xuất hiện một tấm bùa kim sắc, lộ ra một sức lực cổ xưa mà thần bí.

Tấm bùa kim sắc này, rõ ràng là quỹ tích mà thân ảnh màu trắng kia vừa múa xong.

“Ha ha, Hiên đệ, còn chưa xuống sao?”

Thanh âm vui sướиɠ của Gia Cát Mặc Húc từ phía dưới rừng trúc truyền đến.

Đúng thế, thân ảnh màu trắng tung bay đó chính là Nam Cung Vũ Huyên trong nam trang.

Nam Cung Vũ Huyên cười tươi từ trên đỉnh rừng trúc bay xuống đất, nhìn bốn vị mỹ nam thân ái:

“Ha ha, các huynh đã trở lại.”

Bốn vị mỹ nam chuyên chú nhìn nàng, đáp lại nàng bằng một nụ cười tươi không kém.

Bọn họ đương nhiên trở lại!

Có người thương ở nơi này, mọi lúc mọi nơi đều nắm giữ trái tim bọn họ, sao bọn họ có thể không nhanh chóng trở về chứ?

“Hiên đệ, đệ luyện thành?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Vừa rồi, hắn cũng thấy đồ án đột nhiên xuất hiện, tuy rằng chỉ là trong chốc lát liền tiêu tan nhưng là hắn thấy rõ rõ ràng ràng.

“A, còn chưa.”

Nam Cung Vũ Huyên lắc đầu nói:

“Vừa mới tiến vào tầng thứ nhất, còn chưa quá quen thuộc.”

《 Cửu Trọng quyết 》 nàng tu luyện tổng cộng có chín tầng, sau khi luyện thành có thể trong nháy mắt triệu hồi ra chín tấm bùa, mà hiện tại nàng mới luyện tới tầng thứ nhất, chỉ có thể triệu hồi ra một bức trong chín tấm bùa, hơn nữa thời gian rất ngắn.

“Tầng thứ nhất cũng đã rất lợi hại.”

Tây Môn Vân Ảnh nhẹ nhàng sờ sờ đầu Nam Cung Vũ Huyên:

“《 Bí quyết ngự thú 》 của ta đến bây giờ cũng chỉ có thể khống chế hồ điệp thôi!”

Lúc nói lời này, Tây Môn Vân Ảnh có chút khó chịu.

Biết trước thì hắn đã không chọn《 bí quyết ngự thú 》.

Một đại nam nhân lại triệu hồi từng đàn hồ điệp thành đôi, này là chuyện gì nha!

Tuy rằng hắn rất thích vật xinh đẹp, nhưng hắn vẫn là một nam nhân đích thực!

Một đám hồ điệp bay lượn xung quanh hắn, đây là chuyện gì nha!

“Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên thấy dáng vẻ Tây Môn Vân Ảnh buồn bực như vậy, không lương tâm cười phá lên.

《 Bí quyết ngự thú 》, nghĩa như tên, có thể khống chế vạn thú trên thế gian.

Có lẽ, ở thế giới này không nhìn ra uy lực của nó. Nhưng là ở nơi có Thần thú, Ma thú hoành hành như đại lục Phục Hy thì sẽ có khác biệt rất lớn.

Có thể khống chế vạn thú, đây là lực lượng khiến cho người ta kinh ngạc run rẩy tới mức nào nha!

Nhưng là, điều kiện đầu tiên thì phải là luyện《 bí quyết ngự thú 》 đến mức lô hỏa thuần thanh mới được, bằng không … ha ha, chỉ có thể kêu gọi hồ điệp cùng mật phong các loại tới chơi đùa.

“Huyên, nơi này có nước trà, đệ ngồi đây uống miếng nước, nghỉ ngơi nghỉ ngơi.”

Công Tôn Lưu Dạ đứng ở bên cạnh một cái bàn đá, nói.

“Ừm.”



Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, rất nghe lời tiêu sái đi qua.