Quyển 2 - Chương 77: Trúng độc

Mỗi ngày, bọn họ vừa rời giường liền đi lâm triều, hạ triều trở về mới bắt đầu luyện công, mà nàng lại an vị ở bên cạnh ngắm nhìn bọn họ.

Cuộc sống như vậy, gần như trở thành quỹ đạo.

Một quỹ đạo bình thản lại chứa đầy hạnh phúc cùng ấm áp.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thân ảnh bốn vị tướng công tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, ý cười bên bờ môi cùng hạnh phúc trong mắt không cách nào che dấu được.

Đều nói bình thường thản nhiên mới là phúc, lời này quả nhiên không giả.

Tuy rằng bình thản hiện tại của bọn họ chỉ là bình tĩnh trước giông bão, nhưng nàng cũng không có cảm giác bất an hay bàng hoàng.

Bởi vì, có bọn họ ở bên người, mặc kệ là giông bão gì, nàng cũng không e sợ.

Cảm giác an toàn mà bọn họ mang lại cho nàng, sớm đã đánh tan những nguy hiểm mà giông bão mang đến.

Vì có tình yêu, nên là cái gì cũng không sợ đi!

Nam Cung Vũ Huyên bình tĩnh nhìn các vị mỹ nam, trong lòng ấm áp.



Quy Hải quốc.

Nhị Hoàng tử phủ.

Bên trong mật thất ẩn nấp, Quy Hải Lộng Tinh để tay sau lưng mà đứng, ánh mắt sắc bén như kiếm, thần sắc âm lạnh, không nhìn ra dáng vẻ ôn thuần thường ngày lộ ra trước mặt mọi người.

Rất khó tưởng tượng, rõ ràng là cùng một người, nhưng trước mặt và sau lưng mọi người lại như hai người khác nhau.

Giờ phút này, Quy Hải Lộng Tinh đang trầm mặt nhìn hắc y nhân quỳ gối trước người hắn.

“Vì sao lâu như vậy vẫn không có chút tiến triển?”

Quy Hải Lộng Tinh trầm giọng hỏi.

Thanh âm hơi lạnh nhạt, để lộ ra giờ phút này Quy Hải Lộng Tinh đã muốn tức giận.

“Thuộc hạ vô năng, mong Điện hạ thứ tội.”

Hắc y nhân cúi đầu càng thấp.

“Thứ tội?”

Quy Hải Lộng Tinh không giận phản cười:

“Ha ha, hóa ra tâm phúc Bản điện nuôi lâu như vậy, đều là phế vật?!”

Giọng điệu âm lệ cùng tầm mắt tàn nhẫn, làm cho cả người Quy Hải Lộng Tinh thoạt nhìn còn khủng bố hơn cả lúc tức giận.

“Điện hạ minh giám, thật sự là nhóm người Thái Tử quá mức cẩn thận, bọn thuộc hạ căn bản không có cơ hội xuống tay.”

Hắc y nhân thấy dáng vẻ Quy Hải Lộng Tinh như thế, vội vàng giải thích.

Nhóm Thái Tử đều không phải hạng người hời hợt, võ công cao cường khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Đặc biệt Tây Môn Vân Ảnh, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng một thân võ công cùng tu vi có thể nói là không ai có thể địch!

Cho dù hắn là tâm phúc có võ công cao nhất trong số những người được Điện hạ phái tới Thái Tử phủ, nhưng trước mặt Tây Môn Vân Ảnh lại không có chút lực để hoàn thủ, càng đừng nói không một tiếng động xuống tay trước mắt bọn họ.

Cho nên, khách quan mà nói, không phải bọn họ vô dụng, mà là đối phương quá mức cường đại.

“Không có cơ hội xuống tay?”

Quy Hải Lộng Tinh cao thâm khó dò nhìn về phía hắc y nhân:

“Vậy có phải là các ngươi muốn Bản điện chiếu có gia quyến của các ngươi thì lúc đó các ngươi mới có cơ hội để xuống tay có phải không?”

Cảnh giác?

Ha ha, rất tốt a.

Bởi vì chỉ có cảnh giác mới là bình thường, nếu như không cảnh giác, vậy ngược lại càng có vấn đề.

Nhưng là, cho dù cảnh giác, cũng không thể không hạ thủ!

Hắn, không chờ nổi a!

Hôm nay lúc lâm triều, lão nhân đã có ý vô tình nhắc tới việc hoán vị.

Nếu không tăng nhanh kế hoạch, đợi đến lúc Quy Hải Lộng Nguyệt kế vị xong, vậy càng không có phần thắng.

Cho nên, phải trước lúc thế lực của Quy Hải Lộng Nguyệt lớn mạnh, diệt hắn!

“Không!”

Hắc y nhân nghe Quy Hải Lộng Nguyệt đề cập tới thân nhân của mình, nháy mắt biến sắc:

“Điện hạ, cầu xin Điện hạ lại cho bọn thuộc hạ thời gian hai ngày, bọn thuộc hạ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cầu Điện hạ đừng khó xử thân nhân của bọn thuộc hạ.”

Hắc y nhân gần như cầu xin.

“…”

Mặt Quy Hải Lộng Tinh không chút thay đổi nhìn hắc y nhân mang vẻ mặt khủng hoảng, sau một lúc lâu, ôn hòa cười nói:

“Ha ha, xem lời này cửa ngươi. Các ngươi tốt xấu cũng là tâm phúc của Bản điện, sao Bản điện có thể làm khó thân nhân của các ngươi nha? Chỉ cần các ngươi trung thành tận tâm làm việc cho Bản điện hạ, Bản điện hạ tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi. Gia quyến các ngươi tự nhiên cũng sẽ vì các ngươi mà được hưởng vinh hoa phú quý.”

Giờ phút này Quy Hải Lộng Tinh lại giống như một thánh nhân trời sinh đã vô cùng thiện tâm, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ âm lệ lúc nãy.

Như nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản là không có người tin tưởng thế gian này lại còn có người có thể lật mặt nhanh như vậy.

“Bọn thuộc hạ thề sống chết tùy tùng Điện hạ, trung thành một lòng.”

Hắc y nhân lo lắng cho an nguy của thân nhân, lập tức tiếp lời Quy Hải Lộng Tinh.

Ha ha, tâm phúc?

Thật sự là châm chọc a.

Huynh đệ bọn họ mạo hiểm họa sát thân vào Thái Tử phủ làm nội quỷ, nhưng kết quả thì sao? Điện hạ lại dùng gia quyến của bọn họ để áp chế bọn họ.

Đây là thái độ Điện hạ đối xử với tâm phúc a!

Thực sự làm cho người ta thất vọng đau khổ!

Trong lòng hắc y nhân bi thương không thôi.

“Vậy là được.”

Quy Hải Lộng Tinh không có phát hiện nội tâm bi thương của hắc y nhân, hờ hững nói:

“Ngươi ra ngoài cũng đủ lâu, nhanh chóng về Thái Tử phủ đi, đừng để trước lúc đắc thủ lại bị người ta bắt được điểm yếu.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Hắc y nhân đứng dậy cung kính cáo lui.



“Công tử này cũng thật là, lại chạy mất tiêu!”

Tố Nhi bưng thức ăn sáng đã chuẩn bị tốt, mặt đầy căm phẫn nhỏ giọng nói thầm, cúi đầu bước đi.

“A ——!”

“Xoảng ——!”

Không chú ý có người đi tới ở phía trước, Tố Nhi vừa vặn đυ.ng tới người nọ.

“Ôi! Tố Nhi, không sao chứ?”

“Ta thật ra không có chuyện gì, nhưng là đồ ăn sáng của công tử có việc a!”

Tố Nhi nhìn bát sứ trắng bị vỡ cùng cháo tổ yến vung khắp nơi, vừa nóng vội vừa tức giận!

“Lại đi lấy thêm một bát đồ ăn sáng từ trù phòng không phải là được sao?”

“Phúc bá!”

Tố Nhi mang vẻ mặt cầu xin nhìn nam tử trung niên vẻ mặt chất phác:

“Đây là đồ chuẩn bị riêng cho công tử, đâu có bao nhiêu!”

Hu hu, Thái tử Điện hạ từng nói, phải cố gắng để công tử dùng bữa, nhưng hiện tại đồ ăn cũng đổ bể!

Nàng đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Thái tử Điện hạ giận dữ như thế nào sau khi trở về.

“Vậy dùng thứ khác thay thế không được sao?”

Phúc bá dường như cũng biết địa vị của vị Nam Cung công tử kia trong Thái Tử phủ, cuống quít nói.

“Thứ khác? Thứ khác đều là đồ của hạ nhân ăn. Thân phận của công tử tôn quý như thế, đâu có thể ăn những món giống hạ nhân chúng ta chứ?!”

Tố Nhi vội đến mức nước mắt lưng tròng.

Hiện tại trong Thái Tử phủ, trừ Thái tử Điện hạ, Tây Môn đại nhân, Công Tôn đại nhân còn có Gia Cát đại nhân ra, cũng chỉ có một chủ tử là công tử.

Thái tử Điện hạ cùng ba vị đại nhân kia trước lúc vào triều sớm đã dùng xong bữa sáng, cho nên trừ bữa sáng của công tử ra, còn lại đều là của hạ nhân.

“Vậy, vậy, vậy làm sao bây giờ a?”

Vẻ mặt Phúc bá cũng khủng hoảng.

“Ta sao mà biết ~!”

Tố Nhi mang theo khóc nức nở nói.

“Có!”

Phúc bá đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn Tố Nhi nói:

“Vừa rồi tức phụ nhà ta đưa canh gà đến, không bằng ta đi lấy cho ngươi, ngươi đưa cho Nam Cung công tử?”

“Này… Ừm, được.”

Tố Nhi do dự sau một lúc, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, đồng ý.

Tuy rằng canh gà kém cháo tổ yến, nhưng vẫn là tốt hơn đồ ăn của hạ nhân rất nhiều.

“Vậy ngươi ở chỗ này đợi đi, ta đi rồi quay lại.”

Phúc bá nói xong, liền vội xoay người rời khỏi.



“Ặc? Đây, là canh gà?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn trước người bày một chén canh gà có một lớp váng mỡ dầy bên trên, mày đẹp nhẹ nhăn.

Thế này cũng dầu quá đi!

Không muốn uống a, không muốn uống!

“Đúng nha!”

Tố Nhi gật gật đầu.

“Vậy có thể không uống được không?”

Nam Cung Vũ Huyên cau mày hỏi.

“Không thể!”

Tố Nhi không lưu tình mà cự tuyệt.

“Nhưng là, bữa sáng đầy dầu như vậy sẽ không thoải mái.”

Nam Cung Vũ Huyên nhún nhún vai nói.

Dù kêu nàng vô lại cũng được, nói nàng lấy cớ cũng không sao, chứ nàng là không uống!

“Dầu?”

Tố Nhi nhìn nhìn trên mặt bát canh gà có một tầng dầu thật dầy, nói:

“Vậy Tố Nhi vớt dầu đó ra là được.”

Nói xong, Tố Nhi cầm lấy thìa, thật cẩn thận vớt lớp dầu ra, sau đó hất lên mặt đất.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn tiểu nha đầu cẩn thận như thế, không dấu vết quăng ánh mắt xem thường.

Tiểu nha đầu lừa đảo này, thật đúng là chuyên nghiệp nha!

Mỗi ngày đều kiên trì không ngừng, mặc kệ là nhõng nhẽo hay là đe dọa, dù sao cũng nhất định phải để cho nàng dùng bữa sáng!

“Công tử, được rồi, hiện tại không còn dầu nữa.”

Tố Nhi một lần nữa đặt bát canh gà về lại trước mặt Nam Cung Vũ Huyên, nói.

“Không dầu cũng không uống.”

Nam Cung Vũ Huyên thản nhiên nói.

Hừ hừ!

Dù sao hôm nay nàng quyết tâm không dùng bữa sáng!

Huống chi, nàng vẫn luôn không ưa canh gà!

“Công tử, sao người có thể như vậy!”

Tố Nhi thấy dáng vẻ Nam Cung Vũ Huyên là đánh chết cũng không chịu, vội đến mức khuôn mặt đỏ bừng, suýt chút nữa giơ chân.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên làm bộ như không có nghe thấy cũng không phát hiện, gục đầu xuống.

Ánh mắt trong lúc lơ đãng chạm đến một vùng trên mặt đất, trong mắt tối đen như mực của Nam Cung Vũ Huyên hiện lên một chùm sáng sâu xa, chẳng mấy chốc lập tức biến mất.

“Ha ha, được rồi được rồi. Tố Nhi ngoan, đừng giận nha, ta uống là được.”

Nam Cung Vũ Huyên ngẩng đầu cười nói với Tố Nhi.

“Ặc…”

Ngược lại biến thành Tố Nhi bị thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của Nam Cung Vũ Huyên làm cho theo không kịp.

Nhưng vừa nghĩ lại, chỉ cần công tử dùng bữa là được rồi, những việc khác nàng không cần xen vào.

Bàn tay mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên bưng bát sứ trắng lên, ngay cả thìa cũng không dùng, trực tiếp uống canh gà, một hơi cạn sạch.



Hoàng cung Quy Hải quốc.

Vừa hạ triều xong, các đại thần trong triều đều lục tục đi ra.

“Ha ha, chúc mừng Thái tử Điện hạ!”

Một vị đại thần đi đến bên người Quy Hải Lộng Nguyệt, cực kỳ nịnh bợ mở miệng.

“Đa tạ Nguyễn đại nhân.”

Mặt Quy Hải Lộng Nguyệt không chút thay đổi trả lời.

Vừa rồi khi vào triều, Phụ hoàng đã chính thức tuyên bố tại mùng một tháng sau hắn chính thức đăng cơ.

Cũng chính là ở bảy ngày sau.

“Thái tử Điện hạ tuổi trẻ tài cao, tin rằng ngày sau Quy Hải quốc ta dưới sự dẫn dắt của Thái tử Điện hạ càng ngày càng phồn vinh hưng thịnh.”

Một vị đại thần khác cũng đến bên người Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Lâm đại nhân quá khen.”

Khuôn mặt tuấn tú của Quy Hải Lộng Nguyệt không nhìn ra chút tâm tư.

“Thái tử Điện hạ…”

Càng ngày càng nhiều đại thần vây quanh Quy Hải Lộng Nguyệt, ngươi một câu ta một câu không dứt.

Bọn họ đơn giản là chúc mừng Quy Hải Lộng Nguyệt sắp được non sông gấm vóc này hoặc là khen Quy Hải Lộng Nguyệt sáng suốt uy vũ, tuổi trẻ tài cao.

Quy Hải Lộng Tinh nhìn đám người vây quanh Quy Hải Lộng Nguyệt chúc mừng cùng Quy Hải Lộng Nguyệt mặt không đổi sắc phía trước, trong đôi mắt đen sâu hiện lên chùm sáng hung ác.

Hừ!

Quy Hải Lộng Nguyệt?

Kế vị?

Vậy cũng phải có mệnh sống đến bảy ngày sau mới được!

“Thái tử Điện hạ! Thái tử Điện hạ, không tốt không tốt!”

Ngay khi Quy Hải Lộng Nguyệt bị nhóm quần thần vây quanh, một thanh âm lo lắng từ bên ngoài nhóm người truyền đến.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt vừa nghe thanh âm kia, tuấn mi nhẹ mặt nhăn.

Thanh âm này, là quản gia trong Thái Tử phủ!

Trong phủ đã xảy ra chuyện?

Có phải Huyên Nhi đã xảy ra chuyện?!

Mà Tây Môn Vân Ảnh, Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc bên cạnh Quy Hải Lộng Nguyệt cũng nghe ra là thanh âm quản gia Thái Tử phủ.

Giống với Quy Hải Lộng Nguyệt, phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng là tiểu nương tử thân ái của bọn họ đã xảy ra chuyện?

“Chuyện gì?”

Quy Hải Lộng Nguyệt không để ý tới nhóm triều thần còn vây xung quanh hắn, lập tức xuyên qua tầng tầng lớp lớp người vây quanh, trầm mặt đi đến trước người quản gia.

Nhóm Tây Môn Vân Ảnh cũng vội vã đuổi kịp.

Quản gia nhìn nhóm đại thần cách đó không xa một cái, sau đó đi cà nhắc tới bên tai Quy Hải Lộng Nguyệt nói chút gì.

“Chết tiệt!”

Sắc mặt Quy Hải Lộng Nguyệt đại biến, thấp giọng mắng một câu.

Mà nhóm Tây Môn Vân Ảnh cũng đột biến.

Bọn họ người người võ công cao cường, tự nhiên cũng nghe thấy lời quản gia nói với Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Nguyệt, các ngươi đi về trước, ta đi Thái Y viện.”

Tây Môn Vân Ảnh lo lắng nói, sau đó lắc mình đi hướng Thái Y viện.

Thân ảnh hồng sắc xinh đẹp, giống như một tia chớp, trong phút chốc biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Quy Hải Lộng Nguyệt, Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc cũng theo sau đó lắc mình biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mọi người đứng tại chỗ, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Bọn họ đều thấy cái gì?!

Chỉ trong nháy mắt, bốn người sống sờ sờ liền biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

Hơn nữa, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến cho Thái tử Điện hạ cùng ba vị đại nhân để ý như thế?

Trong lòng quần thần đều bắt đầu phỏng đoán.

Chỉ có Quy Hải Lộng Tinh đứng ở một nơi bí mật gần đó, khóe miệng giương lên một ý cười âm trầm.



Ha ha, Quy Hải Lộng Nguyệt, chỉ cần ngươi không còn trấn định, vậy ngươi nhất định phải chết.