Quyển 2 - Chương 78: Kinh hồn

Trong Thái Tử phủ, phòng trong Nam Cung Vũ Huyên.

“Huyên, Hiên đệ.”

Sắc mặt Quy Hải Lộng Nguyệt tái nhợt nhìn tiểu nhân nhi nằm trên giường, nhẹ giọng gọi. Nếu như cẩn thận nghe, sẽ phát hiện thanh âm hắn mang theo run rẩy.

Sắc mặt Gia Cát Mặc Húc cùng Công Tôn Lưu Dạ cũng trắng bệch như tờ giấy, đôi tay bọn họ giấu ở trong tay áo nắm chặt thành quyền, mới nhịn xuống xúc động muốn đi qua ôm nàng vào trong lòng.

Trời biết, khi bọn họ nghe quản gia nói nàng bị trúng độc xong, các loại sợ hãi giống như đàn kiến không ngừng chiếm đoạt trái tim bọn họ.

Nhưng hiện tại dù trở lại bên người nàng, lại chỉ có thể nhìn nàng nằm ở trên giường, bọn họ không có cách nào tới gần.

Hận cảm giác bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng như vậy, lại không có cách nào ôm nàng vào trong lòng để che chở.

“Đây đến cùng là xảy ra chuyện gì?!”

Quy Hải Lộng Nguyệt thấy người thương nằm yên tĩnh ở trên giường, đau lòng vạn phần, rống lên với hạ nhân đầy phòng.

Không biết là bởi vì tức giận hay là vì đau lòng, giờ phút này hốc mắt Quy Hải Lộng Nguyệt có chút phiếm hồng, hơn nữa vẻ giận dữ của hắn lại lạnh lùng như vậy, khiến cho cả người hắn giống như diêm la trong địa ngục, khiến người ta sợ hãi.

Hạ nhân trong phòng bị dáng vẻ này của Quy Hải Lộng Nguyệt dọa đến.

Tuy rằng trong ngày thường, Thái tử Điện hạ nghiêm túc thận trọng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khiến bọn họ cảm nhận được một loại lực uy hϊếp đến từ vương giả, cũng không có khiến người ta thấy sợ hãi từ đáy lòng dâng lên như bây giờ.

“Làm sao, đều thành kẻ điếc kẻ câm sao?! Không nghe thấy Bản cung đang hỏi sao?!”

Trong đôi mắt vàng đồng của Quy Hải Lộng Nguyệt bao phủ lo lắng.

Người thương bị thương tổn ngay trong phủ của hắn, hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh như trước, hắn hận bản thân không có bảo vệ tốt cho nàng.

“Hồi… hồi Thái tử Điện hạ, công… công tử uống canh gà xong, sau đó liền… bị… trúng độc.”

Tố Nhi quỳ trên mặt đất, thân mình nhỏ nhắn xinh xắn lạnh run, trong đôi mắt tròn tròn cũng chứa đầy nước mắt.

Nàng, không phải là bị dọa đến, mà là áy náy, áy náy sâu sắc.

Tuy rằng nàng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng rất rõ ràng, vị trí của công tử ở trong lòng Thái tử Điện hạ nặng đến mức không thể đo lường được.

Thái tử Điện hạ để cho nàng chăm sóc công tử thật tốt, cũng là vì tin tưởng nàng.

Nhưng là, nàng chẳng những không có chăm sóc công tử tốt còn khiến cho tính mạng công tử gặp nguy hiểm.

“Canh gà?”

Mắt ưng của Quy Hải Lộng Nguyệt hơi híp:

“Ta nhớ rõ bữa sáng của Hiên đệ là cháo tổ yến, sao lại biến thành canh gà?”

Bữa sáng của Huyên Nhi, đều là trước lúc hắn vào triều sẽ căn dặn trù phòng chuẩn bị.

Rõ ràng đã căn dặn trù phòng chuẩn bị cháo tổ yến, sao lại uống phải canh gà.

“Nô, nô tỳ làm đổ cháo tổ yến, sau đó Phúc… Phúc bá …”

Tố Nhi nói đến chỗ này, đột nhiên dừng lại.

Phúc bá!

Chẳng lẽ là Phúc bá muốn hại công tử?!

“…, “

Tuy rằng Tố Nhi không có nói hết lời, nhưng người thông minh như Quy Hải Lộng Nguyệt, giờ phút này đã đoán được đại khái.

“Phúc bá sao?”

Quy Hải Lộng Nguyệt trầm giọng hỏi.

Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng lại làm cho người ta tự dưng sinh ra một loại cảm giác lông tóc dựng đứng.

“Hồi Thái tử Điện hạ, đã phái người đi tìm.”

Quản gia dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán một phen, trả lời.

Sau khi nghe kể lại từ đầu tới cuối quá trình Nam Cung công tử ly kỳ trúng độc, hắn liền ẩn ẩn cảm thấy điểm chính của sự việc nằm ở trên người Phúc bá, cho nên đã phái người đi tìm Phúc bá rồi.

“Vậy sao còn không có tin tức?!”

Sắc mặt Quy Hải Lộng Nguyệt không hề có dấu hiệu dịu đi:

“Người trong phủ của Bản cung, lại có hiệu suất làm việc ở mức khó coi như vậy?!”

“Chuyện này…”

Quản gia bị dáng vẻ “cố tình gây sự” này của Quy Hải Lộng Nguyệt làm khó.

Tuy rằng Thái Tử trở về phủ chưa bao lâu, nhưng từ phương thức xử lý chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ vẫn có thể nhìn ra, vị Thái tử Điện hạ này tuy rằng không thích nói cười, nhưng cũng là một chủ tử vô cùng có nguyên tắc cũng sẽ không tự dưng mà tức giận!

Nhưng bây giờ lại có dáng vẻ “không thể nói lý” như vậy.

Từ đây có thể nhìn ra, Nam Cung công tử ở trong lòng Thái tử Điện hạ dùng ba chữ “rất quan trọng” đã không đủ để hình dung!

Về phần mức độ còn quan trọng hơn chữ “rất quan trọng” này đến cùng là loại tình cảm gì thì một hạ nhân như hắn, căn bản không dám vọng đoán.

“Nguyệt, ta đi xem.”

Công Tôn Lưu Dạ trầm giọng nói với Quy Hải Lộng Nguyệt.

Tuy rằng hắn cũng rất muốn ở lại chỗ này nhìn người thương nhưng là hiện tại ở lại đây chẳng có chút tác dụng gì.

Còn không bằng đi bắt hung thủ, bức ra giải dược!

Quy Hải Lộng Nguyệt nâng mắt, nhìn hiểu ý trong mắt Công Tôn Lưu Dạ, gật gật đầu đồng ý.

Công Tôn Lưu Dạ lập tức không chậm trễ, lắc mình rời khỏi phòng.

Dáng người mạnh mẽ giống như hóa thành một làn khói nhẹ, nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

“Sao rồi?”

Công Tôn Lưu Dạ vừa rời đi thì một bóng người hồng sắc cũng đột ngột xuất hiện trong phòng.

Còn chưa nhìn rõ người tới là ai, thanh âm từ tính trầm thấp liền vang lên.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt, Gia Cát Mặc Húc ngẩng đầu nhìn người tới một cái, sau đó lại cúi đầu, gắt gao nhìn tiểu nhân nhi ngủ say, không có chút phản ứng.

“…”

Tầm mắt Tây Môn Vân Ảnh cũng bình tĩnh nhìn tiểu nhân nhi đang “Ngủ say” trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt, khí lực toàn thân đều dồn lên nắm đấm.

“A ___!”

Tiếng kêu thê lương đột ngột vang lên.

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Lập Vũ trắng bệch như tờ giấy, ẩn ẩn có thể thấy được trên trán hắn lộ ra giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.

Tây Môn Vân Ảnh nhíu mày, thả bàn tay còn đang bị hắn nắm trong tay ra:

“Quên.”

Bình tĩnh nói với Lý Lập Vũ một câu, Tây Môn Vân Ảnh lại chuyển tầm mắt đến trên thân tiểu nhân nhi trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Lý Thái y, nếu đến đây liền mau đến xem xem.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn Lý Lập Vũ, nói.

Lời nói tuy rằng không còn nghiêm khắc như khi nói chuyện với hạ nhân nhưng vẫn còn có khí thế lăng nhân.

“…”

Mặt Lý Lập Vũ trắng bệch:

“Chẳng lẽ Thái tử Điện hạ không phát hiện, thần bị thương sao?”

Hắn cũng không phải là đang viện cớ!

Lực đạo của Tây Môn Vân Ảnh, cho dù là người võ công cao cường, cũng không có cách nào ở dưới tình huống không hề phòng bị có thể chịu đựng được.

Huống chi, hắn chỉ là một thư sinh, tuy rằng tinh thông y thuật, nhưng lại không có võ công!

Bị Tây Môn Vân Ảnh nắm chặt như vậy, xương cốt hẳn là đều vỡ tan!

“Ngươi còn có một tay khác.”

Tây Môn Vân Ảnh chuyển tầm mắt, lạnh nhạt nhìn Lý Lập Vũ bị hắn bắt trở về sau đó còn bị hắn không cẩn thận biến thành người bị thương, nói.

Lý Lập Vũ thấy ánh mắt Tây Môn Vân Ảnh lạnh nhạt như vậy, lại nghe lời Tây Môn Vân Ảnh nói không hề có chút tình cảm, đột nhiên hắn có cảm giác như có một thanh mũi nhọn đang đâu sau lưng hắn.

Hắn xem như rõ ràng ẩn ý trong lời của Tây Môn Vân Ảnh.

Nếu như hắn còn lấy cớ đau xót, không trị liệu cho giai nhân, vậy cái tay còn lại của hắn cũng đừng hòng bảo vệ!

“Xem như các ngươi tàn nhẫn!”

Lý Lập Vũ tối sầm mặt, cắn răng nói.

Nghĩ tới Lý Lập Vũ hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đau cùng Công chúa vừa đáng yêu lại vừa bốc đồng điêu ngoa kia.

Nhưng là những người này, hết lần này tới lần khác lại dùng “khắc tinh” của hắn đến uy hϊếp hắn!

Hắn hận!

Nhưng lại bất lực!

Lúc trước vào cung làm thái y, chỉ là nhất thời xúc động, muốn thử y thuật của bản thân.

Đáng tiếc vừa vào cung, liền gặp phải Bát Công chúa điêu ngoa tùy hứng lại làm cho hắn yêu đến mức không có cách nào thoát ra được.

Hắn cũng liền vì có thể gặp được người trong lòng nhiều hơn mà cam tâm tình nguyện ở lại trong cung.

Mà Công chúa điêu ngoa kia lời ai nói cũng không nghe, ai cũng không sợ, lại chỉ sùng bái cùng kính yêu Phụ Hoàng cùng Đại Hoàng huynh của nàng tới mức cuồng si!

Cho nên, người theo đuổi nàng là hắn đương nhiên cũng phải cho nhạc phụ cùng đại cữu tử chút mặt mũi.

Không thể làm gì khác, Lý Lập Vũ không cam lòng đi đến bên cạnh giường, chậm rãi đưa tay qua bắt mạch cho Nam Cung Vũ Huyên.

Ngưng thần thăm dò kỹ càng, sâu trong đôi mắt đen của Lý Lập Vũ có nghi hoặc chợt lóe rồi biến mất.

Kỳ lạ…

“Làm sao?”

Thấy sự khác thường trên mặt Lý Lập Vũ, Quy Hải Lộng Nguyệt không nhịn được mở miệng hỏi, trong đôi mắt màu vàng đồng đều là vội vàng cùng căng thẳng và lo lắng lộ rõ ràng.

Tây Môn Vân Ảnh, Gia Cát Mặc Húc cùng Công Tôn Lưu Dạ cũng nhìn chằm chằm Lý Lập Vũ, trong lòng đầy căng thẳng cùng đợi đáp án của Lý Lập Vũ.

Lý Lập Vũ nhận được sự lo lắng cùng nôn nóng như lửa đốt của bọn họ, trong lòng hơi trầm ngâm một lát, chợt cau mày, thay bằng dáng vẻ rất là buồn rầu, nói:

“Độc vào phổi, từ cõi chết trở về.”

Rõ ràng là một câu nhẹ nhàng, giờ phút này lại giống như sấm sét giữa trời quang, làm cho trái tim của bốn vị mỹ nam đặt trên thân của tiểu nương tử nhà mình bị dọa đến tan thành mây khói.

Trong đầu bốn vị mỹ nam là một mảnh trời xoay đất chuyển.

Thế giới giống như không còn tồn tại.

Bọn họ không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì.

Chỉ có câu nói “từ cõi chết trở về” kia giống như vòng quay ngựa gỗ không ngừng xoay tròn cùng lặp lại trong đầu họ.

Chờ bốn người hoàn hồn, từng khuôn mặt đều trắng bệch như tờ, trong đôi mắt tuyệt mỹ tràn đầy sợ hãi cùng không biết làm sao.

“Cứu nàng… Vô luận thế nào, đều phải cứu nàng.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn chằm chằm tiểu nhân nhi ngủ say trong lòng, lẩm bẩm.

Vẻ mặt Tây Môn Vân Ảnh, Gia Cát Mặc Húc cùng Công Tôn Lưu Dạ cũng không khác Quy Hải Lộng Nguyệt là bao. Chỉ là giờ phút này bọn họ không thể ôm tiểu nhân nhi vào trong lòng, chỉ có thể nắm chặt nấm đấm ở trong ống tay áo, nắm càng chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay để cảm giác đau đớn kia khắc chế khủng hoảng cùng xúc động muốn đi qua ôm lấy nàng.

Ai trong số họ cũng không có cách nào tưởng tượng đến hậu quả của việc mất đi nàng!

Lý Lập Vũ không dấu vết thu vẻ mặt bốn vị mỹ nam vào đáy mắt.

Tuấn mi không thể nhận ra mà nhẹ nhàng nhăn lại.

Tuy rằng hắn không quá thân quen với bốn vị “tứ đại đầu” mới về nước này, nhưng vẫn rõ ràng người có tình cảm như bọn họ là rất khó để đặt một người vào trong mắt. Nay bọn họ lại đều bởi vì một câu nói của hắn mà hoang mang lo sợ, tâm trạng nứt gãy như vậy, nhiêu đây cũng đủ để nhìn ra địa vị của mỹ nhân trên giường ở trong lòng họ nặng như thế nào.

Tuy rằng hắn biết trái tim của các vị con cưng của trời này đều đặt trên thân mỹ nhân trên giường, nhưng lại chưa từng nghĩ tới ai trong số họ cũng yêu sâu đậm như vậy.

Mỹ nhân chỉ có một, mà nam nhân tranh đoạt mỹ nhân lại có bốn!

Nhưng nghĩ lại, kỳ thật, như vậy cũng rất thú vị!

Ha ha, thật không biết vài vị huynh đệ cùng nhau trưởng thành này về sau có thể vì hồng nhan mà trở mặt thành thù hay không.

Chậc chậc, thật sự là muốn chứng kiến.

Lý Lập Vũ không hề bị sự lo lắng của các vị mỹ nam ảnh hưởng, e sợ thiên hạ bất loạn mà suy nghĩ.

Ngay lúc không khí trong phòng đều là ưu thương cùng ủ dột sắp đè ép mọi người tới mức hít thở không thông thì ngoài phòng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn lại dồn dập.

Quản gia dẫn theo người kiềm kẹp Phúc bá cùng hai hạ nhân khác đến, vào phòng xong suýt chút vì áp khí trong phòng mà nghẹn thở.

“Điện hạ, người đã mang đến.”

Ổn định tâm thần xong, quản gia thật cẩn thận mở miệng.

Im lặng!

Rất im lặng!

Trong phòng im lặng đến mức thanh âm một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nhóm hạ nhân quỳ đầy phòng lạnh run cả người.

Nhưng là im lặng này lại làm cho người ta từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi!

Đáng sợ!

Rất đáng sợ!

Sắc mặt Thái tử Điện hạ cùng ba vị công tử đều trắng bệch, vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt lại không hề có chút tia sáng lại trong tình huống không hề tức giận này, làm cho người ta tự dưng liên tưởng đến mười tám tầng địa ngục trong miệng thuyết thư.

Nhóm Quy Hải Lộng Nguyệt nghe quản gia nói như thế, ánh mắt vẫn ghim trên thân Nam Cung Vũ Huyên cuối cùng cũng di chuyển.

“Hạ độc gì?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn Phúc bá bị đè quỳ trên mặt đất, âm lãnh hỏi.

“…”

Phúc bá bị giọng điệu âm lãnh cùng ánh mắt như muốn lăng trì ông của Quy Hải Lộng Nguyệt làm cho kinh sợ, nhưng lại bị ông đè ép xuống, miễn cưỡng ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của Quy Hải Lộng Nguyệt:



“Điện hạ đang nói cái gì, nô tài không hiểu.”