Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 79: Chuyển nguy thành an

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mắt ưng của Quy Hải Lộng Nguyệt âm trầm đến đáng sợ, nhìn chằm chằm Phúc bá với gương mặt chất phác thành thật kia:

“Ngươi, muốn cái gì? Lại hoặc là, Quy Hải Lộng Tinh muốn cái gì?”

Trong phủ có người của Quy Hải Lộng Tinh, hắn sớm biết.

Sở dĩ không có phái ám vệ đến bảo hộ Huyên Nhi mà là đặt tiểu nha đầu Tố Nhi tâm tư đơn thuần hầu hạ bên người Huyên Nhi là vì tránh người để ý, không để cho người khác phát hiện tầm quan trọng của Huyên Nhi. Nhưng không ngờ Quy Hải Lộng Tinh lại mượn tay Tố Nhi tới hãm hại Huyên Nhi!

Trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt hối hận không thôi.

“…”

Phúc bá ngẩng đầu nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, trong đôi mắt mờ màu vàng chợt lóe lên chùm sáng phức tạp rồi biến mất. Thay vào đó là dáng vẻ hoảng sợ vạn phần:

“Thái tử Điện hạ minh giám, nô tài thật sự không hiểu người đang nói chuyện gì.”

“Không hiểu?”

Mắt ưng của Quy Hải Lộng Nguyệt hơi khép, hơi thở nguy hiểm nháy mắt lan tỏa:

“Nếu Bản cung dám hỏi ngươi như thế, chẳng lẽ còn không biết quan hệ giữa ngươi và Quy Hải Lộng Tinh sao?!”

Thực sự cho rằng Quy Hải Lộng Nguyệt hắn là tên ngốc sao?!

Tuy rằng hàng năm hắn không ở trong phủ, nhưng là đã trở về bao nhiêu ngày, ai là người được Quy Hải Lộng Tinh xếp vào hắn sớm nắm trong lòng bàn tay!

Phúc bá mặt ngoài thành thật chất phác này, địa vị ở chỗ Quy Hải Lộng Tinh cũng không thấp đâu!

“Ha ha…”

Phúc bá đột nhiên cười khẽ ra tiếng, không e sợ nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Điện hạ, người đã là Thái Tử cao quý, không cần thiết dùng tới loại thủ đoạn này để tiêu diệt phe đối lập, hãm hại huynh đệ của mình!”

Ẩn ý chính là hiện tại Quy Hải Lộng Nguyệt đang tự biên tự diễn, đổ hết tất cả tội danh lên trên thân của Quy Hải Lộng Tinh.

“Tiêu diệt phe đối lập? Hãm hại huynh đệ?”

Quy Hải Lộng Nguyệt lạnh lùng nhìn Phúc bá:

“Vậy xin hỏi Quỷ Ảnh Tướng quân từng danh chấn thiên hạ, vì sao ngươi lại tới Thái Tử phủ làm một nô tài? Nếu như không vì ái đồ của ngươi, Thái Tử phủ này của ta còn không có năng lực khiến cho Quỷ Ảnh Tướng quân các hạ hạ mình hàng quý làm nô tài đánh tạp đi!”

Hai mươi năm trước, ngay khi thiên hạ đại loạn, anh hùng hào kiệt khắp nơi trong thời loạn thế như nấm mọc sau mưa, bộc phát quyền cước, thể hiện bản thân.

Trong đó, “Quỷ Ảnh Tướng quân” là một trong những anh hùng kiệt xuất.

Nhưng ngay tại mười tám năm trước, không hiểu vì sao mà Quỷ Ảnh Tướng quân ở thời khắc đỉnh cao của đời người lại bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Có lẽ cũng vì Quỷ Ảnh Tướng quân biến mất khỏi tầm mắt của mọi người tại thời khắc đỉnh cao cho nên mọi chuyện có liên quan tới ông đều thấm thêm một tầng sắc thái thần bí.

Tuy rằng chuyện đã trôi qua hai mươi năm, nhưng là sự tích có liên quan tới Quỷ Ảnh Tướng quân lại được thế nhân biết rõ.

Ha ha, ai có thể đoán được, Quỷ Ảnh Tướng quân lừng lẫy một thời lại làm hạ nhân đánh tạp ở trong Thái Tử phủ chứ.

“…”

Phúc bá nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt, trong đôi mắt màu vàng đồng kia ẩn chứa sâu sắc cùng sắc bén, trong lòng ông biết Quy Hải Lộng Nguyệt đã tra ra manh mối liên quan tới thân phận của ông, dù cho ông có thề thốt phủ nhận cũng không thay đổi được gì:

“Thái tử Điện hạ nói đùa, Thái tử Điện hạ quý vì Thái Tử một nước. Có thể làm việc ở Thái Tử phủ của Thái tử Điện hạ là nô tài có phúc, làm gì có câu “hạ mình hàng quý” đây.”

Tuy rằng khi nói chuyện vẻ mặt ông không có gì thay đổi, nhưng là trong lòng ông đã sớm lạnh một mảnh.

Lúc trước vì Dung Nhi, cũng chính là Mẫu phi của Lộng Tinh, đoạn tình cảm chân thành nhất cuộc đời ông, ở thời điểm sự nghiệp trên đỉnh cao ông dứt khoát kiên quyết buông tay quyền lực cùng danh lợi.

Mà Thái tử Điện hạ nhìn như tính cách trẻ con chưa lớn, lại có thể điều tra ra thân phận ông đã ẩn giấu suốt hai mươi năm, lại có thể tra ra ông là sư phụ của Lộng Tinh. Thực lực như vậy, thật khiến cho người ta sợ hãi từ sâu trong đáy lòng.

Thấy tuy rằng Phúc bá không có thừa nhận trực tiếp, nhưng giọng điệu cam chịu trong lời nói cũng đã khẳng định thân phận của ông.

Quy Hải Lộng Nguyệt liếc nhìn Phúc bá một cái, sau đó thản nhiên mở miệng:

“Giao giải dược.”

Tuy rằng biết rõ lời đồn thường nói quá, nhưng mọi chuyện cũng không phải tự nhiên mà có. Nếu dân gian đã truyền Quỷ Ảnh Tướng quân kỳ diệu tới mức kia, thì Phúc bá trước mắt này tất nhiên cũng có chỗ hơn người.

Nay Huyên Nhi đang trúng kỳ độc, còn cần lấy được giải dược từ trên người ông ta, cho nên Quy Hải Lộng Nguyệt cũng không thể không đè ép cơn giận muốn bâm thây người trước mắt thành vạn đoạn ở trong lòng.

“Ha ha, nếu Thái tử Điện hạ đã rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, nếu tiểu nhân tiếp tục phủ nhận không phải là có chút không thức thời sao?”

Phúc bá nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt, khẽ cười nói.

Tuy rằng biểu hiện bên ngoài là không chút sợ hãi, nhưng đôi tay ẩn dưới lớp áo của ông đã đổ đầy mồ hôi.

Chỉ có ông mới tự biết, dáng vẻ gió thoảng mây bay này của ông đã dùng hết tất cả tinh lực mới có thể biểu hiện ra.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt chỉ nhìn ông chằm chằm, từ chối cho ý kiến.

“Thái tử Điện hạ biết độc là tiểu nhân hạ, vậy tự nhiên cũng biết mục đích của tiểu nhân.”

Phúc bá tạm dừng một lúc, tiếp tục nói:

“Giải dược là có, liền xem Thái tử Điện hạ dùng cái gì để trao đổi.”

Vốn việc hạ độc Nam Cung Hiên là quyết định vì không biết làm gì khác, ước nguyện ban đầu cũng chỉ là muốn dùng việc Nam Cung Hiên trúng độc tiếp cận đến bên người Quy Hải Lộng Nguyệt, thừa dịp hắn phòng bị lơi lỏng mà thừa cơ xuống tay.

Nhưng là ông không ngờ tới địa vị của Nam Cung Hiên ở trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt lại nặng như thế.

Ha ha, này xem như đánh bậy đánh bạ lại trúng điểm yếu của Quy Hải Lộng Nguyệt!

Phúc bá cười khổ trong lòng.

Tuy rằng đã uy hϊếp được Quy Hải Lộng Nguyệt, nhưng cũng vì thế mà phát hiện ra chỗ đáng sợ của Quy Hải Lộng Nguyệt. Chỉ sợ đây là lần cuối cùng ông có thể làm việc cho Lộng Tinh cùng Dung Nhi.

“Ha ha, Quỷ Ảnh Tướng quân đây là muốn Bản điện hạ dùng một mạng đổi một mạng sao?”

Quy Hải Lộng Nguyệt đột nhiên cười khẽ nói ra lời này, theo đó tiếng hít không khí cũng truyền đến không ngừng.

Sắc mặt hạ nhân trong phòng trắng bệch nhìn Thái tử Điện hạ giống như thần của bọn họ, không ai tin vào lỗ tai của bản thân.

“Nguyệt!”

Sắc mặt nhóm Tây Môn Vân Ảnh trắng nhợt, căng thẳng nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt.

Người khác không biết, nhưng là bọn họ lại rõ rõ ràng ràng.

Lời này của Nguyệt tuyệt đối không phải là đang nói đùa.

Không chỉ là Nguyệt, dù là ai trong số bọn họ, chỉ cần có thể dùng tính mạng của bản thân để đổi mạng của Huyên Nhi về thì không ai do dự mà tự tay dâng sinh mạng lên!

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn về phía ba huynh đệ thân như tay chân, trong đôi mắt màu vàng đồng không nhận ra vui buồn, nhung trong lòng lại là không biết làm sao.

Ha ha, nếu như dùng tính mạng của Huyên Nhi uy hϊếp hắn, như vậy hắn thật sự hẳn là chúc mừng bọn hắn, bởi vì, bọn hắn thành công.

Chỉ cần Huyên Nhi không có việc gì, sinh mạng này của hắn được xem là gì chứ?

Không dấu vết, cánh tay ôm lấy Nam Cung Vũ Huyên siết chặt hơn.

Phúc bá cũng không ngờ rằng Quy Hải Lộng Nguyệt sẽ bình tĩnh nói ra vấn đề một mạng đổi một mạng như thế. Trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần:

“Không biết ý Thái tử Điện hạ thế nào?”

Nói xong, Phúc bá chuyển tầm mắt tới trên thân tiểu nhân nhi nằm im lặng ở trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt.

Người có thể làm cho Quy Hải Lộng Nguyệt dùng sinh mệnh cùng giang sơn tươi đẹp đến đổi, rốt cuộc có bao nhiêu ma lực.

Nếu như dùng cái giá đắt này để đổi lấy sinh mạng của Nam Cung Hiên, có lẽ sẽ khiến người khác cho rằng Nam Cung Hiên có giá trị rất quan trọng trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt. Nhưng là, loại giá trị này không thể là giá trị lợi dụng.

Nhưng là dùng sinh mạng cùng giang sơn gấm vóc đến đổi, loại giá trị này tuyệt đối không phải là giá trị lợi dụng!

Nghĩ lại, người có thể khiến một người không tiếc sinh mạng để trao đổi, nếu như không phải người thân nhất, vậy chỉ có thể là người yêu. Mà Nam Cung Hiên này, rất hiển nhiên không phải loại đầu tiên!

Nhưng nếu như là loại thứ hai …

Phúc bá trừng lớn hai mắt, cẩn thận nhìn về phía Nam Cung Hiên.

Dung mạo tinh xảo như vẽ, da thịt trắng như tuyết như ngọc …

Là nữ tử!

Dung mạo tuyệt sắc như thế, tuyệt đối không phải là một nam tử có thể có được!

Hơi khép mi mắt, khóe miệng Phúc bá giương lên một độ cong không rõ ràng.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a!

“Đổi.”

Môi mỏng của Quy Hải Lộng Nguyệt khẽ mở, dịu dàng nói.

Cho dù mất hắn, Huyên Nhi vẫn còn bọn họ, cho nên hẳn là sẽ không quá thương tâm.

Trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt an ủi chính mình.

Quy Hải Lộng Nguyệt đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Hắn không hề phát hiện thân thể mềm mại trong lòng hắn vì một chữ đơn giản này mà cứng ngắc trong một cái chớp mắt.

“Ha ha, đây xem như là ‘có lòng chăm hoa hoa không nở, vô ý trồng liễu liễu vươn cao sao?”

Phúc bá nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt cười nói:

“Nếu Thái tử Điện hạ đã quyết định, vậy…”

Phúc bá còn chưa có nói xong, trước mắt liền lướt qua một chùm sáng màu trắng xám, ngực cũng theo đó mà đau đớn.

Hai mắt trừng lớn, Phúc bá không dám tin nhìn về phía ngực chính mình.

Vải thô màu lam đang chậm rãi bị máu tươi nhuộm dần, yêu dã dị thường.

Mọi người trong phòng cũng không hiểu ra sao?

Trong lúc mọi người trơ mắt nhìn thân mình Phúc bá chậm rãi yếu đuối đổ xuống thì Nam Cung Hiên vốn đang hôn mê lại chậm rãi mở hai mắt ra, trong đôi mắt rực rỡ như ánh sao kia tràn đầy khí lạnh.

Tao nhã đứng dậy từ trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt còn chưa phục hồi tinh thần. Nam Cung Hiên lạnh lùng nhìn Phúc bá không ngừng run rẩy trên mặt đất:

“Muốn mạng của hắn, vì sao không hỏi ta có đồng ý hay không trước?”

Tiếng nói kỳ ảo cực kỳ êm tai, giọng điệu không chút tình cảm nào xen lẫn, nhưng lại làm cho người nghe nhận thức sâu sắc rằng hắn đang tức giận!

Rất tức giận!

“Huyên Nhi…”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn Nam Cung Vũ Huyên lạnh lùng như thế, nỉ non.

Tây Môn Vân Ảnh, Gia Cát Mặc Húc cùng Công Tôn Lưu Dạ cũng đặt tầm mắt tập trung trên thân người trong lòng, mặc dù không nói lời nào nhưng trong đôi mắt kia lại chứa đầy tình yêu đã thể hiện rõ tình cảm không chút che dấu.

Mọi người đều bị chuyện bất người xảy ra khiến cho giật nảy mình.

Hai tên hạ nhân khác vốn bị đè trên mặt đất đột nhiên tránh thoát sự kìm kẹp, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công tới hướng Quy Hải Lộng Nguyệt còn đang trong trạng thái “hồn lìa khỏi xác”.

Thân hình Nam Cung Vũ Huyên chợt lóe, tay áo vung lên, hai vệt sáng màu trắng bạc từ trong tay nàng phóng ra.

Ngay sau đó, thế công mạnh mẽ của hai tên hạ nhân kia giống như bị sét đánh, động tác dừng hình giữa khoảng không, giống như bị thứ gì đó hút hết tất cả khí lực, ngã xuống mặt đất, tay phủ lên ngực thống khổ mà run rẩy không ngừng.

Trong Thái Tử phủ to như vậy, không khí yên lặng này làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Biến cố to lớn hôm nay, làm cho những người có mặt đều lo lắng đề phòng, đặc biệt là những người ngày thường có mối quan hệ thân thiết với Phúc bá cùng hai tên hạ nhân ra tay ám sát kia, giống như sống trên miếng băng mỏng, rất sợ Thái tử Điện hạ sẽ giận chó đánh mèo lên bọn họ.

Mà Thái tử Điện hạ sáng suốt uy vũ của bọn họ giờ phút này lại đang đứng ở bên ngoài tẩm cung, nhìn cửa lớn đỏ thắm lộ vẻ khó xử.



Tây Môn Vân Ảnh, Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc cũng cùng một loại tình trạng với Quy Hải Lộng Nguyệt.