Quyển 2 - Chương 82: Tân Đế đăng cơ

Thời tiết mùa thu khiến không khí xung quanh thoải mái dễ chịu, làm cho tinh thần mọi người cũng theo đó mà vui tươi.

Triều đình Hiên Viên quốc, sau khi trải qua một đợt thay máu, cuối cùng bước qua một thời đại mới, tạo nên một mảnh trời đất mới.

Hôm nay, là ngày đẹp tân hoàng đăng cơ.

Trời còn chưa sáng, Hiên Viên Nhược Ngôn đã thức dậy, dâng hương tắm rửa, bắt đầu chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ.

Chờ Nam Cung Vũ Huyên tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy một đôi mắt tuyệt đẹp thâm thúy như màu tím sâu dưới đáy biển.

Mắt đối mắt, hai người cùng nhìn sâu vào trong mắt đối phương, không nói gì nhưng lại hiểu ý mà nở nụ cười.

“Tướng công thân ái nhà ta hôm nay thật anh tuấn!”

Nam Cung Vũ Huyên vừa cười khẽ trêu ghẹo vừa ngồi dậy.

Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, thật cẩn thận ôm vào trong lòng, ấn một nụ hôn dịu dàng giống như lông chim tung bay vừa ấm áp lại ngọt ngào lên trên trán trơn bóng của nàng.

“Chẳng lẽ ngày thường ta không anh tuấn?”

Ở chung nhiều năm, hắn đã hoàn toàn có thể hiểu rõ những từ ngữ kỳ lạ mới mẻ ở trong miệng nàng có nghĩa là gì.

Chuyện này cũng có nghĩa là, bọn họ dường như cùng nhau sinh hoạt hơn hàng ngàn năm.

Cái gọi là sự khác nhau kia, đã bị bọn họ đánh bay thật xa!

Nam Cung Vũ Huyên cười cong mắt, vươn đôi tay ôm cổ hắn, môi mọng nhẹ đặt nụ hôn lên đôi môi hồng nhạt của hắn, sau đó mềm nhẹ mà tựa vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của hắn.

“Ngày thường tự nhiên cũng anh tuấn, nhưng là hôm nay đặc biệt anh tuấn nha!”

Nam Cung Vũ Huyên không chút keo kiệt mà khen ngợi.

Nhìn nàng từ trên xuống dưới, môi anh đào mê người, khuôn mặt tuyệt mỹ, hơi thở của Hiên Viên Nhược Ngôn không khỏi nặng nề hơn.

Hít sâu một hơi, Hiên Viên Nhược Ngôn khống chế tâm tình xúc động của bản thân, để cằm trên đầu nhỏ của nàng, giọng điệu cưng chiều, không biết làm sao mà nói:

“Nha đầu nàng, chỉ biết làm loạn, hiện tại nhóm lửa du͙© vọиɠ của ta, đó không phải là chuyện tốt.”

Đại lễ đăng cơ lập tức sẽ bắt đầu.

Hắn là lợi dụng thời gian rảnh rỗi lén chạy tới thăm nàng, giải nỗi khổ tương tư.

Tuy rằng mới vài canh giờ không thấy nàng, nhưng trái tim lại tạo ra cảm giác như nhiều năm rồi chưa gặp nàng, cứ nhớ nàng, muốn gặp nàng.

“Ta nào có?”

Nam Cung Vũ Huyên mím môi anh đào, không thuận theo:

“Rõ ràng chính chàng nghĩ linh tinh, tự xúc động, oán ta sao?!”

Môi anh đào mọng nước non mềm kia, còn tiếp tục tản mát ra một loại sáng bóng mê hoặc.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn chằm chằm, không tự chủ được nuốt nuốt nước bọt.

“Đáng chết.”

Khẽ mắng một tiếng, lý trí của Hiên Viên Nhược Ngôn trong nháy mắt hỏng mất, đại lễ đăng cơ cái gì, nháy mặt liền bị môi anh đào mê người cùng cảm giác ngọt lành trong miệng nàng mang lại ném lên tận chín tầng mây.

Cúi đầu thật mạnh, Hiên Viên Nhược Ngôn chuẩn xác chạm lên môi anh đào, dùng sức mà mυ"ŧ lấy mật ngọt, bá đạo mà công thành.



Lâu như trải qua một thế kỷ, Hiên Viên Nhược Ngôn cuối cùng cũng lưu luyến không rời mà rời xa môi hồng của nàng.

Phù!

Hắn thật lòng cảm thấy một thân tự chủ kia của hắn dùng để giãy dụa trước sự dụ hoặc của vật nhỏ này!

Ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên mơ màng, hiển nhiên đã bị hắn hôn đến choáng váng hoa mắt.

Từ bên trên nhìn xuống ánh mắt mơ màng của nàng, trái tim Hiên Viên Nhược Ngôn lấy lại được cân bằng.

Ha ha, xem ra không chỉ sức chống cự của hắn đối với nàng biến yếu ớt, sức chống cự của nàng với hắn cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Tay lớn vuốt ve an ủi khuôn mặt mềm mịn như tơ của nàng. Như chạm vào trân bảo quý nhất thiên hạ, thanh âm Hiên Viên Nhược Ngôn có chút khàn nói:

“Vật nhỏ, tuy rằng vi phu rất ở lại làm chuyện chưa làm xong cùng nàng, nhưng là không thể không đi rồi.”

Nam Cung Vũ Huyên hoàn hồn, đồng thời cũng phát hiện bản thân thất lễ, sắc mặt lúng túng nói:

“Ngươi nói như vậy là có ý gì? Làm như ai cầu chàng ở lại không bằng? Ta ước gì chàng đi nhanh, sau đó ta mới có thể ngủ an ổn một giấc.”

Vẻ mặt lúng túng, lời nói giận hờn, giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên rõ ràng đang là giấu đầu lòi đuôi.

“Ha ha…”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười khẽ, cưng chiều nói:

“Được được được, là ta sống chết không chịu đi, tiểu nương tử nhà ta mới không thèm ta ở lại.”

Dáng vẻ có chết cũng không nhận, thật đúng là đáng yêu.

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên nhịn cười:

“Khụ khụ, cũng không thể nói như vậy. Ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, chàng luyến tiếc không nỡ rời khỏi là rất bình thường.”

“Đúng đúng đúng.”

Hiên Viên Nhược Ngôn vội vàng gật đầu nói đúng, ôm giai nhân trong lòng chặt hơn.

“Khụ khụ, nhưng là cũng không thể vì chuyện này mà chậm trễ chuyện chính. Ta không hy vọng về sau trong sử sách ghi lại “chìm đắm trong nữ sắc, quân vương từ đó mặc kệ chính sự không còn thượng triều” các kiểu.”

“Ha ha, nàng a!”

Hiên Viên Nhược Ngôn lắc đầu than nhẹ, bờ môi cũng cong lên một độ cong cưng chiều, thậm chí từ lúc bước vào đến giờ nụ cười này chưa từng biến mất.

“Hoàng Thượng?”

Thanh âm thái giám tổng quản thật cẩn thận từ ngoài cửa truyền đến:

“Giờ lành đã đến, nên đi đến Hiên Viên môn.”

Đại điển đăng cơ của Tân đế các đời tại Hiên Viên quốc đều từ Hiên Viên môn đến triều đình, dưới sự chứng kiến của toàn thể bá quan văn võ cử hành nghi thức đăng cơ.

“Mau đi đi.”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng nói với Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn không động đậy.

“Ừm.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đặt Nam Cung Vũ Huyên lên trên giường, cẩn thận kéo chăn, vén những sợi tóc hỗn loạn trên trán nàng, lưu luyến hôn nhẹ lên trán trơn bóng của nàng:

“Nàng ngủ thêm một lát, ta lập tức trở lại.”

Nói xong, liền nâng bước rời khỏi, chưa từng quay đầu nhìn lại Nam Cung Vũ Huyên một cái.

Không phải không muốn xem, mà là không thể xem, chỉ sợ vừa nhìn một cái liền không khống chế được bước chân mà trở lại bên cạnh nàng.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn bóng dáng rắn rỏi thon dài cảu hắn, bờ môi giương lên nụ cười thản nhiên.

Ha ha, ngủ?

Không muốn nha!

Đây chính là ngày vui tướng công thân ái của nàng đi lên ngôi vị Hoàng Đế, sao nàng có thể vắng mặt đây, sao có thể bỏ qua cơ hội để người trong thiên hạ chuẩn bị tâm lý trước đây?

Ha ha, nàng phải làm một chuyện kinh thế hãi tục nha!

Vì hứa hẹn của nàng với bọn họ, vì về sau nàng có thể chính đại quang minh ở cạnh bọn họ.

Nàng, cũng phải hành động!



Đại điển đăng cơ khí thế hừng hực cùng trang nghiêm đã bắt đầu.

Ngoại trừ Thượng Quan Tuyệt Trần, Tư Không Huyền Dịch cùng Đông Phương Dật Hàm ra, nhóm bá quan văn võ đều cung kính hành đại lễ quỳ trên mặt đất, nghênh đón trước tân đế tiến đến.

Hiên Viên Nhược Ngôn một thân long bào màu vàng, gương mặt anh tuấn ôn hòa như ngọc tăng thêm một phần kiên nghị không giận tự uy cùng khí thế hơn người, trên mặt là một tầng tươi cười ôn hòa yếu ớt không thay đổi.

Đi qua Hiên Viên môn, bước trên con đường được trải thảm đỏ rực thẳng tới đại điện.

Bá quan văn võ có trật tự quỳ sát đất ở hai bên bờ của thảm, tiếng hô vang vọng đất trời cũng theo đó mà vang lên:

“Cung nghênh Tân đế, cung nghênh Tân đế —— “

Phía trước bách quan, Đông Phương Dật Hàm, Công Tôn Lưu Dạ cùng Thượng Quan Tuyệt Trần đứng thẳng, nhìn thân ảnh màu vàng đi càng ngày càng gần, lộ ra mỉm cười hiểu ý.

Nhưng là, như bị ma xui quỷ khiến, tầm mắt ba người không hiểu sao, từ trên thân Hiên Viên Nhược Ngôn di dời, ba đôi mắt tuyệt mỹ phát ra tia sáng lấp lánh như ngọc, đẹp đến làm cho người ta quên cả hít thở.

Nam Cung Vũ Huyên một thân bạch y, yên tĩnh ngồi ở tường cao ba thước phía trên Huyền Vũ môn, tập trung mà nhìn bóng dáng rắn rỏi thon dài kiêu ngạo như trúc kia của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Đột nhiên nhận thấy có người dùng ánh nhìn chăm chú lại dịu dàng nhìn mình, Nam Cung Vũ Huyên chuyển ánh mắt đặt trên người Hiên Viên Nhược Ngôn, mắt đối mắt với tầm mắt đang nhìn nàng.

Dung nhan tuyệt lệ, nháy mắt lại nở ra nụ cười long lanh khiến trời đất bay màu.

Tầm mắt bốn người chạm vào nhau, tính ý sâu đậm cũng tự nhiên theo đó mà ra, quanh quẩn trên thân bốn người cách xa nhau.

Hiên Viên Nhược Ngôn vốn đang nghiêm túc bước đi lại như bị ma xui quỷ khiến mà dừng bước chân, chậm rãi quay đầu.

Bách quan không thể nắm rõ tình hình đột nhiên xảy ra, vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu nhìn ngắm Tân hoàng.

Thái giám tổng quản từ bên cạnh Hiên Viên môn vội vàng đi đến, đến bên người Hiên Viên Nhược Ngôn, quỳ sát mặt đất:

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, nhóm Thái Tử Quy Hải quốc đưa bái thϊếp lên, mong được xem lễ.”

Tuy rằng đại lễ đăng cơ còn chưa hoàn thành, nhưng là chiếu thư của tiên hoàng đã hạ, Thái tử Điện hạ đã không còn là Thái tử Điện hạ, mà là Hiên Viên Đế.

“Hí ——”

Lời này vừa nói ra, bách quan liên tiếp truyền ra tiếng hít khí thật mạnh.

Thái Tử Quy Hải quốc?

Đầu tiên, đại lễ đăng cơ của Tân hoàng Hiên Viên quốc, liên quan gì tới Quy Hải quốc?

Thái Tử Quy Hải quốc đến xem lễ, đây tuyệt đối không phải lễ nghi bang giao đơn giản!

Chẳng lẽ là có ý đồ riêng, đến quấy rối?!

Mà Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn là khẽ mỉm cười:

“Nước bạn đến chúc, tự nhiên là chuyện tốt, mời.”

Ha ha, chúc?

Là tới tìm người đi.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn về phía tiểu nhân nhi đang cười tươi rực rỡ như hoa mùa xuân ở trên tường cao, có chút không biết làm sao.



Tại đại lễ đăng cơ của Tân đế Hiên Viên quốc, xuất hiện “Ba Điểm Đáng Trách”!

Điểm đầu tiên:

Thái Tử Quy Hải quốc cùng ba vị đứng đầu của Quy Hải quốc đồng loạt đến tham dự chúc mừng đại lễ đăng cơ của Tân đế Hiên Viên quốc.

Mỹ danh: chúc mừng.

Nhưng trên thực tế, từ quà mừng tới lời chúc, cái gì cũng không có. Còn đối với có một vị thiếu niên bạch y không hiểu ở đâu chui ra đang cười tươi như hoa, dung nhan lại nghiêng nước nghiêng thành kia hết xoa vai đấm lưng, bưng trà dâng nước, vội việc đến vui quên trời đất!

Điểm thứ hai:

Ba đại công tử cao ngạo, ít lời, không dễ tiếp cận của Hiên Viên quốc, không thèm quan tâm tới trường hợp trang trọng như đại lễ đăng cơ, lại ân cần hỏi han, nói líu ríu không ngừng trước một vị tiểu công tử bạch y có dung mạo còn xinh đẹp hơn cả nữ tử!

Chuyện này khiến cho nhóm bá quan văn võ còn đang quỳ sát trên mặt đất suýt nữa rớt mắt xuống đất!

trừng đi ra!

Điểm thứ ba: Tân hoàng vậy mà lại để cho người khác ngồi lên long ỷ tượng trưng cho quyền lực cùng uy vọng Đế Vương của hắn, mà bản thân hắn lại đứng ở bên cạnh hoàn thành đại lễ đăng cơ!

Mọi chuyện chính xác đã xảy ra như thế này:

Tân hoàng không chỉ không ngăn lại trò cười xuất hiện trong đại lễ đăng cơ của bản thân, ngược lại còn quay đầu đi hướng tiểu công tử bạch y kia, tươi cười với vẻ mặt cưng chiều khiến người phát ngán!

“Ha ha, Ngôn, huynh nói chỗ long ỷ kia ngồi có thoải mái hay không?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn người tới, khẽ cười nói.

Từ xưa đến nay, biết bao nhiêu người vì cái ghế kia mà đổ xô vào, không tiếc tính mệnh của thân nhân cũng muốn như thiêu thân lao mình để được ngồi lên vị trí đó.

Nàng thật sự rất ngạc nhiên cái ghế dựa kia ngồi thoải mái lắm sao?

Bách quan vừa nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo như thế, khuôn mặt đều trắng bệch.

Trời ạ!

Tân đế hôm nay đăng cơ, tiểu công tử này lại hỏi như vậy!

Thật sự là đang dùng chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp kia để khıêυ khí©h lửa giận của Tân hoàng!

Mấy tháng nay Hiên Viên quốc từ chạy loạn đến yên ổn, sự quyết đoán cùng vô tình của Tân hoàng bọn ông đã thấy không ít!

Vị tân hoàng này, nhìn qua tuổi trẻ, ôn hòa như ngọc, nhưng trái tim hắn có thể nói là cực kỳ hung ác!

Bằng chứng chính là nhưng lão thần theo phe của Tư Không Đại tướng quân trước kia đều có kết cục thê thảm!

Hay có thể nói là dùng máu tươi để cảnh cáo.

Cảnh cáo tất cả quan viên của Hiên Viên quốc đừng có mang ý xấu!

Đáng tiếc cho tiểu công tử tuyệt mỹ như vậy, hôm nay chỉ sợ là sẽ dùng máu tươi để tẩy rửa lần đại lễ đăng cơ này.

Nhưng là, chuyện này cũng làm ơn đừng ảnh hưởng tới bọn ông nha!

Bá quan văn võ bất an không yên.

“Ha ha…”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ cười lên tiếng, ngẩng đầu sờ sờ đầu nhỏ của Nam Cung Vũ Huyên, sau đó tay lớn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng:

“Thoải mái hay không, chúng ta thử xem liền biết?”

Nói xong, liền dịu dàng kéo Nam Cung Vũ Huyên đi tới hướng vị trí cao nhất kia mà đi.

“Hít ——”

Thanh âm hít khí lạnh từ kẽ răng của nhóm bá quan văn võ liên tiếp vang lên.

Xong rồi xong rồi, bọn họ bị dọa đến choáng váng!

Xuất hiện sai lời, xuất hiện ảo giác!

“Được.”

Nam Cung Vũ Huyên không để ý tới việc nhóm bá quan văn võ thất lễ, hoàn toàn xem bọn họ như không khí.

Hiên Viên Nhược Ngôn nắm tay Nam Cung Vũ Huyên đi ở phía trước, Thượng Quan Tuyệt Trần, Đông Phương Dật Hàm cùng Tư Không Huyền Dịch theo sát ở phía sau, bốn người Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn nhau, sau đó cũng không kiêng kỵ gì nâng bước theo sau.

Giờ phút này bá quan văn võ hoàn toàn hóa thạch.

Làm loạn a!

Đây quả thực chính là đang làm loạn!



Trong triều đình.

Nam Cung Vũ Huyên ngồi trên long ỷ, sờ chỗ này mò chỗ kia.

Hiên Viên Nhược Ngôn đứng ở bên người nàng, cưng chiều nhìn nàng trong chốc lát, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nhóm bách quan sớm bị dọa tới mức lạnh run, trầm giọng nói:

“Đại lễ đăng cơ, tiếp tục.”

Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ để cho mỗi người đều nghe rõ ràng.

Tiếp tục…

Được.

Tiếp tục tiếp tục.

Trái tim của nhóm bách quan kia đã sớm bị khϊếp sợ làm cho vỡ nát, lung lay sắp đổ. Giờ phút này trừ việc thuận theo ra, thật không biết nên có phản ứng gì khác.

Lễ đội mũ, chuyển giao ngọc tỷ, kết thúc buổi lễ.

Một loạt hành động sau đó được hoàn thành trong lúc nhóm bách quan chết lặng, Nam Cung Vũ Huyên ngây ngốc giữa nụ cười cưng chiều của tám vị mỹ nam.

So với bất ngờ lúc trước, nhưng lễ phía sau hoàn thành rất thuận lợi.

Đại lễ xong, Tân hoàng hạ lệnh bách quan hồi phủ tìm thân nhân đi!

Mà trong đại điện to như vậy, chỉ còn lại chín người.

Chín người này là ai, không cần nói cũng biết.

Chờ mọi người lui hết, Nam Cung Vũ Huyên vô cùng lo lắng từ long ỷ đứng dậy, xoa xoa mông nhỏ bị đập đến đau.

“Ha ha…”

Tám vị mỹ nam nhìn thấy động tác của kiều thê đáng yêu như thế, đều nhẹ cười lên tiếng.

“Cười cái gì a?”

Nam Cung Vũ Huyên trợn mắt liếc bọn họ một cái:

“Long ỷ này cũng thật là cứng!”

Cái long ỷ hoa lệ này, là dùng vàng ròng để đúc ra, độ cứng đương nhiên không cần phải nói.

Nam Cung Vũ Huyên đã rõ, làm Hoàng Đế không phải việc dễ dàng, ngồi ở vị trí cao đương nhiên muốn bảo trì thanh tỉnh mỗi lúc mỗi nơi.

Mà long ỷ này, sở dĩ không thêm đệm mềm, đó là muốn dùng cảm giác đau mông kia để khiến người ngồi bên trên nó bảo trì thanh tỉnh không được ngủ gục!

Hứ, một trăm phần trăm do vàng ròng tạo ra có khác, đáng giá thì đúng là đáng giá, nhưng tiếc là ngồi lên lại cực kỳ không thoải mái.



Đêm đến, Hoàng cung còn đang đắm chìm trong sự vui sướиɠ vì Tân hoàng đăng cơ, nhóm đại thần sớm ném một loạt ác mộng ở đại lễ đăng cơ ban ngày tận chín trời mây.

Không quên cũng không được!

Thân là thần tử, hơn nữa còn là thần tử của một Đế Vương có thủ đoạn cùng thực lực đều đến mức khủng bố, bọn họ càng rõ ràng chuyện gì nên nhớ và chuyện gì nên quên, chuyện gì cần nói và chuyện gì phải ngậm miệng, khi nào nên là kẻ điếc khi nào nên hóa kẻ mù khi nào thì biến thành người cả câm lẫn điếc.

Cho nên, nói tóm lại, đại lễ đăng cơ trước nay chưa từng có vào ban ngày không hề ảnh hưởng tới thịnh yến ban đêm.

Chỉ là khi thấy vị tiểu công tử bạch y mà bọn ông còn chưa biết thân phận kia, ai ai cũng thể hiện sự cẩn thận.

Hiên Viên Nhược Ngôn chỉ lộ mặt trên yến tiệc một lát rồi lấy cớ mệt mỏi, rời khỏi yến tiệc, trả lại sự náo nhiệt cho nhóm đại thần.



Hiên Viên cung —— tẩm cung Hiên Viên Hoàng.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn tám vị mỹ nam như hổ rình mồi, có chút chột dạ.

“Ặc… Tám huynh đệ các chàng đã lâu không gặp, hẳn là muốn ôn chuyện, nữ nhân như ta không thích hợp ở lại đây, cho nên …”

Nam Cung Vũ Huyên dưới ánh mắt càng ngày càng bốc lửa của nhóm mỹ nam, nói ngày càng nhỏ.

Nguy hiểm!

Cực kỳ nguy hiểm!

Ánh mắt bọn họ, dường như nàng nói thêm gì nữa, bọn họ sẽ lập tức tử hình nàng ngay tại chỗ!

“Cho nên?”

Đông Phương Dật Hàm cười như không cười nhìn Nam Cung Vũ Huyên, đầy hứng thú mở miệng.

“Ặc, cho nên… Cho nên ta tính đi ngủ ở nơi khác,… để cho các chàng trò chuyện thâu đêm.”

Nam Cung Vũ Huyên nuốt nuốt nước bọt, yếu đuối nói.

“À, như vậy nha.”

Đông Phương Dật Hàm hiểu rõ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía bảy vị mỹ nam còn lại:

“Mọi người cảm thấy ý tưởng này của tiểu nương tử nhà chúng ta thế nào?”

“Chả ra sao.”

Trăm miệng một lời, bảy vị mỹ nam một lòng đáp.

Thấy tám vị mỹ nam rõ ràng là đoàn kết với nhau, Nam Cung Vũ Huyên cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn như khóc tang:

“Ta, ta yếu ớt như cành liễu trước gió như vậy, nhỏ nhắn non nớt, mà các chàng lại đều anh dũng thiện chiến, uy vũ mạnh mẽ … ta … ta …”

Vốn định dùng vẻ đáng thương để khiến bọn họ thương hại, nhưng là khuôn mặt lại càng ngày càng đỏ.

Nghĩ đến những hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tai hồng kia, nàng cuối cùng không nói nên lời, i i a a không nói tiếp đoạn sau chữ “ta”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, môi anh đào cũng theo đó mà đậm màu lại ướŧ áŧ, cộng thêm vẻ mặt ngượng ngùng.

Giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên giống như một yêu tinh mê hoặc lòng người, không tiếng động dẫn dụ tám con sói vốn không hề có sức chống cự trước nàng.

Tám đôi mắt màu khác nhau, trong đôi mắt đang hừng hực du͙© vọиɠ, dường như thiêu đốt không gian xung quanh, tăng độ ấm trên người!

Đáng chết!

Tám vị mỹ nam âm thầm mắng trong lòng.

Tiểu gia hỏa này làm ra dáng vẻ như vậy, chẳng lẽ không biết nguy hiểm bao nhiêu sao?!

Vốn chỉ muốn trêu chọc nàng, nhưng nàng làm như vậy rõ ràng là muốn để bọn họ đùa giả thành làm thật!

Thượng Quan Tuyệt Trần ổn định tâm trạng, kéo Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng, dấu kín cả người nàng:

“Huyên Nhi, đừng lo lắng, là đang nói giỡn.”

Sao bọn họ nỡ để nàng hoạt động mạnh.

Thực sự là đều muốn nàng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc cùng nhau muốn nàng.

Tuy rằng ngoài miệng nói ra ước nguyện ban đầu của bọn họ, nhưng trong lòng lại không biết nên làm gì.

Nếu như nàng tiếp tục thẹn thùng đến mê người như thế, trò đùa lần này có khả năng trở thành sự thật rất cao!

Bảy vị mỹ nam còn lại cũng rất tự giác chuyển tầm mắt qua chỗ khác, nhằm bình ổn lòng mình cùng phân thân trên thân đang ngày càng nóng rực.

“Phù!”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng thở ra, đưa nắm đấm nhỏ, đập nhẹ lên trên ngực rộng lớn của Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Làm ta sợ muốn chết.”

Tuy rằng từng trải qua việc bọn họ cùng nhau muốn nàng, nhưng lần đó dù sao cũng có bảy con sói là lần đầu tiên … thời gian dường như ngắn hơn nhiều, hơn nữa nàng cũng say rượu, cho nên không có cảm giác mệt mỏi.

Nhưng hiện tại lấy trình độ dũng mãnh thiện chiến của bọn họ, muốn cùng nhau mà nói, nàng tuyệt đối sẽ bị bọn họ chà đạp đến chết!

“Hí ——”

Thượng Quan Tuyệt Trần hút một ngụm khí lạnh.

Người này, hoàn toàn là đang nghịch lửa!

Ngọn lửa vừa có xu thế dừng lại lại bắt đầu bốc cháy.

Nam Cung Vũ Huyên cũng cảm giác được biến hóa của Thượng Quan Tuyệt Trần, lập tức rõ ràng hành động ngu xuẩn vừa rồi của bản thân, ngoan ngoãn đứng im.

Mà bảy vị mỹ nam còn lại đang vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần.

“Khụ khụ, Huyên Nhi a, nàng nói nhóm mỹ nam chúng ta đều bị nàng thu nhận, chẳng lẽ nàng thật sự không định cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một thê tử sao?”

Tây Môn Vân Ảnh ho nhẹ hai tiếng, lười biếng nói.

Cảm giác được cánh tay Thượng Quan Tuyệt Trần ôm lấy nàng có chút căng thẳng, Nam Cung Vũ Huyên căm giận chui ra từ trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần, nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh:

“Ai nói ta không hoàn thành trách nhiệm? Hừ! Mỗi ngày đều làm đối với thân thể không tốt, cho nên quyết định của ta là các chàng mỗi người một ngày.”

Nàng quyết định đánh đòn phủ đầu, nói rõ ràng, miễn cho sau này chịu khổ vẫn là chính nàng.

“…”

Nhóm mỹ nam nhìn tiểu thê tử đột nhiên trở nên vênh váo hung hăng, khóe miệng run rẩy.

Mỗi người một ngày…

Tám người mà nói…

Vậy không phải là bọn họ bị cấm dục rất lâu?!

Nam Cung Vũ Huyên nhìn vẻ mặt nhóm tướng công thân ái đều rất bất mãn, có chút chột dạ.

Đối với nhóm nam nhân tuổi trẻ khí thịnh như bọn họ mà nói, ặc, dường như có chút khó xử.

Suy nghĩ trong giây lát, Nam Cung Vũ Huyên lại đưa ra phương án thứ hai:

“Nếu không, hai người một ngày?”

A, đây xem như chủ nghĩa nhân đạo.

Các vị mỹ nam đang định do dự mà gật đầu, nhưng là Nam Cung Vũ Huyên lại hăng hái bổ sung:

“Nhưng là mỗi người chỉ có thể làm một lần!”

Hừ!

Đây là một nhóm sói đói một ngày đòi N lần!

Cách đối phó với bọn họ, phải mạnh mẽ!

Nháy mắt, nhóm mỹ nam lại mất hứng.

Nhưng là nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt kiều thê, chỉ có thể vô lực.

Chỉ đành như thế.

Gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy hôm nay…”

Đông Phương Dật Hàm nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.

A, đây là có vẻ là vấn đề hắn quan tâm.

Nam Cung Vũ Huyên chớp chớp mắt to:

“Từ ngày mai bắt đầu, hôm nay là một mình Trần.”

“Cái gì?!”

Bảy vị mỹ nam còn lại bất mãn ồn ào.

“Các ngươi rống cái gì mà rống? Hôm qua vốn nên là Trần, nhưng là chàng ấy chẳng làm gì cả, để cho ta nghỉ ngơi, hôm nay liền bổ sung lại!”

Đêm qua, nàng biết hắn vất vả rồi.

Ôm nàng ngủ cả đêm, mặc dù có hôn hôn sờ sờ, nhưng lại không có tiến hành bước tiếp theo.

Đối với nam nhân như vậy, nàng đương nhiên phải cố gắng mà yêu thương!

Lời này vừa nói ra, bảy vị mỹ nam tuy rằng vẫn là sắc mặt không cam lòng, nhưng ai cũng không nói gì nữa.

Nhìn vào sâu bên trong đôi mắt băng ngân chứa đầy ý cười kia của Thượng Quan Tuyệt Trần, vẻ mặt quái dị.

Tiểu tử này, không phải ngốc tử chính là tâm cơ nặng lên!

Hiểu được lấy lùi làm tiến ha!



Hiện tại bắt đầu thương lượng đi cửa sau với tiểu kiều thê!