Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 83: Tâm nguyện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới mắt bao người, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng ai oán của bảy vị mỹ nam, Thượng Quan Tuyệt Trần hăng hái nắm tay Nam Cung Vũ Huyên không chút lưu luyến mà đi.

A, Huyên Nhi nói, để giường lớn lại cho bọn hắn trao đổi tình cảm, hai người bọn họ đi tìm chỗ khác.



Ánh tết tản ra màu sắc ấm áp.

Không chỉ chiếu sáng không gian xung quanh mà còn xây dựng bầu không khí ái muội lãng mạn.

Mành sa mỏng, xem như là ngăn cách giữa phòng ngủ cùng ao tắm đang bốc lên hơi nóng.

Ao tắm được tạo thành từ đá cẩm thạch, vây quanh vùng ôn tuyền ấm áp.

Nam Cung Vũ Huyên thoải thoải mái mái ngồi giữa ao, dựa vào vách ao, nhắm mắt cảm thụ dòng nước ấm áp như người yêu đang thân mật dịu dàng mà ôm ấp, vuốt ve mỗi tấc da tấc thịt của nàng.

Y phục của Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn còn chỉnh tề, nửa quỳ ở phía sau Nam Cung Vũ Huyên, rất quen thuộc mà xoa bóp đôi vai bóng loáng tinh tế của nàng, không hề phát hiện ra vạt áo vương trên mặt đất đã bị nước trong ao văng lên thấm ướt.

“Ha ha, đã sớm muốn xoa bóp cho nàng, đáng tiếc là vẫn không tìm được cơ hội, hôm nay cuối cùng xem như là có thể thực hiện tâm nguyện.”

Vừa chuyên tâm xoa bóp cho Nam Cung Vũ Huyên, Thượng Quan Tuyệt Trần vừa thỏa mãn nói.

Khác biệt với khí chất lạnh nhạt của hắn, lời nói ra lại có một loại ấm áp không cách gì chống cự, vào thẳng lòng người.

Nghe được lời nói ấm áp đến tận trái tim của hắn, Nam Cung Vũ Huyên mở đôi mắt ra, cười yếu ớt:

“Chưa từng nghĩ tới kỹ thuật mát xa của Trần lại cao siêu như thế.”

“Ha ha…”

Nghe được người trên đầu quả tim khích lệ như thế, Thượng Quan Tuyệt Trần cười nhẹ ra tiếng.

Kỳ thật, đây là gần đây hắn mới học trong sách ra.

Nếu biết sớm mà nói, còn chờ tới bây giờ mới xoa bóp cho nàng sao?

“Trần a, chàng không xuống tắm cùng ta sao? Ao này đủ lớn, hai người cùng nhau tắm, tuyệt đối không chật chội.”

Trong đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên hiện lên một tia sáng khác thường, mở miệng.

“…”

Đôi tay to đang tập trung xo bóp cho nàng nghe được lời này của nàng đột nhiên dừng lại trong giây lát, nhưng lại rất nhanh tiếp tục “công tác”:

“Ta chờ một lát nữa rồi tắm, nàng tắm trước.”

Nàng chẳng lẽ thật sự xem hắn là Liễu Hạ Huệ sao?

Cho dù là Liễu Hạ Huệ, lúc đối mặt với nương tử thân ái, còn có thể ngồi mà trong lòng không loạn sao?!

Đánh chết hắn, hắn cũng không tin!

Tắm cùng nàng… Hắn tuyệt đối không có nắm chắc sẽ không làm chuyện xấu!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nhíu nhíu mày.

A ôi! Chơi trò rụt rè?

“Nhưng là…, Trần a, chàng không đến thì giúp ta xoa bóp chân bằng cách nào nha? Chân mỏi rồi!”

Nam Cung Vũ Huyên làm nũng mà nói.

“Chuyện này…”

Thượng Quan Tuyệt Trần do dự một lúc lâu, đứng dậy, cởi ngoại bào ra, sau đó bước vào trong nước.

Nam Cung Vũ Huyên cười tủm tỉm nhìn mỹ nam trích tiên có chút không được tự nhiên, trêu ghẹo nói:

“Xem ra ta thật sự là không có hoàn thành trách nhiệm của một thê tử, lại không biết tướng công nhà ta lúc tắm rửa lại mặc xiêm y!”

“Không, không có.”

Ánh mắt Thượng Quan Tuyệt Trần chợt lóe, có chút ngốc nói.

Nhìn thẳng vào nàng, càng thêm mê người.

Hai má bởi vì nhiệt khí trong ao làm cho càng đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời, môi anh đào ướŧ áŧ, cổ trắng nõn tuyệt đẹp, xương quai xanh mê hoặc, vai mượt mà tinh xảo, còn có đôi gò bông như ẩn như hiện theo mực nước ao dao động đầy hấp dẫn.

Tất cả đều làm cho nhịp tim của hắn đập nhanh không ngừng, nóng cháy trong cơ thể bay thẳng tới đỉnh tên đầu sỏ.

Đây giống như là ông trời đang khảo nghiệm độ nhẫn nại của hắn lợi hại đến mức nào!

Nam Cung Vũ Huyên thấy hắn như thế, cười trộm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại làm bộ như không biết gì, đứng lên, đi đến chỗ hắn:

“Hóa ra là muốn ta đến giúp chàng cởi a. Ha ha, nói sớm nha!”

Nói xong, cũng không cho Thượng Quan Tuyệt Trần thời gian phản ứng, bắt đầu thật thuần thục cởi từng lớp y phục trên người hắn ra.

Giờ phút này Thượng Quan Tuyệt Trần giống như bị vịt bị sét đáng, đứng dại ra tại chỗ, trong đầu trống rỗng.

Nàng, nàng lại đứng lên…

Nước ao chỉ có thể cao tới eo của nàng, cảnh xuân ở trên phần eo trong nháy mắt đập vào trước mắt hắn.

Hít thở dồn dập, Thượng Quan Tuyệt Trần vô ý thức nuốt nuốt nước bọt.

Vừa phục hồi tinh thần, liền cảm giác trên thân chợt lạnh.

Không biết từ khi nào, Nam Cung Vũ Huyên đã cởi xong y phục của hắn.

Giờ phút này hai người có thể nói là thẳng thắn nhìn nhau.

“Huyên, Huyên Nhi, a…”

Thượng Quan Tuyệt Trần còn chưa nói hết câu, môi mỏng liền bị môi anh đào mềm mại phủ lên.

Đôi tay Nam Cung Vũ Huyên vòng qua cổ hắn, để tăng thêm độ sâu sắc cho nụ hôn này của nàng.

Lý trí, giống như con ngựa hoang thoát cương, trong nháy mắt liền chạy khỏi não Thượng Quan Tuyệt Trần.

Không chút chần chờ, tay to ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại của nàng, hóa bị động thành chủ động!

Mọi chuyện cũng cứ thế mà thuận theo tự nhiên, mặt nước lay động theo tiết tấu, làm cho mặt trăng trên trời cũng e thẹn đến đỏ mặt trước hơi thở thô gấp cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều …

Cả người Nam Cung Vũ Huyên mềm yếu ngồi trên đùi Thượng Quan Tuyệt Trần, tựa đầu vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn, cảm thụ đôi tay hắn dịu dàng tắm rửa mỗi tấc da thịt cho nàng.

Nhắm mắt lại, độ cong bên bờ môi càng sâu.

Trong số tất cả tướng công thân ái của nàng, nàng thích nhất lúc hoan ái cùng hắn.

Dịu dàng như vậy, thận trọng như vậy.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa thời điểm hoan ái cùng những người khác không thoải mái, tuy rằng vẫn rất thư sướиɠ, nhưng là mấy tên kia quá trâu!

Hừ, mỗi lần không không ăn nàng đến xương cốt không còn thì sẽ không bỏ qua!

Chỉ có hắn, nam tử giống như trích tiên này, thật sự là dịu dàng như nước, tuy rằng vẫn đang rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn luôn dịu dàng tiêu trừ mệt nhọc trên thân nàng.

Hắn là người duy nhất sẽ không để cho nàng có cảm giác đau xương sống, thắt lưng cùng chân mềm vào sáng hôm sau.



“Huyên Nhi?”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ giọng gọi.

“A?”

Nam Cung Vũ Huyên mơ mơ màng màng trả lời.

“Ha ha…”

Thượng Quan Tuyệt Trần cười khẽ:

“Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Như là nghe hiểu hắn nói gì, lần này Nam Cung Vũ Huyên ngay cả trả lời cũng không có, cho thấy nàng đã ngủ sâu.

Thượng Quan Tuyệt Trần thật cẩn thận ôm nàng lên, đứng dậy, lên bờ.

Mềm nhẹ đặt nàng ở giữa y phục, thật tỉ mỉ mà lau hết những bọt nước còn lưu lại trên thân nàng, sau đó mặc nội y cho nàng.

Một chuỗi động tác này lại không hề đánh thức người trong lòng, chuyện này cũng đã nói rõ động tác của hắn dịu dàng ra sao.

Chuẩn bị xong tất cả cho nàng, Thượng Quan Tuyệt Trần mới lo cho bản thân.

Nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh nàng, điều chỉnh lại vị trí của nàng ở trong lòng mình, xác định nàng nằm đến thoải mái xong, đặt một nụ hôn sâu lên trên trán nàng rồi mới thỏa mãn ôm chặt nàng đi vào giấc mộng.



“Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng là trên đại lễ đăng cơ hôm nay của huynh, vẫn cần… Cảm tạ.”

Quy Hải Lộng Nguyệt không được tự nhiên nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn đối diện, nói.

“Ha ha…”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười khẽ:

“Có thể nghe được lời cảm ơn từ Lộng Nguyệt huynh, ta thật sự là được sủng ái mà kinh sợ nha.”

Tuy rằng tiếng cảm ơn kia nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng tin chắc là những người có mặt đều có thể nghe rõ.

Quy Hải Lộng Nguyệt làm như không có nghe thấy, nói sang chuyện khác:

“Khi ta đăng cơ, cũng sẽ như thế.”

Tuy rằng Huyên Nhi từng hứa hẹn, sẽ cho bọn họ “Danh phận”, nhưng sao bọn họ có thể không cố gắng chứ?

Từ xưa đến nay, nam tử tam thê tứ thϊếp là lẽ phải, nhưng lại chưa từng có nữ tử tam phu tứ thị.

Muốn mở ra dòng chảy này, vậy phải có một thân phận mà có được đặc quyền đó.

Một nữ tử, có thể có đặc quyền như vậy ở xã hội nam tôn nữ ty này, trừ bỏ ngôi vị Hoàng Đế cao ngất ra, rất khó có thân phận nào khác có thể cho nàng đặc quyền như vậy.

Từ điểm này mà nói tiếp, bọn họ đều nghĩ tới cùng một chỗ đi.

Tuy rằng từ xưa đến nay đều là nam nhân làm Đế, nhưng trên lịch sử cũng không ít nữ nhân có dã tâm. Tuy rằng chưa từng lên ngôi vị Hoàng Đế, nhưng lại buông rèm chấp chính cũng là có.

Chỉ cần bọn họ có thể đưa Huyên Nhi lên ngôi vị Hoàng Đế, như vậy, muốn danh chính ngôn thuận ở cùng nhau, tuyệt đối không phải việc khó.

Hôm nay Hiên Viên Nhược Ngôn tại đại lễ đăng cơ để cho Nam Cung Vũ Huyên dưới sự chứng keiens của chúng quần thần ngồi lên trên long ỷ, đó là bước đầu tiên đưa nàng đến ngôi vị Hoàng Đế.

“A, xem ra ta phải giữ gìn khuôn mặt này của ta thật tốt mới được, bằng không về sau phải dùng cái gì tới nắm giữ trái tim của Nữ hoàng nhà chúng ta nha!”

Tây Môn Vân Ảnh hao tâm tổn trí thở dài.

Hừ hừ!

Đến lúc đó, hắn nhất định phải làm Hoàng Phu!

A, trên lịch sử, làm nam Hậu đầu tiên…

Nghe có vẻ, cực thú vị ha!



Sáng sớm, tia ánh mặt trời đầu tiên đánh thức đất mẹ đang ngủ say dậy.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn tiểu nhân nhi vẫn đang ngủ yên trong lòng, cả trái tim như được hạnh phúc lấp đầy.

Cảm giác như vậy, thật tốt.

Trước khi đi vào giấc ngủ nhìn thấy nàng cuối cùng, tới lúc tỉnh dậy lại là nhìn thấy nàng đầu tiên.

Cho dù là có được cả thế giới, cũng không thể cho hắn thỏa mãn cùng hạnh phúc như vậy.

Nếu có thể mà nói, để cho thời gian dừng lại ở thời khắc này đi.

Thượng Quan Tuyệt Trần âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Đáng tiếc, ý niệm tốt đẹp này vừa lướt qua trong đầu, liền bị tiếng bước chân dồn dập từ xa đang lại gần cửa đánh vỡ mộng đẹp của hắn.

Từ khi sinh ra tới giờ, mỹ nam trích tiên không mong không muốn gì này lại có lúc tức giận.

Bất đắc dĩ.

Thượng Quan Tuyệt Trần thật cẩn thận buông Nam Cung Vũ Huyên từ trong lòng ra, rón rén đứng dậy.

Vừa mặc xiêm y, cửa phòng liền bị người nhẹ nhàng đẩy ra.

Nhóm Quy Hải Lộng Nguyệt từ trước tới nay không hề có chút giác ngộ một “khách nhân” nên có, đều như đang dạo hậu hoa viên nhà mình.

“Tuyệt Trần huynh, sớm a.”

Gia Cát Mặc Húc hiền lành lịch sự chào hỏi.

Thượng Quan Tuyệt Trần gật gật đầu:

“Các vị sớm hơn, không phải sao?”

Mới sáng sớm như vậy, liền đến “kiểm tra phòng”, sao hắn có thể gọi là dậy sớm được?

“Ha ha, chúng ta đây là đang lo lắng Tuyệt Trần huynh vì chìm vào sắc đẹp mà chậm trễ thời gian vào triều sớm, cho nên mới có lòng tốt tới gọi huynh dậy.”

Gia Cát Mặc Húc làm bộ như không nghe thấy ý chế nhạo trong lời Thượng Quan Tuyệt Trần nói, vẫn tiếp tục cười đến ôn hòa nho nhã.

Xem ra, Thượng Quan Tuyệt Trần lạnh nhạt với tất cả mọi chuyện như tiên nhân kia, đã một đi không trở lại nữa.

Nhìn giọng điệu này, không phải là một người không mong không ước gì có thể nói ra.

“Nàng còn đang ngủ, các huynh đừng ồn đến nàng.”

Thượng Quan Tuyệt Trần từ chối cho ý kiến về “lòng tốt” của bọn họ, chỉ là nhìn tiểu nhân nhi như con mèo con lười biếng đang ngủ ngọt ngào trên giường, sau đó nâng bước ra ngoài.

Buổi lâm triều đầu tiên sau khi Tân hoàng đăng cơ, Thừa tướng là hắn thực sự không thích hợp vắng mặt.

Bốn người Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn nhau.

Ha ha, thời gian kế tiếp, là của bọn họ!



Trên triều đình, Hiên Viên Nhược Ngôn một thân long bào, ngồi nghiêm chỉnh:

“Chúng ái khanh có việc khải tấu, không việc bãi triều.”

Không thể không thừa nhận, hắn thật sự đã sa đọa sao.



Hiện tại phải chuyên tâm mà thượng triều, sau đó mới có thể nhanh chóng trở về với người nào đó.