Quyển 2 - Chương 84: Ngốc thật hay giả ngốc

“Thần có bản tấu.”

Một đại thần bước ra khỏi hàng, khom người nói.

“Chuẩn.”

Hiên Viên Nhược Ngôn không biết làm sao.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Tử Quy Hải quốc tới thăm nước ta, theo lý nên ở trong dịch quán, không nên lưu lại Hoàng cung a, mong Hoàng Thượng cân nhắc.”

Nơi quan trọng như Hoàng cung, sao có thể để cho Thái Tử của nước khác lưu lại chứ?

Đây chính là chuyện có liên quan đến an nguy của Hoàng Thượng nha!

“…”

Trong đôi mắt màu tím của Hiên Viên Nhược Ngôn hiện lên chòm sáng rực rỡ.

Đúng vậy!

Sao hắn không nghĩ tới chuyện này nha?!

“Ha ha, vẫn là ái khanh cẩn thận, là Trẫm sơ sót.”

Ha ha, đây cũng không phải là hắn cố ý chơi xấu Quy Hải Lộng Nguyệt mà là tiếng lòng của nhóm ái khanh nhà hắn nha!

Làm một Hoàng Đế anh minh, sao có thể cự tuyệt đề nghị đầy trung thành cùng hợp lý của nhóm ái khanh đây?

“Ặc…”

Đại thần vừa thượng tấu thấy nụ cười như nắng ấm của Hiên Viên Nhược Ngôn bị dọa tới mức có chút ngớ ngẩn.

Tuy rằng vị Hoàng Thượng thiếu niên tuấn mỹ này lúc nào cũng cười tủm tỉm nhưng là nụ cười kia cũng chỉ là thói quen dùng để che dấu nội tâm lạnh nhạt vô tình cùng nguy hiểm, nhưng là hôm nay, nụ cười này thật sự hàm chứa tán thưởng.

Chuyện này làm cho ông không được sủng ái mà kinh sợ cũng không được.

Nhưng là ở lúc ông còn chưa hoàn hồn từ trong khϊếp sợ mà Hoàng Thượng thân ái nhà ông mang lại thì lại phát hiện còn có tầm mắt “thâm tình nhìn chăm chú”, quay đầu nhìn lại.

Nháy mắt hóa đá!

Ba đại công tử từ trước tới giờ đều cao ngạo ít nói, lại phá lệ mà nở nụ cười.

Lại còn là cười với ông!

Thật sự hoài nghi, hôm nay nếu không phải đầu óc ông bị hỏng rồi thì chính là đầu óc bọn họ hỏng rồi!

Đến cùng thì ông đã làm ra chuyện chấn động trời đất gì mà có thể làm cho nhóm nhân vật nguy hiểm kia nở nụ cười với ông nha?

Không hiểu, không hiểu, vẫn là không hiểu!

“Chúng ái khanh còn có bản tấu sao?”

Tâm tình Hiên Viên Nhược Ngôn cực tốt mà nói:

“Không có liền giải tán đi.”

Lần lâm triều này, chấm dứt trong tâm tình tốt đẹp của bốn vị mỹ nam cùng sự ngớ người của vị đại thần nào đó.



“Cái gì?!”

Quy Hải Lộng Nguyệt giận tím mặt, nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn cười đến hiền lành:

“Hừ! Không ngờ ngươi lại ti bỉ như vậy!”

Hừ! Để cho bọn họ đi ở dịch quán?!

Đây không phải là có ý không để cho bọn họ tiếp cận Huyên Nhi sao?!

Chết tiệt!

Bọn họ chạy một quãng đường xa như vậy, đều là vì có thể ở lại bên người nàng. Nhưng là tên tiểu nhân âm hiểm này lại lấy ra lý do “Thái Tử nước khác ở lại trong Hoàng cung thì không ra thể thống gì” để đuổi bọn họ ra dịch quán!

“Lộng Nguyệt huynh, Trẫm cũng muốn sống cùng các huynh ở Hoàng cung này, cùng nhau bồi dưỡng tình nghĩa huynh đệ. Nhưng là nhóm thần tử của Trấm lại mãnh liệt yêu cầu Trấm theo quy củ làm việc, cho nên Trẫm cũng không biết phải làm sao!”

Hiên Viên Nhược Ngôn tiếc nuối nói.

“Hừ!”

Quy Hải Lộng Nguyệt hừ lạnh.

Theo quy củ?

Nếu Hiên Viên Nhược Ngôn hắn ta thật sự là loại người làm việc theo quy củ, hắn cũng không thèm nói nhiều.

Nhưng mà hắn ta có sao?

Trên đại điển đăng cơ hôm qua, nhóm bách quan đối với hành động kinh thế hãi tục của hắn ta không dám giận, cũng không dám ý kiến. Chuyện này hắn còn không biết sao?!

Rõ ràng là thủ đoạn đả kí©ɧ ŧìиɧ địch là bọn họ, còn nói đúng lý hợp tình như vậy.

Tên Hiên Viên Nhược Ngôn ti bỉ này, thật sự là để cho hắn biết được cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất vô sỉ!

“Huyên Nhi tiểu bảo bối ~, nàng cũng nói đi~! Chẳng lẽ nàng lại nhẫn tâm nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn vô sỉ đuổi nhóm lão công thân ái của nàng đi? Chẳng lẽ bọn ta cùng nàng bị ngăn cách như vậy, nàng còn có thể thờ ơ?”

Tây Môn Vân Ảnh thấy Quy Hải Lộng Nguyệt ăn quả đắng ở chỗ Hiên Viên Nhược Ngôn, lập tức dời mục tiêu, như oán phụ nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên đang nhàn nhã uống trà, cực kỳ hứng khởi bên kia.

“Ha?”

Nam Cung Vũ Huyên nâng mắt.

Thật phiền, nàng đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy, cho thấy nàng không tham gia “ân ân oán oán” của bọn họ.

Nhưng là không ngờ, nằm cũng trúng đạn!

Rơi vào đường cùng, Nam Cung Vũ Huyên bày ra một bộ dáng vẻ “vi phu” là hiền thê lương mẫu:

“A, chuyện của nam nhân các chàng, một nữ tắc như ta không tham dự vào thì hơn.”

Vừa nghe lời này, bốn người Hiên Viên Nhược Ngôn đều lộ ra ý cười đắc ý.

Mà nhóm Quy Hải Lộng Nguyệt lập tức đen mặt.

Tốt!

Nha đầu kia, là càng ngày càng không có lương tâm nha!

“Ha ha, bốn vị, mời di giá đến dịch quán đi.”

Đông Phương Dật Hàm cười như không cười nhìn sắc mặt nhóm Quy Hải Lộng Nguyệt cực không tốt mà nói.

“…”

Bốn người Quy Hải Lộng Nguyệt liếc hắn một cái, sau đó lại ai oán nhìn Nam Cung Vũ Huyên một lúc lâu, căm giận phất tay áo mà đi.

Món nợ này, bọn họ nhớ kỹ!

Nam Cung Vũ Huyên sờ sờ mũi, ra vẻ vô tội.

Ặc, nàng là rất công bằng!

Nàng đã ở bên người bọn họ một tháng!

Hiện tại một tháng kế tiếp này, hẳn là bên nhóm bốn tướng công thân ái này!

Tuy rằng bọn họ đuổi lại đây, nhưng cũng không thể vì thế mà oan ức bốn tướng công thân ái bên nhà nha!

Mỗi một người nhưng đều là tâm can bảo bối của nàng a!

Ai bị oan ức, nàng cũng không nỡ.



Dưới thủ đoạn máu lạnh vô tình của nhóm Hiên Viên Nhược Ngôn, nhóm Quy Hải Lộng Nguyệt ở lại Hiên Viên quốc ba ngày, đã dùng mọi cách mọi thủ đoạn có thể, nhưng vẫn không thể nhìn thấy tiểu nương tử thân ái.

Lại bởi vì tiểu nương tử thân ái kia cũng rất vô tình, bọn họ không thể tìm được nàng, nàng cũng không có dấu hiệu tìm gặp bọn họ.

Cho nên, bốn người tại ngày thứ năm, rốt cục quyết định chấm dứt lần “Du lịch” này của bọn họ, dẹp đường về nước.

Trên một tòa lầu cao gần dịch quán, Nam Cung Vũ Huyên nhìn bốn người cưỡi tuấn mã rời khỏi, âm thầm căn dặn bọn họ chú ý an toàn, cẩn thận thân thể.

“Huyên Nhi, vì sao không tiễn bọn họ?”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ giọng hỏi bên tai nàng.

“Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên quay đầu, cười tươi như hoa:

“Đã tiễn rồi a.”

“Nhưng là…”

Thượng Quan Tuyệt Trần còn muốn nói gì nữa, lại bị Nam Cung Vũ Huyên đánh gãy:

“Chàng còn líu ra líu ríu nữa, ta liền thật sự đi tiễn bọn họ nga.”

Nam nhân này, nàng thật sự không biết nói cái gì mới được.

Khóe miệng Thượng Quan Tuyệt Trần giương lên:

“Không cần suy nghĩ cho bọn ta, nàng chỉ là tiễn bọn họ mà thôi, lại không phải là đi cùng bọn họ, quan trọng là suy nghĩ của nàng.”

Nam Cung Vũ Huyên chớp chớp mắt to:

“Chậc chậc, Tuyệt Trần tướng công nhà ta thật đúng là người hiểu lòng người, nhưng là…”

Nam Cung Vũ Huyên đổi giọng, nhìn về phía ba người khác mặt mang bất mãn nhìn nàng, lải nhải:

“Chàng xem bên kia.”

Thượng Quan Tuyệt Trần theo tầm mắt Nam Cung Vũ Huyên nhìn lại, sửng sốt.

“Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên cười lớn:

“Chàng nguyện ý cho ta đi, bọn họ lại không giống vậy nha.”

Hơn nữa, quan trọng nhất là chính nàng cũng không muốn!

Trời biết, lúc trước nàng là vụиɠ ŧяộʍ trốn đi.

Bốn nam nhân kia, tuyệt đối là muốn đến đây để dạy dỗ nàng một trận nha!

Hơn nữa, mấy ngày nay, nàng chưa từng đi gặp bọn họ.

“Thù mới hận cũ” cộng lại, nếu hiện tại nàng xuất hiện trước mặt bọn họ, nếu nàng không bị bóc một lớp da thì cũng bị bóc toàn bộ y phục …

Nói tóm lại, hiện tại xuất hiện trước mặt bọn họ, tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt!

Cho nên, không đi!

“Ha ha…”

Thượng Quan Tuyệt Trần tiếp thu được cái liếc mắt của nhóm huynh đệ, cũng nhẹ nở nụ cười.

“Trần a, kế tiếp chúng ta đi đâu chơi nha?”

Hôm nay, là thời gian thuộc về hắn.

“Huyên Nhi muốn đi đâu chơi?”

Thượng Quan Tuyệt Trần hỏi ngược lại.

“Ta muốn…”

Nam Cung Vũ Huyên suy nghĩ nửa khắc:

“Chúng ta đi chơi ngoài thành đi, được không?”

“Được. Chỉ cần nàng nói, đều tốt.”

Thượng Quan Tuyệt Trần cười đến tuyệt mỹ, cưng chiều nói.

Mà ba bị mỹ nam ở bên kia vừa nghe đến hai chữ “ngoài thành” thì liền bắt đầu cảnh giác!

Ngoài thành!

Rừng núi hoang vắng!

Cô nam quả nữ!

Không thể!

Tuyệt đối không thể! Chắc chắn không thể!

“Ngoài thành không tốt, vẫn là ở bên trong thành tốt hơn.”

Hiên Viên Nhược Ngôn mang vẻ mặt không đồng ý mà nói.

Tư Không Huyền Dịch cùng Đông Phương Dật Hàm cũng phụ họa gật đầu.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía ba người, sóng mắt vừa chuyển:

“A, hôm nay ta mặc là nữ trang a ~, nội thành nhiều người, mà đại đa số đều là nam nhân, thật sự không để ý nam nhân khác thấy dung nhan nương tử nhà các chàng?”

Hắc hắc!

Tên nhóm phu quân ghen tuông này, nàng không tin bọn họ không để ý!

Quả nhiên, nháy mắt ba vị mỹ nam đen mặt.

Không để ý?!

Sai!

Bọn họ chết tiệt là cực để ý!

Giống như gà trống đấu bại, ba người ủ rũ:

“Vẫn là đi ngoài thành đi.”

“Ha ha, vậy nhóm tướng công thân ái, thê tử liền cùng Trần đi ngoài thành, tạm biệt a ~!”

Tâm tình Nam Cung Vũ Huyên vô cùng tốt, nói xong liền kéo Thượng Quan Tuyệt Trần muốn đi.

“Đợi đã!”

Đông Phương Dật Hàm lên tiếng kéo bước chân hai người lại, mạnh mẽ yêu cầu:

“Chúng ta cũng đi tản bộ một chút, cho nên mọi người cùng đi đi!”

“Ặc…”

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên co giật:

“Các chàng còn có chính sự cần làm đi.”

“Hôm nay ta không có chuyện gì.”

Đông Phương Dật Hàm nhún nhún vai nói.

“Hôm nay ta cũng không có chuyện gì.”

Tư Không Huyền Dịch cũng lập tức cho thấy thời gian rất nhiều.

“Ta…”

Hiên Viên Nhược Ngôn vừa mở miệng muốn nói gì, liền bị Nam Cung Vũ Huyên đánh gãy:

“Ha ha, Ngôn nha, chàng thân là vua của một nước, mỗi ngày đều có tấu chương xếp thành chồng cần phải xử lý, vậy nhất định là không có thời gian.”

Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch:

“Dịch a, chàng thân là huynh đệ tốt của Ngôn còn là Đại tướng quân, về công về tư chàng hẳn nên lưu lại bảo vệ sự an toàn của Ngôn mới đúng.”

Nói xong, lại nhìn về phía Đông Phương Dật Hàm:

“Hàm a, chàng…”

“Dừng!”

Đông Phương Dật Hàm không đợi Nam Cung Vũ Huyên nói xong, gật gật đầu, ý bảo nàng xem bên kia.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn theo phương hướng hắn chỉ, liền nhìn thấy Hiên Viên Nhược Ngôn mang theo ý cười khiên tốn.

Trong tay hắn không biết từ khi nào đã có thể một cái bao.

“Ặc, đây là cái gì?”

Nam Cung Vũ Huyên không hiểu hỏi.

“Này a, là tấu chương hôm nay các đại thần đưa tới.”

Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng nói.

“…”

Trên trán Nam Cung Vũ Huyên ẩn ẩn xuất hiện vạch đen, nhưng vẫn là không chết tâm nói:

“Thứ này không thích hợp mang ra ngoài, lỡ như ném …”

“Ha ha, nương tử quá lo lắng, vi phu tự nhiên sẽ bảo quản thật tốt.”

Hiên Viên Nhược Ngôn khẽ cười nói:

“Lao động kết hợp nghỉ ngơi, càng có thể làm cho vi phu đề cao ‘hiệu suất công việc’, không phải sao?”

Nam Cung Vũ Huyên á khẩu không trả lời được:

“…”

Nàng nên nói cái gì? Nàng còn có thể nói cái gì?!



Trên đường mòn đi ra ngoài thành, bốn con khoái mã đạp bụi tung bay mà chạy.

Nam Cung Vũ Huyên cùng Thượng Quan Tuyệt Trần ngồi chung một con, ba vị mỹ nam còn lại mỗi người một con.

Ở trong lòng dày rộng rắn chắc của Thượng Quan Tuyệt Trần, Nam Cung Vũ Huyên chu môi nói:

“Chàng a, chính là ngốc nghếch.”

Thay vì nói là đang mắng hắn thì càng như là đau lòng hắn hơn.

Tên ngu ngốc không tranh không cướp này!

Hiện tại mọi người không ở cùng nhau, cho nên là thực hiện theo chính sách mỗi người một ngày.

Mấy ngày trước, ba người kia đã dùng ngày tương ứng của bọn họ cực kỳ nhuần nhuyễn nha!

Từ sớm liền giam cầm nàng ở bên người, dùng đủ loại thủ đoạn tránh những người khác, cả ngày đều là thế giới của hai người.

Đâu có giống như tên ngốc này, ngây ngốc không hiểu mà nắm bắt quyền lợi của bản thân, để cho ba tên giảo hoạt kia đến chia một chén canh.

“Ha ha…”

Thượng Quan Tuyệt Trần cười khẽ, từ chối cho ý kiến với từ “ngốc nghếch” trong miệng nàng.

Hắn thật sự ngốc sao?

Chuyện này chỉ có chính bản thân hắn mới biết được.

Không tranh không cướp, tuy rằng không thể trai qua thế giới của hai người đủ một ngày, nhưng hắn lại có được sự thiên vị của nàng.

Mà đãi ngộ này tuyệt đối là ba người kia, thậm chí là bảy người còn lại đều không có được.

Nếu đây là ngốc mà nói, hắn nguyện ý ngốc.

Tiếp tục mà ngốc!



Dòng suối nhỏ im lặng chảy xuông, vô tình đυ.ng phải hòn đá chặn đường sẽ kích động mà tung lên từng đóa bọt nước, bọt nước tung bay, lại là từng đợt tiếng vang lõm tõm.

Giống như một khúc ca thiên nhiên.

“Huyên Nhi, khát sao?”

Thượng Quan Tuyệt Trần dừng ngựa lại, dịu dàng hỏi giai nhân trong lòng.

“Ừm, có chút chút.”

Nam Cung Vũ Huyên đương nhiên muốn hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc đầy đủ từ tướng công thân ái nha.

“Vậy nàng ở lại chỗ này, ta đi chuẩn bị nước cho nàng.”

Nói xong, Thượng Quan Tuyệt Trần buông đôi tay đang ôm lấy nàng ra, chuẩn bị xuống ngựa.

“Chờ đã.”

Nam Cung Vũ Huyên giữ chặt tay hắn, nâng mắt nhìn về phía phong cảnh tốt chung quanh, quay đầu:

“Liền chỗ này đi, chúng ta chọn chỗ này đi, thuận tiện đến chỗ dòng suối nhỏ kia bắt ít cá.”

“Được.”

Thượng Quan Tuyệt Trần trước sau như một kiên trì đáp chữ “được” với mọi ý kiến của Nam Cung Vũ Huyên.

Xoay người xuống ngựa, sau đó nhẹ nhàng ôm Nam Cung Vũ Huyên từ trên lưng ngựa xuống dưới.

Ba vị mỹ nam theo sát phía sau cũng nhanh chóng xuống ngựa theo.

“Các chàng đây là đang làm gì?”

Nam Cung Vũ Huyên bất mãn hét lên.

Ba con sói theo đuôi này, thật đúng là hung ác a!

Là quyết định sẽ không để cho bọn nàng trải qua thế giới của hai người hay sao?!

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi, thật trùng hợp nha, bọn ta cũng đột nhiên thấy khát, cũng thuận tiện dừng lại uống chút nước, ăn chút cá nướng.”

Đông Phương Dật Hàm mặt không đỏ, tim không đập nhanh đáp.

Lời nàng nói vừa rồi, bọn họ nghe rõ rõ ràng ràng.

Nếu nàng muốn ở lại chỗ này, vậy sao bọn họ có thể không ở lại đây nha?!

“Chúng ta đi.”

Nam Cung Vũ Huyên liếc ba người một cái, kéo tay lớn của Thượng Quan Tuyệt Trần, liền muốn đi đến dòng suối nhỏ.

Thượng Quan Tuyệt Trần thấy nàng bảo vệ quyền lợi của hắn như thế, không nói gì mà nở nụ cười.

Ha ha, hắn, thật là ngốc sao?

Không trước dấu vết nhìn thoáng qua ba vị huynh đệ tốt đang mặt mũi xám xịt, trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần bỗng dưng có cảm giác rất tốt.

Ha ha, hắn, là ngốc thật sao?

Đáp án thật sự, chỉ có chính hắn rõ ràng.

Mà hắn, cũng không tính “công bố” đáp án này, dù sao hắn muốn tiếp tục hưởng thụ đặc quyền được nàng đối xử “bất công” như thế này.



Bên bờ suối, tay Thượng Quan Tuyệt Trần đang chuẩn bị dùng ống trúc múc nước lập tức dừng lại giữa không trung, mày đẹp nhíu lại.

“Trần, làm sao vậy?”



Phát hiện Thượng Quan Tuyệt Trần có chút dị thường, Nam Cung Vũ Huyên ở phía sau dịu dàng hỏi.