Quyển 2 - Chương 85: Gϊếŧ chóc

Cùng lúc Nam Cung Vũ Huyên hỏi, nhóm Hiên Viên Nhược Ngôn cũng đã nâng bước hướng về phía trước.

“Có máu.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ giọng nói.

Nếu như đoán không sai mà nói, dầu nguồn dòng suối nhỏ, hẳn là xảy ra chuyện gì rồi.

Nước suối trong suốt, vết máu theo dòng nước mà chảy, nhuộm nước suối thành một mảnh đỏ hồng.

“Nơi gặp chuyện hẳn là cách đây không xa.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn độ đậm nhạt của màu máu mà nói.

Nếu như quá xa mà nói, cũng không thể nhìn ra màu máu.

Cho nên, hiện tại đi xem cũng là một chuyện rất thuận tiện.

“Huyên Nhi, đừng làm loạn.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nghe ra ý bên trong lời của Nam Cung Vũ Huyên, nhẹ giọng nói.

“Ta mới không thèm làm loạn.”

Nam Cung Vũ Huyên trợn to mắt nước vô tội:

“Ngôn chàng là người đứng đầu Hiên Viên quốc, trên địa bàn của chàng lại xảy ra chuyện đổ máu, chúng ta không thể mặc kệ nha?”

Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là do sự tò mò của nàng đang làm loạn!

A, chuyện này cũng không thể trách nàng!

Thật sự là bởi vì bình tĩnh lâu lắm, cho nên nàng có chút nhớ nhung những ngày không bình tĩnh!

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu mày:

“Huyên Nhi…”

“Được rồi được rồi, ta cam đoan sẽ ngoan ngoãn đi theo bên người các chàng, sẽ không chạy loạn, sẽ không lộn xộn.”

Nam Cung Vũ Huyên đánh gãy lời Hiên Viên Nhược Ngôn nói, đánh đòn phủ đầu:

“Cho nên, chúng ta liền đi xem thôi!”

“…”

Bốn vị mỹ nam nhìn nhau, thỏa thuận ngầm xong, gật gật đầu đồng ý.

Hết cách, nếu bây giờ không đồng ý, theo ý nàng, không chừng nửa đêm nàng sẽ hành động một mình, như vậy bọn họ chỉ có thể khóc ròng!

“Hắc hắc, vậy đi thôi.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy nhóm tướng công thân ái đồng ý, trong mắt nước lóe lên chòm sáng nôn nóng.



Đầu nguồn của dòng suối nhỏ là một cái thôn trang nhỏ.

Năm người yên tĩnh đứng trước thôn trang nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tại sao có thể như vậy?”

Đông Phương Dật Hàm nhìn cảnh tượng trước mặt, nụ cười lưu manh luôn treo trên miệng quanh năm suốt tháng đã không còn, ngược lại biến thành vẻ mặt thận trọng cùng cẩn thận trước nay chưa từng có.

Thượng Quan Tuyệt Trần bảo hộ Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng, trong đôi mắt màu băng ngân cũng mang theo sắc thái thận trọng.

Mày đẹp của Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu lại, màu mắt đậm lên rất nhiều.

Tư Không Huyền Dịch cũng mang sắc mặt trầm trọng.

Trong thôn trang nhỏ không có một bóng người, trên mặt đất lại toàn là tứ chi cùng các bộ phận thân thể người vương vãi khắp nơi cùng từng vũng máu.

“Không phải giặc cướp.”

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày.

Nếu như là giặc cướp mà nói, chỉ cướp đồ, không diệt thôn.

Gϊếŧ chóc tàn nhẫn như vậy, ở thái bình thịnh thế này, giặc cướp không có thực lực này không nói, càng là không có lá gan này.

“Ta vào xem.”

Đông Phương Dật Hàm nói.

“Chờ đã!”

Nam Cung Vũ Huyên từ trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần lui ra, ánh mắt kiên định:

“Cùng đi.”

Trực giác mách bảo chuyện này không đơn giản, thậm chí còn mạo hiểm hơn những chuyện đã gặp trước kia rất rất nhiều.

Cho nên, ai đi một mình, nàng cũng không yên tâm.

“Ừ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng Thượng Quan Tuyệt Trần gật đầu đồng ý.

Suy nghĩ của nàng, bọn họ đều biết, mà bọn họ cũng có suy nghĩ tương tự.

Chỉ cần năm người bọn họ ở cùng nhau, theo bọn họ biết, trên đời này còn chưa có ai có năng lực dễ dàng thương tổn bọn họ.

Năm người song song mà đi, bước chân di chuyển thực sự chậm, vừa đi vừa đánh giá tình huống xung quanh, không bỏ qua bất kỳ chi tiết cùng manh mối nào.

Trên mặt đất có thể nhìn thấy đủ loại vết máu cùng những bộ phận đã bị xé nát lại không thấy được một khối thi thể đầy đủ.

Điều này làm cho nỗi bất an trong lòng bọn họ dần tăng lên.

Đột nhiên, Nam Cung Vũ Huyên dừng bước chân lại, ánh mắt nhìn về phía chồng rơm rạ trong một tòa tiểu viện ẩn.

“Có người.”

Nam Cung Vũ Huyên dùng ý thức nói với bọn họ.

Bọn họ luyện là bí tịch từ Tu Chân giới, không cần nói cũng có thể dùng ý thức để trao đổi.

Bốn vị mỹ nam cũng dừng bước chân lại, nhìn lại theo ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên.

Chiết phiến trong tay Đông Phương Dật Hàm mở ra, phất tay quạt một cái, một đợt gió mang theo lực đạo hùng hậu tinh chuẩn mà đánh tới chồng rơm rạ.

Chồng rơm rạ sao có thể chịu được đợt gió mạnh này, đổ xuống mặt đất phát ra tiếng vang to lớn.

Trong chồng rơm rạ, một tiểu cô nương trợn to hai mắt, trong mắt đầu là sợ hãi, thân thể nhỏ bé không ngừng lạnh run, như là bất ngờ bị sợ hãi, hai mắt vừa lật, ngất ngã xuống đất.



Trong nhà tranh đơn giản.

Thượng Quan Tuyệt Trần ngồi ở trên ghế trước giờng, thu hồi tay đang bắt mạch.

“Sao rồi?”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng hỏi.

“Không sao, chỉ là quá mức hoảng sợ nên hôn mê, lát nữa sẽ tỉnh lại.”

Nam Cung Vũ Huyên dùng khăn tay ướt nhẹp lau vết máu đã bị khô ở trên mặt tiểu cô nương:

“Ta cảm thấy chuyện này không phải do người làm ra.”

“…”

Bốn vị mỹ nam không nói, cẩn thận nghe nàng nói.

“Ta cảm giác được một cỗ linh lực, tuy rằng rất nhỏ rất nhỏ, nhưng đó thật sự là linh lực không nên xuất hiện ở đây.”

Bốn lão nhân từng nói, đây là Nhân giới, vốn không nên xuất hiện linh lực.

Nhưng lại bởi vì khe hở kết giới giữa Nhân giới cùng Tu Chân giới, cho nên linh lực mới dũng mãnh chảy vào Nhân giới.

Mà linh lực dũng mảnh chảy vào kia lại cực kỳ ít, đã bị bọn họ phong ấn trên núi Triêu Dương.

Nơi này, cách núi Triêu Dương khoảng ngàn dặm, cho nên linh lực tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở nơi này.

Trừ khi, kết giới giữa Tu Chân giới cùng Nhân giới hỏng rồi.

Nhưng nếu như kết giới bị hỏng mà nói, bốn lão nhân kia tuyệt đối sẽ không thể không có động tác.

Huống hồ còn có con hồ ly Nam Cung Ngân Tử!

Ở lúc năm người còn đang tự hỏi đến cùng đã xảy ra chuyện gì thì tiểu cô nương hôn mê trên giường bắt đầu hoảng sợ kêu lớn.

“A ——! Phụ thân, mẫu thân, gia gia nãi nãi, đừng mà ——!”

“Tiểu muội muội, tiểu muội muội!”

Nam Cung Vũ Huyên bắt lấy tay nhỏ bé đang không ngừng vung vẩy giữa không trung của tiểu cô nương, ý muốn gọi muội ấy tỉnh lại.

“A ——!”

Tiểu cô nương hét thảm một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt nhìn năm người xa lạ, trong đôi mắt to tràn ngập sợ hãi, thân mình nhỏ nhắn run rẩy đến lợi hại.

“Tiểu muội muội, muội đừng sợ, tỷ tỷ cùng các ca ca sẽ không thương tổn muội.”

Nam Cung Vũ Huyên dịu dàng an ủi.

Tiếng nói kỳ ảo lại mềm mại như làn nước mùa xuân, có tác dụng khiến cho lòng người an tâm.

Sợ hãi trong mắt tiểu cô nương chậm rãi rút đi, thân mình cũng dừng run rẩy.

Thấy thế, Nam Cung Vũ Huyên không ngừng cố gắng:

“Đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ muội, muội để cho ca ca bắt mạch cho muội trước có được không?”

An ủi cùng dịu dàng trong đôi mắt sáng kia quả thực có thể khiến cho người khác ngấy chết.

“…”

Tiểu cô nương không nói lời nào, lại mềm mại gật gật đầu.

Nam Cung Vũ Huyên thấy tâm tình tiểu cô nương cơ bản đã ổn định hơn, trong mắt mang mỉm cười, nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần.

Thượng Quan Tuyệt Trần hiểu biết gật gật đầu, sau đó đi đến bên người Nam Cung Vũ Huyên.

“Nào, đưa tay muội ra đây, để ca ca nhìn xem.”

Nam Cung Vũ Huyên lại dùng tiếng nói mềm mại nói với tiểu cô nương.

Tiểu cô nương nhìn Nam Cung Vũ Huyên, lại nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần, vươn cánh tay, lẩm bẩm:

“Thần tiên ca ca.”

“Ặc…”

Sắc mặt Nam Cung Vũ Huyên cứng đờ, chợt nhẫn nại cười.

Thần tiên ca ca…

Ha ha, nếu không phải tình huống hiện tại không thích hợp cười lớn, sợ là nàng sớm đã nhịn không được.

Mới chỉ nghe nói tới thần tiên tỷ tỷ, làm gì có ai gọi là thần tiên ca ca.

Mà tay đang vươn tới bắt mạch của Thượng Quan Tuyệt Trần thoáng dừng một chút.

Ba vị mỹ nam còn lại cũng nhịn cười.

Trong giây lát, Thượng Quan Tuyệt Trần thu hồi tay:

“Không sao.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, lại nhìn về phía tiểu cô nương:

“Tiểu muội muội, có thể nói với tỷ tỷ nơi này đến cùng đã xảy ra chuyện gì sao?”

“…”

Tiểu cô nương vừa nghe Nam Cung Vũ Huyên hỏi như vậy, sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu phát run.

“Đừng sợ, nơi này có thần tiên ca ca.”

Nam Cung Vũ Huyên thấy thế, kéo Thượng Quan Tuyệt Trần đến đối diện tiểu cô nương:

“Thần tiên ca ca không gì không làm được đúng hay không? Thần tiên ca ca sẽ bảo vệ muội, muội chỉ cần nói với thần tiên ca ca đã xảy ra chuyện gì, được chứ?”

Nói hết câu, Nam Cung Vũ Huyên không nhịn được mà tự phỉ nhổ chính mình.

Thật giống thúc thúc kỳ lạ đang dùng kẹo mυ"ŧ để lừa gạt tiểu muội muội.

Mà nàng lại dùng tướng công thân ái nhà mình để lừa tiểu muội muội.

Mà Thượng Quan Tuyệt Trần cũng không thể phá đài của ái thê nhà mình, cố gắng nở nụ cười, lại phát hiện không thể làm được, thử vài lần không được liền từ bỏ, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt.

Ba vị mỹ nam còn lại nghẹn cười.

Thương hại mà nhìn bóng dáng cứng ngắc của Thượng Quan Tuyệt Trần bị Nam Cung Vũ Huyên lôi ra làm công cụ lừa đảo.

A, bọn họ nên thương hại Trần vì lớn lên có dáng vẻ của một trích tiên hay nên may mắn bản thân không có lớn lên thành dáng vẻ “thần tiên ca ca” nha?

Ha ha…

Nhưng là mặc kệ loại nào, chiêu dùng thần tiên ca ca để lừa gạt tiểu cô nương thật đúng là cao minh.

Chỉ thấy tiểu cô nương sợ hãi rụt rè nói:

“Chim to, ăn mẫu thân, ăn phụ thân, ăn gia gia nãi nãi… Ăn thiệt nhiều thiệt nhiều người… Muội núp bên trong chồng rơm rạ, rất sợ hãi…”

Tiếng trẻ con mang theo nức nở, vài lời ngắn ngủi liền khiến cho lòng năm người lạnh như băng.



Hoàng cung Hiên Viên quốc.

Trong tẩm cung của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Đông Phương Dật Hàm ôm thân mình mềm nhũn của Nam Cung Vũ Huyên, nằm nghiêng trên tháp mềm.

Bàn tay to giở trò ở trên thân thể mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên, vui đến quên trời đất.

Nam Cung Vũ Huyên miễn cưỡng tựa vào trong lòng hắn, tùy ý hắn sờ mó nghịch ngợm.

Vẻ mặt nhóm Hiên Viên Nhược Ngôn đầy căm phẫn nhìn Đông Phương Dật Hàm.

Chết tiệt, hắn ta chính là cố ý!

Là đang trả thù ba người bọn họ hôm nay không để cho hắn ta có thể như ý được trải qua thế giới của hai người, cho nên đây là đang làm cho bọn họ ngứa mắt!

Chỉ được nhìn, không được sờ, không được hôn …

Đây là loại dày vò cùng tra tấn cỡ nào a.

Nhìn thấy ánh mắt “gϊếŧ người” của ba người xem, Đông Phương Dật Hàm nở nụ cười, cười đến có chút gợi đòn!

“Bẹp ——!”

Hung hăng mà hôn một cái lên môi anh đào mê người của Nam Cung Vũ Huyên, Đông Phương Dật Hàm khıêυ khí©h nhìn ba người:

“Không phải nói có chính sự cần nói sao? Nói nhanh đi, thời gian của ta rất quý giá.”

Bọn họ tức cái gì nha?!

Người nên tức giận là hắn mới đúng?!

Thật vất vả chịu đựng đến ngày có được kiều thê!

Mỹ nhân trong ngực, hắn tự nhiên là tâm ngứa khó nhịn!

Trời biết hắn hận không thể cả ngày liều chết triền miên cùng nàng, nhưng lại bị bọn họ kéo không cho đi!

“…”

Ba người chuyển tầm mắt đi, không tiếp tục khıêυ khí©h hắn ta, đè nén sự ghen tỵ ở trong lòng xuống.

“Bốn lão nhân bên kia có tin tức.”

Tư Không Huyền Dịch tức giận nói.

Hôm đó, sau khi bọn họ về cung liền dùng bồ câu đưa tin cho bốn lão nhân, nói hết phán đoán cùng nghi hoặc của bọn họ.

Hôm nay, bốn lão nhân truyền tin tức đến.

“Nên?”

Đông Phương Dật Hàm nhíu nhíu mày, nhưng là tay lớn vẫn đang lưu luyến ở trên thân hình mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên.

“Bọn họ nói như thế nào?”



Nam Cung Vũ Huyên xem nhẹ bàn tay lớn đang không ngừng tạo cảm giác ngứa trên người nàng, mở to mắt, hỏi.