Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 86: Thành Triêu Dương

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bọn họ nói kết giới không có hỏng, chẳng qua cái khe lúc trước đã lớn hơn. Với sức lực hiện tại của bọn họ, chỉ sợ duy trì không được bao lâu. Chim to trong miệng Tiểu Anh có thể là dị thú xông ra từ trong kết giới, Nam Cung Ngân Tử đã đuổi theo hơi thở của nó.”

Tiểu Anh chính là tiểu cô nương duy nhất may mắn còn sống sót trong thôn trang hôm đó.

“Haiz! Thế cục thật vất vả mới thanh nhàn, hiện tại lại xảy ra nhiễu loạn này…”

Đông Phương Dật Hàm có chút hao tâm tổn trí nói, nhưng là đôi tay lớn vẫn như sờ chưa đủ, vẫn luôn “công tác” ở trên thân Nam Cung Vũ Huyên.

“Theo khe kết giới mà vào, chỉ có một con ‘Chim to’ kia sao?”

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày, hỏi.

“Phù! Điều ta lo lắng chính là chuyện này.”

Một tay Hiên Viên Nhược Ngôn đỡ trán:

“Hiện tại mới chỉ là dị thú mà thôi, cũng đã tạo thành gϊếŧ chóc lớn như vậy. Nếu như còn có những dị thú khác hoặc là người thuộc Tu Chân giới đến, vậy đại đa số dân chúng đều không có sức để đi chống lại.”

Dân chúng bình thường, sẽ giống như cá nằm trên thớt, tùy ý những người ở nơi khác đến tàn sát.

Làm người thống trị của một quốc gia, hắn không thể không lo lắng.

Nhìn thấy dáng vẻ Hiên Viên Nhược Ngôn hao tâm tổn trí như thế, Nam Cung Vũ Huyên từ trong lòng Đông Phương Dật Hàm đứng dậy, đi tới phía sau hắn, đôi tay đặt lên trên đôi vai hắn, nhẹ nhàng vuốt ve:

“Ngôn, ông trời tuyệt đối không tuyệt đường sống của người khác, bên cạnh chàng còn có chúng ta. Cho dù chàng muốn thử cảm nhận cảm giác chỗ cao chắc chắn phải cô độc, ta cũng tuyệt đối không cho phép!”

Lời nói dịu dàng mà nhỏ nhẹ, lại ấm áp đến tận đáy lòng Hiên Viên Nhược Ngôn.

Mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn mang mỉm cười, tay phải phủ lên trên tay nàng đặt trên vai trái của hắn:

“Ha ha, ta biết.”

Từ xưa đến nay, Đế Vương nhất cô độc cô quạnh, nhìn qua như phong cảnh, nhưng nội tâm đau khổ chỉ có ở lúc đêm hôm khuya khoắt mới có thể chậm rãi liếʍ lấy vết thương của chính mình.

Có được giang sơn cùng quyền lực vô thượng, lại mất đi vui vẻ mà một người nên có.

Hắn may mắn cỡ nào, mới có nàng, còn có mấy vị huynh đệ cùng sinh cùng tử.

Ở trên vị trí vốn nên cô tịch cả đời này, được hưởng nhiều ấm áp cùng cảm động như vậy.

“Kỳ thật, ta là có một cách, nhưng là cách này cần có Quy Hải quốc trợ giúp cùng phối hợp.”

Đông Phương Dật Hàm bí hiểm nói.

Mọi người tò mò nhìn về phía hắn.

Đông Phương Dật Hàm từ trên tháp mềm đứng dậy, ôm Nam Cung Vũ Huyên về lại trên tháp, giam cầm nàng trong lòng, sau đó mới chậm rãi mở miệng:

“Chúng ta phải có được quyền quản lý núi Triêu Dương, do cả Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc quản lý.”

“Đúng vậy! Sao ta không nghĩ tới chuyện này nha? Ha ha, quả nhiên là ông trời không tuyệt đường sống!”

Hiên Viên Nhược Ngôn vừa nghe Đông Phương Dật Hàm nói, hoàn toàn hiểu ra!

Dân chúng thành Triêu Dương, bởi vì tử nhỏ đã sinh hoạt ở nơi có linh khí, cho nên cũng có trụ cột để có thể tu luyện thần thuật của Tu Chân giới.

Trình độ phồn hoa của thành Triêu Dương không hề thua kém Quốc đô của Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc. Dân cư đông đúc, điều này cũng có nghĩa là có thể bồi dưỡng bọn họ thành người tu chân, chống lại sự xâm nhập của Tu Chân giới.

Cộng thêm Huyên Nhi, bốn người bọn họ cùng bốn người của Quy Hải quốc đều mang tuyệt kỹ trong người, đây tuyệt đối là một luồng sức mạnh mạnh mẽ!

Huống chi còn có bốn lão giả cùng Nam Cung Ngân Tử!

“A, tâm động không bằng hành động, vậy hiện tại liền bắt đầu?”

Trong mắt Nam Cung Vũ Huyên lóe lên chùm sáng.

“Được!”

“Không thể!”

Đông Phương Dật Hàm nhìn chằm chằm ba tên đang lớn tiếng hại bạn, cắn răng nói:

“Hôm nay các ngươi bắt đầu, ta cùng Huyên Nhi còn có chuyện quan trọng muốn làm, ngày mai bắt đầu!”

Nói xong, cũng không cho mọi người cơ hội phản ứng, lập tức bế Nam Cung Vũ Huyên lên, lắc mình biến mất.

Hừ!

Thật vất vả đến lượt hắn, hắn cũng sẽ không ngốc nghếch mà thả tiểu nương tử đã dâng tới tận miệng chạy mất!



Núi Triêu Dương.

Bốn vị Thượng Thiện Cơ nhìn Tề Hùng mang vẻ mặt bi thương, mặt lộ vẻ không hiểu.

“Lần này Thành chủ đến, là có việc tìm bốn lão nhân chúng ta?”

Thượng Thiện Dương vuốt vuốt chòm râu, hỏi.

“Bốn vị thánh nhân, bỉ nhân lần này đến thật sự là vì cùng đường!”

Tề Hùng vô cùng đau đớn la làng.

“Ha ha, Thành chủ có việc gì khó? Chỉ cần bốn lão nhân chúng ta có thể giúp được, chúng ta chắc chắn xuất lực.”

Thượng Thiện Cơ tỏ thái độ, trên khuôn mặt dãi nắng dầm sương hoàn toàn là nghiêm nghị.

Dùng cách nói của Nam Cung Vũ Huyên, chính là rất có phong phạm của thần côn!

“Các vị hẳn là biết hiện nay Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc liên minh, chuẩn bị tấn công thành Triêu Dương!”

Hai mắt Tề Hùng rưng rưng, nói, muốn bi tráng bao nhiêu liền bi tráng bấy nhiêu.

“Ăn nói nhảm nhí!”

Thượng Thiện Lưu đập bàn mà đứng lên.

Thượng Thiện Cơ bên cạnh liếc Thượng Thiện Lưu một cái, tức giận trên mặt Thượng Thiện Lưu hơi ngừng lại, có chút xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, thu lại sự tức giận, ngồi xuống.

“Ha ha, Thành chủ, trong chuyện này có hiểu lầm gì hay không?”

Thượng Thiện Dương cười khẽ không khí giảm bớt này.

“Thánh nhân minh giám, lời Tề Hùng nói đều là thật! Mười ngày trước, phủ Thành chủ nhận được “Thu hồi chủ quyền lệnh” do Quốc chủ của Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc ban bố. Nội dung bên trong chính là, hai nước quyết định thu hồi thành Triêu Dương về dưới tay, do hai nước trực tiếp quản hạt.

Tề Hùng thân là Thành chủ thành Triêu Dương này, sao có thể để cho dân chúng thành Triêu Dương gặp phải khốn cảnh bị giáp công, cho nên không có đáp ứng. Nhưng là hai nước vì không thể mềm mỏng nên biến mạnh bạo, hôm qua tiếp tục truyền chiếu thư đến, cho Tề Hùng thời gian ba ngày, nếu còn không đồng ý sẽ liên hợp phát binh!”

Tạm dừng trong chớp mắt, Tề Hùng lại tiếp tục nói:

“Bốn vị thánh nhân, thành Triêu Dương hơn hai mươi năm qua, không hề có chút liên quan nào tới Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc. Lúc trước Quốc quân hai nước công nhận thành Triêu Dương độc lập, không thuộc phạm vi hai nước xem xét, là vì xem thành Triêu Dương là nơi bốn vị thánh nhân truyền thụ học thức, là vì tỏ vẻ tôn trọng bốn vị thánh nhân cứu vớt thiên hạ thương sinh! Nay hai nước cường thịnh liền lật lọng muốn thu hồi thành Triêu Dương, hành vi khi sư diệt tổ này, thật sự làm cho lòng người lạnh ngắt!”

Ngụ ý: Bốn người các ngươi chẳng qua chỉ là công củ mà Quốc quân hai nước dùng để ổn định lòng người mà thôi. Hiện tại là thời điểm thỏ khôn chết, chó săn làm thịt rồi!

“Ha ha, Thành chủ suy nghĩ nhiều.”

Thượng Thiện Cơ cười nói:

“Bốn người chúng ta chỉ là tiên sinh dạy học, chỉ quan tâm dạy học, mặc kệ chính sự. Chuyện trong lời của Thành chủ, chúng ta thật sự là bất lực.”

“Thánh nhân…”

“Mời Thành chủ trở về đi.”

Thượng Thiện Ca vẫn không có lên tiếng đánh gãy lời Tề Hùng nói, làm ra tư thế mời.

“…”

Tề Hùng nhìn kỹ vẻ mặt nghiêm túc của bốn người một lúc lâu, sau khi xác định không có cách nào xuống tay trên người bọn ông, xoay người rời đi!

“Cơ lão nhân, sao vừa rồi ngươi không để cho ta dạy dỗ tên gấu dỏm kia?!”

Chờ Tề Hùng đi rồi, Thượng Thiện Lưu tính sổ.

“…”

Thượng Thiện Cơ thản nhiên liếc Thượng Thiện Dương một cái:

“A, chẳng lẽ ngươi muốn tuyên truyền thanh danh bao che khuyết điểm của ngươi ra, làm to chuyện tới mức mọi người đều biết?”

Thật là, bao che khuyết điểm không phải tội!

Bọn họ có ai không bao che khuyết điểm?

Nhưng là bao che khuyết điểm lại không có giới hạn, đó là có tội!

“Ta, ta còn không phải là vì nhìn thế con gấu dỏm xấu xí kia nói xấu xú nha đầu cùng mấy tên tiểu tử chết tiệt nhà chúng ta nên trong lòng tức giận sao?”

Thượng Thiện Lưu nói không nghỉ, nói hết xong, rõ ràng có chút hụt hơi.

“Lần sau nên chú ý chút.”

Thượng Thiện Cơ khẽ thở dài:

“Hiện tại mấy tên tiểu tử kia chắc chắn sẽ thu hồi thành Triêu Dương về, chỉ sợ là tên Tề Hùng này sẽ âm thầm làm khó dễ, nếu tiếp tục làm căng nữa, chuyện này lan tới tai dân chúng. Đến lúc đó, cho dù thu hồi thành Triêu Dương, nhân tâm không đồng lòng, kế hoạch sau đó cũng không thể thực hiện được. Chuyện chúng ta cần làm chính là im lặng xem biến, không thể có biểu hiện thi vị bọn nhóc, đến lúc đó mới có thể giúp bọn nhóc ngưng tụ lòng người.”

Hiện tại thiên vị, tuyệt đối không phải thời cơ tốt nhất.

Bốn thánh nhân bọn ông, đương nhiên là phải tiếp tục bảo trì hình tượng chính công vô tư ở trong lòng dân chúng, hình tượng thánh nhân thương xót dân chúng nha!

Đây chính là đòn sát thủ cuối cùng.

Nếu như hiện tại người khác phát hiện, vậy đòn sát thủ sẽ không còn!

Mất nhiều hơn được!

“Đã biết đã biết.”

Thượng Thiện Dương không kiên nhẫn phất phất tay.



Thành Triêu Dương.

Phủ Thành chủ.

“Phụ thân, thế nào?”

Tề Thiên Vũ nhìn thấy thân ảnh phụ thân nhà mình vừa xuất hiện, vội vàng nghênh đón.

“Hừ!”

Tề Hùng phất áo, sắc mặt âm trầm:

“Mấy tên thất phu kia, ngu xuẩn không thay đổi!”

“Phụ thân …”

“Vũ Nhi, phụ thân vốn cho rằng thành Triêu Dương này sẽ vẫn là của Tề gia chúng ta, tiếp tục truyền đời, nhưng là không ngờ…”

“Phụ thân, bốn vị Viện trưởng đứng ở bên Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc?”

Tề Thiên Vũ trầm giọng hỏi.

“Chuyện này là không có. Xem ý bọn họ, là tính không nhúng tay việc này.”

“Không nhúng tay?”

Tề Thiên Vũ có chút kinh ngạc nhìn về phía Tề Hùng.

“Ừ.”

Tề Hùng nhắm mắt, gật gật đầu.

“Ha ha, phụ thân, nếu như bốn vị Viện trưởng thật sự không nhúng tay mà nói, như vậy chuyện có lẽ còn có chuyển cơ.”

Tề Thiên Vũ cười nói.

“Chuyển cơ?”

Tề Hùng không hiểu nhìn hướng Tề Thiên Vũ.

“Vâng. Phụ thân, đi thư phòng đi, hài nhi thương lượng cùng người.”

Hắn cũng theo học tại học viện Triêu Dương từ thuở nhỏ. Dù không được dạy dỗ đặc biệt như là bọn Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Quy Hải Lộng Nguyệt, nhưng là cũng bằng thực học mà tốt nghiệp xuống núi.



“Sao thế? Bốn lão nhân bên kia có tin tức gì?”

Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở trước bà gỗ đàn, đôi tay nâng đầu, hỏi.

“Ha ha, Tề Hùng đi tìm mấy lão nhân.”

Hiên Viên Nhược Ngôn ngẩng đầu nói xong, lại vùi đầu phê duyệt tấu chương.

“Ặc, sau đó đâu?”

Nam Cung Vũ Huyên dường như cũng không hài lòng đáp án này, tiếp tục truy vấn.

“Không có sau đó.”

Hiên Viên Nhược Ngôn lại ngẩng đầu, lắc đầu xong, tiếp tục vùi đầu làm việc.

“À.”

Nam Cung Vũ Huyên lười biếng a một chữ, sau đó gục lên trên mặt bàn, yên tĩnh nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn vùi đầu làm việc.

“Ha ha…”

Hiên Viên Nhược Ngôn vừa di chuyển bút chu sa trong tay phê duyệt tấu chương, vừa cười khẽ.

“Chàng cười cái gì?”

Nam Cung Vũ Huyên miễn cưỡng hỏi.

“Ha ha, tiểu nương tử nhà ta dường như có chút thất vọng về động tác của Tề Hùng?”

Hiên Viên Nhược Ngôn ngẩng đầu, buồn cười nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Tiểu nữ nhân này, hẳn là thích làm loạn ầm ĩ.

Người khác đều hy vọng có thể nhàn nhã, yên tĩnh.

Nhưng là nàng khen ngược, hy vọng ra chút chuyện, hơn nữa càng loạn càng tốt.

“Grr?”

Tay phải Nam Cung Vũ Huyên chống đầu:

“Bị nhìn ra a.”

Đã bị nhận ra, liền thoải mái thừa nhận.

“Chuyện này căn bản không cần nhìn, chỉ cần nghe giọng điệu nói chuyện của nàng, vi phu liền có thể biết được nàng đang suy nghĩ gì.”

Hiên Viên Nhược Ngôn tự tin nói.

“Thật sự?”

Nam Cung Vũ Huyên nửa tin nửa ngờ nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn.

“Đương nhiên.”

“Hắc hắc…”

Cười một cách xấu xa, Nam Cung Vũ Huyên đứng dậy, đi đến bên người Hiên Viên Nhược Ngôn, sau đó ngồi xuống trong lòng hắn, thừa dịp hắn sững sờ, ngón tay thon nhẹ nhàng chậm chạp vẽ vòng tròn ở trước ngực hắn.

Mắt chớp quyến rũ, Nam Cung Vũ Huyên khẽ mở môi anh đào:



“Tướng công, chàng nói, hiện tại ta đang suy nghĩ cái gì?”