Quyển 1 - Chương 22: Cưng chiều, yêu thích đối với vật cưng

Tuy không lớn lắm, nhưng tuyệt đối là một phòng khách sang trọng, xa hoa, Quy Hải Lộng Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, trên tay trái bưng một chén trà làm bằng bạch ngọc, trong ánh mắt màu vàng thâm sâu vô hạn, ánh mắt cũng không thể hiện một chút yếu ớt nào, có, cũng chỉ là cảm giác sâu lắng không tương xứng với tuổi.

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng linh hồn đã để lộ uy nghiêm cùng cảm giác áp bách mà những người có bản lĩnh vô hình tạo ra, vừa bá đạo mà vừa có khí thế kinh người.

Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở trên đùi của Quy Hải Lộng Nguyệt, trên mặt để lộ lúm đồng tiền, vừa ngây thơ vừa đáng yêu. Chỉ là sâu trong đôi mắt của nàng lại là muôn vàn cảm thán.

Giờ phút này Quy Hải Lộng Nguyệt cảm giác khác hẳn với bình thường, nàng ghi nhớ toàn bộ vào trong lòng.

Đây là hình tượng của hắn trước mặt người ngoài sao? Vênh váo hung hăng đến khó tiếp cận, cho dù là không làm cái gì, thì áp lực cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông…

Đột nhiên phát hiện, cho tới bây giờ nàng vốn không có thật sự hiểu biết hắn, còn có… Bọn họ.

Có lẽ, ở trong lòng của bọn họ, mình cũng không chiếm vị trí quan trọng, mình chỉ là một vật cưng có chỉ số thông minh cao mà thôi… là loại vật cưng sẽ không tiết lộ bí mật của chủ nhân.

Bọn họ yêu thương nàng, giống như nàng yêu thương con chó kiếp trước, không khác biệt lắm… Cũng đúng, bốn năm ở chung, nàng cũng không phải không nhận thấy được…

“Nô tỳ tham kiến Thái tử Điện hạ, thỉnh an Thái tử Điện hạ.”

Nhũ nương thật cẩn thận quỳ xuống đất hành lễ.

“Ừ.”

Quy Hải Lộng Nguyệt thản nhiên nói một tiếng, nhưng ánh mắt cũng không thèm nhìn:

“Như thế nào? Dư Nhã Thu đây là muốn cho Bản cung ở trong này đợi tôn giá của nàng sao?”

Ngữ điệu vững vàng, không tiết lộ chút tâm tình nào, nhưng lại đem thần kinh người nghe hắn nói lúc nào cũng luôn chịu áp lực, một loại áp lực vô hình.

“Thái tử Điện hạ minh xét, thân thể tiểu thư không khoẻ, cho nên ngủ dậy muộn một chút, không biết Thái tử Điện hạ hôm nay sẽ đến, mới…”

Nhũ nương nơm nớp lo sợ, lời nói còn không có nói xong, chén trà trên tay Quy Hải Lộng Nguyệt rơi “Loảng xoảng”. Lá trà bên trong không ngừng theo nước trà nóng rơi trên mặt đất.

Bên trong không khí nhất thời trở nên hết sức kỳ lạ, một phòng người hầu, thân thể đều không tự chủ được run rẩy.

Tuy rằng trên mặt Thái tử Điện hạ, không nhìn ra tức giận gì, nhưng trong không khí lại như có như không hiện lên bóng dáng tức giận, làm cho bọn họ không khỏi sợ hãi.

“Thời gian của Bản cung rất quý giá, làm cho nàng nhanh chóng một chút lăn lại đây cho Bản cung.”

Ánh mắt màu vàng như có như không liếc chén trà đổ trên mặt đất, giọng nói bình tĩnh.

“Vâng, vâng. Nô tỳ lập tức đi xem.”

Nhũ nương run rẩy đứng dậy khỏi mặt đất.

Vài năm không thấy, Thái tử Điện hạ là càng ngày càng đáng sợ… Nghĩ đến hiện tại Thái tử Điện hạ mới mười hai, qua bốn năm nữa, sẽ đến lễ trưởng thành… Đến lúc đó, cả người khí thế, tất nhiên sẽ không thua Hoàng đế Bệ hạ.

“Thái Tử ca ca, Nhã Thu đã tới chậm, kính xin Thái Tử ca ca thứ tội.”

Lúc nhũ nương đứng thẳng thân mình cũng là lúc thanh âm điệu đà từ cửa truyền đến.

Thiếu nữ áo hồng liên tục bước nhẹ nhàng đi tới, dáng đi xinh đẹp, mùi son phấn thơm thoang thoảng ở trong không khí lan tỏa.

Quy Hải Lộng Nguyệt khẽ nhăn mi, hơi hơi cúi đầu, đem khoảng cách mình cùng thân thể Nam Cung Vũ Huyên kéo gần hơn, để cho hương thơm tự nhiên trên thân thể của Nam Cung Vũ Huyên che bớt đi mùi son phấn.

“Nhã Thu tham kiến Thái Tử ca ca.”

Dư Nhã Thu đi đến trước người của Quy Hải Lộng Nguyệt, tao nhã hành lễ.

“Lui về phía sau ba bước.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhăn mi thật sâu, tầm mắt cũng không dừng ở trên thân của Dư Nhã Thu.

Dư Nhã Thu cắn cắn môi hồng,

“Vâng, Nhã Thu tuân mệnh.”

Trong thanh âm mang theo một chút run rẩy trực khóc.

Nam Cung Vũ Huyên nghe thấy thanh âm như thế, vốn dĩ ánh mắt đang khép hờ nhìn về phía Dư Nhã Thu.

Vừa xem, liền kinh ngạc, trừng to mắt, cả người giống như bị sấm sét đánh qua, sửng sốt.