Quyển 1 - Chương 28: Dũng cảm đấu với sói

Cuối cùng, bầy sói dừng lại ở nơi cách Nam Cung Vũ Huyên khoảng ba bốn mét, mắt sói sáng lạnh tham lam nhìn nàng.

Nam Cung Vũ Huyên cũng quan sát kỹ bầy sói, sau một lúc lâu, ánh mắt tập trung nhìn một con sói khỏe mạnh đứng ở giữa đàn. Nó, chính là Lang vương.

Đôi mắt sáng khép hờ, ánh sáng lạnh chợt lóe, sự cảnh cáo nồng đậm cùng hoàn cảnh hoàng tàn xơ xác mãnh liệt như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trong ánh mắt màu xanh âm u của Lang vương.

Sói, tuy rằng độc ác, nhưng kỷ luật chặt chẽ.

Chỉ cần khí thế của nàng có thể áp chế Lang vương, thì sẽ không lo lắng không thể thoát khỏi nguy hiểm một cách thuận lợi.

Nhưng, Nam Cung Vũ Huyên cũng không có ý định được ăn cả ngã về không.

Tay của nàng bí mật tìm kiếm ở phía sau xem có gì sắc nhọn như tảng đá hay đồ vật gì không.

Nếu như khí thế của nàng không thể áp đảo Lang vương, vậy nhất định là có một trận đấu sinh tử, cho nên, nếu có đồ vật trong tay sẽ tốt hơn một chút…

Lang vương giống như là có nhân tính, lúc nhận được ánh mắt hoang tàn, xơ xác mãnh liệt của Nam Cung Vũ Huyên, ánh mắt màu xanh âm u hiện lên tia sáng hoang mang hoảng sợ, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại trở về bộ dạng hung ác, đánh giá Nam Cung Vũ Huyên một lúc lâu.

Ngửa đầu, hướng lên vầng trăng lạnh giữa bầu trời, lên tiếng gầm rú:

“Graooooooo ô —— “

Mang theo sự hoang dã cùng khát máu, tiếng gào rú cắt qua không gian yên tĩnh một cách đột ngột, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

“Graooooooo ô —— “

Đàn sói hoang bắt đầu hướng trăng kêu gào.

Rừng cây lạnh lẽo, ánh trăng lạnh như băng, tiếng sói tru âm trầm…cảnh gϊếŧ chóc nguyên thủy nhất, được sắp diễn ra trong rừng cây khô…

Mày của Nam Cung Vũ Huyên nhíu lại, ánh mắt căng thẳng.

Thất bại sao…

Ở phía sau lưng, dùng tay phải nắm chặt tảng đá sắc nhọn, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua bầy sói còn đang kêu gào, lúc thu hồi ánh mắt cũng là lúc vô ý nhìn đến cánh tay trái của chính mình, nơi đó, ống tay áo từ đầu vai tách ra, cánh tay trái trắng nõn non nớt bị lộ ra, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng trong suốt như ngọc.

Trong đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên hiện lên ánh sáng sắc bén, sau đó điều chỉnh kế hoạch một chút, hơi thở trở nên dồn dập, tay phải nắm chặt tảng đá, dùng lực cắt mạnh ở trên cánh tay trái!

Da tróc thịt bong!

Đau đớn, làm cho nàng nhăn mặt nhướng mày, tảng đá trên tay phải, bị nàng cầm thật chặt.

Cánh tay trái, máu tươi, trào ra mạnh mẽ, mùi máu, lan tỏa từng đợt từng đợt…

Đàn sói đột nhiên dừng việc kêu gào.

Máu, máu tươi thơm ngon!

Máu tươi của Nam Cung Vũ Huyên chảy chậm trên cánh tay trái từ trên xuống dưới, ánh mắt màu xanh tham lam của sói càng đậm, khóe miệng đầy lông xù nhỏ ra chất lỏng nhớp nháp khả nghi… Đến gần Nam Cung Vũ Huyên một cách chậm rãi.

Nhưng tại nơi đàn sói cách nàng còn khoảng ba mét, thân mình của nàng đột nhiên từ từ ngã xuống đất.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, máu tươi ở cánh tay trái vẫn chảy ra theo hướng đến gần bầy sói.

Màu đỏ tươi một mảnh, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng cực kì mê hoặc, mà mùi càng ngày càng đậm, cũng chính là tỏa ra “Hương vị ngọt ngào” dụ hoặc trí mạng đối với bầy sói…

Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến cho bầy sói dừng lại, cảnh giác quan sát tình huống bốn phía…

Ở phía trên của bầy sói, trên một thân cây khô, một bóng người mặc y phục màu đen đang vắt chân nằm nghiêng trên thân cây, thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả. Bỗng nhiên, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua hòn đá mà Nam Cung Vũ Huyên nắm chặt trên tay phải, đáy mắt lạnh như băng xuất hiện ánh sáng hứng thú.

Thật sự một tiểu oa nhi thú vị…

Một lúc lâu sau, đàn sói chậm rãi buông lỏng đề phòng đối với xung quanh, nhìn về phía vị vua tôn kính của chúng nó.

Lang vương nhàn nhã bước về phía trước, từ từ đi đến bên cạnh Nam Cung Vũ Huyên, mở ra một miệng đầy răng nhọn, cùng với cái lưỡi dài hướng đến phía cánh tay trái của Nam Cung Vũ Huyên.

Đây, là món ngon mà nó mong ngóng đã lâu…

Khi lưỡi của Lang vương vừa tiếp xúc đến da của Nam Cung Vũ Huyên, Nam Cung Vũ Huyên đang “Xỉu” bỗng dưng mở mắt! Ánh mắt tàn nhẫn nhanh chóng tập trung nhìn thẳng vào đôi mắt xanh âm u của Lang vương.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay phải nắm tảng đá sắc nhọn dùng hết sức đâm vào đôi mắt của Lang vương!

“Bụp ~!”

Mắt sói theo tiếng kêu bị vỡ! Máu bắn lên mặt của Nam Cung Vũ Huyên.

“Graooooooo ô —— “

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột phát ra, khiến cho lòng người cũng không ngừng run rẩy, cực kì khủng bố.

Lo lắng đau đớn, khiến cho Lang vương ngã xuống đất, không ngừng lăn về phía trước, giống như là làm như thế thì có thể giảm bớt cảm giác đau đớn sâu sắc từ mắt truyền đến.

Nam Cung Vũ Huyên quyết định bật dậy thật nhanh, thừa dịp lúc bầy sói bị tiếng kêu thảm thiết của Lang vương dọa, nhanh chóng tìm một cái cây nhỏ leo lên.

Nàng biết, thể lực cùng tốc độ hiện tại, muốn chạy trốn khỏi bầy sói là không có khả năng, cho nên chỉ cần leo lên cây, đợi cho trời sáng, là có thể an toàn.

Nhưng là trời không theo ý người, sau khi ngã xuống vách núi đen, vốn dĩ nàng có thương tích khắp người, hơn nữa vừa rồi dùng tảng đá làm cho chính bản thân mình bị thương sâu như thế, căn bản là không có cách nào leo lên cây.

Khi nàng trèo lên cây được khoảng một mét cũng là lúc thể lực đã cạn kiệt!

“Phịch!”

Nam Cung Vũ Huyên từ trên cây rơi thẳng xuống!

“Hừ hừ ~!”

Lưng truyền đến độ đau làm cho Nam Cung Vũ Huyên kêu rên lên tiếng. Âm thầm cắn răng:

Chết tiệt, xương sống, có lẽ bị gãy.

“Graooooooo ô —— “

Bày sói vừa rồi còn đang ngẩn ngơ đã có phản ứng, đều đi đến gần Nam Cung Vũ Huyên đang nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích.

Đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên gắt gao nhìn bầy sói càng ngày càng đến gần, vẻ mặt không cam lòng.

Kỳ thật, chết đối nàng mà nói, cũng không có gì đáng sợ, bốn năm trước nàng vốn dĩ đã chết.

Nhưng…, tám người… Nàng còn không có báo đáp bọn họ… Hiện tại cứ như vậy chết đi, thật sự là không nỡ, thật sự là không nỡ…

Chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài hai bên má:

Nhóm cây cải đỏ, tỷ tỷ kiếp sau sẽ báo đáp ân tình của các đệ…

“Graooooooo ô —— “

Ngay lúc Nam Cung Vũ Huyên vừa nhắm mắt lại, bầy sói đột nhiên truyền ra liên tiếp tiếng kêu thảm thiết!

Nam Cung Vũ Huyên trợn mắt, còn không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền bị một lực bất ngờ kéo, sau đó thân mình treo ở trên không trung, bị người kéo bay lơ lửng tại không trung…



Vách núi trống trải.

Ban đêm gió lạnh bốn phía, trong không khí xen lẫn phát ra những âm thanh tựa như tiếng gầm gừ của dã thú.

Mặt trăng tròn lạnh lùng, treo chếch trên bầu trời, phát ra một tầng mỏng mạnh ánh sáng lạnh lẽo.

Tám người đứng bên cạnh vách núi đen, đột nhiên cảm giác có chút lạnh.

Lạnh?

Lại tự cười khổ ở trong lòng.

Ngay cả khi ở trong trời đất đầy băng tuyết bọn họ cũng chưa từng cảm thấy lạnh nhưng bây giờ mới là mùa thu vì sao bọn họ lại cảm giác được lạnh?

Không biết, loại lạnh lẽo này phát ra từ sâu bên trong nội tâm, ngày lạnh nhất giữa trời đông giá rét cũng không có khả năng so sánh được?! Dù có rét như thế nào đi chăng nữa, có lẽ bọn họ còn có thể chỗng đỡ qua, có thể không nhìn, nhưng cái rét đến từ tâm hồn thì sao?

“Người không còn, chúng ta trở về đi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn thu lại đôi mắt tím, bình tĩnh nói, sau đó xoay người bước đi trên con đường xuống núi.

Theo nguyên tắc lý trí luôn luôn phải bình tĩnh, nhìn qua bên ngoài thì không hề gợn sóng, nhưng ai có thể nhìn thấy khớp xương trên tay phải đang buông xuống của hắn nổi lên, làn da tái nhợt dưới ánh trăng lại càng nổi bật phản chiếu ra ánh sáng lành lạnh.

Mấy người đang xuất thần nhìn vách núi đen từ trên xuống dưới nghe được lời nói của Hiên Viên Nhược Ngôn, rốt cục đều thu hồi ánh mắt, chậm rãi xoay người, nâng bước…

“Đứng lại!”

Tư Không Huyền Dịch gọi to một tiếng, mái tóc màu đỏ rực giống như lửa tỏa ra ánh sáng chói mắt:

“Các ngươi liền đi như vậy?! Cũng không tìm một chút sao?!”

Ngày thường, một đám nhìn như đều thích bé con, nhưng khi nàng rơi xuống núi, bọn họ liền trên núi nửa ngày như vậy, cũng không tìm kiếm một chút liền đi về?!