Quyển 1 - Chương 42: Người quen cổ vũ

Thật ra bọn họ vẫn đang âm thầm quan sát nàng, vừa rồi trong một lát nàng cụp mắt, bọn họ phát hiện sự tức giận trong đôi mắt nàng~!

Trong lòng của tám người liền biết rõ:

‘Tiểu nha đầu này, chắc chắn là bị bốn lão già Thượng Thiện bắt buộc.’

Nhưng, Thượng Thiện Huyên này… Thật sự rất giống cùng với một người trong trí nhớ, rất giống rất giống.

Không chỉ đơn giản là giống về hình dáng bên ngoài, còn có cảm giác quen thuộc và thân thiết không thể giải thích mà nàng đem lại cho bọn họ…

Tổng hợp lại tất cả những điểm giống nhau, trong lòng của bọn họ khẳng định Thượng Thiện Huyên chính là Nam Cung Vũ Huyên!

Phản xạ có điều kiện bọn họ muốn đi tìm đặc điểm của bọn họ trên người nàng.

Nhưng tóc của nàng toàn bộ bị vén ra phía sau đầu, dùng dây buộc màu đen buộc hết lên trên, từ góc độ tầm măt của bọn họ, cơ bản là không thể nhìn được.

“Ôi~! Làm sao có thể có khả năng đó?!”

Rõ ràng trong đôi mắt của thiếu niên hiện lên vẻ không tin.

Mà trong mắt tất cả các học trò còn lại【 trừ bỏ tám người nào đó 】, cũng hiện lên vẻ không tin.

Bọn họ, không tin!

Tuyệt đối không tin một tiểu nha đầu có thể làm được việc mà ngay cả bốn vị hiệu trưởng Thượng Thiện cũng không có cách nào làm được!

“Ha ha, các bạn học, mọi người nghi ngờ, làm cho sư phụ rất đau lòng ~!”

Trong mắt của Nam Cung Vũ Huyên lướt qua đau thương nồng đậm:

“Nhưng, từ giờ về sau sư phụ nhất định sẽ chứng minh mình tuyệt đối có khả năng dạy cho các ngươi, cho nên xin mọi người mỏi mắt mong chờ!”

Vừa chuyển đề tài, sự tự tin trong đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên thể hiện ra không bỏ sót một chút nào.

Chỉ một thoáng, sự tự tin trong mắt nàng phát ra ánh sáng, và ánh sáng phát ra từ đôi mắt nàng giống như chiếu sáng cho cả phòng học!

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút trẻ con, cùng với thân hình mềm mại, xinh xắn, trong phút chốc phát ra muôn vàn ánh sáng mạnh mẽ.

Hình như sự tự tin của nàng đang lan tỏa trong không khí, khiến người ta không tự chủ được muốn tin tưởng nàng.

“… Vậy, chúng ta sẽ chờ xem tiểu sư phụ ngươi chứng minh như thế nào.”

Thiếu niên đưa ra câu hỏi cũng bị sự tự tin của Nam Cung Vũ Huyên làm cho khϊếp sợ, nhưng ngoài miệng của hắn cũng không cho phép mình chịu thua.

“Đó là đương nhiên.”

Nam Cung Vũ Huyên đem Nam Cung Ngân Tử để trên bàn:

“Thời gian còn lại của tiết này, xin mời mọi người tự giới thiệu về mình một chút, làm cho sư phụ có thể hiểu hơn tình hình của mọi người.”

Rõ ràng là dáng vẻ của một tiểu hài tử, nhưng sự bình tĩnh tự tin chín chắn trên người làm cho người ta bỏ qua bề ngoài non nớt của nàng.

“…”

Một phòng yên tĩnh.

“Ha ha, được rồi, sư phụ đã hiểu.”

Nam Cung Vũ Huyên bế Nam Cung Ngân Tử lên, nhẹ nhàng đi xuống dưới bục giảng:

“Như vậy trước tiên sư phụ sẽ dạy các ngươi một tiết.”

Giống như đang đi dạo ở sân vắng, trên mặt vẫn đang mỉm cười nhè nhẹ:

“Mọi người đang ngồi ở đây, đều là những người ưu tú của trường Triêu Dương chúng ta, nhưng biểu hiện của các ngươi lại làm cho sư phụ rất thất vọng~!”

“…”

“Nếu mọi người ngầm thừa nhận, như vậy ta liền giảng cho các ngươi một tiết ‘làm thầy như thế nào’.”

Nói xong, xoay người đi lên bục giảng một lần nữa:

“Người ta sinh ra không ai là đã biết tất cả, chỉ có quen thuộc hoặc không? Hoặc học từ lão sư, hoặc là cuối cùng cũng không sáng tỏ được. Người sinh trước ta, nghe đạo trước ta, do đó ta tôn làm thầy. Người sinh sau ta, mà nghe đạo trước ta, ta cũng tôn làm thầy. Đạo làm thầy, không quan tâm là do sinh trước hay sinh sau. Vì thế cho nên không kể giàu nghèo, không kể lớn nhỏ, đạo thánh còn thì đạo thầy cũng còn!”

Thoáng tạm dừng trong chớp mắt, Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục nói:

“Hiện tại, mọi người thấy sư phụ còn nhỏ tuổi, cho nên khinh thường tiết của sư phụ phải không?”

Tuy rằng nụ cười nhẹ nhàng trên mặt chưa bao giờ biến mất, nhưng trong đôi mắt sắc bén của Nam Cung Vũ Huyên lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng:

“Các học sinh không biết về ‘đạo làm thầy’ như lời ‘thầy nói’ ở trên sư phụ có thể hiểu, các vị học sinh không biết đạo lý ‘ba người đi cùng tất nhiên sẽ có người làm thầy’, sư phụ cũng đã biết; nhưng, bản thân là học sinh ưu tú của trường Triêu Dương, sẽ là trụ cột tài năng của thiên hạ, thậm chí ngay cả đạo lý ‘kẻ thức thời mới là tuấn kiệt’ cũng không hiểu, việc này nằm ngoài khả năng hiểu biết của sư phụ!!”

“…”

Lại im lặng, nhưng lần này cũng không giống như lúc trước là im lặng không thèm để ý, mà là im lặng do bị một nữ oa nói cho xấu hổ.

“Ha ha, sư phụ tin rằng bốn vị Viện trưởng trước đã nói rất rõ ràng, sư phụ không những là đến trường Triệu Dương để giảng dạy mà còn là Viện trưởng trong ba năm tới. Mặc kệ năng lực của sư phụ như thế nào, có năng lực hay không có năng lực dạy các ngươi, nhưng trong ba năm này, ở trường Triệu Dương, mọi việc đều do ta quyết định. Các ngươi cứ như thế không cho ta thể diện, thậm chí giả vờ cũng không làm, nếu như sư phụ cố ý gây khó dễ cho các ngươi, vậy ba năm sắp tới, các ngươi vượt qua như thế nào? Thử hỏi, sau này khi các ngươi ra trường, về với vị trí của chính mình, cũng không thức thời như vậy?”

Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên nhìn mọi người xung quanh. Má hồng hiện lên ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng lại phát ra khí thế làm cho người ta không tự chủ bị khuất phục.

“Tiểu sư phụ, học sinh nói ra suy nghĩ của mình.”

Thiếu niên tóc đỏ đứng dậy, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Nam Cung Vũ Huyên bình tĩnh, bên trong hiện ra vẻ thưởng thức.

“Ồ?”

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày.

“Vị bạn học này, mời nói.”

Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt không có chút biến hóa, nhưng đôi mắt sáng lại che giấu ý cười cùng sự hòa nhã.

Hì hì, người quen cổ vũ sao!

“Học sinh cho rằng sư phụ nói rất đúng, học sinh tên là Tư Không Huyền Dịch, mười tám tuổi, sau này còn phải nhờ sư phụ giúp đỡ nhiều hơn.”

Khom người thực hiện một cái lễ nghi đúng tiêu chuẩn.

“Ừm, giúp đỡ lẫn nhau.”

Ở nơi mọi người không nhìn thấy, Nam Cung Vũ Huyên đối với Tư Không Huyền Dịch nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt.

Trong đôi mắt đen âm u của Tư Không Huyền Dịch, chợt lóe qua ý cười.

‘Ha ha, Huyên Nhi bảo bối hiện tại là càng ngày càng thông minh. Nhưng mà, thật là mạnh mẽ!’

“Học sinh Hiên Viên Nhược Ngôn, xin chào Huyên Nhi sư phụ. Lúc trước thất lễ, mong sư phụ tha lỗi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không cam lòng làm người sau, đứng dậy nhẹ nhàng hành lễ đối với Nam Cung Vũ Huyên.

Ha ha, không ngờ rằng xa cách vài năm, thế nhưng còn có thể nhìn thấy tiểu tử này.

“Học sinh Quy Hải Lộng Nguyệt, xin chào tiểu sư phụ.”

“Học sinh Tây Môn Vân Ảnh, Huyên Nhi sư phụ thật xinh ~!”

“Học sinh Gia Cát Mặc Húc, rất vinh hạnh có thể trở thành học sinh của Huyên Nhi sư phụ.”

“Học sinh Đông Phương Dật Hàm, tiểu sư phụ phải nhớ rõ nha không được nhầm lẫn ~!”

“Thượng Quan Tuyệt Trần, mười tám tuổi.”

“Công Tôn Lưu Dạ.”

Ngữ điệu tuy rằng là cứng nhắc, lạnh lùng, nhưng vẫn giống tám người phía trước, cung kính hành lễ bái sư.

“…”

Các học sinh còn lại đã sớm quên phản ứng.

Việc lạ mỗi ngày đều có, hôm nay lại đặc biệt nhiều!

Một nữ hài chưa đầy mười tuổi là sư phụ kiêm Viện trưởng đã rất quái dị, sau đó bọn họ bị nữ hài nói cho xấu hổ vô cùng càng quái dị hơn. Mà bây giờ, tám người ngày thường ít nói, là rồng trong biển người thế nhưng lại coi trọng một nữ hài?!

Hôm nay, mặt trời mọc từ phía tây sao?! Có vẻ như không phải như thế! Vẫn mọc từ phía đông.

Trên má hồng của Nam Cung Vũ Huyên, rốt cục không phải là ý cười nhẹ nhàng như ngày thường.