Quyển 1 - Chương 44: Khó lừa

“A, không có gì.”

Hiên Viên Nhược Ngôn là người giật mình đầu tiên, nhìn thân mình nhỏ nhắn, xinh xắn trước người:

“Huyên Nhi bảo bối đã quay về sao.”

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Nam Cung Vũ Huyên, dịu dàng lẩm bẩm.

Người đã quay trở lại, nhưng tất cả mọi thứ, thực sự có thể trở về như trước kia sao? Về sau muốn cưng chiều nàng, còn có thể cưng chiều một cách đơn thuần như năm năm trước sao?

Hắn, không biết…

“Hì hì, vâng!”

Đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên cười đến cong cong, gật đầu thật mạnh.

Hắn, càng ngày càng lạnh lùng…

Trước kia, nàng còn có thể dễ dàng nhìn ra sự dịu dàng của hắn là chỉ ở bề ngoài. Nhưng nay, nếu như không cẩn thận để tâm chú ý, dù như thế nào cũng không phát hiện ra ẩn sâu trong đôi mắt hắn là một bức tường thành được xây dựng bằng băng đá lạnh lẽo.

Haiz ~! Thời gian, quả nhiên là một liều thuốc thanh lọc mạnh mẽ nhất….

“Ôi! Vật nhỏ! Muội không biết là người muội gọi tên, nên là ta sao?”

Đang lúc Nam Cung Vũ Huyên phiền não, tiếng nói bá đạo đột ngột kéo tâm tư của nàng về.

“Ha ha ——! Lộng Nguyệt ca ca.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Huynh càng ngày càng bá đạo ~!”

Trong giọng nói mang theo hương vị đau lòng, nhưng trong đôi mắt sáng như thủy tinh lại tràn đầy ý cười.

Đi đến trước người hắn, vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của hắn:

“Hì hì, cho huynh một cái ôm, được không?”

Người này, thật đúng là càng ngày càng bá đạo!

“Dừng! Vừa rồi muội ôm Huyền Dịch trước.”

Trong giọng nói lộ ra sự không hài lòng nhè nhẹ.

“Á… Không phải tại vì huynh chưa tới sao?”

Nam Cung Vũ Huyên rầu rĩ nói.

Ha ha, xem ra có biến đổi như thế nào đi nữa, có một phần vẫn được giữ lại từ trước không thay đổi, ví dụ như, dù là cái gì thì hắn vẫn luôn muốn là người đầu tiên có được. Không, không đúng!

Dựa theo trình độ bá đạo trong tính cách của hắn thì hẳn sẽ không để cho Huyền Dịch ca ca đến nơi trước rồi mới đến!

Nam Cung Vũ Huyên buông Quy Hải Lộng Nguyệt ra, đem tầm mắt nhìn một lượt tám người:

“Hì hì, hiện tại các huynh sao lại không tranh nhau ôn tuyền?”

Nàng còn nhớ rõ, trước kia mỗi buổi chiều, bọn họ đều “thảo luận” về một vấn đề “rất có chiều sâu” đó chính là ai là người xuống nước đầu tiên.

“…”

Tám người rõ ràng sững sờ, sau đó né tránh.

Bọn họ có thể nói vừa đến bên cạnh suối nước nóng này là bọn họ lại thấy được bóng dáng của nàng hay sao?

Bọn họ có thể nói, từ sau khi nàng ngã xuống vách núi đen, bọn họ cũng không tới tắm ở suối nước nóng này nữa, mặc cho thời tiết có lạnh giá như thế nào bọn họ đều giải quyết mồ hôi và mệt mỏi sau một ngày luyện tập gian khổ ở thác nước sao.

Bọn họ có thể nói, bọn họ chỉ vì làm cho trái tim đã từng vì nàng mà ấp áp lại trở nên lạnh lùng như trước, đã cố ý ép bản thân quên nàng, cho nên tất cả những nơi nàng đã xuất hiện bọn họ đều không đến hay sao?

Bọn họ có thể nói, hôm nay sở dĩ đi tới nơi mà gần năm năm bọn họ không tới là vì khi gặp nàng ở học viện, không biết vì sao mà bước chân không tự chủ ma xui quỷ khiến đi đến nơi này hay sao?

Không thể a! Không thể nói!

Tưởng rằng có thể dùng thái độ bình thường vẫn đối xử với người khác để đối xử với nàng, nhưng khi mà nàng đứng trước mặt bọn họ, thì bọn họ mới phát hiện ra, nàng, là một người hết sức đặc biệt! Làm cho bọn họ không có cách gì dùng thái độ đối xử với người khác để đối xử với nàng.

“Xảy ra… A!”

Nam Cung Vũ Huyên phát hiện bọn họ rõ ràng đang trốn tránh vấn đề của nàng, vừa tính mở miệng hỏi “đã xảy ra chuyện gì sao?” Nhưng thân mình đột nhiên lại bị một đôi cánh tay rắn chắc bế lên, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

“Ha ha, bây giờ Huyên Nhi bảo bối càng lớn càng xinh đẹp! Để cho Vân Ảnh ca ca nhìn xem, rốt cuộc là muội với ta ai đẹp hơn~.”

Tiếng nói ấm áp mang theo sức hút mạnh mẽ.

Nam Cung Vũ Huyên mở mắt.

Nhất thời ngạc nhiên!

Ánh mắt màu xanh như ngọc thạch, ánh mắt hoa đào đẹp đẽ, lông mi vừa dài, vừa dày lại vừa cong, lông mày rậm không thon gọn tinh tế như nữ nhân, mũi cao, thẳng, môi mỏng trơn bóng như cánh hoa đào sau mưa, nàn da trắng nõn, hồng hào, tinh tế không thấy lỗ chân lông.

Khuôn mặt như thế, đạt tới trình độ hoàn hảo nhất mà con người có thể đạt tới.

“Ha ha, nhìn biểu cảm này của Huyên Nhi bảo bối, không cần phải nói, khẳng định là ta đẹp hơn ~!”

Tây Môn Vân Ảnh rất vừa lòng với dáng vẻ ngơ ngác của Nam Cung Vũ Huyên, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Vốn dĩ, hắn chỉ nghĩ không muốn tiểu tử này tiếp tục hỏi nữa mới chen ngang ngắt lời của nàng, không thể ngờ rằng, nàng lại có biểu hiện đáng yêu như thế.

Thật là rất đáng yêu! Nhìn hắn cũng có thể nhìn đến ngây người.

Nhưng từ trước đến nay không có một người nào giống như nàng, trong đôi mắt đơn giản chỉ là ngạc nhiên cùng ngưỡng mộ đơn thuần, không có sắc thái dâʍ ɖu͙© dơ bẩn, đáng khinh.

Cho nên, thật sự rất đáng yêu!

“Khụ khụ ~!”

Nam Cung Vũ Huyên ho nhẹ hai tiếng, che giấu sự thất thần của mình:

“Như huynh không gọi là đẹp!”

Lưu luyến dời ánh mắt khỏi gương mặt hắn:

“Như huynh phải gọi là yêu nghiệt có hiểu hay không?!”

Vốn dĩ muốn hỏi thăm một chút những sự việc diễn ra trong mấy năm gần đây nhưng nhìn thấy ánh mắt tránh né, lúng túng, nhưng cũng không để cho người nào đó đắc chí nàng bắt buộc chính mình không được nhìn hắn!

Trời biết, kỳ thật ở giờ phút này đôi mắt của nàng đang quyết đấu kịch liệt cùng lý trí!

“Ặc…”

Tây Môn Vân Ảnh sửng sốt:

“Yêu, nghiệt?”

Trên trán xuất hiện vạch đen!

Yêu nghiệt?! Dáng vẻ của hắn rất khủng bố sao? Khủng bố đến có thể bị người ta coi như là yêu quái sao?!

“Hì hì…”

Nam Cung Vũ Huyên cười gian xảo, sau đó ôm cổ của Tây Môn Vân Ảnh, trên khuôn mặt còn non mềm hơn cả khuôn mặt của thiếu nữ hôn một cái thật vang:

“Ummmoahh ~!”

Thân mình của Tây Môn Vân Ảnh cứng đờ, nhất thời trong đầu trống rỗng. Vốn dĩ đang rối rắm ở đề tài yêu nghiệt vừa rồi, đã sớm bị cái hôn của Nam Cung Vũ Huyên đá bay đến nơi nào không biết.

Nam Cung Vũ Huyên vốn bị Tây Môn Vân Ảnh ôm ngang ở trong lòng, tất nhiên là cảm giác được thân mình hắn cứng ngắc:

“Hì hì, Vân Ảnh ca ca, mau buông Huyên Nhi ra, Huyên Nhi còn không hôn bọn Lưu Dạ ca ca ~!”

Hắc hắc, sớm đoán được hắn sẽ phản ứng như thế.

Bởi vì nàng mấy năm nay tuy rằng không có gặp bọn họ, nhưng thường xuyên tìm hiểu tin tức của bọn họ từ mấy lão già, tuy rằng phần lớn là không có thời gian quan tâm mấy, ngoại trừ Nhược Ngôn ca ca, những người còn lại đều lạnh lùng, chính là dạng người sống chớ đến gần, càng đừng nghĩ tới việc họ sẽ thân thiết với ai.

Hì hì, tuy rằng năm năm trước đối với nàng là vô cùng thân thiết, nhưng vì xa cách năm năm, nhất định thói quen không cùng người gần gũi đã được hình thành, nay đối mặt với “tấn công bất ngờ” của nàng, hắn có thể không cứng ngắc mới là lạ!

Tây Môn Vân Ảnh rõ ràng còn không có từ trong việc bị người nào đó “đánh lén” phản ứng lại!

Bởi vì sau khi hắn nghe xong Nam Cung Vũ Huyên nói, liền ngoan ngoãn đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, sau đó tiếp tục duy trì trạng thái ngây người như bị sét đánh.

Nam Cung Vũ Huyên ôm lần lượt năm người còn lại.

Đương nhiên, “lời ngon tiếng ngọt” cái gì, nàng cũng đem ra nói hết, chỉ có hơn chứ không có kém.