Quyển 1 - Chương 5: Lưu ý khi tìm sữa

Bên trong một phòng học của học phủ Triêu Dương, một vị phu tử đang đàng hoàng trịnh trọng giảng cuốn《 nữ giới 》.

Bỗng nhiên, một thân ảnh nhanh chóng lách vào lớp học, lúc mọi người còn không kịp phản ứng lại, người tới liền tự mình nhìn sang bốn phía. Ánh mắt đột nhiên tập trung vào một tiểu cô nương bốn năm tuổi, sau đó bước nhanh chạy đến trước người của nàng, vươn đôi tay, hướng trước ngực nữ tử tìm kiếm.

Sờ một cái, vồ một cái… Có vẻ như, không khác mình là bao a!

Tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt thu hồi đôi tay, chán ghét nhìn về phía nữ hài thất thần chưa kịp phản ứng.

“Dư Nhã Thu! Ngực của ngươi sao lại nhỏ như vậy?!”

Nữ hài bị gọi là Dư Nhã Thu giật mình sững sờ nhìn ngực chính mình.

Ặc… Thái Tử ca ca là có ý gì…

Phu tử hơn năm mươi tuổi trợn tròn mắt, lăng lăng nhìn động tác của Tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt, tức giận đến gân xanh nổi lên:

“Ngươi, ngươi, ngươi ngươi! Đồ…!”

Lời còn chưa nói hết, hít thở không thuận một cái, liền “rầm” một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất.

Tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt nghe được thanh âʍ ѵậŧ nặng ngã xuống đất, cũng không để ý tới. Hắn mới không có thời gian rỗi để ý tới nó! Hắn còn phải tìm thức ăn cho tiểu oa nhi đây!

Vì thế, bắt đầu tay mắt lanh lẹ tập trung đem bộ ngực nữ hài tử đang ngồi, toàn bộ sờ soạng, mò toàn bộ.

Chờ sờ xong, mò xong sau, Quy Hải Lộng Nguyệt có chút sững sờ, nhìn về phía đôi tay mình.

Vì sao đều không có ‘Rất lớn’ như Hiên Viên Nhược Ngôn nói đây? Vậy tiểu oa nhi nên ăn cái gì a?

Trong đôi mắt màu vàng của Quy Hải Lộng Nguyệt hiện lên một ngọn lửa, muốn phun trào! Hướng về phía một phòng toàn nữ tử ngây ra như phỗng rống to:

“Chết tiệt! Bộ ngực các ngươi vì sao đều nhỏ như vậy?!”

Rống xong, lại nhanh như chớp chạy đi. Thân ảnh nhỏ bé nhưng kiên cường nhanh chóng biến mất, không mang theo một… ặc… Bộ ngực nào…

Nhưng là ai có thể biết vì sao a?

Lịch sử phong lưu của Thái Tử Quy Hải quốc, chính là từ đây bắt đầu:

Quy Hải Thái Tử yêu ‘mỹ ngực’, sáu tuổi liền hiểu được ngắm mỹ nhân.

Theo tư liệu lịch sử ghi lại, Thái Tử Quy Hải đến chỗ nào đều có nhiều mỹ nhân, nhóm mỹ nhân này mỗi người đều là ‘Ngực’ bức người…! 【 đương nhiên, chuyện này đều là sau này… 】

Mà giờ phút này, trong căn phòng hoa lệ, tiếng Nam Cung Vũ Huyên vốn đang gào khóc vang dội từ từ khan giọng, yếu bớt, cuối cùng, chỉ còn lại tiếng nức nở trầm thấp.

Nam Cung Vũ Huyên quả nhiên nằm ở trên giường lớn mềm nhũn, lúc này, dáng vẻ rõ ràng là vừa hữu khí vô lực khóc thút thít, vừa oán thầm dưới đáy lòng:

Chết tiệt, rốt cuộc là rơi đến chỗ quái quỷ gì?! Mấy cái tiểu quỷ này căn bản là không biết chiếu cố tiểu oa nhi a!

Hiện tại, mình không chỉ là đau bao tử, ngay cả yết hầu cũng đau! Thật sự nếu không ăn gì, chẳng mấy chốc sẽ cùng hẹn hò với Mã Khắc Tư nha!

Đột nhiên, Nam Cung Vũ Huyên cảm giác được quặn đau từ bao tử truyền đến càng ngày càng lợi hại.

Kỳ thật, nếu là trước kia, cô nhất định có thể chịu đựng nổi.

Làm sao bây giờ thân thể nay lại là trẻ con, căn bản chịu không nổi loại đau đớn này a!

Chậm rãi. Ý thức của Nam Cung Vũ Huyên bắt đầu theo cơn đau tăng lên mà tan rã…

A, sẽ chết sao? Nhưng là mình vừa mới hạ quyết tâm muốn sống sót. Không phải sao? Chính mình còn không có làm cho hai người kia sống không bằng chết, không phải sao?

Không cam lòng, thật sự… Không cam lòng a…!

Trong phòng sáu tiểu nhân nhi vốn là gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên, thấy ánh mắt nàng bắt đầu tan rã, trong lòng dâng lên một trận lo lắng.

Bọn họ tuổi tuy nhỏ, nhưng là mỗi người đều là tại nơi nguy hiểm ngươi lừa ta gạt mà sống. Trên tay từng người đều dính máu tươi từ lâu. Tử vong với bọn họ mà nói cũng không xa lạ, cho nên, bọn họ đương nhiên rõ ràng ánh mắt tan rã ấy có ý nghĩa gì!

Gia Cát Mặc Húc nhíu mày, sau đó cúi xuống thân mình, mềm nhẹ đem Nam Cung Vũ Huyên bế lên, thật cẩn thận bảo hộ tại trong ôm ấp non nớt của mình:

“Tiểu bảo bảo, kiên trì một chút được không?”

Nếu quyết định cứu nàng, tự nhiên không thể để cho nàng chết đi như vậy. cho nên, kiên cường chút đi!

Tây Môn Vân Ảnh gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn Nam Cung Vũ Huyên không có chút máu, trong lòng rầu rĩ. Trong đôi mắt màu lục như thủy tinh xinh đẹp hiện ra phiền muộn.

Chính mình… Cũng từng suýt chút nữa bị đói chết nha, nếu không phải…

Đúng rồi! Có!

Tây Môn Vân Ảnh nghĩ ra cách, tiến đến bên người Gia Cát Mặc Húc, sau đó đem ngón chỉ của hắn bỏ vào trong miệng, hung hăng cắn. Đầu ngón tay bị cắn phá, máu tươi chậm rãi chảy ra.

Tây Môn Vân Ảnh đem máu tươi trên ngón chỉ bỏ vào miệng Nam Cung Vũ Huyên.

“Vật nhỏ, uống đi, uống sẽ không đói bụng.”