Quyển 1 - Chương 50: Đối với muội, không cần che dấu

Hừ! Người này, luôn đem suy nghĩ che dấu thật sự rất kĩ, suy nghĩ bộc lộ ra ngoài như vậy thật sự là rất kì lạ.

“… Ha ha, không phải chỉ đối với Tiểu Huyên Nhi mới như vậy sao? Trong cơ thể của muội có chứa máu của huynh, đối với muội, đương nhiên là không cần lúc nào cũng phải che dấu suy nghĩ của bản thân.”

Hiên Viên Nhược Ngôn ngạc nhiên chớp mắt một cái, rất nhanh liền nhe răng cười, nửa thật nửa giả nói.

Có lẽ là do mệt mỏi đi, thật sự rất muốn tìm ai đó ở bên cạnh, để cho bản thân sống không cần phải mệt mỏi như vậy.

Hiên Viên Nhược Ngôn thầm nói với chính mình.

Nhưng mà hắn không có phát hiện, nếu như đơn giản chỉ là tìm người có thể ở bên cạnh hắn, chỉ cần hắn đồng ý, thì ai cũng có thể. Nhưng mà, trái tim của hắn lại chỉ mở ra đối với một người.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên không ngừng chớp mắt nhìn, dường như muốn xác định người đứng trước mặt nàng rốt cuộc có phải là thật không hay chỉ là ảo giác.

Cuối cùng, sau cái chớp mắt thứ mười, người ở trước mặt, vẫn là Hiên Viên Nhược Ngôn, vẫn là một đôi mắt tím đẹp như trong mộng.

“… Chẳng lẽ là lỗ tai của muội có vấn đề?”

Ngừng chớp mắt, bình tĩnh nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn sau một lúc lâu, vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên nghi ngờ, than thở nói.

“A, Tiểu Huyên Nhi, lỗ tai của muội thật sự tốt, không có bất cứ vấn đề gì cả.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cúi người bế Nam Cung Vũ Huyên lên, trong đôi mắt tím là sự cưng chiều như có như không:

“Để cho huynh đoán xem, đây là Tiểu Huyên Nhi đang giả vờ không hiểu để trêu huynh đúng không?”

Mi đẹp, thon dài hơi nhướng lên, trong đôi mắt tím là ý cười rõ ràng, trần trụi.

Nam Cung Vũ Huyên le lưỡi:

“Người ta giả vờ giống như thế, mà vẫn bị phát hiện, Nhược Ngôn ca ca thật là lợi hại!”

Dùng một ánh mắt ngưỡng mộ khoa trương nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, hai đôi mắt đảo quanh, ánh sáng lấp lánh.

“Ha ha, tiểu tử này.”

Hiên Viên Nhược Ngôn bị dáng vẻ đáng yêu, gian xảo của nàng đánh bại, cười khẽ lắc đầu, không biết phải nói làm sao.

“Ha! Làm sao mà ta phát hiện, ta chính là một người dư thừa?”

Không biết khi nào Dật Hàm đã cầm lấy sách đặt ở trên bàn đá, vừa rung đùi đắc ý, vừa nói giống như vô tình.

Đôi mắt hồ ly màu hổ phách nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, nhưng mà nơi khóe mắt lại liếc về phía hai ngươi đang “đùa giỡn”.

“Thật chua.”

Cánh tay Hiên Viên Nhược Ngôn nắm thật chặt, càng ôm chặt Nam Cung Vũ Huyên hơn, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Ha ha, đúng thật là, nghe giọng nói chua xót của ai đó, trong lòng của hắn cảm thấy vui vẻ khác thường!

“Mới không phải là dư thừa! Mỗi người các huynh, ở trong lòng của Huyên Nhi không thể thiếu một ai, không ai là dư thừa cả!”

Nam Cung Vũ Huyên bình tĩnh nhìn Dật Hàm, nói thật lòng.

Có lẽ là hắn đang nói đùa, nhưng mà đối với nàng mà nói, việc này không thể đem ra nói đùa. Không thể nghi ngờ, mỗi người bọn họ, ở trong lòng nàng, đem ra vui đùa một chút cũng không được!

“Hừ! Xem như tiểu tử này biết thời thế.”

Rõ ràng Dật Hàm rất vừa lòng với phản ứng của Nam Cung Vũ Huyên, lại bỏ quyển sách trên tay ra, thoải mái đứng dậy, nhàn nhã, thong thả đi đến trước người Hiên Viên Nhược Ngôn, nhìn bé con trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Như vậy, hẳn là cũng để cho huynh ôm một cái?”

Đôi mắt sắc màu hổ phách im lặng truyền tin tức cho Nam Cung Vũ Huyên:

Tiểu tử, muội nói mọi người đều giống nhau, Hiên Viên Nhược Ngôn ôm, bây giờ huynh cũng muốn ôm.

“Gian xảo.”

Nam Cung Vũ Huyên lẩm bẩm một câu, sau đó vươn tay ra với Dật Hàm.

Hừ! Hóa ra là con hồ ly này cố ý ép nàng nói ra những lời này!

Bị lừa một cách triệt để! 0.0

“Ha ha, thật ra sự gian xảo này cũng là một minh chứng của sự thông minh.”

Tâm tình của Dật Hàm rất tốt, ôm lấy thân mình nhỏ nhắn, mềm mại của nàng:

“Học trò có thể cho rằng hai chữ này, thật ra là tiểu lão sư đang khen học trò thông minh sao?”

Ha ha, gian xảo sao?

Đây, có vẻ như là một từ ngữ rất tốt!

“Ôi! Nhìn một cái, nhìn một cái, ta đang thấy chuyện gì đây?”

Giọng nói nguy hiểm truyền đến từ cánh cửa hơi mở.

Quy Hải Lộng Nguyệt y phục toàn thân màu đen thêu chỉ vàng, chậm rãi đi từ trong phòng ra, đôi mắt màu vàng sắc như mắt chim ưng nhìn Nam Cung Vũ Huyên trong lòng Dật Hàm, ánh sáng nguy hiểm nhấp nháy.

Tiểu tử này, hắn còn chưa có ôm, lại để người khác ôm trước?

Đây không phải là việc mà một bé ngoan nên làm!

Đầu của Nam Cung Vũ Huyên đầy vạch đen.

Cái quái gì đây, lo chuyện gì thì chuyện đấy đến?

Đến sớm không bằng đến đúng lúc!

Tên bá đạo này, đi ra thật là đúng lúc. ==~!

Xem ra, “trinh tiết” lại bị tổn hại (/□).

“Lộng Nguyệt ca ca, hì hì, hôn ~!”

Đối với Quy Hải Lộng Nguyệt “cầu hôn” rất điệu đà.

Thật ra giờ phút này trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên thầm khinh bỉ chính mình:

Thượng đế và Thượng mẫu! Làm ơn đừng nhìn con giả vờ ngây thơ với mục đích cầu được sống vô sỉ như vậy, cảm ơn…

Quy Hải Lộng Nguyệt chớp mắt, tuy rằng không nói chuyện, nhưng mà sự tức giận vừa rồi lại giảm dần theo động tác chớp mắt ấy.

Đi đến trước người Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu tử này, hôn huynh, thì không được hôn người khác.”

Tạm dừng một cái chớp mắt, không biết sao lại nói ra hai chữ:

“Hôm nay.”

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt không biết phải làm sao:

Được rồi, chỉ có thể như thế, nếu kéo dài hơn nữa thực sự là không được.

“Ừ!”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, sau đó đem đầu nhỏ ghé qua, nhắm ngay trên khuôn mặt soái khí của Quy Hải Lộng Nguyệt, hôn bẹp một cái.

Ha ha, cảnh tượng này, giống như trước kia, khi mà nàng còn chưa bị rơi xuống vách núi…



Một đêm đã qua, ánh bình minh buông xuống mặt đất.

Nam Cung Vũ Huyên ôm Nam Cung Ngân Tử đứng ở trên nóc nhà, vẫn là toàn thân áo trắng như tuyết, trong ánh nắng bình minh vàng nhạt giống như một tinh linh hạ phàm.

Đôi mắt sáng chằm chằm nhìn bóng dáng đẹp đẽ càng ngày càng xa, ngây người.

Thử thách cuối cùng trên núi Tuyết Khê, cạm bẫy cùng với nguy hiểm ẩn nấp, ám khí cùng với chiêu thức đoạt mạng không hề nương tay một chút nào, thú hoang và vật có độc ở khắp mọi nơi……

Từ trên nhìn xuống bóng dáng thanh tú của Hiên Viên Nhược Ngôn dần dần biến mất, sự lo lắng cùng bất an trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên càng lúc càng lớn.

“Không được, ta phải đi!”

Mày nhíu sâu lại, thu lại ánh mắt, nói nhỏ.

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng bên trong lại chứa một sư cố chấp không đổi.

Nam Cung Vũ Huyên quay người, đi vào trong phòng, nhìn bảy mỹ nam đang ăn cơm một cách đẹp mắt:

“Các huynh, muội có việc muốn nói.”

Bảy vị mỹ nam đưa ánh mắt nhìn về phía bé con đang hết sức nghiêm túc, im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.

“Muội, muốn đi đến núi Tuyết Khê. Muội muốn nhờ các huynh chăm sóc Ngân Tử, sau đó nói với mấy lão già, bảo bọn họ giúp muội xử lý mọi việc trong học viện một chút..”

Bất kể như thế nào, cũng không yên tâm để một mình hắn đi tới chỗ nguy hiểm như thế, cho nên chính mình phải đi theo thì may ra mới có thể yên tâm hơn một chút.

“…”

Cả phòng im lặng.

Qua một lúc lâu.

“Không cho phép.”

Quy Hải Lộng Nguyệt buông thìa trong tay ra, đôi mắt màu tím hoàn toàn là sự kiên định, chắc chắn không thể nghi ngờ.

Thật ra hắn cũng không biết vì sao, nhưng mà hắn không muốn để nàng đi gặp nguy hiểm.

Mức độ nguy hiểm của núi Tuyết Khê, mọi người đều biết.

Hắn biết nàng không phải là nữ tử bình thường, nhưng mà cho dù nàng tài giỏi đến đâu, thân mình bé nhỏ, mỏng manh như vậy sợ là không chịu được.

Hắn, không muốn nàng bị thương dù chỉ một chút.