Quyển 1 - Chương 56: Một con hồ ly gian xảo

“Vứt a, vứt a, vứt a! Huynh vứt muội xuống!”

Chết tiệt! Lại còn nói muốn vứt nàng xuống?!

Vươn hai tay ôm chặt cổ của Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Hừ! Muội muốn xem xem huynh làm sao mà có thể vứt muội xuống?! Hơn nữa, huynh mà vứt muội xuống thì muội lại leo lên là được, ha ha…”

“Ha ha! Ha ha…”

Hiên Viên Nhược Ngôn buồn cười.

Nha đầu này, thật sự là rất đáng yêu, đáng yêu khắc vào trong tim của hắn.

Vẫn là đường núi xa tắp không nhìn thấy điểm cuối, vẫn là rừng cây rậm rạp.

Nhưng mà hai người lại có cảm giác như ánh sáng mặt trời đột nhiên sáng lên, bỗng nhiên không khí trở nên ấm áp hơn.

Hai trái tim bỗng nhiên thoải mái hơn, bỗng nhiên vui vẻ hơn, bỗng nhiên hạnh phúc hơn…

Tiếng cười trong veo dễ nghe hòa quyện cùng với tiếng cười ấm áp, mượt mà vang vọng thật lâu trong vách núi.

Trong không khí đều lây nhiễm sự vui vẻ tự nhiên…

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Đêm, giống như là một tấm màn đem bao phủ khắp mặt đất.

Ánh trăng cùng với những ánh sao thưa thớt làm đẹp bầu trời, xua tan sự trầm trọng của đêm đen.

Sâu trong rừng cây rậm rạp, một đám lửa hồng rực xua tan màu đen của đêm tối, không khí trong rừng cũng trở nên ấm áp, nóng rực hẳn nên.

Bên đống lửa, hai thân mình mặc đồ trắng một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau gắn bó, hài hòa mà ấm áp.

Hiên Viên Nhược Ngôn yên tĩnh nhìn bé con đang bận rộn nướng thịt ở phía trước.

Trong tim mềm mại, ấm áp, giống như một hồ nước mùa xuân, mang theo sự dịu dàng tự nhiên.

Đôi mắt sáng của nàng, theo động tác nướng thịt thành thạo mà lóe ra ánh sáng rực rỡ.

Bất chợt Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn có chút say mê. Than thở trong lòng:

Thế gian này, thế nhưng lại có đôi mắt xinh đẹp như thế này, giống như là những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đen.

“Nhược Ngôn ca ca, làm sao vậy?”

Vốn dĩ Nam Cung Vũ Huyên đang chăm chú nướng thịt thì cảm giác được tầm mắt nóng rực, quay đầu nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn đang bình tĩnh nhìn nàng, quan tâm hỏi.

“Khụ khụ, không, không có gì.”

Hiên Viên Nhược Ngôn ho nhẹ hai tiếng, chuyển ánh mắt ra chỗ khác. Ngầm buồn bực trong lòng.

Làm sao mà hắn lại có thể nhìn một nữ oa chăm chú đến nhập thần như thế?

Ánh lửa hồng rực che dấu đi màu đỏ khả nghi trên khuôn mặt vốn dĩ trắng muốt như ngọc của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Ngôi sao trên trời nháy mắt mấy cái, giống như đang hỏi:

Màu đỏ trên mặt tuy rằng bị dấu đi, nhưng mà rung động trong lòng? Cũng có thể bị dấu đi được sao?

“Thật sự…?”

Không có gì? Nếu không có gì thì làm sao mà hắn lại mất tự nhiên như vậy?

“Thật sự.”

Mặt không đỏ tim không loạn, ánh mắt lại vô tình nhìn đến thỏ mà Nam Cung Vũ Huyên đang nướng:

“Con thỏ… Cháy.”

Nói ra ba chữ nhẹ nhàng, trong đôi mắt tím lại ánh lên sự buồn bực nhè nhẹ.

Ha ha, hắn dám khẳng định, nha đầu này sẽ nhảy dựng lên.

“A ——!”

Quả nhiên, Nam Cung Vũ Huyên kêu to một tiếng, sau đó vội vàng lật thịt nướng:

“Nhược Ngôn ca ca, huynh cố ý!”

“A?”

Dù là Hiên Viên Nhược Ngôn trí tuệ hơn người, cũng nhất thời không theo kịp tư duy của ai đó.

“Hừ, nếu như thế này, thứ huynh ăn sẽ là đồ cháy!”

“A, ha ha, được.”

Hơi ngạc nhiên, Hiên Viên Nhược Ngôn chợt nhận ra, sau đó tốt bụng đồng ý.

Thì ra nha đầu này tưởng hắn cố ý dời đi lực chú ý của nàng, cố ý làm cho nàng “xấu mặt”, làm cho thịt nướng bị cháy!

“Huynh…”

Nam Cung Vũ Huyên liếc liếc mắt nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn đang cười đến hiền lành, lập tức cảm thấy nụ cười trên mặt hắn khiến cho nàng muốn cắn một miếng.

Mắt to trợn tròn, nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi:

“Huynh, ăn, xương, đầu.”

Từng chữ, từng chữ, muốn dùng tức giận để dấu đi sự ngượng ngùng trong lòng.

Muốn nhìn nàng ngượng ngùng phải không? Vậy thì thịt cháy cũng không cho hắn ăn!

“Ha ha, được.”

Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn duy trì nụ cười hiền lành gật đầu.

Đôi mắt tím nhìn Nam Cung Vũ Huyên đang tức giận, sự cưng chiều dưới ánh lửa lại càng khiến người ta say đắm.

Ánh mắt của Nam Cung Vũ Huyên không tự chủ bị sự cưng chiều không giới hạn hấp dẫn.

Nhìn vào trong mắt của hắn, sững sờ trong vòng xoáy từ đôi mắt của hắn, muốn tìm kiếm nguyên nhân của sự cưng chiều.

Nhưng mà… Vừa mới nghĩ là tìm thấy lại đột nhiên phát hiện có những thứ còn ở phía sâu bên trong.

Sâu giống như một cái động đen không đáy, khó có thể thăm dò…

“Ha ha, tiểu nha đầu, muội lại ngây người. Chúng ta cùng nhau nướng đi.”

Bàn tay lớn ấm áp của Hiên Viên Nhược Ngôn nắm lấy bàn tay đang cầm cây của Nam Cung Vũ Huyên làm cho nàng dừng lại.

Tiếng nói ấm áp, giọng nói bình tĩnh, hoàn toàn không hợp với sóng gió trong lòng của hắn.

Thật sự, hắn là muốn tìm việc gì đấy để làm, để dời đi sự rung động khó hiểu trong lòng.

Trời biết, khi mà ánh mắt trong suốt của nàng muốn nhìn đến đáy lòng của hắn, tim hắn đập như sấm, rung động mạnh mẽ, nếu không phải cố gắng kìm nén, chỉ sợ hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Nhưng mà, cũng trời mới biết. Hắn tìm việc để làm, chỉ có thể làm cho trái tim vốn dĩ đang rung động của hắn lại càng rung động thêm.

Khi mà bàn tay của hắn tiếp xúc với bàn tay nhỏ bé bị ánh lửa hâm nóng của nàng, nhịp tim của hắn lại càng nhanh hơn.

Hít một hơi thật sâu.

Hắn không thể biểu hiện ra một chút khác thường, không thể làm cho nàng có thể phát hiện ra sự khác thường của hắn.

Bởi vì, không biết vì sao, hắn luôn cảm giác, cảm giác khác thường trong lòng của hắn có lẽ sẽ làm nàng sợ…

“Khụ khụ, ngây người cũng là do huynh.”

Nam Cung Vũ Huyên ho nhẹ hai tiếng, lẩm bẩm.

Nếu không phải tại hắn tự nhiên lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, thì làm sao nàng có thể ngây người?

“Được được được, là do huynh, là do huynh không đúng, huynh xin lỗi Huyên Nhi được không?”

Tính tình Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn tốt như cũ nói phụ họa nàng.

Nam Cung Vũ Huyên thấy dáng vẻ hắn biến thành hiền thê điển hình với “tam tòng tứ đức”, trong lòng tức giận.

Nha! Rõ ràng là do hắn làm hại! Nhưng mà nhìn dáng vẻ này, làm cho nàng cảm thấy chính mình cố tình gây sự!

Hồ ly! Hoàn toàn là một con hồ ly giảo hoạt!

“Nhược Ngôn ca ca, huynh thật gian trá.”

Ánh mắt của Nam Cung Vũ Huyên dời khỏi khuôn mặt điển trai đang tươi cười của hắn, nhìn con thỏ nướng thơm lừng.

Trong lòng của nàng rất rõ ràng, nếu mà còn nhìn hắn, nàng có thể sẽ rất “hiểu ý” nói với ai đó:

Không phải! Là muội cố tình gây sự, Nhược Ngôn ca ca không có sai…

Cho nên, vẫn không cần nhìn!

“Ha ha ha ha…”

Hiên Viên Nhược Ngôn buồn cười.

Hôm nay tiểu nha đầu không chỉ một lần nói hắn gian xảo! Cái gì gọi là gian xảo, trong lòng hắn rất rõ ràng.

Nhưng mà, tiểu nha đầu này, thực sự có một tấm lòng nhanh nhẹn, hoạt bát, suy nghĩ của hắn, dường như nàng đều có thể đoán được.

Chỉ là, thời điểm tốt đẹp cuối cùng cũng bị phá hỏng?

Hiên Viên Nhược Ngôn than nhẹ trong lòng.

“Không cho cười!”

Nam Cung Vũ Huyên có chút thẹn quá thành giận kêu khẽ, nói.

“Ha ha, được. Không cười thì không cười. Ha ha…”

Trên trán của Nam Cung Vũ Huyên xuất hiện đầy đủ mấy vạch đen.

Không cười? Vậy “ha ha” là cái gì? Đây không phải là cười mà là đang khóc sao?!

Hít một hơi thật sâu.

Được rồi.

Bình tĩnh.

Không bình tĩnh thì sẽ đau “bi”.

“Thịt nướng.”

Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, rất bình tĩnh nói một tiếng, sau đó rất chuyên tâm nướng thịt.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhún nhún vai, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng, thành thạo nướng thỏ hoang.

Tay lớn cùng tay nhỏ bé, nhất trí một cách thần kỳ, hai người mà giống như một người.

Ánh lửa màu vàng nhạt, vì hai người tạo thêm một tấm “màn mỏng” ấm áp.

Trong rừng cây yên tĩnh, giờ phút này thế nhưng lại làm cho người khác cảm giác được ấm áp cùng hài hòa, giống như một gia đình ấp áp, đáng yêu …

= = = = = = = = = = Lời beta = = = = = = = = =

Chữ “bi” trên kia đúng là cái thứ mà mọi người có thể nghĩ ra nha. Nơi “đó đó” của nam tử nha.