Quyển 1 - Chương 60: Mớm thuốc bằng miệng

Hiên Viên Nhược Ngôn mỉm cười, ôm thân mình nhỏ nhắn của nàng càng chặt hơn:

“Tin.”

Một chữ vô cùng đơn giản, lại lộ ra sự tin tưởng vô cùng vững chắc.

Nam Cung Vũ Huyên chui ra từ trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn, đưa bàn tay nhỏ bé ra:

“Nhược Ngôn ca ca, dù sống hay chết, huynh có đồng ý nắm lấy tay của muội, chúng ta cùng nhau cược một lần?”

“Ầm ầm ——!”

Tiếng sấm lại đánh lên một bụi cây, ngọn lửa mạnh mẽ khi truyền đến chỗ của bọn họ thì chỉ còn lại ánh sáng mỏng manh, yếu ớt.

Nhờ vào ánh lửa yếu ớt đó, Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn thấy đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên long lanh nước.

“Đồng ý.”

Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé.

Dựa vào ánh lửa mỏng manh, Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy trên gương mặt soái khí của Hiên Viên Nhược Ngôn là sự tin tưởng tuyệt đối, không hối hận.

“Chúng ta đi đến dòng suối nhỏ đi.”

Nam Cung Vũ Huyên vừa dứt lời, dùng hết nội lực, lướt gió, kéo Hiên Viên Nhược Ngôn xuống suối nước đang chảy nhẹ nhàng.

.

“Tõm tõm ——!”

“Ầm ầm ——!”

Tiếng vật rơi xuống nước và tiếng sấm cùng nhau vang lên.

Thân mình đang ở trong nước suối ban đêm lạnh lẽo, Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía bọn họ vừa đứng.

Cách bọn họ không đầy một thước, bụi cây đã bị cháy giống như một cây đuốc.

Hiên Viên Nhược Ngôn kéo Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng:

“Lạnh không? Chúng ta ôm nhau, có thể dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho nhau.”

Hiện tại cả người bọn họ đều bị nước suối lạnh lẽo vây quanh, cho nên dù có ở trong lòng của hắn cũng không chắc có thể ấm hơn, nhưng mà hắn vẫn cứ muốn làm như thế, không muốn để cho nàng bị lạnh.

“Nhược Ngôn ca ca, huynh làm gì thế?”

Nam Cung Vũ Huyên tức giận nói, trừng đôi mắt to nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Nhanh chóng thu nội lực về! Nếu như sét không đánh đến nơi cách chúng ta trong vòng khoảng mười thước, chúng ta sẽ không có việc gì. Huynh dùng nội lực để sưởi ấm, cho dù không bị sét đánh, khi nguy hiểm qua đi, huynh cũng đã rơi vào trong tình trạng dầu hết đèn tắt!”

Nàng bị tức đến khó thở!

Thật sự xem nàng như người ngốc?

Cho dù nàng ngốc, cũng biết nhiệt độ ấm áp cuồn cuộn truyền đến từ cơ thể của hắn là do nội lực biến thành, cũng không phải là cái gọi là “nhiệt độ cơ thể” mà hắn nói!

Thân thể của Hiên Viên Nhược Ngôn cứng đờ, sau đó tự cười chính mình.

Ha ha, chính hắn lại quên mất tiểu tử trong lòng mình thông minh biết bao nhiêu.

Nàng, chắc sẽ là người duy nhất mà cả đời này hắn sẽ không lừa được đi!

“Huyên Nhi bảo bối vì tới tìm huynh, mà bản thân gặp nguy hiểm, đương nhiên huynh sẽ phải bảo vệ bảo bối an toàn có phải không?”

Thật ra chính bản thân hắn cũng không ngờ rằng hắn sẽ làm một việc “vô tư” như vậy, nhưng mà trong lúc vô ý thì đã làm rồi.

“Nhược Ngôn ca ca, thân thể của muội rất khỏe mạnh, sẽ không sợ lạnh. Chúng ta còn hơn một nửa đường phải đi, nguy hiểm thì không cần nói cũng biết. Nếu như bây giờ Nhược Ngôn ca ca dùng hết nội lực sưởi ấm giúp muội, vậy nếu lần sau gặp nguy hiểm thì ai sẽ bảo vệ muội?”

Nam Cung Vũ Huyên tác động tâm lý.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn im lặng suy nghĩ sau một lúc lâu, cuối cùng cũng thu hồi nội lực.

Sức trên cánh tay lại tăng thêm, mạnh mẽ ôm nàng.

Nàng, nói rất đúng.

Suối nước, lạnh lẽo.

Hai trái tim, trong hoàn cảnh lạnh như băng lại không ngừng ấm áp….



Ánh bình minh buông xuống mặt đất.

Sự nguy hiểm của sấm sét ban đêm cuối cùng cũng qua.

Hiên Viên Nhược Ngôn ôm chặt Nam Cung Vũ Huyên đi lên từ trong nước.

“Nha đầu, muội sao rồi?”

Một đôi mắt tím nhìn Nam Cung Vũ Huyên lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, tim bỗng cảm thấy đau một chút.

“Hì hì, không có việc gì.”

Nam Cung Vũ Huyên cười yếu ớt:

“Nhược Ngôn ca ca huynh có sao không?”

Sắc mặt của hắn, cũng không thể tốt được.

“Huynh không sao.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nói xong, thật nhanh dùng nội lực để làm khô y phục cho nàng.

Nam Cung Vũ Huyên dựa vào trong lòng của hắn, để mặc hắn dùng nội lực biến thành khí ấm.

Thật ra bản thân nàng có thể tự làm khô được y phục của mình, nhưng mà nàng biết, nếu như không để cho hắn làm, trong lòng hắn sẽ rất khó chịu.

Đơn giản là mặc kệ hắn đi.

Một đêm không ngủ, thật sự rất mệt.

Nam Cung Vũ Huyên mỏi mệt nhắm hai mắt lại, mơ màng ngủ.

Chờ Hiên Viên Nhược Ngôn làm khô hết y phục ướt đẫm của nàng, phát hiện bé con trong lòng đã ngủ.

“Nha đầu ngu ngốc.”

Mắt tím đau lòng nhìn khuôn mặt nàng mệt mỏi ngủ, cúi người đặt một nụ hôn trên trán nhẵn mịn của nàng.

Tuy rằng là nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng mà lại làm cho tim hắn bắt đầu rung động.

Hơi thở của Hiên Viên Nhược Ngôn hơi ngừng lại, sau đó cố gắng hết sức đè xuống những rung động của trái tim, mắt tím nhìn bốn phía xung quanh.

Vốn dĩ là thảo nguyên xanh ngát, đã bị thiêu rụi, ngay cả bùn đất cũng trở nên nóng bỏng.

Đêm qua, một đêm sấm sét, nhưng mà ngay cả một giọt mưa cũng không rơi xuống.

Lửa lớn, gần như bóp chết toàn bộ sinh mệnh trên thảo nguyên, nếu như không phải bọn họ trốn ở trong nước, dù bọn họ có trốn thoát khỏi bị sét đánh thì cũng không tránh khỏi lửa lớn cháy hừng hực.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

“Ưʍ.”

Nam Cung Vũ Huyên đang mơ màng, bỗng nhiên trong miệng truyền đến vị cay đắng, khiến nàng vô ý thức nhíu mày, kêu nhẹ một tiếng.

Âm thanh nhỏ như muỗi kêu, làm cho thân mình của Hiên Viên Nhược Ngôn đột nhiên cứng đờ, sau đó giống như bị điện giật, đột nhiên đem môi của chính mình rời khỏi môi của Nam Cung Vũ Huyên.

Trong đôi mắt tím hiện lên vẻ túng quẫn, trên gương mặt soái khí trắng nõn trở nên hồng rực.

Tầm mắt vòng quanh rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên.

Nhưng mà…

Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ nhàng thở ra.

Hóa ra tiểu tử này căn bản là không có tỉnh hại hắn vừa rồi lại căng thẳng như thế.

“Hô —— “

Dựa theo động tác thở, cổ họng của Hiên Viên Nhược Ngôn buông lỏng, toàn bộ nước thuốc đắng ngắt trôi vào trong cổ họng của hắn, đồng thời cũng kéo trái tim đang lơ lửng của hắn trở về.

Nhìn bé con đang yên ổn nằm ngủ trong lòng của hắn, Hiên Viên Nhược Ngôn trong lòng thở dài, sau đó lấy ra một cây thuốc mới.

Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng ngắt lấy một chiếc lá nhỏ, đưa vào trong miệng nhẹ nhàng nhai.

Sau đó cúi đầu, giữ lấy môi anh đào của Nam Cung Vũ Huyên.

Cho dù không biết đây là lần thứ mấy chạm vào môi của nàng, nhưng hắn vẫn giống như lần đầu tiên, cảm giác thất thường, khó có thể bình tĩnh.

Gương mặt soái khí có chút tiều tụy nổi lên đỏ ửng tự nhiên.

Hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng, đem thuốc trong miệng đưa vào trong miệng của nàng.

Mày đẹp nhíu lại.

Tiểu tử này, cơ bản là không nuốt.

Sợ là vừa rồi đã nếm đến cay đắng, bây giờ không chịu nuốt.

Như thế này thì làm sao được?

Hiên Viên Nhược Ngôn suy tư.

Có!

Đưa đầu lưỡi ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy động trong miệng, muốn cho nàng nuốt vào.

Không ngoài dự liệu của hắn.

Nam Cung Vũ Huyên đang ngủ say phát hiện trong miệng ngứa ngứa, cổ họng buông lỏng.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhân cơ hội này đem thuốc đưa sang.

Mớm xong một miệng thuốc, khuôn mặt soái khí của Hiên Viên Nhược Ngôn hồng giống như tôm luộc.

Tim đập, loạn nhịp.

Hô hấp, trở nên hỗn loạn.

Mắt tím, xấu hổ.

Hiên Viên Nhược Ngôn trong lòng bối rối.

Đối với tiểu nha đầu hắn lại…

Hắn vừa rồi, thế nhưng lại sinh ra rung động khó hiểu đối với nàng.

Hít sâu hai cái, lắc lắc đầu, giũ bỏ mọi thứ trong đầu.

Hiên Viên Nhược Ngôn lại lấy ra một cây thảo dược, vẫn là lấy phần lá non mềm, đưa vào trong miệng nhai nát.

Đút xong lần này, là được.

Cúi đầu.

Môi mỏng đặt lên trên môi anh đào, vươn đầu lưỡi, muốn “giở lại trò cũ” khiến nàng “buông lỏng”.

Cảm giác buồn cùng với cảm giác cay đắng lại tới lần hai.

Trong lúc ngủ mơ, Nam Cung Vũ Huyên thật sự giận!

Nàng chán ghét nhất chính là uống thuốc!

Chán ghét nhất hương vị cay đắng!

Nàng nhất định phải nhìn xem, là cái quái gì luôn quấy rối trong miệng của nàng!