Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 64: Hang động bị sụp đổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hiên Viên Nhược Ngôn đặt Nam Cung Vũ Huyên trên một tảng đá to bóng loáng, là nơi mà bọn họ coi như giường để ngủ mười mấy ngày vừa qua.

“Nha đầu, nhanh đi nghỉ ngơi một chút.”

Hắn vừa nói xong, hang động bắt đầu hơi rung động.

Động đất?

Đây là từ ngữ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Nam Cung Vũ Huyên.

“Nhược Ngôn ca ca, chúng ta ra khỏi nơi này!”

Nam Cung Vũ Huyên từ trên tảng đá mạnh mẽ đứng dậy.

Nàng vừa mới từ trên tảng đá đứng lên, vốn dĩ rung động nhẹ nhàng bắt đầu trở nên mạnh mẽ, kịch liệt hơn.

Thân hình không ổn định, liền ngã về phía trước.

Hiên Viên Nhược Ngôn tay mắt nhanh nhẹn đón được nàng:

“Nha đầu, không có việc gì chứ?”

“Muội không sao. Nhược Ngôn ca ca, chúng ta đi ra ngoài!”

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên nóng như lửa đốt nói với Hiên Viên Nhược Ngôn.

Vừa rồi, rất có thể bọn họ vừa gặp được động đất, nếu như không nhanh chóng đi ra, một khi hang động bị sụp đổ, cho dù bọn họ không bị đập chết thì cũng bị chôn sống!

“Ừ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn trịnh trọng gật đầu, cố gắng giữ cho thân thể ổn định, đi về phía cửa hang động.

Trong hoàn cảnh động đất dữ dội muốn giữ cho thân thể ổn định là điều rất khó đừng nói đến việc bước đi.

Có thể nói mỗi bước đi của Hiên Viên Nhược Ngôn là khó khăn liên tiếp.

“Cẩn thận!”

Nam Cung Vũ Huyên trong lòng hắn bỗng nhiên kinh hãi hô lên một tiếng.

Trên đỉnh hang động có một tảng đá to bởi vì rung động dữ dội rơi thẳng xuống chỗ của bọn họ.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Hiên Viên Nhược Ngôn mạnh mẽ xoay tròn thân thể, tránh khỏi vị trí ban đầu.

“Oanh ——!”

Tảng đá to đập thật mạnh trên mặt đất, phát ra tiếng nổ vang dội.

Mặt đất lõm xuống.

Dựa vào ánh trăng, hai người nhìn về nơi tảng đá to vừa rơi xuống.

Một phen hú hồn, mồ hôi lạnh chảy ra.

Thật nguy hiểm!

Suýt chút nữa là bọn họ bị đè dưới tảng đá cả đời không thoát ra được.

“Vẫn còn!”

Ngay lúc bọn họ chưa kịp hoàn hồn, tiếng kêu sợ hãi của Nam Cung Vũ Huyên lại vang lên.

Phía trên nơi bọn họ vừa mới đứng lại có một tảng đá to rơi xuống.

Hiên Viên Nhược Ngôn lại xoay người.

Ở trong hoàn cảnh mặt đất đang bị rung động dữ dội, không phải lần nào cũng có thể giữ vững thân thể.

Dưới chân mất thăng bằng, Hiên Viên Nhược Ngôn có xu hướng bị ngã xuống đất.

Trong đôi mắt tím lóe lên một tia sợ hãi.

Không được!

Nếu cứ như thế này mà ngã xuống thì sẽ làm nàng bị thương!

Đem hết sức lực toàn thân quay ngược thân thể để bản thân hướng về mặt đất ngã xuống.

“Hừ ~!”

Trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn, làm cho Hiên Viên Nhược Ngôn không thể kiềm chế rên lên một tiếng.

“Nhược Ngôn ca ca!”

Cách hắn gần như vậy, tất nhiên Nam Cung Vũ Huyên nghe thấy tiếng rên của hắn, lo lắng kêu lên.

Kẻ ngốc này!

Vì sao vừa rồi đột nhiên xoay người?!

“Huynh không sao.”

Hiên Viên Nhược Ngôn dùng tiếng nói hơi khàn khàn để an ủi.

Nói xong, còn chưa kịp đứng dậy, lại một tảng đá to rơi về phía bọn họ.

Hiên Viên Nhược Ngôn đang nằm phía dưới, nhanh chóng xoay người.

“Oanh ——!”

Âm thanh tảng đá to rơi xuống đất vang lên bên tai bọn họ.

Chỉ cách khoảng một ngón tay!

Tảng đá to rơi xuống chỉ cách họ một khoảng cách bằng ngón tay!

Hiên Viên Nhược Ngôn nhanh chóng đứng dậy, nhưng mà không biết sao, động tác rõ ràng có chút chậm.

“Nhược Ngôn ca ca, để muội xuống dưới.”

Đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên tối sầm lại.

Nhất định vừa rồi hắn đã bị thương.

“Không!”

Hiên Viên Nhược Ngôn cự tuyệt dứt khoát.

Không những không có buông nàng ra, ngược lại ôm nàng càng chặt hơn.

Ôm nàng như vậy, cho dù có bị đá rơi trúng, hắn còn có thể che chắn giúp nàng.

Cho nên, làm sao có khả năng buông nàng ra?!

Thân thể của Hiên Viên Nhược Ngôn vừa mới ổn định, mặt đất vốn dĩ đang rung động dữ dội thế mà lại dừng rung động.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nháy đôi mắt to:

“Động đất đã xong…”

Còn chưa nói xong.

Tiếng vang như tiếng sấm liên tục vang lên trong hang động.

Thế mà bốn phía của hang động (thực tế mà nói là ba phía) vách đá chậm rãi sụp xuống!

Trong ánh mắt đang khϊếp sợ của Nam Cung Vũ Huyên cùng với ánh mắt bình tĩnh của Hiên Viên Nhược Ngôn (dựa theo tính tình của đồng chí Hiên Viên, đây rõ ràng là ra vẻ bình tĩnh!), toàn bộ vách đá đổ sụp.

Trước mặt của bọn họ thế mà trở nên trống trải.

Nơi bọn họ đang đứng, làm sao có thể là một cái hang động.?!

Rõ ràng chính là một cái mật thất thật lớn! ( đương nhiên, câu này được thành lập dưới tình huống là xem nhẹ cái cửa hang! )

“Này…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc nói không ra lời.

Chỉ thấy một “mật thất” rộng hơn trăm mét vuông xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vách đá với phong cách cổ xưa, trang trí bên trong hết sức đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn sơ.

Nhưng mà bên trong lại có bốn cái cột đá cao khoảng bằng nửa thân người bố trí ở bốn phía của “mật thất”, trên mỗi cột đá đều đặt một viên minh châu có vẻ to hơn bóng rổ, tản ra ánh sáng âm u, chiếu sáng mật thất như ban ngày.

Ánh mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn lướt qua người của Nam Cung Vũ Huyên, mắt tím càng trở nên âm trầm, như là quyết tâm:

“Nha đầu, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.”

“A?”

Nam Cung Vũ Huyên ngây ra nhìn về phía Hiên Viên Nhược Ngôn.

Rời đi?

Chẳng lẽ hắn không muốn nhìn xem nơi này có gì bí ẩn không?

“Huynh thấy nơi đây thật là kì quái, cho nên chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Trong đôi mắt tím để lộ rõ sự lo lắng.

Nếu như chỉ có một mình hắn, hoặc là hắn không có bị thương, hắn nhất định sẽ tìm hiểu đến cùng.

Nhưng mà hiện tại có nàng bên cạnh.

Hắn không thể để cho nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm không biết, cho nên lựa chọn rời đi.

“Vâng, được.”

Nam Cung Vũ Huyên gật đầu.

Nàng thấy được sự lo lắng trong mắt hắn, tất nhiên là đoán được tâm tư của hắn.

Dù sao thì hắn đi lên núi Tuyết Khê nhận “khảo nghiệm cuối cùng”, “nhiệm vụ” muốn lấy được Thánh quả “có thể giải trăm độc” trên núi Tuyết Khê xuống, cho nên bí ẩn nơi này, có thăm dò hay không cũng không sao cả.

Hiên Viên Nhược Ngôn vừa được Nam Cung Vũ Huyên “cho phép”, liền nâng bước đi về phía cửa hang.

Vừa bước ra cửa hang một bước ánh trăng sáng bỗng nhiên biến mất không gian trở nên tối mù mịt.

Hai người ngạc nhiên một lúc lâu, lập tức phản ứng lại.

Chắc là mây che khuất trăng sáng.

Nhưng mà ngay sau khi ánh trăng biến mất, giây tiếp theo, vách núi hai bên cửa động giống như hai cánh cửa khép chặt lại.

Hiên Viên Nhược Ngôn kinh hãi, ba bước cũng thành hai bước chạy về phía cửa sơn động đã muốn khép chặt.

Đôi tay của hắn đang ôm Nam Cung Vũ Huyên, không rảnh để dò xét tình hình bên cạnh.

Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng của hắn, đưa ánh mắt nhìn về phía vẻ mặt Hiên Viên Nhược Ngôn đang khó xử, cười cười, hiểu rõ.

Vươn đôi tay đẩy đẩy.

Núi đá không chút xê dịch.

“Đóng lại.”

Lại đưa ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Nhược Ngôn, Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng nói.

Trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn lại âm u thêm một chút:

“Ta thử dùng nội lực để mở ra.”

Nói xong, đặt Nam Cung Vũ Huyên lên trên mặt đất.

Dồn khí đan điền, đem nội lực tập trung tại tay, sau đó đột nhiên xuất chưởng đánh vào núi đá.

Ngay đến cả không khí bởi vì nội lực mạnh mẽ của hắn mà có chút biến đổi, nhưng mà núi đá vẫn như cũ không có sứt mẻ chút nào.

“Nhược Ngôn ca ca, để muội.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn đến khuôn mặt soái khí của Hiên Viên Nhược Ngôn trở nên tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi được ánh sáng của minh châu chiếu ra rõ ràng, chính là vì hắn vận công quá độ.

“Ừ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật gật đầu, lui về phía sau hai bước.

Trên lưng truyền đến đau đớn bén nhọn, làm cho hắn không dám nói nhiều lời, sợ bị nàng phát hiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »