Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 65: Tức giận (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam Cung Vũ Huyên dùng cách khác so với Hiên Viên Nhược Ngôn.

Đầu tiên nàng để bàn tay nhỏ bé lên trên vách đá rồi sau đó mới đột nhiên đánh đến.

Nàng muốn dùng nội lực bất ngờ đánh vỡ núi đá!

Trong nháy mắt, nội lực mạnh mẽ từ trong cơ thể nàng phát ra giống như có mắt lại phản ngược trở lại!

Nam Cung Vũ Huyên nhận thấy được không bình thường, hai mắt trợn tròn, lập tức thu tay lại. Nhưng vẫn không tránh khỏi bị lực tác động ngược lại.

“A ——!”

Hô to một tiếng, thân thể bị văng mạnh ra.

“Nha đầu!”

Hiên Viên Nhược Ngôn kinh sợ, thân thể nhanh như chớp đón lấy thân mình của nàng vào trong lòng.

Nhưng mà, hắn vốn bị thương, vừa rồi lại hao phí nhiều nội lực, cơ bản là không có cách nào có thể chống đỡ với lực phản ngược lại.

Một lớn một nhỏ, hai thân mình bị đánh văng ra, va mạnh vào vách đá.

“A ~!”

Hiên Viên Nhược Ngôn kêu rên thành tiếng.

Vốn bị thương phía sau lưng, lại bị va chạm mạnh như thế, đau đến nỗi mồ hôi lạnh của hắn túa ra.

“A, a, khụ khụ!”

Nam Cung Vũ Huyên bị hắn ôm chặt ở trong lòng, vốn dĩ muốn quay lại để xem tình hình của hắn. Nhưng mà vừa mở miệng, một ngụm máu tươi liền trào ra từ cổ họng.

“Nha đầu!”

Hiên Viên Nhược Ngôn kinh hãi hô to một tiếng, xoay bé yêu trong lòng lại.

Quả nhiên, nhìn thấy bờ môi trắng nhợt cùng với vết máu.

“Hì hì, Nhược Ngôn ca ca, muội không sao.”

Đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên cười cong cong như vầng trăng khuyết, cho dù tiếng nói có chút khàn khàn, nhưng mà vẫn hết sức dễ nghe.

“Muội!”

Hiên Viên Nhược Ngôn thấy nàng đã bị thương lại còn cười như vậy, trong lòng vừa đau lại vừa tức giận.

“Ôi! Thật sự không có việc gì đâu! Chút thương nhỏ nhoi này, chỉ cần vận công điều trị một chút là sẽ không có việc gì..”

Nam Cung Vũ Huyên nói xong, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, đôi mắt sáng chằm chằm nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Nhược Ngôn ca ca, huynh có sao không?”

Vừa rồi, nàng có nghe thấy tiếng kêu của hắn.

“Huynh không sao.”

Hiên Viên Nhược Ngôn hờ hững đáp.

“Để muội xuống, muội nhìn lưng của huynh.”

Trong đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên hiện lên sự kiên định, không cho phép từ chối.

Đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn tối lại:

“Huynh đã nói là không có việc gì, không…”

“Để muội xuống.”

Giọng nói của Nam Cung Vũ Huyên chợt lạnh xuống.

Thái độ từ chối của hắn như thế, càng làm cho nàng tin tưởng vững chắc hơn phán đoán trong lòng của mình là chính xác!

Hắn, khi bị ngã sấp xuống, cũng bị thương rồi!

“Haiz!”

Hiên Viên Nhược Ngôn thở dài một hơi.

Nha đầu kia, rất thông minh.

Vẫn là khi mơ màng một chút thì đáng yêu hơn.

Đặt Nam Cung Vũ Huyên xuống đất:

“Là do huynh bị thương nhẹ thôi, nha đầu muội vận công chữa thương trước đi.”

“Ha ha, thương nhẹ?”

Nam Cung Vũ Huyên lạnh lùng cười:

“Nếu như chỉ là bị thương nhẹ giống như lời huynh nói, thì ngay cả nội lực phản ngược lại từ vách đá cũng không thể đỡ được? Hiên Viên Nhược Ngôn, huynh đừng coi muội là người ngốc.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng giống như tảng băng nghìn năm.

Nhưng mà trong đôi mắt sáng lửa giận lại hừng hực thiêu đốt, hốc mắt hơi hơi hồng, có ánh nước lóe ra.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn thấy nàng như thế thì hoảng sợ, ngay lập tức sững sờ không biết phải phản ứng như thế nào.

Ngay lúc này, nhìn nàng không hề giống một đứa bé không đầy mười tuối!

Hơn nữa, nàng còn chưa bao giờ lạnh lùng với hắn như…

Nàng, sợ là nàng tức giận thực sự.

“Nha đầu…”

Hiên Viên Nhược Ngôn gọi.

Theo biểu cảm ngẩn ngơ của hắn, có thể thấy được sự “kinh ngạc” này nàng gây ra cho hắn to lớn cỡ nào.

Nam Cung Vũ Huyên sâu hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng:

“Nhược Ngôn ca ca, xoay người lại.”

Thanh âm tuy rằng dịu dàng hơn, nhưng mà lại vẫn là giọng điệu không cho phép từ chối.

Hiên Viên Nhược Ngôn thu ánh mắt lại, dần dần xoay người lại.

Hắn biết tiểu nha đầu này tình tình quật cường, bây giờ quyết tâm muốn xem vết thương của hắn, hắn có từ chối như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có hiệu quả.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn chằm chằm phía sau lưng của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Phía dưới cách sườn trái khoảng ba tấc, áo trắng đã bị chọc rách.

Đỏ tươi, từ chỗ y phục bị rách máu nhuộm đẫm một mảng lớn, chói mắt đến kinh hoàng!

Hàm răng cắn chặt vào đôi môi xinh, một đôi mắt sáng đã nhuộm đẫm nước mắt, hốc mắt hồng giống như mắt thỏ.

“Ha ha, cái này chính là cái mà huynh nói không có việc gì đây hay sao?”

Tiếng nói của Nam Cung Vũ Huyên có chút run rẩy, nhưng mà giọng nói lại toàn là tức giận.

“Nha đầu… là do huynh đã sai.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng gọi nàng, định nói gì, nhưng mà đến cuối cùng lại biến thành ba chữ “Thật xin lỗi”.

Bây giờ có giải thích gì cũng hoàn toàn vô ích.

Lừa nàng chính là lừa nàng, cho dù mong muốn ban đầu của hắn là tốt, nhưng cuối cùng vẫn là lừa nàng.

Lại hít sâu một hơi, Nam Cung Vũ Huyên hết sức áp chế tâm tình của mình:

“Người mà huynh cần xin lỗi không phải là muội mà chính là bản thân huynh.”

Nói xong, ánh mắt liền dời đi không nhìn đến vết máu loang lổ ở trên lưng của hắn.

Xoay người, bươc đi nặng nề.

Hiên Viên Nhược Ngôn vừa nghe được tiếng bước chân, thân thể cứng đờ, nhanh chóng hoàn hồn, xoay người:

“Nha đầu muội đi đâu?”

Vừa hỏi một cách lo lắng, vừa bước nhanh đuổi theo hướng mà Nam Cung Vũ Huyên đi.

Bỗng nhiên Nam Cung Vũ Huyên dừng bước chân, không quay người lại. Nàng giơ ngón tay chỉ về phía một tảng đá bằng phẳng bên cạnh:

“Ngồi ở chỗ kia, đừng nhúc nhích.”

Nói xong, lại bước đi.

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không có lập tức hành động, đứng ở tại chỗ nhìn nàng trong chốc lát, sau đó khóe miệng giương lên một độ cong nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ở trên tảng đá nàng vừa chỉ.

A, vốn dĩ hắn có thể ngồi yên tĩnh ở đó chính là vì hắn đã nhìn thấy nàng định làm gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên bình tĩnh, đang tìm kiếm cái gì đó ở trong mật thất.

Sau một hồi “động đất”, những vật mà bọn họ chuẩn bị đều bị chôn vùi lẫn lộn dưới lớp đất đá.

Ha ha, thật sự một nha đầu đặc biệt.

Trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn không biết làm sao, nhưng lại có cảm giác mềm mại khác thường.

“May quá không bị vỡ.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn túi nước làm bằng da sói trong tay, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Đây là nước bọn họ chuẩn bị để mang trên đường, túi nước này là do tự làm, may quá vừa rồi không bị đất đá rơi xuống đập vào.

Bước nhanh đi đến trước người của Hiên Viên Nhược Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh:

“Cởi y phục.”

“Ừ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật đầu, sau đó ngoan ngoãn bắt đầu cởϊ áσ.

Căn cứ lời dạy từ xưa “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, cho dù bây giờ nàng bảo hắn cởϊ qυầи thì hắn cũng không kêu một tiếng mà cởi.

Nam Cung Vũ Huyên hơi hơi nhăn mày nhìn hắn, có chút không biết phải làm sao, bàn tay nhỏ bé đang cởi đai lưng của hắn:

“Để huynh.”

Nói xong, bắt đầu nhanh chóng cởi y phục.

Trong lòng nàng bây giờ đang hờn dỗi, khó chịu!

Khó chịu vì sao nàng không đành lòng nhìn đến vẻ mặt của hắn vì động đến vết thương mà đau.

Thật ra nên để cho hắn nếm thử cảm giác đau đớn, về sau hắn sẽ không không yêu thương chính bản thân mình như bây giờ.

Nam Cung Vũ Huyên suy nghĩ như vậy, động tác trên tay bỗng nhiên trở nên thô lỗ hơn.

“A ~”

Vết máu đã khô cạn khến cho y phục dính vào miệng vết thương, bị Nam Cung Vũ Huyên mạnh tay cởi ra, Hiên Viên Nhược Ngôn choáng váng hít sâu một hơi.

“Đau cũng là do huynh xứng đáng nhận được!”

Nam Cung Vũ Huyên buồn bực nói!

Tuy rằng nói là như thế, nhưng mà động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn.

Hiên Viên Nhược Ngôn cảm nhận được động tác của nàng nhẹ nhàng hơn, khóe miệng nhẹ nhàng nhấc lên.

Ha ha, chỉ cần nàng không tức giận thì tốt rồi…
« Chương TrướcChương Tiếp »