Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 66: Tức giận (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam Cung Vũ Huyên cẩn thận từng ly từng tý một đem vết thương của hắn xử lý tường tận, kế tiếp lại gặp khó khăn.

Không có thuốc làm sao bây giờ.

“Nha đầu, muội không cần lo lắng. Vết thương này thật không có gì, cứ như vậy trước đã, nó sẽ tự tốt lên thôi.”

Cảm giác được nàng khổ não, Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng nói.

Coi như không quay đầu, hắn cũng biết nàng đang phiền não cái gì.

Này, chính là cái gọi “tâm linh tương thông” sao?

Hiên Viên Nhược Ngôn trong lòng nghĩ như thế.

“Haizzz!”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng thở dài một hơi:

“Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Nói xong, liền vòng tới trước người Hiên Viên Nhược Ngôn, ngồi xuống, đôi tay cầm bàn tay to của hắn, nói:

“Nhược Ngôn ca ca, đáp ứng muội, sau này đừng tiếp tục vì bảo vệ muội mà để cho mình bị thương, được không?”

Đôi mắt đen tuyền sáng như sao không thấy đáy tràn đầy chăm chú.

Từ vết thương của hắn, nàng liền nhìn ra là bị hòn đá làm bị thương.

Nói vậy là bị thương trước khi hắn ngã xuống đất … Nếu hắn không vươn mình, người bị thương hẳn là nàng mới đúng.

Thế nhưng, nhìn thấy hắn bị thương nàng càng khó chịu hơn so với chính mình bị thương.

Đau lòng cùng đau đớn, căn bản không cùng đẳng cấp.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn không nói gì, cầm ngược lại bàn tay nhỏ của nàng, mắt tím một mảnh nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt hơi hồng của nàng, đáp:

“Nha đầu a, chuyện này, ta thật sự không làm được.”

Bây giờ, đối với hắn mà nói nàng giống như bảo vật trên trời.

Hắn không thể để cho nàng có bất cứ sơ xuất nào, càng đừng nói muốn hắn trơ mắt nhìn nàng bị thương!

“Huynh…!”

Nam Cung Vũ Huyên vừa muốn giơ chân lên, Hiên Viên Nhược Ngôn đúng lúc dùng bàn tay lớn nhẹ nhàng che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nói:

“Nha đầu. Giống như muội đối với ta, muội cũng là một người rất quan trọng của ta… Cho nên, ta thật sự không làm được, bởi vậy ta không nghĩ lừa gạt muội… Muội hãy suy nghĩ đi, nếu như muội nhìn thấy ta lâm vào nguy hiểm, muội có thể bỏ mặc ta mà không để ý sao?”

Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, Hiên Viên Nhược Ngôn nói tới kiên định mà có lý.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên sững sờ, bình tĩnh nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn.

Ý của hắn là…

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn thấy dáng vẻ đang sững sờ của nàng giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy có chút ngốc.

Là loại ngốc đến đáng yêu.

“Ha…, nha đầu, một khắc muội bắt đầu xuất hiện tại núi Tuyết Khê, lòng ta liền không có cách nào đem muội vứt bỏ.”

Nhẹ nhàng xoa khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng:

“Hiên Viên Nhược Ngôn ta tự hỏi mình không phải là người tốt, nhưng đối với nha đầu muội, ta thật sự không thể làm gì.”

Nói đến đây Hiên Viên Nhược Ngôn làm như thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp:

“Nếu muội ở trong lòng ta đã có một vị trí, vậy ta muốn tận lực che chở cho muội.”

Giống như hắn từng đối với nắng ấm nói, hiện tại hắn muốn bảo hộ nàng cả cuộc đời, không cho nàng bị bắt nạt cùng thương tổn.

Nam Cung Vũ Huyên sững sờ nhìn dung nhan tuấn mỹ của Hiên Viên Nhược Ngôn. Trên gương mặt có chút tái nhợt, nàng nhìn thấy sự kiên định.

Khϊếp sợ, thật sự rất khϊếp sợ.

Hắn là loại người ở bề ngoài đối với người nào đều cũng rất tốt, nhưng trên thực tế là người rất xa cách lãnh đạm.

Lần này hắn dĩ nhiên có thể nói ra những lời như vậy, làm sao không khϊếp sợ?

“Nhược Ngôn ca ca…”

Nam Cung Vũ Huyên thật lâu mới lấy lại tinh thần, vừa muốn nói điều gì liền bị Hiên Viên Nhược Ngôn trầm mặt đánh gãy:

“Nha đầu, mau vận công chữa thương.”

Vết thương của hắn đã được xử lý tốt, nhưng mà bản thân nàng vẫn chưa xử lý đâu!

“Híc, được rồi.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gù ngồi xuống đất bắt đầu ngồi vận công chữa thương.

Nương theo thời gian trôi qua, trên đỉnh đầu của nàng dĩ nhiên thoát ra hừng hực khói trắng như có như không, dạ minh châu ở bên trong mật thất chiếu rọi xuống có vẻ đặc biệt mờ ảo.

Hiên Viên Nhược Ngôn lẳng lặng ngồi, cũng không nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng nhẹ hơn so với bình thường.

Nàng hiện tại không thể bị quấy rầy, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma.

….

Rốt cục, Nam Cung Vũ Huyên thu nội công mở mắt.

Chống lại một đôi mắt tím đầy quan tâm, nở nụ cười tươi sáng, nói:

“Nhược Ngôn ca ca, ta rất khỏe.”

“Ừm.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười nhạt gật đầu sau đó dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán nàng.

Động tác tự nhiên mà lại thân mật.

Nam Cung Vũ Huyên hơi nâng mi, hỏi:

“Nhược Ngôn ca ca, huynh mặc xiêm y vào bằng cách nào vậy?”

Vết thương của hắn không có bôi thuốc, nếu để như vậy mà mặc y phục, vải vóc rất dễ dàng ma sát đến vết thương, đến lúc đó sẽ càng nghiêm trọng hơn.

“Ha ha, nha đầu muội chữa thương suốt cả đêm, hiện tại chỉ sợ đã là buổi sáng ngày hôm sau. Máu trên vết thương đã sớm khô lại, nên mặc xiêm y vào cũng không đáng ngại.”

Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng đáp.

Kỳ thực sở dĩ hắn làm như vậy là bởi vì sợ tổn hại đến danh tiết của nàng.

Nàng là một nữ hài tử băng thanh ngọc khiết, nếu như nhìn một đại nam nhân như hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khỏa thân, tương lai sẽ ảnh hưởng tới danh tiết của nàng.

Mặc dù hiện tại ở đây không có người khác, nhưng hắn cũng không muốn khinh nhờn nàng.

“Một đêm?”

Sắc mặt Nam Cung Vũ Huyên có hơi chút trầm trọng, tầm mắt ở trong mật thất nhìn quét một vòng, nói:

“Nhược Ngôn ca ca, chúng ta mau mau tìm lối ra.”

Nếu như vẫn bị vây ở đây, vậy tiếp theo chờ bọn họ, nhất định là con đường chết!

“Ừm.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật đầu, sau đó đi tới trước một tảng đá lớn, mắt tím bình tĩnh nhìn tảng đá kia.

Hẳn là ở đây đi?

“Nhược Ngôn ca ca, huynh làm gì thế?”

Nam Cung Vũ Huyên đi đến bên cạnh hắn, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía tảng đá lớn kia.

“Mấy ngày trước chúng ta chuẩn bị đồ ăn hẳn là bị bị đè ở phía dưới này.”

Tính toán canh giờ, hiện tại là thời gian dùng bữa sáng rồi.

Hiện tại chuyện gấp gáp nhất không phải là tìm lối ra, mà là dùng cơm a. Bởi vì nếu không nhanh chóng dùng cơm, bao tử nàng có khả năng lại đau …

“Để muội.“

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên hiểu rõ.

Thân thể rách nát này, làm cho nàng thực bất bất đắt dĩ.

“Được.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật gù, lùi ra phia sau Nam Cung Vũ Huyên.

Hắn tin tưởng, chuyện nhỏ như vậy, nàng có thể dể dàng làm được.

Huống hồ hiện tại hắn bị thương, cũng không có ý cậy mạnh.

Bởi vì bên trong mật thất này có thể có nguy hiểm lớn hơn đang đợi bọn họ, nếu là hiện tại vì đồ ăn mà làm vết thương rách ra, lúc gặp phải nguy hiểm, liền sẽ ảnh hưởng đế việc hắn bảo vệ nàng.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn vẫn phân biệt rất rõ ràng.

…..

Dùng hết món ăn, hai người liền liền chia ra tìm kiếm tỉ mỉ bên trong, có cơ quan làm mật thất mở ra hay không.

“Nhược Ngôn ca ca, phía bên này của muội không có kết quả gì, huynnh bên kia có phát hiện gì không?”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng lau đi mô hồi đổ trên trán, hỏi.

Nàng bên này, bất kể mặt đá hay là vách tường, không có buông tha nơi nhỏ bé nào, nhưng một chút phát hiện cũng không có.

“Phía bên này của ta cũng không có.”

Mày đẹp của Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu chặt.

Hắn không tin, mật thất này đóng kín như vậy.

Khẳng định có cơ quan!

Chỉ là, bọn họ bỏ sót nơi nào đây?

Nam Cung Vũ Huyên đi đến trước người hắn, nói:

“Nhược Ngôn ca ca, trên người huynh còn có vết thương, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, ta tiếp tục tìm xem vừa nãy chúng ta có để sót chỗ nào hay không.”

“Ừm.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật đầu đáp.

Tuỳ rằng hắn bị thương cũng không nặng, nhưng là nếu vết thương rách ra, sẽ ảnh hưởng đến độ nhanh nhẹn của hành động.

Nam Cung Vũ Huyên đối với hắn cười một cái, sau đó đem tầm mắt chậm rãi di động bên trong mật thất.

Chờ nhìn quét xong toàn bộ mật thất, mày đẹp càng nhíu chặt hơn.

Trên đất, trên tường, nơi nào bọn họ đều không có bỏ sót, đều đã kiểm tra…

Đột nhiên, tầm mắt vô thức liền nhìn về ánh sáng thăm thẳm đang tản ra của bốn viên minh châu, mắt Nam Cung Vũ Huyên sáng như sao.

Lẽ nào….?
« Chương TrướcChương Tiếp »