Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 67: Người nào đó biến ngốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bước chân của nàng so với sự tưởng tượng của nàng còn nhanh hơn một bước.

Chờ lúc nàng suy nghĩ là cơ quan có phải ở trên minh châu hay không thì thân mình nàng đã ở trước minh châu rồi.

Nếu đã đến thì liền thử xem sao.

Đôi tay Nam Cung Vũ Huyên phủ lên trên viên minh châu, xúc cảm bóng loáng ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền đến, làm cho nàng kinh ngạc chớp mắt một cái rồi lập tức lại khôi phục bình thường.

Trên tay thoáng dùng sức, xoay tròn minh châu.

Không chút sứt mẻ!

Minh châu căn bản là xoay không được!

Buông tay ra, ở mặt ngoài của minh châu tinh tế gõ gõ, cũng không có phản ứng gì.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày.

Chẳng lẽ là đã đoán sai?

Tầm mắt lại từ ba viên minh châu còn lại đảo qua.

Chính mình đoán là đúng hay sai, thử hết ba viên minh châu còn lại, liền đã biết.

Viên minh châu thứ hai, cũng giống viên minh châu đầu tiên, không có chút khác thường.

Nam Cung Vũ Huyên lại đến trước viên minh châu thứ ba, đưa tay phủ lên minh châu.

Lúc da thịt tiếp xúc với mặt ngoài bóng loáng của viên minh châu thì đồng tử của Nam Cung Vũ Huyên co rụt lại.

Lạnh.

Độ ấm của viên minh châu này khác xa so với hai viên trước đó.

Hai viên trước đó có ấm áp nhàn nhạt, mà viên này, lại như khối băng, lạnh đến tận xương!

“Nhược Ngôn ca ca, hạt châu này không bình thường. Muội muốn dò xét, huynh tự cẩn thận chút.”

Quay đầu lại nói với Hiên Viên Nhược Ngôn một câu, Nam Cung Vũ Huyên chuẩn bị chuyển động minh châu.

“Chờ một chút!”

Hiên Viên Nhược Ngôn đúng lúc ngăn lại hành động của nàng, bước nhanh đi đến trước người nàng:

“Huynh đến.”

Sắc mặt Nam Cung Vũ Huyên trầm xuống:

“Nhược Ngôn ca ca, võ công của muội tốt hơn huynh một chút, không ngại. Mà huynh, hiện tại cần phải làm là phòng bị ám khí đột ngột xuất hiện.”

Hiện tại hắn cần phải làm là hảo hảo bảo vệ tốt chính hắn!

“Không, nha đầu.”

Trong mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn là một mảnh nghiêm nghị:

“Chuyến đi lên núi Tuyết Khê lần này là khảo nghiệm của huynh, cho nên vẫn hẳn là để cho huynh tận lực.”

Hắn biết nàng đang lo lắng, nếu như viên minh châu này thật sự là nơi khởi động cơ quan, lúc cơ quan mở ra thì người gặp nguy hiểm nhất chính là người mở cơ quan.

Nhưng là hắn cũng sẽ lo lắng. Huống hồ nguy hiểm đó vốn là do hắn đi đối mặt. Tuyệt đối không thể để cho nàng vì hắn mà gặp nguy hiểm.

Thân mình Nam Cung Vũ Huyên cứng đờ.

Khảo nghiệm…

Ha ha, đúng vậy, nàng nhưng lại quên mất đây là khảo nghiệm của hắn.

“Ừm, vậy Nhược Ngôn ca ca, huynh tự mình cẩn thận.”

Nam Cung Vũ Huyên nói xong, tay nhỏ bé liền từ trên minh châu rút về. Thối lui đến phía sau Hiên Viên Nhược Ngôn ba bước.

“Được.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật đầu, vươn đôi tay, hít sâu một hơi.

Chậm rãi chuyển động minh châu.

Viên minh châu này quả nhiên là có thể động!

“Ka” một tiếng.

Toàn thân hai người tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, ngưng thần lưu ý tình huống xung quanh.

Không có dị động gì.

“Chẳng lẽ…”

Khi Nam Cung Vũ Huyên vừa muốn nói này không phải cơ quan, vách tường phía bên trái các minh châu ba thước đột nhiên mở ra một cửa ngầm rộng một mét, cao hai mét.

Cửa ra?

Hai người liếc nhau, sau đó cùng nhau đi tới trước cửa.

Trong cánh cửa, so với mật thất này, lại là một càn khôn khác.

Bọn họ đứng cách cửa năm thước, không có cách gì thấy rõ tình huống cụ thể ở bên trong cửa.

Chỉ thấy màu xanh thăm thẳm không chỉ bao phủ toàn bộ không gian, thậm chí còn khiến cho người ta sinh ra ảo giác đã thoát ra ngoài.

Không khí quỷ dị mà thần khí làm cho người ta có cảm giác áp lực.

“Nhược Ngôn ca ca, chúng ta vào đi thôi.”

Vô luận bên trong có cái gì đang chờ đợi bọn họ, bọn họ đều không có đường lui.

“Ừ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật gật đầu, nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Nha đầu, huynh đi trước, muội theo sau huynh. Muội vạn vạn không thể tùy tiện ra tay.”

Nói xong, liền dẫn đầu nhấc chân.

Giống như đã thỏa thuận từ trước, hắn phải bảo vệ nàng. Huống hồ đây là khảo nghiệm của hắn, hắn nhất định tự bản thân khiêu chiến mới đúng.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn bóng dáng Hiên Viên Nhược Ngôn rắn rỏi, cắn môi, sau đó chạy nhanh đuổi kịp.

Nàng biết, khảo nghiệm cái gì, đều là hắn lấy cớ để bảo vệ nàng.

Nếu chỉ vì khảo nghiệm, hắn chỉ cần lợi dụng “quân cờ” tới quét nguy hiểm ở con đường phía trước là xong không phải sao?

Cách như vậy cao minh hơn rất nhiều so với việc hắn phải tự mình đi phạm hiểm.

Nàng mới không tin, với cái đầu cơ trí và trái tim thông suốt kia của hắn lại không nghĩ ra cách này.

Hắn là nhân tài được huấn luyện để làm Đế Vương, âm mưu mà hắn học được hẳn không ít, các loại gϊếŧ người không thấy máu là thủ đoạn hắn thường dùng. Nhưng là hiện tại, hắn vì nàng mà lựa chọn cách ngu ngốc nhất.

Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn bóng lưng Hiên Viên Nhược Ngôn mà thầm nghĩ:

Tên ngốc.

Vừa bước vào cửa ngầm, toàn cảnh nội thất liền như màn che được nhấc lên.

Bên trong rất thoáng đãng, trừ bỏ thảm màu xanh thăm thẳm bao quanh toàn bộ không gian, liền chỉ còn lại một viên cự thạch hình chữ nhận ở tận cùng vách tường. Nhìn qua thì nó rộng chừng hai mét, dài một mét.

Khối cự thạch này, nghiễm nhiên là một cái giường đá.

Hai người nhìn nhau, sau đó hướng giường đá mà đi.

Chờ đến gần mới phát hiện, bề mặt bên ngoài của giường đá có phủ hoa văn phức tạp.

Hoa văn phức tạp trộn lẫn vào nhau, tạo thành sắc thái riêng, giống như một …. trận pháp?

Nam Cung Vũ Huyên bị vướng Hiên Viên Nhược Ngôn, muốn tinh tế xem rõ là loại trận pháp gì, vì thế tiến lên một bước, nhìn cho kỹ.

Bước chân vừa chạm đất, sưu sưu vài tiếng, vô số mũi tên nhọn từ bốn phía của vách tường nhắm ngay nơi nàng đứng mà hăng hái phóng tới.

“Nha đầu!”

Hiên Viên Nhược Ngôn kinh hô một tiếng, tay mắt lanh lẹ đem Nam Cung Vũ Huyên ôm vào trong lòng, thân mình ngã ra sau, đưa thân mình lên trên giường đá tránh thoát trận mưa tên.

Ngay lúc thân mình hắn tiếp xúc giường đá, giường đá đột nhiên lật mặt, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không cho bọn họ.

Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn đang gắt gao ôm Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng, thân thể hai người trong không trung không ngừng hạ xuống.

“Nhược Ngôn ca ca, buông ta ra!”

Nam Cung Vũ Huyên căng thẳng nói.

Nếu như còn để cho hắn ôm như vậy, nếu như rơi xuống đất, hắn khẳng định phải làm đệm thịt người của nàng!

“Không muốn.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo ý cười thản nhiên.

Vừa dứt lời, hai người liền rơi xuống đất.

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên sửng sốt, chầm chậm nâng mắt nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, trên mặt đầy vẻ quẫn bách.

“Ha ha, nha đầu biến ngốc.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đặt Nam Cung Vũ Huyên xuống mặt đất, trong mắt tím đầy ý trêu tức.

“…”

Trên trán Nam Cung Vũ Huyên toát ra ba đường hắc tuyến.

Khổ bức!

Người kia còn không biết xấu hổ “chế nhạo” nàng?

Cũng không suy nghĩ, nàng rốt cuộc là vì ai mới trở nên ngốc như vậy?!

Không đúng! Nàng như thế nào có thể nói chính mình ngốc?!

Hai mắt bốc lửa trừng Hiên Viên Nhược Ngôn cười như gió xuân:

“Hừ! Là do muội quên huynh có võ công mà thôi, mới không phải ngốc, có được không?!”

Não cố gắng biện luận một cách có lý.

Là quá mức căng thẳng, quên hắn có võ công mà còn không kém, cho nên mặc dù là rơi xuống đất, cũng sẽ không ngã.

“Ha ha ha ha…”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn dáng vẻ “ta có lý” của nàng, càng cười càng lớn.

Quen nhìn dáng vẻ nàng thông minh lanh lợi, cho nên có vẻ hắn đối “dáng điệu thơ ngây đáng yêu” như vậy của nàng một chút sức chống cự cũng không có!

“Hừ!”

Nam Cung Vũ Huyên buồn bực cắn môi, thật mạnh hừ một tiếng, sau đó không hề để ý đến hắn, tự mình đi về phía trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »