Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 1: Biến nguy thành an

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bọn họ bây giờ đang ở phía dưới tảng đá.

Hay nói cách khác là ở phía dưới của tảng đá hoàn toàn không có gì.

Không! Nói chính xác hơn, ở phía dưới của gian mật thất hoàn toàn trống rỗng không có gì!

Nam Cung Vũ Huyên đưa ánh mắt quan sát xung quanh.

Chỗ này, giống như một cái hang động lớn, trong đó có thạch nhũ và nhiều loại đá nhìn không hết.

Phía bên trái của nàng, có một gian phòng rộng lớn được hình thành một cách tự nhiên.

Ánh mắt của Nam Cung Vũ Huyên vô tình liếc nhìn gian phòng lớn, chỉ thấy có hai khối hình rồng ở trên hai bên vách đá. Không, không đúng, phải là hai con rắn khổng lồ mới đúng!

Khối hình rắn là hình nổi.

Ha ha, kiếp trước nàng cũng đã từng thấy “Hai con rồng giữ cửa” ở một ngôi nhà trên núi Vân Thủy của Bắc Kinh.

Miệng cười nhẹ, chuẩn bị thu ánh mắt lại.

Nhưng mà ngay lúc nàng thu ánh mắt lại, có hai ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía nàng.

Đột nhiên Nam Cung Vũ Huyên lại quay lại nhìn, thân thể cứng đờ, cả người rơi vào trong trạng thái phòng bị.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhạy cảm nhận ra được sự khác thường của Nam Cung Vũ Huyên, bước một bước tới trước người của nàng:

“Nha đầu, làm sao vậy?”

Nói xong, nhìn theo ánh mắt của nàng.

Vừa nhìn, đôi mắt màu tím co lại.

Theo phản xạ tự nhiên kéo thân mình nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên về phía sau, đôi mắt tím nhìn chằm chằm về phía trước:

“Nha đầu, muội lùi ra phía sau, cẩn thận.”

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên cảm thấy ấm áp, cuối cùng gật đầu:

“Dạ. Nhược Ngôn ca ca, huynh phải cẩn thận.”

Nói dứt lời, lập tức lui mấy bước về phía sau, nhưng mà ánh mắt vẫn không rời khỏi phía trước.

Bên trong gian phòng phát ra ánh sáng màu xanh âm u, yếu ớt, có vẻ quái lạ, nguy hiểm.

Thật ra ở bên trong hang đá phát ra ánh sáng màu gì cũng là bình thường, nhưng vấn đề nằm ở chỗ ở trong một vùng ánh sáng xanh yếu ớt lại có hai hạt châu màu xám.

Hai hạt châu bay lơ lửng trong không gian, toát ra cảm giác nguy hiểm lạnh lẽo.

Hai hạt châu chậm rãi bay về phía bọn họ, dựa vào ánh sáng lấp lánh nhìn có vẻ trơn bóng của hai hạt châu thì hai hạt châu, thật ra giống như trân châu, nhưng mà lại càng giống như đôi mắt của thứ gì đó!

Hai hạt châu bay tới gần, Hiên Viên Nhược Ngôn cảnh giác bước lui về phía sau.

Cuối cùng khi tới gần cửa của gian phòng, tuy rằng ánh sáng xanh âm u đã nhạt dần nhưng mà màu sắc của hai hạt châu không thay đổi, lúc này, bọn họ cũng đã nhìn rõ ràng hai hạt châu.

“A ~”

Nam Cung Vũ Huyên sợ hãi.

Hai hạt “châu ” quả nhiên là đôi mắt!

Đôi mắt của một con rắn khổng lồ có màu giống như màu xanh của ánh sáng phát ra từ trong phòng!

Bởi vì càng ngày càng gần bên ngoài, cho nên ánh sáng màu xanh lục ở cửa phòng đã cực kì yếu, mà màu xanh lục của con rắn vẫn đậm giống như màu xanh ở trong phòng, nên có thể nhìn thấy nó rõ ràng!

Đôi mắt màu xám của con rắn nhìn chằm chằm hai người trước mặt, giống như người cực kì đói thấy thức ăn ngon, đôi mắt thèm thuồng ở sâu bên trong càng phát ra sự nham hiểm, thâm độc.

Lưỡi rắn màu đỏ không ngừng lè ra, trong đó có dính rất nhiều chất lỏng nhớp nháp, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên buồn bã, cất bước đi đến bên cạnh của Hiên Viên Nhược Ngôn.

“Nha đầu đứng yên, không cho phép muội đến đây.”

Hiên Viên Nhược Ngôn kịp thời lên tiếng ngăn nàng lại.

Nam Cung Vũ Huyên dừng bước, cắn môi không nói, nhưng mà đôi mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm Hiên Viên Nhược Ngôn cùng con rắn to lớn ở phía trước.

Bây giờ nàng có thể đứng yên, không ra tay, nhưng mà chỉ cần con rắn khổng lồ kia đe dọa đến tính mạng của hắn, nàng sẽ mặc kệ cái gì gọi là thử thách với không thử thách!

Con rắn khổng lồ dần dần đến gần, ra khỏi gian phòng, thì dừng lại không có hành động tiếp theo. Chỉ dùng đôi mắt màu xám âm u nhìn về phía hai người ở trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng tại trên thân thể của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Nó, bây giờ nó đã gặp phải “Kẻ địch”!

Gương mặt đẹp trai của Hiên Viên Nhược Ngôn đã không có nụ cười nhẹ như mọi ngày, vẻ mặt nghiêm túc quan sát mỗi hành động của con rắn, dường như cả người đang phát ra sát khí xơ xác tiêu điều.

Một người một rắn, cứ yên lặng quan sát kẻ địch như vậy, không ai ra tay trước.

Thời gian trôi qua, không khí quái lạ chẳng những không có giảm mà càng ngày càng mạnh mẽ hơn!

Trên vầng trán trắng mịn của Hiên Viên Nhược đã toát ra mồ hôi.

Trong đôi mắt màu xám của con rắn cũng đã xuất hiện một chút nóng nảy, sốt ruột.

Cuối cùng, trong một lúc nóng nảy, tro bụi rơi xuống giống như sao băng nhanh chóng xẹt qua!

Cuối cùng con rắn cũng nóng nảy không chờ được nữa!

Nó đã tu luyện trên núi Tuyết Khê hơn trăm năm, từ xưa đến nay, con mồi chỉ là chim bay, cá nhảy trong núi, chưa bao giờ cùng với người có chỉ số IQ cao trải qua thử thách giằng co giữa sự kiên nhẫn và lý trí.

Chính xác hơn, ngoại trừ bốn người đã gặp hơn hai mươi năm trước cùng với hai người hôm nay thì nó chưa bao giờ đánh nhau cùng với con người.

Hơn hai mươi năm trước, bốn người đó. Không! Bốn người đó chính là ma quỷ!

Lúc mới gặp bọn họ, cơ bản là nó không có cơ hội để chống lại, đã bị phong ấn ở đây!

Chỉ có thể vào đêm trăng tròn, nhờ vào âm khí mạnh mẽ của ánh trăng để phá phong ấn của bọn họ, ra ngoài kiếm ăn.

Nay, lại gặp con người lần nữa!

Bất kể là xuất phát từ góc độ “đi săn” hay “báo thù”, thì không có khả năng nó tha cho hai con người trước mặt!

Cái đuôi to lớn quét về phía Hiên Viên Nhược Ngôn một cách chính xác, trình độ nhanh nhẹn hoàn toàn không hợp với cơ thể to lớn của nó!

Hiên Viên Nhược Ngôn luôn trong tình trạng phòng bị, cuối cùng cũng thấy nó hành động, thân thể hơi động.

Trước khi đuôi rắn quét tới, liền rời khỏi chỗ đang đứng.

Con rắn cũng không vội vàng, liên tục đánh tới, không lúc nào mà không dùng cái đuôi to lớn của nó để gây rối.

Mỗi lần, trước khi đuôi rắn đánh đến Hiên Viên Nhược Ngôn đều có thể tránh được.

Tuy rằng Nam Cung Vũ Huyên không tham gia vào cuộc chiến, nhưng mà ánh mắt lại chằm chằm nhìn theo cơ thể của Hiên Viên Nhược Ngôn.

“Bang bang ba ba ——”

Đuôi rắn quét gãy cột đá, tảng đá và thạch nhũ rơi trên mặt đất và vách đá biến thành mảnh vụn hoặc thành bụi.

Điều này, đã chứng minh hết sức rõ ràng lực đánh của đuôi rắn vừa rồi có bao nhiêu sức mạnh!

Một phút đã qua.

Hiên Viên Nhược Ngôn vừa tránh né sự tấn công, trong đôi mắt tím càng trở nên âm u.

Trải qua sự giằng co lâu như vậy, hắn nhận ra một sự thật!

Sức của hắn không bằng nó.

Nếu cứ tiếp tục như thế, đợi cho đến khi sức lực của hắn dần cạn kiệt, khi đó thì hành động của hắn sẽ chậm chạp hơn, thì hắn thua là điều chắc chắn!

Vì thế, không thể tiếp tục phòng ngự, phải chủ động tấn công mới đúng!

Con rắn lại bắt đầu tấn công một lần nữa, cuối cùng Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không tránh đi giống như lúc trước, mà đỡ đòn tấn công của nó, nghiêng người, hoảng sợ mà thoát khỏi cái đuôi rắn.

Khoảng cách gần như thế, hắn có thể cảm nhận được không khí xung quanh dường như chuyển động thành dòng theo sự di chuyển của cái đuôi.

Trong đôi mắt tím càng trở nêm âm u hơn.

Đúng là một tên khó đối phó!

Sau khi ổn định cơ thể, dồn sức vào tay, đột nhiên đánh mạnh vào đầu của con rắn.

Cú đánh bất ngờ mang theo sát khí, đánh vào đầu của con rắn một cách chính xác.

Nhưng mà cơ thể của con rắn lớn không có một chút phản ứng bị đau nào.

Cái đuôi linh hoạt nhanh như chớp vòng về phía sau, tấn công bất ngờ vào Hiên Viên Nhược Ngôn khi mà hắn còn chưa kịp thu tay lại!

“Oành ——!”

“Phốc ——!”

Thân thể của Hiên Viên Nhược Ngôn rơi xuống giống như lá cây, đập mạnh vào vách đá, phun ra một ngụm máu tươi.

“Nhược Ngôn ca ca!”

Nam Cung Vũ Huyên kêu to, thân thể chợt lóe lên, liền ở bên cạnh của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Lúc nàng đang chuẩn bị nâng hắn dậy lại bị Hiên Viên Nhược Ngôn dùng lực đẩy ra.

Đuôi rắn màu xanh lục giống như một cái roi thật to, đánh đến chỗ mà Nam Cung Vũ Huyên vừa đứng.

Một tiếng “Oanh “, mặt đất cũng bị lực quất mạnh đó làm rung lên mấy cái.

Bụi tung mù mịt, Hiên Viên Nhược Ngôn không lo được vết thương ở trên lưng, nhanh chóng đứng dậy, lại vòng ra phía sau của con rắn.

Đôi mắt tím liếc thấy con rắn đang muốn tấn công Nam Cung Vũ Huyên, trái tim bống nhiên đập loạn, không quan tâm việc tấn công con rắn:

“Nha đầu! Muội mau dừng tay!”

Nếu như nàng bất ngờ tấn công thì con rắn to này sẽ bắt đầu tấn công nàng!

“Oành ——!”

“Phốc, khụ khụ ——!”

Bởi vì phân tâm, Hiên Viên Nhược Ngôn lại bị đánh trúng.

“Nhược Ngôn ca ca!”

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên đau thắt lại, định đi đến bên cạnh của hắn, nhưng mà bước chân lại bỗng nhiên dừng lại.

Cắn chặt môi dưới, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay cũng không hề cảm nhận được, đôi mắt rưng rưng, chắm chú nhìn chằm chằm Hiên Viên Nhược Ngôn đang ho ra máu.

Không thể đi đến! Không thể đi đến!

Nếu như mà nàng đi qua đó thì chắc chắn hắn sẽ không để cho nàng ra tay nhưng mà sẽ bị phân tâm để bảo vệ nàng!

Lần đầu tiên, nàng thật sự hy vọng hắn coi nàng là một người có cũng được mà không có cũng được!

“Tin tưởng huynh.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đã đứng dậy, nhẹ nhàng nói một câu với Nam Cung Vũ Huyên, lại tham gia vào cuộc chiến với mãng xà.

Giọng nói của hắn tuy nhỏ, nhưng mà Nam Cung Vũ Huyên lại nghe thấy rõ ràng.

Tin tưởng hắn, tin tưởng hắn! Đúng! Phải tin tưởng hắn!

Nam Cung Vũ Huyên nhắm mắt, rồi lại mở ra, một đôi mắt mỉm cười nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn đang đấu với con rắn:

“Nhược Ngôn ca ca, cố lên.”

Tiếng nói trong veo, trong không gian toàn tiếng đánh nhau không những không bị lấn lướt, chôn vùi, ngược lại chính vì nó hoàn toàn không hợp với tình thế lúc này mà dường như lại vang vọng một cách đặc biệt.

Trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn xuất hiện ý cười nhẹ, lập tức cảm thấy toàn bộ sức lực bị tiêu hao đều quay trở lại, cơ thể bị thương cũng không cảm thấy đau.

Hành động nhanh nhẹn mà chính xác.

Cơ thể vừa di chuyển, thế mà lại giẫm lêи đỉиɦ đầu của con rắn.

Cho dù là cái đuôi của nó có linh hoạt thế nào đi chăng nữa, cũng không thể chạm tới đỉnh đầu của chính nó. Đành phải vùng vẫy tại chỗ, sốt ruột, dường như muốn làm cho Hiên Viên Nhược Ngôn dời khỏi đầu của nó.

Môi mỏng của Hiên Viên Nhược Ngôn hơi nhếch lên một độ cong lạnh lùng, dồn toàn thân nội lực xuống dưới chân, đạp mạnh một cái!

“Hô ô phụt ——”

Thân mình to lớn của con rắn chấn động, phát ra âm thanh nức nở thảm thiết.

Đôi mắt màu xám bỗng chốc hồng lên, hơi thở hung ác, thô bạo phát ra.

Trái tim của Nam Cung Vũ Huyên bỗng nhiên đập nhanh, kêu thầm không tốt.

Tuy rằng làm nó bị thương, nhưng mà cũng chọc nó tức giận!

Quả nhiên, hành động của con rắn tăng thêm một phần khí thế cuồng bạo so với lúc trước.

Nó lắc mạnh đầu, muốn hất Hiên Viên Nhược Ngôn đang đứng ở trên đầu của nó xuống.

Sau vài lần lắc mạnh, Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn vững vàng đứng trên đầu của nó.

“Hí ~ ô!”

Trong miệng của con rắn phát ra một loạt những âm thanh kì lạ, ngay lập tức đâm đầu về phía vách tường ở phía trước.

Hiên Viên Nhược Ngôn kinh hãi, lập tức rời khỏi đầu nó.

“Oanh ——!”

Hiên Viên Nhược Ngôn vừa rời khỏi, cái đầu của con rắn khổng lồ lập tức đập thật mạnh vào trên vách tường, toàn bộ hang động hơi rung động.

Còn chưa kịp ra khỏi phạm vi tấn công của con rắn, chiếc đuôi xanh biếc của con rắn khổng lồ vươn tới eo của Hiên Viên Nhược Ngôn.

“Ưm ~”

Lực của đuôi rắn hết sức mạnh khiến cho Hiên Viên Nhược Ngôn rên lên một tiếng.

Ổn định lại tinh thần, Hiên Viên Nhược Ngôn vận sức toàn thân phát nội lực bao quanh cơ thể, nội lực tạo thành một vòng bảo vệ, ngăn chặn cái đuôi của con rắn khổng lồ đánh đến.

Con rắn khổng lồ thấy lực đánh ra bị cản, lại tăng thêm sức, khớp xương của cái đuôi phát ra tiếng kêu răng rắc, rõ ràng là do việc dùng sức đến giới hạn cao nhất.

Nhưng mà vẫn không được, trong đôi mắt màu xám của con rắn nhiễm lên một màu đỏ, vảy rắn toàn thân dựng lên. Vảy rắn màu xanh giống như một lưỡi dao sắc bén.

Trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn hiện lên sự phiền muộn, hắn đã cảm nhận được nội lực của bản thân đang giảm xuống, nếu như còn tiếp tục giằng co như thế này, chỉ sợ cơ thể hắn sẽ bị vảy rắn đâm thành tổ ong vò vẽ.

Phải nhanh chóng thoát ra mới được!

Ý nghĩ như vậy vừa hiện lên trong đầu của Hiên Viên Nhược Ngôn, hắn lập tức thu nội lực lại, nhanh như chớp phi ra khỏi sự bao vây của đuôi rắn.

Cho dù là hành động của hắn nhanh như tên bay, thì y phục trên cơ thể cũng bị vảy rắn cắt rách tả tơi, bỗng chốc áo trắng liền biến thành vải vụn, lộ ra da thịt trắng nõn của hắn.

Hiên Viên Nhược Ngôn vừa chạm đất, ánh mắt vô tình liếc thấy mảnh đá sắc nhọn ở trên cột đá, ánh mắt xoay chuyển.

Có cách!

Mạnh mẽ lấy một mảnh đá sắc nhọn, dồn nội lực truyền vào trong đó, nhắm vào chỗ được gọi là “Bảy tấc” của con rắn, mạnh mẽ chém xuống.

Vảy rắn còn chưa kịp khép lại, mảnh đá sắc nhọn đâm mạnh xuống “Bảy tấc” của con rắn.

“Ầm ——!”

Thân thể của con rắn không lồ bị tấn công bất ngờ, nó bị thương rất nặng, ngã ầm ầm xuống đất.

“Ô —— ô ——”

Âm thanh gào thét cùng với cảm giác đau đớn, khổ sở, thân thể của con rắn không ngừng vặn vẹo ở trên mặt đất, dường như là như thế có thể giảm bớt sự đau đớn khổ sở của nó.

Hiên Viên Nhược Ngôn hơi nhắm mắt, thở mạnh một cái.

“Nhược Ngôn ca ca, huynh thật giỏi.”

Ngay lập tức Nam Cung Vũ Huyên chạy đến bên cạnh hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở ra một nụ cười rực rỡ, ấm áp.

Nhưng mà đôi mắt hồng hồng, tràn đầy sự đau lòng, chứng minh tâm tình của nàng lúc này cũng không giống như nụ cười rực rỡ trên mặt.

“Ha ha, không sao rồi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng.

Tiếng nói mặc dù có chút khàn khàn, nhưng mà lại có thể động viên, trấn an trái tim vẫn treo lơ lửng của Nam Cung Vũ Huyên giống như kì tích.

“Ô o ——!”

Con rắn khổng lồ ở trên mặt đất bỗng nhiên phát ra một tiếng thét long trời nở đất.

Dường như hang núi cũng bị tiếng thét này làm cho rung động.

Hai người lập tức cảnh giác nhìn sang.

Chỉ thấy một giọt nước màu đen nhanh chóng phóng tới phía Hiên Viên Nhược Ngôn.

Tránh né, đã không kịp!

“Nhược Ngôn ca ca!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn giọt nước rơi vào bên vai trái của Hiên Viên Nhược Ngôn, bỗng nhiên trong lòng dự cảm không tốt.

Đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn thẫm lại, xem bên vai trái.

Y phục nơi đó bị vảy rắn cắt rách, một vùng lớn da thịt bị lộ ra ngoài, thế mà giọt nước lại rơi đúng vào trên da, cũng không thấy đau, nhưng mà lại xuất hiện những vết lấm tấm màu đen.

“Không…”

Hiên Viên Nhược Ngôn còn chưa nói xong, ánh mắt liền bị con rắn khổng lồ trên mặt đất hấp dẫn.

Chỉ thấy, bây giờ thân thể to lớn của nó giống như một quả bóng lớn đang bị xì hơi, mạnh mẽ co rút.

Trong chớp mắt, vốn dĩ thân thể cao lớn của nó giờ chỉ còn lại giống như ngón tay cái, bụng hướng lên trời, vặn vẹo vài cái trên mặt đất rồi nằm yên.

“Chết rồi?”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng nói.

Nhìn về phía Hiên Viên Nhược Ngôn, trong nháy mắt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy:

“Nhược Ngôn ca ca!”

Sau khi lo lắng gọi to một tiếng, thân thể của Hiên Viên Nhược Ngôn đột nhiên ngã xuống.

Nam Cung Vũ Huyên nhanh tay nhanh mắt ôm lấy thân thể của hắn, mới giúp cho hắn không bị ngã sấp xuống trên mặt đất.

Nhìn thấy gương mặt đẹp trai của hắn dần dần biến thành màu đen, trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên nóng như lửa đốt.

“Nhược Ngôn ca ca, huynh làm sao vậy?”

Tiếng nói trong veo lại hơi run rẩy cho thấy giờ phút này nàng hết sức kích động.

Hai mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn nhắm nghiền, không hề phản ứng, sắc mặt lại càng xấu.

Thấy hắn như thế, trong đầu của Nam Cung Vũ Huyên có cái gì đó chợt xuất hiện, mở to hai mắt, sau đó nhanh chóng đem tay phải đặt lên cổ tay của hắn.

Vừa bắt mạch, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hiện lên sự hoảng sợ.

Hắn, trúng độc!

Nhất định là do giọt nước màu đen vừa rồi. Không, phải nói là nọc độc do con rắn khổng lồ phun ra mới đúng!

“Nhược Ngôn ca ca, huynh phải chịu đựng!”

Trong tiếng nói đã chứa âm thanh nức nở, nhưng mà Nam Cung Vũ Huyên lại hết sức duy trì sự tỉnh táo, bình tĩnh.

Ngồi xuống tại chỗ, để cho cơ thể của hắn dựa vào trong lòng của mình.

Nhanh chóng đem thuốc giải độc mà lúc đi Thượng Quan Tuyệt Trần cho nàng, thật cẩn thận đổ vào miệng của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Đưa ngón trỏ vào trong miệng, cắn mạnh để cho máu tươi chảy ra rồi đưa vào trong miệng của hắn.

Không có nước, chỉ có thể dùng máu.

“Nhược Ngôn ca ca?”

Đợi hắn nuốt thuốc vào, Nam Cung Vũ Huyên thử gọi, nhưng mà vẫn không có phản ứng.

Mặc dù đã rất hoảng sợ, Nam Cung Vũ Huyên vẫn bắt buộc chính mình phải hết sức duy trì sự bình tĩnh. Bởi vì nàng biết rõ ràng, nếu như giờ phút này nàng bị hoảng loạn, thì thật sự sẽ không cứu được Hiên Viên Nhược Ngôn.

Có!

Luôn duy trì sự bình tĩnh, thật là một sự lựa chọn sáng suốt, lập tức một cách có thể sử dụng xuất hiện ở trong đầu của nàng.

Nàng có thể vận công ép độc trong người của hắn ra!

Cẩn thận nâng thân thể của hắn ngồi dậy, nàng ngồi xếp bằng ở phía sau của hắn, đặt hai tay ở trên lưng của hắn, Nam Cung Vũ Huyên hít sâu.

Làm cho tinh thần ổn định lại, bắt đầu vận công ép độc.

Một phút sau, trên trán của Nam Cung Vũ Huyên đã ướt đẫm mồ hôi.

Từng làn khói nhẹ bốc lên từ đỉnh đầu của hai người.

Lại một phút qua đi.

Đôi môi của Nam Cung Vũ Huyên đã không còn một chút màu máu nào.

Nội lực của nàng nhanh chóng bị tiêu hao gần như là hết, nhưng mà vẫn không buông tay.

Một phút nữa.

Hơi thở của Nam Cung Vũ Huyên đã rối loạn.

Ngược lại sắc mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng mà màu đen đã dần dần rút đi.

“Phốc ——!”

Đột nhiên Hiên Viên Nhược Ngôn phun ra một ngụm máu đen, ngay sau đó, thân thể mềm mại ngã về phía sau.

“Nhược Ngôn ca ca!”

Nam Cung Vũ Huyên dừng tay, đỡ lấy thân mình yếu đuối của hắn, lo lắng thăm dò mạch đập của hắn.

Sau khi bắt mạch, cuối cùng Nam Cung Vũ Huyên xác định đã loại bỏ chất độc trong cơ thể của hắn, nhẹ nhõm thở dài một hơi:

“Hô ~, ha ha…”

Cho dù tiếng cười của nàng bây giờ có vẻ mệt mỏi nhưng mà tâm tình rõ ràng là hết sức sung sướиɠ.

Một giọt nước mắt từ hốc mắt yên lặng chảy xuống.

Vốn dĩ Hiên Viên Nhược Ngôn đang bị ngất xỉu, bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh, vậy mà lại dần dần tỉnh lại.

Lông mi thon dài giống như cánh bướm run rẩy, đôi mắt tím lóng lánh dần dần mở ra.

Đập vào mắt đó là hình ảnh một khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bệch nước mắt rơi ào ạt như mưa, trái tim của Hiên Viên Nhược Ngôn đau giống như bị kim châm:

“Nha đầu… Muội bị làm sao vậy?”

Yếu ớt giơ tay, muốn lau đi một giọt nước mắt còn vương trên gương mặt của nàng.

Nhưng mà tay lại bị một đôi tay mềm mại, lạnh lẽo nắm lấy!

“Nhược Ngôn ca ca?”

Nam Cung Vũ Huyên mở to mắt nhìn hắn, hơi nước trong mắt mịt mờ.

“Nha đầu. Vì sao khóc? Tay muội vì sao lạnh như vậy?”

Cho dù bây giờ hắn mệt muốn chết, nhưng mà vẫn không thể không hỏi nàng.

Thấy nàng khóc, trái tim của hắn giống như bị một tảng đá đè nên, nặng nề khó chịu.

Hơn nữa, tay nàng, từ trước đến bây giờ lúc nào cũng ấm áp, vì sao bây giờ lại lạnh lẽo như thế?

Thật ra hắn không biết, hắn không hỏi còn tốt, hắn vừa hỏi ra mọi việc liền không thể kiềm chế được!

Nam Cung Vũ Huyên nhìn khuôn mặt đẹp trai nhợt nhạt, yếu ớt của hắn, liền xẹp miệng:

“Ô oa ô ô ô ——!”

Tiếng khóc long trời lở đất ngay lập tức bùng nổ, vốn dĩ những giọt nước mắt đã rơi và chưa rơi đều cuồn cuộn chảy ra, từng giọt, từng giọt rơi xuống mặt của hắn.

Không!Nói chính xác hơn là rơi vào trong lòng của hắn!

“Nha, nha đầu, muội, khụ khụ…”

Hiên Viên Nhược Ngôn chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh như thế này, trái tim hoảng loạn, nói chưa xong đã ho dữ dội.

“Nhược Ngôn ca ca! Huynh bị làm sao vậy?”

Cái ho này của hắn, làm cho kì tích xảy ra Nam Cung Vũ Huyên ngừng khóc, mang theo hai hàng nước mắt trong suốt, nín thở quan sát tình trạng của hắn.

“Huynh không sao, nhưng mà nha đầu, muội bị làm sao vậy?”

Sau đợt ho khan vừa rồi, giọng nói hơi bị khàn khàn.

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe thấy hắn hỏi, nước mắt vừa ngừng rơi lại muốn tuôn trào, nước mắt vừa muốn lại rớt xuống, nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn một cách vô cùng đáng thương, không nói gì.

Nàng sợ nàng vừa mở miệng nói chuyện, thì sẽ biến thành khóc, đến lúc đó, hắn lại nóng vội, lại bị ho khan.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn ánh mắt oan ức, lên án của nàng, sững sờ, lập tức lại khôi phục như bình thường:

“Huynh lại làm cho nha đầu lo lắng?”

Vừa nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nếu như hắn còn không biết xảy ra chuyện gì, vậy thì uổng phí gần hai mươi năm sống trên đời.

Lúc trước nhìn thấy vết đen trên vai, thì hắn biết là mình bị trúng độc, cho nên nha đầu này nhất định là rất lo lắng.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên vẫn không nói, chỉ khịt khịt mũi, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, tủi thân, gật đầu.

Hiên Viên Nhược Ngôn thấy nàng không khóc không ồn ào bộ dạng tủi thân, một chút đau đớn truyền đến từ tim.

Bàn tay to hơi nâng lên, dịu dàng vuốt ve trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:

“Nha đầu, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Mặc dù là xin lỗi, nhưng mà giọng nói cũng là dịu dàng, ấm áp nhất kể từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ.

Giống như nước mùa xuân, làm cho người ta rung động.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên dụi dụi vài cái trong lòng bàn tay của hắn, điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình:

“Huynh phải đồng ý với muội, về sau không được tiếp tục làm cho muội lo lắng như thế nữa có được không?”

Giọng nói trong veo, nũng nịu, làm cho Hiên Viên Nhược Ngôn cơ bản là không thể từ chối.

“… Được, huynh đồng ý.”

Sau một lúc cố gắng, vẫn không có cách nào từ chối thế nên hắn liền dứt khoát đồng ý.

“Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên thấy cuối cùng hắn cũng đồng ý, nín khóc mỉm cười.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có nước mắt, nhưng mà ý cười lại lộ ra, đôi mắt to cười cong cong giống hình trăng non, chắc là do vừa mới bị nước mắt rửa qua nên sáng hơn bình thường rất nhiều, sáng lấp lánh giống như ánh sáng của đá quý.

Nàng biết, chỉ cần là việc hắn đã đồng ý, thì nhất định hắn sẽ cố gắng hết sức để làm!

“Ha ha ——”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn thấy nụ cười này của nàng, cũng buồn cười.

Hai lúm đồng tiền tuyệt đẹp ở nơi u ám dưới lòng đất bỗng nhiên làm cho những tia sáng yếu ớt trong hang động sáng hơn rất nhiều…

Chỉ là hai người vừa trải qua một kiếp sinh tử, đều không chú ý đến hiện tượng kì lạ này.

Đó, chính là… con rắn khổng lồ đã “Chết” ở trên mặt đất, không, hiện tại phải nói là con rắn nhỏ, “Xác chết” của nó không biết khi nào đã không thấy bóng dáng.



Trong phòng đá tràn ngập ánh sáng màu xanh thăm thẳm, Nam Cung Vũ Huyên và Hiên Viên Nhược Ngôn kinh ngạc nhìn một phòng toàn đồ vật quý hiếm.

A, bây giờ bọn họ thật sự nghi ngờ con rắn kia là người biến thành!

Nếu không phải là người, thì làm sao có thể tham tiền như thế?!

Dạ minh châu, vàng, bạc, đá quý… tất cả những vật quý giá đó xếp thành một ngọn núi nhỏ!

“Haiz! Vì sao khi mình xuất phát lại không mang bao y phục theo?”

Nam Cung Vũ Huyên chán nản vỗ mạnh một cái trên trán của mình, nản lòng nói.

Nếu biết trước có nhiều châu báu như thế, nàng phải mang theo một cái. Không, phải mang theo mười cái bao thật to, hay là đánh một chiếc xe ngựa đến mới đúng!

“Nha đầu muội đừng đánh mạnh như thế.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đau lòng xoa nhẹ cái trán bị nàng đánh hồng:

“Vốn dĩ là bình thường, tiếp tục đánh như thế, thì sẽ bị ngốc!”

Tuy rằng bên ngoài nói lời nói trêu tức nhưng mà trong đôi mắt tím lại hiện lên vẻ đau lòng không thể che dấu.

Cái trán đều bị đỏ lên. Nàng không đau lòng, nhưng hắn đau lòng!

“Ngừng!”

Nam Cung Vũ Huyên lắc lắc đầu, bỏ rơi bàn tay của Hiên Viên Nhược Ngôn, sau đó giống như nghĩ đến cái gì, bí mật nói với Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Nhược Ngôn ca ca, huynh ngồi xổm xuống, muội nói cho huynh biết một bí mật.”

Đôi mắt to sáng trong suốt.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn hai mắt sáng lấp lánh của nàng, trong lòng nghi ngờ.

Nha đầu này, mỗi một lần khi đôi mắt lóe sáng, chắc chắn là có suy nghĩ xấu xa gì đó. Như nàng bây giờ, thì hẳn là lại có âm mưu quỷ quái gì đó?

Tuy rằng có nghi ngờ trong lòng, nhưng hắn vẫn nghe lời ngồi xuống, còn “tri kỷ” đưa tai tới gần bên miệng của nàng, thật sự muốn nghe xem nàng nói ra bí mật gì.

Trong đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên chợt lóe ra ánh sáng gian xảo, rồi biến mất, môi ngọt khẽ mở:

“Muội, đã,luyện, thiết, đầu, công!”

Nam Cung Vũ Huyên nói từng chữ một.

Khi vừa mới bắt đầu giọng nói cực nhỏ, nhưng đến chữ “công” cuối cùng, có thể nói là gào cũng không quá đáng!

“A… a…”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu chặt mi, nhẹ nhàng xoa lỗ tai đáng thương của hắn.

“Ha ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy khuôn mặt mướp đắng của hắn, tâm tình tốt, không tim không phổi cười to lên.

Ha ha! Xứng đáng!

Ai bảo hắn nói nàng sẽ ngốc?

Thời gian trôi qua một nén hương.

“Hì hì——”

Nam Cung Vũ Huyên vừa “tìm bảo vật” trong phòng đá, vừa phát ra tiếng cười “Hì hì hì hì”.

Vẻ mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn đen lại ngồi ở trên tảng đá bằng phẳng, nhìn ai đó đang bận rộn không ngừng, trong đôi mắt tím tràn đầy sự cưng chiều và bất đắc dĩ đan xen với nhau.

Được rồi, bắt đầu từ vừa nãy, nha đầu này luôn luôn cười.

Không phải tiếng cười lớn giống như lúc trước, mà là cười đứt quãng.

“Nha đầu, muội muốn cười liền cười một lần cho đủ đi.”

Cuối cùng không nhịn được, Hiên Viên Nhược Ngôn rất hiểu ý nói.

Thật ra hắn lo lắng nàng cười như vậy thì sẽ cười đến ngốc nghếch, tuyệt đối không phải là vì cảm thấy mất mặt!

“A?”

Đang “vùi đầu gian khổ lao động”,Nam Cung Vũ Huyên nghe hắn nói, ngẩng đầu lên:

“Dạ, muội cười đủ rồi! Ha ha,hì hì…”

Thân mình nhỏ nhắn cười đến run rẩy hết cả người, sau đó lại nhớ ra “công việc” của mình, lại tiếp tục tìm kiếm bảo bối.

Thật ra, nàng cũng không muốn cười! Bởi nàng cười đến đau cả bụng!

Nhưng mà, nhưng mà nhưng mà!

Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của hắn, nàng sẽ không tự chủ được nghĩ đến khuôn mặt mướp đắng vừa rồi của hắn!

Trình độ hài kịch như thế, làm cho nàng không muốn cười cũng không được!

Trên mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn lại đen đi rất nhiều.

Cười đủ…? Cười đủ còn cười tiếp?!

“A?”

Nam Cung Vũ Huyên đang “tìm bảo vật” đột nhiên lên tiếng.

“Làm sao vậy?”

Ngay khi nàng lên tiếng Hiên Viên Nhược Ngôn lập tức xuất hiện ở bên cạnh nàng.

“Này.”

Nam Cung Vũ Huyên đưa tới trước mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn tấm da dê trong tay.

“Bí kíp giải trăm loại độc?”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhận tấm da dê mà Nam Cung Vũ Huyên đưa cho, nhẹ giọng đọc ra dòng chữ bên ngoài.

Chẳng nhẽ, con rắn khổng lồ kia thật đúng là người biến thành?

Hoặc là nó giống như con hồ ly đã gặp lúc trước, cũng là yêu quái?

Nếu không phải như thế thì làm sao ở đây lại có nhiều vật quý hiếm còn có cả bí tịch giải độc?

“Ở đây cũng có!”

Thanh âm hưng phấn của Nam Cung Vũ Huyên lại truyền ra.

“Oa oa, còn có!”

Nam Cung Vũ Huyên lại phát hiện “đại lục mới”!



Ánh mắt âm u của hai người nhìn chín tấm da dê ở trên mặt đất.

Bí kíp giải trăm loại độc, tâm pháp tu chân, chín bài quyền, bí quyết phong lôi, bí quyết băng hỏa, bí quyết điều khiển kiếm, bí quyết điều khiển thú, cách luyện chế đan dược cấp mười, kiếm pháp cấp bốn.

Mỗi một loại đều là bọn họ chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.

Tuy rằng tuổi bọn họ còn nhỏ, nhưng có thể nói là kiến thức hết sức sâu rộng, nhưng mà bọn họ nhìn những vật này chỗ nào cũng lộ ra cảm giác kì lạ.

Giống như những vật này cơ bản là vật không phải của thế giới này.

Tấm “bí kíp giải trăm loại độc” còn xem được ra là bí kíp giải độc.

Nhưng mà những tấm còn lại nhìn đều giống như bí kíp võ công.

Nhưng mà vừa rồi bọn họ có mở ra xem qua một chút, bọn họ có thể đọc được chữ trên đó nhưng mà lại không hiểu ý nghĩa trên ấy.

“Nhược Ngôn ca ca, muội cảm thấy mấy vật này không đơn giản, chúng ta mang về, hỏi bốn lão già một chút, được không?”

Nam Cung Vũ Huyên suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tìm ra được một cách cỏ vẻ như tốt nhất.

“Được, như vậy cũng tốt.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật đầu.

Dùng tấm da dê tốt như thế để viết mấy thứ này thì tất nhiên không phải vật thường, hơn nữa nội dung viết trên ấy ngoại trừ bí kíp giải độc thì đọc có thể hiểu chút còn lại tất cả đều khiến cho hắn cảm thấy như bị lọt vào trong sương mù.

Mười mấy năm qua, mặc kệ là bộ sách khó hiểu, sâu xa cỡ nào đi chăng nữa để ở trước mặt của hắn cũng không làm cho hắn có cảm giác bất lực như thế.

“Hì hì, chúng ta mau đi ra ngoài, nhanh đi đến đỉnh núi hái Thánh quả núi Tuyết Khê, sau đó nhanh chóng trở về. “

Nam Cung Vũ Huyên vừa nói xong, cũng đã đem toàn bộ mấy tấm da dê chồng lên, ôm vào trong lòng.

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Nam Cung Vũ Huyên giống như nhìn thấy việc gì hết sức kinh hãi, con ngươi co rụt lại:

“Nhược Ngôn ca ca cẩn thận!”

Dựa theo tiếng hô sợ hãi, thân mình nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên nhanh chóng di chuyển đến trước người của Hiên Viên Nhược Ngôn:

“A ——”

Nam Cung Vũ Huyên bị đau kêu lên một tiếng.

Hiên Viên Nhược Ngôn phản ứng lại, cúi đầu xem, tâm trạng đều phẫn nộ:

“Nha đầu!”

Nam Cung Vũ Huyên ngã trên mặt đất, một con rắn nhỏ màu xanh lục nằm trên bụng, chết ở bên cạnh Nam Cung Vũ Huyên. Tình cảnh này, ngu ngốc cũng biết chuyện gì đã xảy ra!

“Nhược Ngôn ca ca, muội không…”

Còn chưa nói xong, cái đầu nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên nghiêng sang một bên, ngất đi.

“Nha đầu!”

Bỗng nhiên Hiên Viên Nhược cảm giác lạnh buốt truyền từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Lạnh, thật là lạnh…

Thân thể của hắn bởi vì cảm giác lạnh lẽo này không tự chủ được run rẩy.

Đôi tay run rẩy ôm thân thể nhỏ bé, mễm nhũn của nàng vào trong lòng, trong đôi mắt tím tràn đầy hoảng sợ, mất kiểm soát :

“Nha đầu, nha đầu… Đừng dọa huynh, đừng dọa huynh…”

Giọng nói run run bên tai nàng, không ngừng tìm xem có cách nào để cứu nàng.

Rắn độc… Giải độc…

Giải độc!

Trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược hiện lên một tia ánh sáng, sau đó đưa tay vào trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên lấy ra bí kíp giải trăm loại độc.

Một tay ôm chặt bé con mất đi ý thức, một tay mở tấm da dê ra để trên mặt đất, đôi mắt tím không ngừng tìm kiếm thông tin có ích.

Cuối cùng nhìn đến ở giữa, đôi mắt tím bỗng nhiên mở lớn.

Chỉ thấy trên tấm da dê vẽ một con rắn lớn màu xanh lục, ở phía dưới có ghi chú :

Rắn xanh lục, là một trong mười vật độc đứng đầu thiên hạ đặc tính không rõ.

Trái tim của Hiên Viên Nhược Ngôn lộp bộp nhảy dựng, trong đầu không ngừng hiện ra “mười vật độc nhất thiên hạ”, khuôn mặt đẹp trai trắng bệch như tờ giấy.

Hết sức ổn định lại tâm trạng, tiếp tục đọc tiếp.

Hắn không tin, không có cách giải độc!

Cuối cùng sau khi đọc hết tấm da dê trong đôi mắt màu tím phát ra ngọn lửa hy vọng.

Chỉ thấy trên tấm da dê có ghi lại rõ ràng:

Cỏ hỏa long, hoa băng ngân, hoa tử hà, quả thanh hồng, rễ hổ phách, cỏ lam kiếm, quả thái dương, lan xanh cùng Thánh quả Tuyết Khê phối hợp với nhau, có thể giải trăm độc.

Nếu như không có cách nào phối hợp được tám loại thuốc trên cùng với nhau, thì bất kể loại nào trong tám loại trên cũng có thể đảm bảo người trúng độc bình an trong một ngày, dùng nhiều hơn một loại thì có thể duy trì tính mạng nhiều hơn một ngày.

(Chú thích: Trong tám loại dược vật này, bất kỳ loại nào cũng đều là vật quý hiếm khó thấy, chỉ có thể gặp mà không thể cầu chính vì vậy mà có thể phối hợp tám loại này thành thuốc giải là hy vọng xa vời.)

“Thật tốt quá! Thật tốt quá…”

Giọng nói của Hiên Viên Nhược Ngôn kích động, run rẩy.

Cất kĩ tấm da dê một lần nữa, ôm chặt Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng, đem gò má của chính mình dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:

“Nha đầu, có thời gian tám ngày, huynh nhất định sẽ lên tới đỉnh núi, hái được Thánh quả núi Tuyết Khê!Nhất định muội sẽ không có việc gì! “

Lần này, đúng thật là ông trời chiếu cố!

Cỏ hỏa long, hoa băng ngân, hoa tử hà, quả thanh hồng, rễ hổ phách, cỏ lam kiếm, quả thái dương, lan xanh, tám loại thuốc này tám người bọn họ mỗi người ngâm một loại từ khi còn bé, dược tính của thuốc đã sớm ngấm vào trong máu của bọn họ.

Bọn họ dùng máu tươi để nuôi nấng nàng, cho nên, trong cơ thể của nàng đã có thành phần của tám loại thuốc này, bây giờ chỉ cần trong vòng tám ngày có thể hái Thánh quả núi Tuyết Khê thì có thể chuyển nguy thành, an cứu được nàng.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đang ngủ say của Nam Cung Vũ Huyên, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy may mắn là mình ngâm ở trong nước thuốc chế từ hoa tử hà mà lớn lên, càng may mắn hơn là bọn họ dùng máu để nuôi nấng nàng.



Trắng.

Một vùng tuyết trắng mênh mông.

Tuyết lớn bay lả tả, khoác lên mặt đất một tấm áo trắng. Nhiệt độ lạnh lẽo dường như muốn đông cứng toàn bộ thế giới.

Tuyết phản xạ ánh sáng mặt trời, có chút chói mắt nhưng lại không làm giảm độ lạnh lẽo của không khí.

Trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn trở nên lạnh lẽo hơn.

Đã không còn tiếng nói trong veo, ngọt ngào cùng lúm đồng tiền của Nam Cung Vũ Huyên làm bạn, bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng vắng lặng, bàng hoàng.

Trong lòng, giống như là một đại nguyên tuyết trắng, lạnh lẽo đến tận sâu trong linh hồn.

Quấn chặt lông cừu trên cơ thể không cho gió lạnh thổi vào trong lòng của hắn. Cẩn thận bao bọc như thế đơn giản chính là vì bọc nàng ở bên trong lông cừu.

Bảy ngày, hơn một nghìn m đường đi, hắn chỉ dùng thời gian bảy ngày, để đi lêи đỉиɦ núi.

Hành trình gấp gáp như vũ bão, mỗi đêm chỉ nghỉ ngơi một giờ, mỗi ngày chỉ ăn một lần. Giành giật từng giây, cuối cùng trong tám ngày hắn cũng đến nơi!

Hắn bây giờ, vẫn là rất đẹp trai nhưng mà khuôn mặt đã rất gầy, khuôn mặt của hắn tràn đầy mệt mỏi cùng với uể oải.

Nếu như nhìn kĩ, thì trong đôi mắt tím sáng như ngọc chẳng những không có một chút mệt nhọc, mà ngược lại tràn đầy sự kiên quyết.

Mắt tím không ngừng quan sát bốn phía, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Bỗng nhiên, ánh mắt dừng hình ảnh tại một chỗ tại một chỗ, không hề di chuyển.

Nơi đó, là một khung băng, giống như vách núi đen, đứng thẳng ở trên đỉnh núi.

Bên cạnh khung băng, một gốc cây cổ thụ đón gió tuyết, đứng ngạo nghễ.

Cái cây này khác với những loại cây bình thường, giống như là nó được làm thành từ thủy tinh, sáng óng ánh, lấp lánh.

Trên đỉnh ngọn cây có một quả đỏ tươi to như nắm đấm mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Trong phút chốc, ánh sáng trong đôi mắt tím lấp lánh, vẻ mặt hưng phấn cùng mừng như điên trong nháy mắt tuôn trào như thác nước.

Ha ha, Thánh quả núi Tuyết Khê! Là Thánh quả núi Tuyết Khê!

Nha đầu được cứu rồi! Nha đầu được cứu rồi! Ha ha…

Trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn hoan hô.

Hắn phải nhanh chóng đi hái Thánh quả núi Tuyết Khê!

Nhưng mà, còn bế nàng ở trong lòng, đi lên thật không dễ dàng.

Hiên Viên Nhược Ngôn vội vàng tìm một cái động băng, tạm thời thu xếp cho Nam Cung Vũ Huyên ở bên trong.

“Nha đầu, chờ huynh trở lại.”

Nhìn Nam Cung Vũ Huyên dịu dàng, nhẹ giọng nói với nàng một câu, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống trán nàng.

Đứng dậy, cởi lông cừu ở trên người ra, bọc kín nàng, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ ở bên ngoài.

Lại nhìn nàng một cái thật sâu, dứt khoát quay người.

Bây giờ trên cơ thể hắn chỉ còn có y phục mỏng manh, trong thời tiết rét lạnh như thế, khuôn mặt đẹp trai bị lạnh đến tím tái, nhưng mà trong lòng của hắn lại cảm thấy ấm áp.

Thật ra trên cơ thể của nàng cũng có một chiếc áo lông cừu, nhưng mà hắn sợ không có nhiệt độ cơ thể và nội lực của hắn giúp nàng sưởi ấm, nàng sẽ bị lạnh, cho nên không có một chút do dự, hắn cởi bỏ luôn lông cừu của mình.

Hiên Viên Nhược Ngôn bị lạnh đến nỗi răng đều va vào nhau nhưng mà trên mặt của hắn lại lộ ra nụ cười ấm áp như gió đông.

Ha ha, lập tức, là có thể hái được Thánh quả núi Tuyết Khê!

Ngay lập tức, là có thể cứu nàng!

Đi đến phía dưới khung băng, mi đẹp của Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu chặt lại.

Bốn phía của khung băng đều bóng loáng như gương, cơ bản là không có cách nào để leo lên.

Nếu như không leo được lên thì không có cách nào có thể hái được Thánh quả núi Tuyết Khê!



“Ba ba ——”

Tiếng đánh trong trẻo trên đỉnh núi Tuyết Khê yên tĩnh dường như đặc biệt vang dội.

Giờ phút này, Hiên Viên Nhược Ngôn không ngừng đấm vào phía sườn băng cứng rắn của khung băng.

“Ba ——!”

Mỗi một đấm đánh vào lại tạo ra một cái hố.

Đúng vậy, đây chính là cách mà hắn nghĩ ra.

Không có nơi để đặt chân thì hắn sẽ dùng nắm đấm để đánh tạo thành những cái hố có thể đặt chân! Đánh được một cái hố hắn sẽ bước về phía trước một bước!

“Ba ——”

Lại một cái hố mới được tạo thành.

Cho dù trên tay máu thịt đã be bét nhưng mà động tác của hắn không dừng một chút nào càng không có ý muốn dừng lại.

Hay nói cách khác, cơ bản là hắn không biết tay của mình đã bị da tróc thịt bong.

Bởi vì bây giờ, trong đầu của hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là phải leo được lên trên khung băng, hái Thánh Quả, cứu nàng!



Quả đỏ tươi, cuối cùng cũng bị Hiên Viên Nhược Ngôn đặt trong tay.

“Ha ha ha… Hái được, hái được…”

Hiên Viên Nhược Ngôn thở ra một hơi thật mạnh, vui sướиɠ nói.

Nhìn trái cây trong tay, trái tim của hắn, cuối cùng cũng sống lại.

Dưới chân hơi di chuyển, muốn trèo từ trên cây xuống, kết quả chân mềm nhũn, cả người ngã về phía sau, giống như lá rụng, rơi thẳng về phía dưới của khung băng.

“Ba——!”

“A ~”

Hiên Viên Nhược Ngôn rên lên một tiếng, cả người giống như bị nghiền qua, đau đến không muốn sống.

Nhưng giờ phút này hắn không quan tâm đến vết thương của chính mình

Bởi vì, hiện tại có việc càng quan trọng hơn chờ hắn đi làm.

Giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, lảo đảo bước về phía động băng mà hắn đặt Nam Cung Vũ Huyên ở đó…

Trên mặt tuyết trắng xóa, máu đỏ tươi rơi xuống theo từng bước đi của hắn, mãi cho đến trước cửa động băng. Ánh mặt trời vàng chói chiếu vào những vệt máu đỏ, tạo thành những nét vẽ bên ngoài vệt máu.



Hiên Viên Nhược Ngôn nhịn xuống cảm giác muốn ngất, thật cẩn thận đút vào miệng của Nam Cung Vũ Huyên từng miếng Thánh quả núi Tuyết Khê.

Chờ sau khi nàng ăn xong, cuối cùng cũng không nhịn được, trước mắt liền biến thành tối đen, liền ngất trước người của Nam Cung Vũ Huyên.
« Chương TrướcChương Tiếp »